Mặc dù Võ giả bên trong tửu quán đều là hạng người hung thần ác sát, nhưng trước mặt cao thủ của Ma Môn, cũng chỉ có thể coi là đám tiểu nhân vật sâu kiến mà thôi.
Ba đại Trưởng lão của Vô Sinh Đạo xuất hiện, khiến trong lòng mọi người nổi lên gợn sóng cực lớn.
Mà ngay cả chưởng quầy tửu quán Tiền Tam Nguyên vẫn luôn không sợ chuyện, cũng không nhịn được thoáng nhìn về phía ba đại Trưởng lão của Ma Môn vài lần, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trưởng lão của Ma Môn tới nơi này làm cái gì?
Trong cơ thể ba đầu Huyền thú hung mãnh, tản mát ra khói độc dày đặc, tràn ngập trong không khí, khiến các công trình kiến trúc bằng gỗ không ngừng bị ăn mòn, phát ra âm thanh “rắc rắc”.
Độc phong thổi qua, gỗ càng nhanh bị mục nát.
Ninh Tiểu Xuyên lặng lẽ ngồi yên trên ghế, căn bản không cần vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể, trực tiếp điều động thiên địa Huyền Khí, hình thành vòng xoáy, ngăn cách khói độc cách ngoài thân thể ba mét.
Điều động thiên địa, Huyền Khí, đây chính là thủ đoạn của Đạo gia.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên tu luyện “Thiên Địa Huyền Khí” tầng thứ bảy, lại càng dễ dàng khống chế “Thiên Địa Huyền Khí” hơn, có thể cảm nhận được ở trong không khí chỗ nào Huyền Khí dày đặc, chỗ nào Huyền Khí mỏng manh, chỗ nào Huyền Khí hội tụ thành “linh huyệt”, thành “thần kiều”.
Một khi có thể nhạy cảm quan sát được linh huyệt trong thế giới tự nhiên, liền có thể điều động thiên địa Huyền Khí, thi triển Đạo thuật.
Trong “linh huyệt” tràn ra Huyền Khí, cho nên có thể nói, Huyền Khí trong thiên địa đều bắt nguồn từ linh huyệt.
Linh huyệt tựa như một dòng suối trôi nổi trong không khí, có thể không ngừng tuôn tràn Huyền Khí, thế nhưng, người bình thường căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của linh huyệt.
Chỉ có người tu đạo, không ngừng câu thông với thiên địa, mới có thể tìm kiếm được đầu nguồn linh huyệt, mượn nhờ lực lượng linh huyệt, thi triển ra Đạo thuật uy lực cực lớn.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không phải tu sĩ Đạo môn thật sự, hắn chỉ tu luyện “Thiên Địa Huyền Khí”, cho nên mới có thể nhạy cảm phát giác ra biến hóa của Huyền Khí trong tự nhiên, cảm giác được vị trí linh huyệt.
Đương nhiên, hắn cũng không định tu luyện Đạo thuật, cho dù có thể cảm giác được linh huyệt, thì cũng chỉ có thể điều động Huyền Khí, không thể ngưng tụ thành thuật pháp.
Ninh Tiểu Xuyên không khỏi hoài nghi công pháp “Thiên Địa Huyền Khí” mà mình đang tu luyện, có lẽ có quan hệ rất lớn với Đạo gia. Tu luyện “Thiên Địa Huyền Khí” đến tầng cao thâm, nói không chừng có thể tương thông với phương thức tu luyện của Đạo gia.
Thực ra, trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên có Ma kiếm, huyết dịch lại dung nhập với Diệt Thế chi khí, căn bản là không sợ độc khí từ trong cơ thể ba đại Trưởng lão Vô Sinh Đạo phát ra.
Sở dĩ điều động thiên địa nguyên khí để ngăn cách độc khí xâm thể, cũng chỉ là giả vờ trước mặt ba đại Trưởng lão Vô Sinh Đạo mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ “bách độc bất xâm”, đây chính là một chiêu át chủ bài, không thể dễ dàng để người khác phát hiện. Một khi bị người khác biết được, người khác sẽ đề phòng với hắn, sau này sẽ thay đổi thủ đoạn đối phó với hắn.
Bên ngoài tửu quán, ba đại Trưởng lão Vô Sinh Đạo đứng ngay giữa đường cái, trên đầu đội mũ che kín mặt, chỉ lộ ra bờ môi khô quắt, chỉ nghe hắn khàn khàn nói:
– Là ai hẹn gặp chúng ta ở đây?
– Ta đợi các ngươi đã lâu rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nhặt một chiếc đũa trong giỏ trúc lên, khẽ gõ lên bàn, tạo thành một giai điệu nhịp nhàng.
Mỗi lần chiếc đũa gõ lên bàn, đều sẽ phát ra một luồng sóng âm vô hình, truyền đi trong không khí.
Phành…
Phành…
Thanh âm của chiếc đũa gõ xuống, bắt đầu ảnh hưởng tới nhịp tim của tất cả mọi người, trong vô tình, nhịp tim của mọi người đã bắt đầu có cùng tiết tấu với tốc độ gõ đũa.
Đây là một phương pháp bất tri bất giác ảnh hưởng tới cảm xúc của đối phương, cho dù là cao thủ Võ Đạo cũng rất khó có thể phát giác ra được.
Tốc độ Ninh Tiểu Xuyên gõ lên bàn càng lúc càng nhanh, khiến nhịp tim của mọi người cũng nhanh hơn, có chút bồn chồn, trái tim giống như muốn từ trong cơ thể nhảy ra ngoài.
Người bị ảnh hưởng đầu tiên chính là ba đại Trưởng lão Vô Sinh Đạo, tu vi của hắn cường đại nhất, cũng lập tức phát giác ra, cảm thấy trái tim của mình giống như muốn bạo thể mà lao ra ngoài, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, không khỏi giật mình.
Grào…
Trong miệng Độc Xà Công phát ra một tiếng thét dài, sóng âm khổng lồ cuốn bay cả phiến đá trên đường phố.
Một luồng Huyền Khí màu xanh từ trong lòng bàn tay Độc Xà Công đánh ra, khiến cho mấy chục phiến đá đều phủ lên một tầng hào quang giống như kim loại, biến thành kim cương thần thạch, đồng loạt phóng vào bên trong tửu quán.
Ninh Tiểu Xuyên không hề sợ hãi, vẫn ngồi yên trên ghế, chiếc đũa đột nhiên rời tay bay đi.
Vụt…
Chiếc đũa hóa thành một đạo hào quang hồng sắc, xuyên thủng mấy chục phiến đá, khiến tất cả biến thành đá vụn rơi lả tả trên mặt đất.
Phốc…
Chiếc đũa bay ra ngoài hơn 30 mét, sau đó cắm vào trong một bức tường đá.
Ba vị Trưởng lão Vô Sinh Đạo đều giật mình tỉnh lại, gần như đồng thời lui về phía sau một bước.
Vừa rồi quả thực quá mạo hiểm, nếu như phản ứng trễ trong nháy mắt, chỉ e là ba người bọn họ đã chết dưới một cây đũa rồi, như vậy há chẳng phải là quá nghẹn khuất sao?
– Ngươi rốt cuộc là ai?
Ánh mắt của Độc Xà Công còn âm trầm hơn cả độc xà, trên người lượn lờ hào quang lục sắc.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– U Linh sơn trang, Xuyên công tử.
Bảy chữ vô cùng đơn giản, nhưng không chỉ khiến cho sắc mặt của ba vị Trưởng lão đại biến, mà ngay cả đám hung đồ trong tửu quán cũng bị dọa suýt rơi cằm xuống đất, tròng mắt như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.
Hắn… hắn thực sự là Trang chủ U Linh sơn trang – Xuyên công tử trong truyền thuyết?
– Khó trách hắn lại dám mang theo một nữ tử mỹ mạo như thế tới đây đợi người, thì ra là một tên đại tà ma, tất nhiên sẽ không để đám tiểu nhân vật như chúng ta vào mắt.
– Thật uổng công vừa rồi ta có chủ ý với mỹ nhân kia, còn may là ta cẩn thận, không lập tức ra tay, bằng không thì bây giờ có lẽ ngay cả xương cốt cũng không còn rồi.
– Xuyên công tử xếp hạng thứ mười bảy trên “Tà Ma Ác Nhân bảng”, trời ơi, loại đại lão tà đạo cấp bậc này, không ngờ chỉ cách chúng ta ba bàn rượu.
Chưởng quầy tửu quán Tiền Tam Nguyên cũng thoáng kinh hãi, nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, chợt lộ ra thần sắc suy tư.
Ánh mắt Độc Xà Công trở nên ngưng trọng, nói:
– Xuyên công tử, Vô Sinh Đạo chúng ta và U Linh sơn trang không hề có vướng mắc gì, tại sao ngươi lại mời chúng ta đến đây?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Vô Sinh Đạo các ngươi phái nhiều cao thủ đến Hoàng thành, chẳng lẽ không phải muốn nhúng chàm vào lợi ích ở Hoàng thành ư?
– Các hạ đã hiểu lầm rồi, Vô Sinh Đạo chúng ta đến Hoàng thành là vì muốn đuổi mắt một tên hung thủ giết người, tuyệt đối không hề có ý chiếm giữ Hoàng thành.
Độc Xà Công cũng đã từng nghe qua tục danh của Xuyên công tử, cho nên cũng biết đây là một đại ác nhân của Hoàng thành.
Đối với Vô Sinh Đạo đã hơn một ngàn năm truyền thừa mà nói, tất nhiên sẽ không để một U Linh sơn trang mới quật khởi vào mắt. Thế nhưng, cường long không đấu địa đầu xà, Độc Xà Công cũng không muốn trêu chọc vào U Linh sơn trang, cho nên hết sức khách khí với Xuyên công tử.
Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ đến đây để đối phó với ba đại Trưởng lão của Vô Sinh Đạo, cho nên tất nhiên sẽ không khách khí với bọn họ, cười lạnh nói:
– Bắt một tên hung thủ giết người mà phải dùng đến ba Trưởng lão Ma Môn, kẻ nào mà có thể diện lớn vậy?
Độc Xà Công mặc dù không muốn trêu chọc Xuyên công tử, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ sợ hãi Xuyên công tử, mặc dù vẫn cố gắng khắc chế lửa giận của mình, nhưng vẫn lạnh giọng nói:
– Tên hung thủ này đã giết Thiếu chủ Vô Sinh Đạo của chúng ta, chính là tiểu Hầu gia của Kiếm Các Hầu Phủ, Vô Sinh Đạo điều động ba vị Trưởng lão đến bắt hắn, không phải cũng là chuyện dễ hiểu sao?
Ninh Tiểu Xuyên không chút khách khí nói:
– Quay về đi, trong Hoàng thành có quy tắc phân phối lợi ích của Hoàng thành, Ma Môn các ngươi muốn nhúng tay vào, chỉ có một con đường chết. Chỉ riêng cửa ải U Linh sơn trang này, các ngươi cũng không qua được rồi.
– Đại ca, nói nhảm với tiểu tử này nhiều như vậy làm gì? Đừng tưởng rằng U Linh sơn trang thì tài giỏi, chẳng qua cũng chỉ có thể làm mưa làm gió tại Hoàng thành, đứng trước mặt Vô Sinh Đạo chúng ta, chỉ là hạng bất nhập lưu mà thôi.
Hạt Tử Công trầm giọng nói.
– Hạng bất nhập lưu? Hạt Tử Công, khẩu khí của ngươi thật lớn?
Thanh âm của Ninh Tiểu Xuyên trở nên lạnh lẽo, mang theo một luồng khí tức không rét mà run, đem khí thế bá chủ tà đạo phát huy vô cùng tinh tế nhuần nhuyễn.
Ngay cả Tư Đồ Phượng Vũ sau lưng Ninh Tiểu Xuyên cũng thất kinh, nếu như nàng không biết thân phận thực sự của Trang chủ U Linh sơn trang, nói không chừng cũng sẽ bị luồng khí thế khổng lồ này chấn trụ.
Ninh Tiểu Xuyên mặc dù cuồng vọng, nhưng tu vi Võ Đạo quả thực đáng sợ, đủ để chống lại cường giả Võ Đạo thế hệ trước.
Tư Đồ Phượng Vũ dù biết tu vi của Ninh Tiểu Xuyên không tầm thường, nhưng so với ba đại Trưởng lão của Vô Sinh Đạo, e rằng vẫn còn kém một bước dài.
– Nếu để cho mọi người biết được, Trang chủ của U Linh sơn trang ngay cả ba đại Trưởng lão của Vô Sinh Đạo cũng không đánh lại, như vậy e rằng đánh giá của mọi người đối với U Linh sơn trang cũng sẽ thấp đi rất nhiều, thậm chí không còn sợ hãi Xuyên công tử của U Linh sơn trang nữa.
Trong lòng Tư Đồ Phượng Vũ rất vui vẻ, rất muốn nhìn Ninh Tiểu Xuyên sẽ thảm bại trong tay ba đại Trưởng lão của Vô Sinh Đạo, như vậy đối với U Linh sơn trang mà nói, tuyệt đối là một đòn đả kích nặng nề.
Hạt Tử Công bên phía ba đại Trưởng lão của Vô Sinh Đạo dẫn đầu công kích, trong miệng thổ ra một đám khói độc màu vàng, ngưng tụ thành một cây cầu khói, đánh thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Ầm…
Ninh Tiểu Xuyên ngồi yên trên ghế, trong cơ thể bộc phát “tinh khí thần” cấp bậc Võ Tôn.
Hư ảnh Tổ sư Diệt Thế Đạo ngưng tụ sau lưng, thân hình cao đến chín trượng, phá tan đỉnh tửu quán, tản mát ra Diệt Thế chi khí vô cùng khủng bố.
Luồng lực lượng uy hiếp cường đại này, lập tức chấn vỡ cây cầu khói độc của Hạt Tử Công.
– Võ Hồn Pháp Thân.
Hạt Tử Công giật mình sợ hãi, nhìn chằm chằm vào hư ảnh cực lớn sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, không ngừng lui về phía sau, thậm chí có một loại cảm giác áp bách, khiến hắn thiếu chút nữa là quỳ rạp trên mặt đất.
Uy thế vô địch của Tổ sư Diệt Thế Đạo, đủ khiến cho Trưởng lão của Ma Môn cũng phải cảm thấy sợ hãi.
“Tinh khí thần” trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên bạo phát, cộng thêm hư ảnh Tổ sư Diệt Thế Đạo do hắn bày ra, khiến cho Hạt Tử Công nhầm lẫn mà cho rằng “hư ảnh Tổ sư Diệt Thế Đạo” chính là Võ Hồn Pháp Thân của Ninh Tiểu Xuyên.
Không chỉ Hạt Tử Công cho rằng như vậy, mà ngay cả mọi người cũng đều cho rằng như vậy, đều tưởng rằng Xuyên công tử bạo phát Võ Hồn Pháp Thân bức lui Hạt Tử Công.
Võ Hồn Pháp Thân vốn dĩ thiên kỳ bách quái, Võ Hồn Pháp Thân của mỗi Võ giả đều không giống nhau, cho dù Võ Hồn Pháp Thân của Ninh Tiểu Xuyên là một hư ảnh nữ tử, thì cũng không có người nào cảm thấy hoài nghi.
Nếu như đường đường là Trang chủ U Linh sơn trang, lại không có tu vi cấp bậc Võ Tôn, không thể ngưng tụ ra Võ Hồn Pháp Thân, thì đó mới là chuyện lạ.
Ở đây, người kinh hãi nhất không ai qua được Tư Đồ Phượng Vũ, trái tim thiếu nữ nhảy lên “thình thịch”, thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ… chẳng lẽ Ninh Tiểu Xuyên chỉ mới mười tám tuổi đã trở thành Võ Tôn?
Ninh Tiểu Xuyên chính là muốn loại kết quả này, không ngừng giết ba đại Trưởng lão Vô Sinh Đạo, mà còn muốn dùng phương thức uy hiếp người khác nhất, phô bày toàn bộ lực lượng và sự cường thế của Xuyên công tử – Trang chủ U Linh sơn trang.