Hôm nay đã là ngày thứ bảy, danh sách của bảy ngày trước đã có, cộng với mười người đứng đầu ở Hỏa Ma Sơn Mạch, tất cả 80 người.
Đây là 80 người mạnh nhất năm nay, ba ngày tới sẽ quyết đấu để tìm ra danh sách những người chiến thắng cuối cùng.
Rõ ràng Danh Dương muốn giết Ninh Tiểu Xuyên trên võ trường, một lần nữa khẳng định vị trí cường giả của hắn, vì thế cho nên hắn mới không vội hạ thủ ngay với Ninh Tiểu Xuyên.
Điều khiến Ninh Tiểu Xuyên không hiểu đó là, cường giả như Danh Dương một lòng dành cho kiếm đạo, tại sao đột nhiên lại lấy lòng Lan Phỉ công chúa, thậm chí còn có ý theo đuổi Lan Phỉ công chúa?
Điều này là rất không bình thường!
Với tu sĩ Nhất Kiếm Đạo mà nói, trong lòng họ chỉ có kiếm, không có nữ sắc, không có tình ái.
Từ xưa tới giờ, những người tu luyện thành công Nhất Kiếm Đạo không ai là không vong tình tuyệt ái, mọi sự ràng buộc trên thế gian, đều có thể một kiếm cắt đứt.
– Vụt…
Một viên đá được bọc Huyền Khí bay vào trong thạch ốc.
Ninh Tiểu Xuyên nhanh như chớp bắt lấy, trầm giọng quát:
– Kẻ nào?
Hắn chạy ra đuổi theo nhưng kẻ đó đã biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn xuống viên đá, trên viên đá tỏa ra mùi hương thoang thoảng, có khắc hai hàng chữ nhỏ, rõ ràng là chữ của nữ tử.
Trên đó viết:
– Danh Dương là người của Hắc Ám Đế Thành, đệ tử của Vong Linh thành chủ. Hắn theo đuổi Lan Phỉ công chúa là ý của Vong Linh thành chủ – U Linh sơn trang.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn ký tên là bốn chữ U Linh sơn trang thì tim trái hơi run lên, vội bóp nát viên đá.
– Không ngờ Danh Dương lại là đệ tử của Hắc Ám Đế Thành? Vậy thì chắc chắn hắn là Đại đầu lĩnh của Hắc Ám Đế Thành đến bây giờ vẫn chưa lộ diện rồi.
– Viên đá này là ai ném cho ta? U Linh sơn trang mới thành lập, trong Đế Hư biết được sự tồn tại của U Linh sơn trang cũng chỉ có ta và Mộ Dung Vô Song. Chữ trên đá này lại của nữ tử khắc lên, vậy tuyệt đối không phải Mộ Dung Vô Song. Rốt cuộc là ai?
– Người biết được thân phận của Danh Dương chắc chắn cũng là người của Hắc Ám Đế Thành, hơn nữa còn phải là học viên năm nay, ngoài ra cũng phải có thân phận nhất định trong Hắc Ám Đế Thành. Cô ta có lẽ là người được Thiên Thần Tử sắp xếp trong Hắc Ám Đế Thành.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ có thể suy đoán được đến vậy.
Nếu Danh Dương là người của Hắc Ám Đế Thành thì hắn tiếp cận Lan Phỉ công chúa cũng dễ hiểu.
– Để lấy lòng Lan Phỉ công chúa, hắn chắc chắn sẽ toàn lực giết ta, cũng không biết tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới nào rồi?
Khi Ninh Tiểu Xuyên đang suy nghĩ thì Ngự Thiến Thiến cầm một tấm da dê xuất hiện bên ngoài, hỏi:
– Ngươi đang nghĩ gì vậy? Lo rằng sẽ chết trong tay Danh Dương?
Hiển nhiên là Ngự Thiến Thiến cũng biết chuyện hôm nay. Có lẽ đây là giấy báo tử mà Danh Dương gửi tới cho Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên thu lại suy nghĩ, cười:
– Binh tới tướng chặn, nước lên đất ngăn, có gì đáng sợ?
Ngự Thiến Thiến vào trong thạch ốc, khẽ mím môi, nói:
– Thật ra thiên phú của ngươi trên con đường Dưỡng Tâm Sư rất cao, Quách Sư nói ngươi có tiềm lực vượt qua hắn, sau này chắc chắn sẽ trở thành Dưỡng Tâm đại sư. Ngươi việc gì phải khổ sở liều mạng vì Võ Đạo như vậy? Gặp hắn trên võ trường thì nhận thua luôn không phải là xong sao. Nhận thua trước Danh Dương cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt.
Ninh Tiểu Xuyên dười
– Đến lúc đó rồi nói.
Ngự Thiến Thiến biết Ninh Tiểu Xuyên chỉ nói cho qua, nhưng cô cũng không khuyên thêm nữa, lại mở tấm da dê ra:
– Danh sách 80 người đứng đầu đã được chia thành mười nhóm, mỗi nhóm tám người. Mỗi nhóm có một suất vào mười hạng đầu. Ba người đứng đầu mỗi nhóm sẽ có tư cách khiêu chiến người đứng đầu nhóm khác, nếu chiến thắng sẽ được vào mười hạng đầu.
– Ngươi được phân vào nhóm 7, Danh Dương ở nhóm 1. Cũng có nghĩa là trong cuộc chiến tiểu tổ, hai người sẽ không gặp nhau, đây cũng là chuyện tốt đối với ngươi.
Mỗi nhóm tám người, ít nhất phải thắng ba trận, hơn nữa phải là toàn thắng mới đứng đầu nhóm, thăng cấp trở thành thập cường – mười người mạnh nhất.
Hơn nữa, dù giành được vị trí thứ nhất tiểu tổ cũng chưa chắc được vào thập cường. Bởi vì còn phải chấp nhận thách thức của ba người đứng đầu nhóm khác. Nếu bị đánh bại thì sẽ mất cơ hội tiến vào thập cường.
Mộ Dung Vô Song, Ngự Thiến Thiến, Ninh Hinh Nhi, Lan Phỉ công chúa, Ngự Thiên Địch, Hạ Gia đều thuộc tám mươi người mạnh nhất, nhưng một vị thiên chi kiêu nữ khác của Kiếm Các Hầu Phủ là Ninh Mỹ Nhi lại bị loại.
Sáng hôm sau, Ninh Tiểu Xuyên tới võ trường số 7. Lúc này bên ngoài đã tập trung không ít Võ giả, nhưng nhân vật chính chỉ có tám người, đều là nhân tài của thế hệ trẻ, ánh mắt người nào cũng mang đầy anh khí, tinh thần dâng cao.
Một vị Học Sư của Thiên Đế Học Cung đứng bên ngoài võ trường duy trì trật tự.
Vị Học Sư này khoảng gần năm mươi tuổi, khí chất xuất chúng, phong độ ngời ngời, tay trái cầm một tấm ngọc quyển, tay phải cầm bút.
Ở đó còn có một số Võ giả trẻ tuổi khác, đều là những gương mặt xa lạ. Tu vi của họ đều rất cường đại, cưỡi Huyền thú, tu vi Võ Đạo thâm sâu khó dò.
– Đó là học viên khóa thứ hai của Thiên Đế Học Cung. Năm năm trước họ đã vào Thiên Đế Học Cung tu luyện, giờ ai cũng là cao thủ.
– Tại sao học viên khóa hai của Thiên Đế Học Cung cũng tới đây?
– Chắc họ tới xem khóa này sẽ có thiên tài xuất sắc để mà thu nhận về dưới trướng của mình. Nghe nói học viên trong Thiên Đế Học Cung cũng có thể xây dựng liên minh. Một vài liên minh cường đại đã bá chiếm tài nguyên có hạn trong Đế Hư rồi. Muốn có tài nguyên tu luyện thì chỉ còn cách gia nhập liên minh.
– Đó là học viên khóa thứ hai của Thiên Đế Học Cung. Năm năm trước họ đã vào Thiên Đế Học Cung tu luyện, giờ ai cũng là cao thủ.
– Tại sao học viên khóa hai của Thiên Đế Học Cung cũng tới đây?
– Chắc họ tới xem khóa này sẽ có thiên tài xuất sắc để mà thu nhận về dưới trướng của mình. Nghe nói học viên trong Thiên Đế Học Cung cũng có thể xây dựng liên minh. Một vài liên minh cường đại đã bá chiếm tài nguyên có hạn trong Đế Hư rồi. Muốn có tài nguyên tu luyện thì chỉ còn cách gia nhập liên minh.
Một vài sư trưởng của học viên là những cường giả bước ra từ Thiên Đế Học Cung, đều kể cho họ về những việc liên quan tới Thiên Đế Học Cung, cho nên bọn họ ít nhiều cũng biết được một chút.
Ninh Tiểu Xuyên cũng chú ý tới mấy thanh niên gần hai mươi tuổi, trong đó, một nữ tử xinh đẹp ngồi trên lưng Lam Phong Linh Tước, Ninh Tiểu Xuyên có một chút ấn tượng, chính là học tỷ tiếp dẫn bọn hắn đi Hỏa Ma Sơn, tên là Kim Tước Hy.
Nhưng Kim Tước Hy thì lại không có ấn tượng gì về Ninh Tiểu Xuyên. Khi đó bọn họ phụng mệnh tiếp dẫn tân sinh tới Hỏa Ma Sơn Mạch tham gia khảo hạch, cho nên cũng không chú ý nhiều tới những Võ giả vẫn chưa thông qua sát hạch đó.
Nhưng 80 học viên lần này đều là mục tiêu chú ý của họ, vì thế Kim Tước Hy vẫn dừng ánh mắt trên người Ninh Tiểu Xuyên một lúc.
Học Sư trên võ trường tuyên bố:
– Võ trường số 7, trận đấu thứ nhất. Ninh Tiểu Xuyên!
Ninh Tiểu Xuyên bước vào võ trường đứng ở trung tâm chờ đợi đối thủ.
Võ trường có hình vuông, mỗi cạnh một trăm mét, cũng khá to, Thần Thông nào cũng có thể thi triển mà không cần e dè.
Vị Học Sư kia lại gọi:
– Mục Võ Nguyệt!
Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nhón mũi chân xuống đất, Huyền Khí bắ n ra, thân thể bay lên tám mét, hai tay giang rộng, bay xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.
Mục Võ Nguyệt nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
– Ta biết ngươi, thiên hạ đệ nhất tình si, Ninh Tiểu Xuyên.
– Hân hạnh.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ đơn giản nói hai chữ.
Võ giả lọt vào danh sách 80 người này đương nhiên tu vi không thấp. Chỉ nhìn Huyền Khí mà Mục Võ Nguyệt vừa phát ra là biết tu vi của cô ta ít nhất cũng là Thần Thể tầng thứ ba.
Cảnh giới tu vi như vậy đã có khả năng giành vị trí trong 30 người mạnh nhất rồi, tuyệt đối có thể coi là nhân kiệt một trong một vạn.
Bên ngoài võ trường, ba học viên khóa thứ hai của Thiên Đế Học Cung đều đứng cạnh nhau quan sát võ trường số 7.
– Tu vi không tồi, có lẽ là Thần Thông tầng thứ ba. Có lẽ là một trong những thiên tài đỉnh cao của khóa này rồi.
Kim Tước Hy khẽ gật đầu.
Một nam tử râu rậm lắc đầu nói:
– Ta cảm thấy cái tên thiên hạ đệ nhất tình si kia còn lợi hại hơn.
– Nhạc Minh Tùng, ngươi cũng nhìn ra sao?
Kim Tước Hy có chút ngạc nhiên.
Nhạc Minh Tùng rõ ràng chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng vì bộ râu rậm kia mà khiến hắn nhìn như bốn chục tuổi, đúng là không phải già bình thường.
Nhạc Minh Tùng chỉnh lại áo, khẽ cười:
– Đương nhiên, phàm là những người dính đến đệ nhất thì đều không đơn giản.
Nhạc Minh Tùng cảm giác về bản thân rất tốt, lại nói:
– Có điều, khụ khụ… Nếu để ta chọn thì ta vẫn chọn Mục Võ Nguyệt gia nhập Thiên Lý Hội của chúng ta.
Kim Tước Hy hỏi:
– Tại sao?
Nhạc Minh Tùng cười hì hì:
– Lão tổ tông có quy định, học muội đều là người của học trưởng, học trưởng phải quan tâm học muội. Chúng ta không thể phá vỡ quy định này… Á!
– Bốp!
Kim Tước Hy vung tay đánh bay Nhạc Minh Tùng, đầu cắm thẳng xuống cát, hai bàn chân lộ ra cố gắng vùng vẫy, trong cát phát ra tiếng kêu oai oái…
– Tiện nhân!
Kim Tước Hy xoa xoa tay.
Trận đấu trên võ trường đã bắt đầu.
Mục Võ Nguyệt ra tay trước, cánh tay được bao bọc bởi ngọn lửa, hình thành một đoàn hỏa vân ập xuống đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên không hề khinh địch, đến vòng này, Võ giả nào cũng có vài chiêu tuyệt học cả, chỉ cần sơ suất một chút là có thể lật thuyền trong mương.
Hai tay Ninh Tiểu Xuyên vẽ vòng tròn như múa Thái Cực Quyền, Huyền Khí bắ n ra, hình thành từng đợt sóng gợn.
Sức mạnh Hỏa Vân Thần Quyền của Mục Võ Nguyệt lập tức bị vô số gợn sóng phân tán, giống như một quyền đánh lên bị bông, không hề có cảm giác gì.
Những đường gợn sóng kia bắt đầu thu lại, tốc độ ngày một nhanh hơn, cuối cùng tụ lại tại một điểm.
Phản kích trở lại.
Uỳnh!
Mục Võ Nguyệt chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh như bài sơn đảo hải ập về phía mình, còn mạnh hơn gấp đôi sức mạnh của một quyền vừa đánh ra.
Sắc mặt cô ta khẽ biến, định thu quyền về, nhưng đã muộn, thân thể bị luồng sức mạnh kia đánh bay về sau, cánh tay như muốn gãy lìa.
Đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên sẽ thừa cơ xông tới, cánh tay được bao bọc bởi thiểm điện, phát ra Thiểm Điện Thần Thú, rồi lại một quyền nữa đánh Mục Võ Nguyệt bay xa hơn mười trượng.
Khi cô ta rơi xuống đất thì đã ở ngoài sân đấu.
Ninh Tiểu Xuyên tiến lại, rất có phong độ đưa một tay ra.
Mục Võ Nguyệt gườm gườm nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
– Ngươi đúng là rất mạnh, khoảng cách của ta với ngươi quá lớn, thua tâm phục khẩu phục.
Cô ta cầm tay Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy rồi lập tức quay người bỏ đi.
Vị võ sư kia tuyên bố:
– Trận đấu thứ nhất, Ninh Tiểu Xuyên thắng, tiến cấp tứ cường tiểu tổ. Trận tiếp theo, Ngụy Văn Thông, Vương Lực.
Kim Tước Hy, Nhạc Minh Tùng và Lữ Hải Lượng nhìn nhau.
– Tiểu tử này mạnh thật, ta đã nói những kẻ dính tới đệ nhất đều không đơn giản mà.
Nhạc Minh Tùng nghiêm túc gật đầu, tay khẽ mân mê râu trên mép, dáng vẻ như nói ra một chân lý vậy.
Lũ Hải Lượng nói.
– Đáng để lôi kéo hắn vào Thiên Lý Hội.
Ba người liền tiến lại chỗ Ninh Tiểu Xuyên.