Ninh Tiểu Xuyên quả thật bị thương rất nặng, nhưng vẫn dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ, cũng không nhắm mắt lại.
Lúc Hồ Tiên đạo chủ duỗi ngón tay ra, Ninh Tiểu Xuyên liền cưỡng ép ngăn chưanj thương thế trong cơ thể, vận chuyện Huyền Khí khắp toàn thân.
– Ừm.
Ninh Tiểu Xuyên hai tay chống đất, từ từ đứng lên, ánh mắt liếc mọi người một cái, sau đó leo lên lưng Song Đầu Thạch Thú, cứ như vậy mà rời đi.
– Ninh Tiểu Xuyên, thương thế của ngươi nặng như vậy, còn muốn đi đâu?
Đoan Mộc Linh Nhi nói.
Ninh Tiểu Xuyên nằm sấp trên lưng Song Đầu Thạch Thú, trong miệng không ngừng nhỏ máu, nói:
– Không cần đám người Ma Môn các ngươi quan tâm, ta muốn đi đâu là quyền của ta.
– Hừ, tính cách của ngươi và mẫu thân ngươi đều bướng bỉnh như nhau, Linh Nhi, bắt hắn lại cho ta, mang về Cửu Tử Nhai.
Đoan Mộc Lân Dã chắp tay sau lưng, cường thế mà nói.
Ánh mắt của hắn tập trung lên người Ninh Tiểu Xuyên, trong đầu hiện lên rất nhiều ký ức.
20 năm trước, muội muội duy nhất của hắn – Đoan Mộc Ngưng, lúc đó chính là Thánh Nữ Ma Môn, đã mưu phản Ma Môn, đoạt tuyệt quan hệ cha con với Ma Đế, dứt khoát gả cho Ninh Thiên Ý của Kiếm Các Hầu Phủ.
Từ đó về sau, Đoan Mộc Lân Dã đã không gặp lại nàng nữa.
20 năm sau, Đoan Mộc Ngưng đã qua đời, nhưng con của nàng lại trở về.
Tâm tình của Đoan Mộc Lân Dã lúc này tương đối phức tạp, có chút nhàn nhạt sầu não, nhìn thấy bóng lưng quật cường rời đi của Ninh Tiểu Xuyên, cũng cảm thấy giống như bóng lưng của Đoan Mộc Ngưng 20 năm trước, vô cùng kiên định, muốn giữ cũng không giữ được.
20 năm trước, nếu như hắn ra tay giữ nàng lại, đoán chừng sẽ không xảy ra thảm kịch đó.
20 năm trước, hắn không giữ lại Đoan Mộc Ngưng, bởi vậy cho nên hối hận cả đời, bây giờ, tất nhiên không thể để thảm kịch lại phát sinh lần nữa, liền lập tức hạ lệnh cho Đoan Mộc Linh Nhi, bắt Ninh Tiểu Xuyên lại.
– Tiểu Xuyên ca ca, ngươi đi cùng chúng ta đi, bây giờ rất nhiều người của triều đình đều muốn giết ngươi, ngay cả Ngọc Lam Đại Đế cũng muốn ngươi chết, ngươi cần gì phải trở về?
Tử Trụy Nhi lộ vẻ đáng thương mà nói.
Nàng rất quan tâm đến an nguy của Ninh Tiểu Xuyên, đôi tay nhỏ bé không ngừng truyền Huyền Khí vào trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, giúp hắn trị thương.
Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên quả thực bị thương rất nặng, ngay cả nửa phần Huyền Khí trong người cũng không khởi lên nổi, hơn nữa trong đầu đều là sát niệm, trạng thái cực kém.
Đây chính là di chứng của việc sử dụng Ma kiếm.
Lần này sử dụng Ma kiếm quá lâu, di chứng cũng rất nghiêm trọng, chỉ có thể điều động lực lượng toàn thân, mới có thể áp chế được sát niệm xuống, không đến mức bị sát niệm khống chế thân thể.
Dưới trạng thái này, Ninh Tiểu Xuyên căn bản không thể phản kháng được, lập tức bị Đoan Mộc Linh Nhi mang đi.
Đoan Mộc Lân Dã sử dụng Võ Nguyên khí, cường hành rút Thoát Tục Tùng ra khỏi lòng đất, sau đó chém thành mười đoạn, cất vào mười cái túi Càn Khôn.
Hồ Tiên đạo chủ nói:
– Dựa theo manh mối lưu lại trong một thị trấn nhỏ ở biên thùy, Thánh Nữ điện hạ có lẽ đã đuổi theo thi thể của Thương Phá Quân, tiến vào sa mạc Mặc Toa Đặc rồi, có lẽ cũng là hướng này.
– Để ta đi tìm nàng!
Đoan Mộc Lân Dã hít sâu một hơi, khí lưu khắp bốn phương tám hướng đều chui vào trong mũi của hắn.
Thân thể của hắn tựa như một cái thế giới, có thể chứa toàn bộ không khí trong thiên địa.
Hồ Tiên đạo chủ và Đoan Mộc Lân Dã chạy đến sa mạc Mặc Toa Đặc, chính là truy tung theo Thánh Nữ và thi hài của Thương Phá Quân, cho nên Đoan Mộc Linh Nhi mới có thể giữa đường gặp được bọn họ.
Đoan Mộc Lân Dã đang thi triển một loại Thần Thông Võ Đạo, có thể thông qua biến hóa của khí lưu, tìm kiếm được tung tích.
Cho dù là người cách ngoài ngàn dặm, hắn cũng có thể phát hiện được nơi ẩn thân của người đó.
– Phía Đông.
Đoan Mộc Lân Dã thu hồi Thần Thông, liền chỉ về một phía.
Võ Hồn Pháp Thân của hắn từ trong cơ thể lao ra, hóa thành một đạo Hồn Ảnh, bay lên trời.
Vụt…
Hồ Tiên đạo chủ cũng hóa tahnfh một đạo quang ảnh màu trắng, lập tức biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một đạo cát bụi thật dài trên sa mạc.
Hai vị cao thủ cấp bậc Võ Tôn, đồng thời phóng đi.
Đoan Mộc Linh Nhi và Tử Trụy Nhi thì ở lại chiếu cố Ninh Tiểu Xuyên.
– Đoan Mộc tỷ tỷ, không bằng chúng ta cũng đuổi theo xem?
Tử Trụy Nhi đề nghị.
Đoan Mộc Linh Nhi nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Xuyên, thấy thương thế của Ninh Tiểu Xuyên cơ bản đã được khống chế, vì vậy liền gật đầu.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không biết ngoại giới rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ toàn tâm thu liễm tinh thần vào trong cơ thể, áp chế cảm xúc tiêu cực trong đầu.
Giữa trái tim của Ninh Tiểu Xuyên, lơ lửng một thanh Ma kiếm đỏ như máu.
Phía trên thân Ma kiếm, lượn lờ năm đạo Diệt Thế chi khí.
Những Diệt Thế chi khí này, chính là tối hôm qua sinh ra trong cơ thể hắn, tựa như năm cây cột, bao bọc lấy Ma kiếm ở trung tâm.
– Ngưng cho ta!
Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu cưỡng ép luyện hóa cảm xúc tiêu cực trong cơ thể, đem toàn bộ sát niệm, ma niệm, tà niệm, luyện hóa thành đạo Diệt Thế chi khí thứ sáu, đánh vào trong Huyết khiếu.
Đại não cuối cùng cũng khôi phục tỉnh táo, thế nhưng đau đớn trên thân thể, quả thực thống khổ tận xương tủy.
– Lần này, mặc dù giết sạch đám người Đồ Thần Doanh, nhưng trên người ta cũng tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, không tĩnh dưỡng nửa tháng thì đừng mong khỏi hẳn.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một hơi thật sâu, xem ra huyết án mười một năm trước, quả thật có liên quan đến Ngọc Lam Đại Đế, bằng không thì hắn cũng sẽ không bí mật điều động Đồ Thần Doanh tới giết ta.
Ninh Tiểu Xuyên tạm thời áp chế chuyện này xuống, bắt đầu toàn lực an dưỡng thương thế.
Cách ngoài tám ngàn dặm, tại Thiên Lại cổ thành.
Tường thành cổ xưa đã bị đánh sập, vỡ ra từng mảng lớn, hàng trăm ngàn đạo Âm Sát linh phi hành trong không khí, phát ra tiếng kêu gào giống như quỷ khóc.
Toàn bộ Thiên Lại cổ thành đều bị mây đen bao phủ, trời đất tối sầm, máu chảy thành sông.
– Đó là quái vật gì vậy?
– Không phải là Thi sát chứ?
– Làm gì có Thi sát nào cường đại như vậy? Ngay cả Thánh Nữ của Ma Môn cũng bị đánh trọng thương ròi.
– Không ngờ nó lại chạy đến Thiên Lại cổ thành, e rằng không lâu nữa, toàn bộ Thiên Lại cổ thành đều sẽ biến thành một tòa tử thành… A… Cứu mạng… Trái tim của ta.
Thanh âm của tên Võ giả kia còn chưa dứt, thì đã bị một lão giả tóc tai rối xù móc đi trái tim.
Hắn cầm trái tim đẫm máu, nuốt vào trong miệng.
– Vụt… Vụt…
Huyết nhục của lão giả này giống như bị mất nước, khô quắt lại, xương trán, xương gò má, cằm,… đều nhô ra, giống như chỉ có một lớp da phủ lên đầu lâu, hình dạng tương đối dữ tợn dọa người.
Đáng sợ nhất chính là, trước ngực của hắn trống không.
Trái tim của hắn, không biết là bị sinh vật thần bí nào lấy đi, điều đó chứng tỏ là hắn đã chết từ lâu rồi.
Hắn chỉ là một cái tử thi.
Thánh Nữ Ma Môn bị trọng thương, trên lưng có một vết cao, vừa nhìn đã giật mình, bên trong vết thương toát ra Âm Sát chi khí màu đen. Nếu không phải tu vi của nàng đủ cao, e rằng đã sớm bị Âm Sát nhập thể, mất đi lý trí rồi.
– Bịch bịch…
Tử thi bước từng bước về phía nàng, móng vuốt sắc bén giống như lưỡi đao, một trảo chụp tới cổ của Thánh Nữ Ma Môn.
Trong lòng bàn tay Thánh Nữ Ma Môn đánh ra một đám bông tuyết màu trắng, đông cứng móng vuốt của nó, thân thể yểu điệu bạy ngược lên trời, hạ xuống trên tường thành cao 30 mét.
Ầm…
Tử thi chấn vỡ băng tuyết, một chưởng xô ngã tường thành, đánh ra một đạo đại thủ ấn về phía Thánh Nữ Ma Môn.
Tử thi thét dài một tiếng, giống như muốn móc ra trái tim của Thánh Nữ Ma Môn.
– Keng keng…
Một cái lục lạc màu xanh từ trên trời bay tới, rơi lên người tử thi, khiến tử thi bị đánh bay ra ngoài.
Cái lục lạc này phát ra thanh âm “leng keng”, xoay tròn một vòng trong không khí, lại bay trở về lòng bàn tay của Đoan Mộc Lân Dã.
Ầm…
Đoan Mộc Lân Dã đáp xuống đất, dáng vẻ uy nghiêm, bàn tay cầm Huyền Khí thất phẩm Trấn Thi Linh, nhìn chằm chằm vào lão thi, nói:
– Thương Phá Quân, nếu ngươi đã vẫn lạc thì nên an phận nằm trong quan tài. Trái tim của ngươi bị người khác móc đi, lại chạy loạn ra ngoài móc tim của người khác, đây là lỗi của ngươi rồi.
Đôi mắt của tử thi phát ra lục quang, thét dài một tiếng, trong cơ thể tràn ngập ra thi sương dày đặc, điên cuồng lao tới Đoan Mộc Lân Dã.
Đoan Mộc Lân Dã trước khi đến đã chuẩn bị đầy đủ, đặc biệt mang theo Trấn Thi Linh, chính là để trá áp đối phương.
Trấn Thi Linh đánh lên đỉnh đầu tử thi, phát ra tiếng chuông chấn nhiếp nhân tâm, gắt gao áp chế nó.
Nó giống như chịu phải thống khổ cực kỳ to lớn, huyết quản trên huyết thi nổi lên thành từng đường huyết vân rậm rạp chằng chịt, mạnh mẽ đánh bay Trấn Thi Linh ra ngoài, một vuốt cào lên ngực Đoan Mộc Lân Dã.
Sắc mặt Đoan Mộc Lân Dã thoáng biến đổi, không ngờ ngay cả Trấn Thi Linh cũng không trấn áp được nó.
Nó ác biến cũng thật lợi hại.
Đoan Mộc Lân Dã và tử thi mạnh mẽ đối kháng một chưởng, một luồng lực lượng âm tà khổng lồ, lập tức truyền vào cánh tay, bức lui Đoan Mộc Lân Dã.
– Tại sao nó lại mạnh như vậy? Ngay cả ngươi cũng bị nó bức lui?
Hồ Tiên đạo chủ đuổi tới, đứng trên bờ tường.
Thân thể của nàng mềm mại thướt tha, cổ, eo, chân, đều nổi lên từng tia Huyền Khí màu trắng như gấm, đôi chân trần trụi mị thái mười phần, cực kỳ mê người.
Nếu là Võ giả khác, e rằng đã sớm bị mị thái trên người làm cho mê đắm mất đi tự chủ rồi.
Nhưng Đoan Mộc Lân Dã từ đầu tới cuối đều không liếc nhìn nàng một cái, chỉ nhìn chằm chằm cái tử thi đang phát cuồng, âm lãnh nói:
– Nó còn đáng sợ hơn cả khi còn sống, trong thi thể của nó ẩn chứa một luồng lực lượng rất kỳ quái, có thể đóng băng cả Võ Nguyên khí của Võ giả.
– Liên thủ trấn áp nó, mang về để Ma Đế tự mình tra rõ ngọn nguồn.
Hồ Tiên đạo chủ cũng lấy ra một kiện Huyền Khí, là một cây ngọc phiến màu xanh, chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng năng lượng ẩn chứa trên đó thì lại không nhỏ chút nào.
Đây là một kiện Huyền Khí cửu phẩm, Thanh Ngọc Phiến.
Chính là chí bảo của Hồ Tiên Đạo.
Hồ Tiên đạo chủ và Đoan Mộc Lân Dã đồng thời ra tay, muốn trấn áp cái tử thi này.
Ầm ầm ầm…
Đại chiến bộc phát, Thiên Lại cổ thành lại bị nghiền nát hơn một nửa, một nửa tòa thành đã chìm vào lòng đất.
Mặt đất không ngừng rung động, lấy Thiên Lại cổ thành làm trung tâm, đại địa sinh ra một vết nứt, kéo dài đến tận trời.
Phành…
Hồ Tiên đạo chủ bay ngược trở về, bàn tay như bạch ngọc đã biến thành màu đen, thi độc đã xâm nhập vào bàn tay của nàng.
Đoan Mộc Lân Dã cũng bay ngược về phía Thiên Lại cổ thành, ngay cả Trấn Thi Linh cũng bị nghiền nát, biến thành từng khối sắt vụn rơi trên mặt đất.
Tử thi quá cường đại, hợp sức hai người bọn họ mà cũng không trấn áp nổi.
– Grào…
Tử thi từ trong tòa cổ thành tàn phá bay ra, nặng nề rơi xuống đất, giẫm thành một cái hố lớn, toàn thân tràn ngập Âm Sát, đôi mắt biến thành màu đỏ máu, trong miệng mọc ra răng nanh thật dài.
Hồ Tiên đạo chủ và Đoan Mộc Lân Dã lại lần nữa ra tay, lực lượng của hai Võ Tôn đều điên cuồng ép tới.