Đọc truyện Full

Chương 1811: Xin chào, chủ nhân của tôi (2)

Trong lòng của Trương Tiểu Quân cũng không có nhiều buồn phiền, sau khi nhớ lại sự việc đó, phản ứng đầu tiên của cậu bé là căng thẳng.

Cậu bé chỉ không thích bầu không khí nặng nề lúc cha mẹ cãi nhau. Nếu cha mẹ có thể nói chuyện một cách bình tĩnh, dù mẹ có sở thích như thế nào, hay là quan tâm đến những con gấu bông hơn con trai mình, cậu bé cũng không để ý. Cậu bé cũng thà1rằng mình bị cha mẹ tịch thu những chiếc máy bay, xe hơi đồ chơi hơn là cha mẹ mỗi ngày đều càm ràm rằng mình cần phải tự học.

Đây chính là suy nghĩ của trẻ con.

Trương Tiểu Quân tự cho rằng, chỉ cần mẹ tìm thấy được những món đồ chơi đó thì có thể vui vẻ trở lại. Cậu bé cũng vậy, chỉ cần cầm được chiếc máy bay và chiếc xe hơi nhỏ của mình trong tay thì đã cảm thấy rất8vui vẻ rồi.

Suy nghĩ của Trương Tiểu Quân đơn thuần trong sáng như vậy, những lời mà cha nói, cậu bé nhanh chóng hiểu ngay.

“Vậy chúng ta đi mua gấu cho mẹ nhé!” Trương Tiểu Quân ngẩng mặt lên nhìn cha của mình, lắc lắc cánh tay được cha nắm.

Cha của cậu bé chỉ có thể gượng cười: “Mẹ của con…” Nói đến đây, lời của người đàn ông có chút nghẹn ngào, nhanh chóng chuyển sang ý khác: “Đây là bản giới hạn, không2sản xuất nữa, mình không mua được đâu.”

Trương Tiểu Quân chỉ hiểu ý nghĩa của cụm từ “không mua được”, cảm thấy có chút thất vọng.

“Không mua được sao? Vậy mẹ vẫn tiếp tục tìm ạ?” Trương Tiểu Quân lại hỏi.

“Ừ.”

Trương Tiểu Quân nhìn cha và bị cha dắt đi ra khỏi cửa hàng đồ chơi.

Không mua cho con trai mình xe hơi điều khiển từ xa nên người đàn ông đã mua khoai tây chiên để đền bù cho Trương Tiểu Quân

“Không được mách4mẹ đấy nhé.” Người đàn ông nháy nháy mắt.

Trương Tiểu Quân ôm gói khoai tây chiên, vui đến nỗi cười mãi, những buồn bực và nghi ngờ đều biến mất.

Sau khi họ trở về nhà, người đàn ông liền nghiêm mặt, anh ta muốn con trai mình ngoan ngoãn làm bài tập. Trương Tiểu Quân lập tức ngưng cười ngay, bĩu môi, miễn cưỡng ngồi xuống trước bàn học.

Phòng khách có bật đèn nhưng lại yên tĩnh đến lạ.

Tôi nhìn thấy người đàn ông đang lướt điện thoại, anh ta tắt âm điện thoại đi và giữ im lặng để tạo một môi trường học tập tốt cho Trương Tiểu Quân.

Trương Tiểu Quân nhanh chóng chăm chỉ chú tâm học tập.

Đợi đến lúc Trương Tiểu Quân làm xong bài tập, tung tăng đi vào phòng khách, cha mới cho phép cậu bé vừa xem tivi vừa ăn khoai tây chiên.

Một lúc sau, người đàn ông dắt cậu bé đi đánh răng rửa mặt.

Cuộc sống của hai cha con họ vô cùng bình thường.

Tôi vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của hồn ma hay linh hồn. Những người máy, những chiếc máy bay, những chiếc xe đều rất tốt, vẫn không có biểu hiện gì bất thường.

Đợi đến lúc Trương Tiểu Quân nằm lên giường, nhắm mắt lại vẫn không có sự việc kỳ quái nào xảy ra.

Người đàn ông vẫn chưa ngủ. Tôi nhìn thấy phòng ngủ chính phát ra ánh sáng. Ánh đèn đó phát sáng rất lâu, mãi đến khi đồng hồ điểm mười một giờ bốn mươi phút, người đàn ông mới tắt đèn ngủ, đặt điện thoại xuống.

Lữ Xảo Lam không gọi điện thoại về, cha con họ cũng không liên lạc với cô ấy. Có thể họ đã liên lạc với Lữ Xảo Lam lúc mà tôi chưa vào cảnh mộng hoặc cũng có thể sau khi gia đình này trải qua những chuyện kia nên không còn khăng khít như trước nữa.

Tôi đứng trước thùng đồ chơi của Trương Tiểu Quân, nguyên nhân xảy ra chuyện này chỉ có thể là ở đây.

Tôi gần như nhìn những món đồ chơi này không chớp mắt, chỉ cần nó có động tĩnh gì, tôi sẽ lập tức tóm lấy nó.

Chắc là có thể tóm được nó…

Mặc dù thứ tóm được không phải là bản thể…

Lúc này tôi có chút hoang mang.

Tôi muốn cứu Trương Tiểu Quân sao? Dù chúng tôi không thân thiết và cũng không quen biết nhưng tôi lại muốn cứu đứa trẻ này.

Tôi không biết suy nghĩ này xuất phát từ việc muốn bảo vệ một đứa bé hay là xuất phát từ giao tình của tôi và Lữ Xảo Lam cùng với các con gấu bông.

Thật ra, ra tay với Trương Tiểu Quân không nhất thiết là linh hồn của đồ chơi, cũng có thể giống như việc Lữ Xảo Lam đã trải qua khi còn trẻ, là linh hồn đồ chơi đã bảo vệ cô ấy nhưng lại không thành công trong việc bảo vệ Trương Tiểu Quân.

Tôi nhìn về phía đứa trẻ đang say giấc nồng.

Cậu bé chắc chắn chết rồi.

Đứa trẻ vừa mới vào tiểu học, chưa hiểu chuyện, cũng không làm sai chuyện gì, cứ như thế này mà chết…

Tôi đột nhiên cảm nhận được một tia sáng chiếu qua lưng mình.

Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy hai chiếc xe mô hình trong thùng đồ chơi tự động sáng đèn.

Những chiếc xe thô kệch và đơn giản này đều không dùng pin, đèn xe chỉ để trang trí. Bây giờ những vật dùng để trang trí này lại phát sáng.

Tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay ra bắt chúng.

Tôi tóm được rồi!

Đèn xe tắt lịm!

Sột soạt, đèn của một chiếc xe khác lại bật lên.

Quả nhiên không phải là bản thể!

Tôi cứ tóm những món đồ chơi nhựa như thế này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Những món đồ chơi trong thùng như nghe theo mệnh lệnh, đèn xe lần lượt bật rồi tắt, cánh quạt của máy bay cũng bắt đầu xoay. Những tiếng động này cứ thay đổi chớp nhoáng như ánh đèn neon.

Tôi ném chiếc xe đồ chơi trong tay đi, chỉ có thể nghiến răng mà tức giận.

“Ưm…” Trương Tiểu Quân bị tiếng ồn làm cho thức giấc. Cậu bé mơ màng nhìn lên trần nhà một lúc, ngồi dậy, dụi dụi mắt và nhìn vào thùng đồ chơi đang phát ra tiếng động. Cậu bé nhanh chóng mở to mắt và hoàn toàn tỉnh táo.

Tiếng động trong thùng đồ chơi đột nhiên dừng hẳn.

Trương Tiểu Quân mơ màng dụi dụi mắt một lần nữa.

Cậu bé ngây người ra, nhảy xuống giường và đi đến trước thùng đồ chơi.

Tôi nhìn chăm chăm vào những món đồ chơi một cách cảnh giác.

Trương Tiểu Quân ngồi xổm xuống, sau khi xem một lúc những chiếc xe đồ chơi của mình thì lắc lư đi ra ngoài và đi vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, Trương Tiểu Quân đã quên mất chuyện lúc nãy.

Tôi vẫn luôn đi theo Trương Tiểu Quân, nhìn thấy cậu bé trở lại giường và tiếp tục ngủ, thùng đồ chơi cũng không có động tĩnh, suy xét xem có phải là hành động của tôi đã làm xáo trộn kế hoạch của linh hồn đó hay không.

Bọn chúng có từ bỏ ý định tấn công Trương Tiểu Quân không?

Tôi đang suy nghĩ, động tác leo lên giường của Trương Tiểu Quân bỗng dừng lại.

Từ trong ánh mắt của Trương Tiểu Quân, tôi nhìn thấy cửa sổ của căn phòng. Rèm cửa được kéo lại và có ánh trăng chiếu trên tấm rèm.

Tôi xoay người và nhìn về phía cánh cửa sổ.

Trên cửa cổ có một cái bóng đường nét rất rõ ràng.

Bóng của con gấu…

Tôi giật mình.

“Thịch” một tiếng, Trương Tiểu Quân nhảy xuống giường, chân trần bình bịch mà chạy về phía cửa sổ, kéo mở tấm rèm.

Cách một cánh cửa kính, một con gấu bông đứng ngay ngắn trên bệ cửa sổ, con ngươi bằng thủy tinh của nó phản chiếu lại tia sáng của ánh trăng.

“Wa!” Trương Tiểu Quân ngạc nhiên hô to, vui vẻ mở cửa sổ ra, giơ tay ra bắt con gấu bông đó.

Tôi cũng giơ tay ra bắt con gấu bông.

Trương Tiểu Quân kéo lấy, nghi ngờ mà sờ mông của con gấu bông

Cậu bé tưởng rằng con gấu bông bị dính ở bệ cửa sổ, nhưng thứ cậu bé sờ được cũng chỉ là lông tơ mềm và bông vải mềm mại bên trong.

Có hai đoạn hồi ức xuất hiện trong ý thức của Trương Tiểu Quân. Cậu bé cảm thấy, lúc này bản thân chắc là phải trực tiếp ôm luôn con gấu bông đó mới đúng.

Là trẻ con nên cậu bé không đắn đo quá lâu, mạch suy nghĩ liền chạy theo hướng khác.

“Gấu bông, mày không muốn trở về sao?” Trương Tiểu Quân hỏi, có chút đau lòng: “Mẹ tao rất thích mày, cứ tìm mày mãi. Mày là con gấu bông của mẹ tao phải không?”

Những lời mà Trương Tiểu Quân buột miệng nói ra dần trở nên ngập ngừng. Cậu bé bắt đầu hoài nghi rằng mình đang nằm mơ, hoài nghi rằng mình đang gặp một chuyện kỳ quái. Cậu bé đưa đầu ra ngoài cửa sổ, xem xét xung quanh. Xung quanh cửa sổ lại chẳng có ai. Cậu bé sống ở tầng năm, gần khu đó cũng không có ai, trên bệ cửa sổ càng không thể có gấu xuất hiện.

Trong ý thức của Trương Tiểu Quân không ngừng lóe lên những hồi ức sai lệch làm cho cậu bé càng trở nên mơ hồ.

Tôi thì đang giằng co với con gấu bông.

Tôi muốn xóa bỏ con gấu đó đi nhưng năng lực của tôi gặp phải sự chống cự.

Con gấu đó giống như đang nhìn tôi, nụ cười trên môi cứ dễ thương như trước kia nhưng tôi lại cảm nhận được sự chế giễu của nó

Lúc này Trương Tiểu Quân lại buông tay ra, buồn bã hỏi: “Mày không thích mẹ nữa sao?”

Câu hỏi vừa đưa ra, tôi cảm nhận được ống quần của Trương Tiểu Quân bị kéo một cái.

Con gấu trong tay tôi biến mất, cúi đầu xuống thì tôi nhìn thấy chân của Trương Tiểu Quân lại xuất hiện một con gấu bông khác.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full