Hậu viện của Quan Ngọc Lâu, bị bao vây bởi các đường kết giới, cô lập với thế giới bên ngoài.
Ngọc Ngưng Sanh và Mộng Ảnh, một mặc áo bào trắng, một mặc áo bào đen, cả hai cùng treo lơ lửng trên không trung
Bọn họ đều là Tuyệt đại Mộng Ảnh Nữ, khí chất trên cơ thể lại hoàn toàn đối ngược nhau
Phốc…
Trên bề mặt Hắc Lân kiếm bùng lên ngọc lửa, đâm rách tảng băng, giống như một khối vẫn thạch tấn công, đâm tới Ngọc Ngưng Sanh. Thân thể của Mộng Ảnh được bao quanh trong lửa, trong đôi mắt ẩn sau mặt nạ kim sắc chợt lóe lên một tia tinh quang.
Ngọc Ngưng Sanh giống như một Băng Liên Tiên Tử treo lơ lửng giữa bầu trời, đứng yên bất động, đưa bàn tay ngọc ra, phát ra một màn Băng Sương Hàn khí màu xanh.
Rắc rắc…
Ngọn lửa đâm xuyên qua Sương Băng.
Sương Băng cũng trấn áp sức mạnh của ngọn lửa.
Khi Hắc Lân kiếm đâm vào lòng bàn tay của Ngọc Ngưng Sanh, ngọn lửa trên thân kiếm, đã hoàn toàn biến mất.
– Rắc!Rắc!Rắc
Hàn Băng bao quanh thân kiếm, hình thành tảng băng, lan rộng về phía bàn tay của Mộng Ảnh.
Đôi cánh trên lưng của Mộng Ảnh cũng biến mất, hóa thành khí hòa tan cùng Hỏa Băng, từ trên cánh tay đâm ra, đẩy lùi Hàn Khí.
Hắc Lân kiếm sắc nhọn, lại đốt cháy lên ánh sáng của ngọn lửa.
Ngọc Ngưng Sanh trôi nổi lùi lại.
Mộng Ảnh sử dụng thân pháp “Giải Thể Mộng Ảnh ”, biến mất từ trong không trung
– Rắc!
Đường kiếm xuất hiện từ phía sau lưng của Ngọc Ngưng Sanh, một kiếm chém qua cổ của Ngọc Ngưng Sanh, cắt đứt một đoạn tóc của nàng.
Ngọc Ngưng Sanh cũng thi chuyển thân pháp tuyệt thế, tốc độ rất nhanh, giống như một ánh sáng, thoát khỏi nhát kiếm tử thần của Mộng Ảnh.
Một người là Thánh Nữ Ma Môn, một người là Kim Bài Sát Thủ đệ nhất của Hắc Ám Đế Thành, đều là Yêu nữ Thiên giới, tu vi tuyệt đỉnh, là những tuyệt đại cao thủ trong cùng thế hệ.
Ở giữa trời, hai bóng hình một đen một trắng tuyệt đẹp đang giao đấu, giữa ánh sáng hỏa thạch, có thể đếm đến hơn chục cái bóng đang bay trên không trung.
Khiến người nhìn phải hoa mắt, không phân biệt được đâu mới là hình thật của bọn họ.
Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc lại rất thoải mái, lại trở về chỗ ngồi, bắt đầu nghiên cứu công pháp và thủ đoạn của Mộng Ảnh và Ngọc Ngưng Sanh, suy nghĩ sách lược đối phó với bọn họ, nếu như sau này phải coi họ là kẻ thù, như vậy thì có thể sẽ dùng tới.
– Người không lo xa, ắt sẽ phải lo lắng họa gần.
Bắt buộc phải cảnh giác với mỗi người, hiện nay có thể là bạn, nhưng sau này thì chưa chắc.
– Cha à, mẹ đánh nhau với ai đó?
Tiểu Linh Nhi đi xuyên qua kết giới, đi vào trong không gian, đôi mắt tròn vo giống như hai ngôi sao.
Cô bé đi chân trần, có mái tóc dài, ngúng nguẩy đi đến trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, ôm chặt lấy chân của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên vô cùng kinh ngạc, Tiểu Linh Nhi và Tiểu Hồng quả nhiên là Trời sinh đã khác người, có thể đi xuyên qua rào chắn của kết giới.
Không biết hai gia hỏa này từ đâu đến?
– Tiểu Linh Nhi, đã đói chưa?
Ninh Tiểu Xuyên ôm lấy Tiểu Linh Nhi, đặt ở trên đùi, lấy một gốc Huyền Dược từ trong túi càn khôn ra, đưa cho Tiểu Linh Nhi.
Tiểu Linh Nhi nhìn thấy Huyền Dược, hai mắt càng mở to, bắt lấy nhét ngay vào miệng nhai “nhóp nhép”
– Cha à, có thể bảo mẹ đừng đánh nhau với người ta nữa không?
Tiểu Linh Nhi nói.
– Được, đương nhiên là được. Nhưng phải là con đi bảo mẹ, vì mẹ nghe lời Tiểu Linh Nhi nhất.
Ninh Tiểu Xuyên vuốt nhẹ đầu của Tiểu Linh Nhi, đột nhiên thấy trong đầu của Tiểu Linh Nhi phát ra một dòng điện, nhắm thẳng vào huyết quản của Ninh Tiểu Xuyên, truyền vào tới tim.
Toàn thân Ninh Tiểu Xuyên sục sôi lên, mỗi một giọt máu như thể đều dung hợp lôi điện.
Ninh Tiểu Xuyên giỏ một giọt máu từ đầu ngón tay mình, Huyết Dịch trôi nổi trong không trung, trực tiếp biến thành ba đầu Thần Hổ, phát ra tiếng kêu gào vang tận trời cao.
Một giọt máu lại hóa thành ba hổ.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên mừng thầm, kinh ngạc nhìn bàn tay mình, lại nhìn sang đầu của Tiểu Linh Nhi.
Tự nhiên lại nâng cao đẳng cấp của Huyết Dịch.
Xem ra trên thân thể của Tiểu Linh Nhi, quả thật có ẩn giấu bí mật.
– Cha à, sao tay cha lại phát ra điện thế? Khiến đầu của Tiểu Linh Nhi đau quá.
Tiểu Linh Nhi mím môi, hiếu kỳ nhìn tay của Ninh Tiểu Xuyên.
– Cha cũng muốn biết nguyên nhân, Tiểu Linh Nhi, con nằm xuống, ta sẽ tìm hiểu trong cơ thể con rốt cuộc có cái gì?
Tiểu Linh Nhi rất ngoan, nằm trong lòng của Ninh Tiểu Xuyên, nhắm hai mắt lại.
Tay của Ninh Tiểu Xuyên từ từ đặt lên đầu của Tiểu Linh Nhi, dùng tinh khí thần dung nhập vào trong tâm, phát ra tâm thần cảm ứng, hướng về phía mi tâm của Tiểu Linh Nhi mà thăm dò.
Trong đầu của Ninh Tiểu Xuyên hiện ra hình ảnh khiến người ta giật mình, trong lông mày của Tiểu Linh Nhi, lại trôi nổi một ngôi sao màu tìm.
Đây là một ngôi sao thật, bề mặt ngôi sao, bị màu xanh của cây cối che mất, trong đó có mây sương, có ngọn núi, dòng sông, biển lớn, còn có những Cung Điện trôi nổi, lâu đài trôi nổi trên mặt biển, hình thành một đại thế giới khôi lệ hoành vĩ.
Ngôi sao màu tím ấy, đang quay ở chính trong đầu của cô bé.
Cũng không biết là ai đã đem ngôi sao này phong ấn đến nhỏ bé như vậy.
Ninh Tiểu Xuyên vô cùng kinh ngạc, khi hắn đang định thi triển tâm thần cảm ứng dung nhập vào trong ngôi sao màu tím, thì bên trong ngôi sao màu tím liền dựng lên một bức tường Thánh Quang, đẩy lùi tâm thần cảm ứng của hắn vào trong cơ thể.
Thân thể của Tiểu Linh Nhi run rẩy, toàn thân bị bao quanh bởi Thánh quang, có những hạt ánh sáng như mưa đang bao quanh cô bé, tiến vào trong cơ thể.
– Ầm!
Bên trên, Ngọc Ngưng Sanh sử dụng một ngọn Thanh Đồng Thần Đăng, lấy một ít máu giỏ vào trong đèn.
Thanh Đồng Thần Đăng tự động cháy lên, phát ra ánh lửa màu xanh.
Mộng Ảnh thi chuyển thân pháp quỷ dị khôn lường, nhưng dưới ánh sáng của “Bát Tướng Minh Đăng” vẫn không thể nào ẩn thân được.
Trong ánh đèn, xuất hiện ảo ảnh Võ Đạo tám đầu Tôn Thú, đánh ra Bát Tướng Thần Quyền, đánh Mộng Ảnh bay ra xa, miệng hộc máu, thân thụ trọng thương.
– Ma Môn Thánh Nữ đúng là danh bất hư truyền, ngươi hãy đợi đại quân triều đình ngày mai sẽ đến bao vây Quan Ngọc Lâu đi.
Mộng Ảnh rơi xuống nóc nhà, chân vừa giẫm xuống, trên lưng liền mọc ra đôi cánh, bay lên trên Thiên Địa kết giới, biến mất trong màn đêm.
Ngọc Ngưng Sanh đem theo Bát Tướng Minh Đăng, hóa thành ánh sáng đuổi theo.
– Vẫn để cho ả ta thoát rồi.
Không lâu sau đó, Ngọc Ngưng Sanh liền cưỡi băng tuyết trở về, đáp xuống mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng:
– Lần này thân phận của hai chúng ta đều bị bại lộ rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Không đến bước đường cùng, nàng ta sẽ không tiết lộ thân phận của chúng ta đâu.
– Bởi vì, nàng ta vẫn muốn làm phu nhân của U Linh Sơn Trang.
Ngọc Ngưng Sanh nói.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không hề phản đối.
Cơ thể của Ngọc Ngưng Sanh tỏa mùi hương nhè nhẹ, đi đến gần, quan tâm hỏi:
– Tiểu Linh Nhi sao vậy?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nhè nhẹ.
Thánh quang trên người Tiểu Linh Nhi bắt đầu dần dần thu lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
– Ồ, cô bé có vẻ cao hơn trước một chút thì phải.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Nếu nói, Tiểu Linh Nhi trước đây chỉ hơn hai tuổi thì bây giờ đã thành ba tuổi rồi.
Lẽ nào sự trưởng thành của cô bé, có liên quan đến ngôi sao màu tím trong lông mày?
Tiểu Linh Nhi từ từ mở mắt, ngồi dậy trong lòng Ninh Tiểu Xuyên, chớp chớp đôi mắt to, nói:
– Cha ơi, Tiểu Linh Nhi lại đói rồi.
– Sao ngươi còn ăn nhiều hơn cả Tiểu Hồng thế?
Ninh Tiểu Xuyên vuốt nhẹ đầu của Tiểu Linh Nhi, trên mặt nở nụ cười.
Tiểu Huyền Thú này thực sự là rất đáng yêu.
– Tiểu Hồng ăn rất nhiều sao?
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, nói:
– Sau này, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nó. Ta tin là ngươi và nó sẽ là một đôi bạn tốt.
Thiên Địa kết giới ở hậu viện Quan Ngọc Lâu, dần dần biến mất, lộ ra một khung cảnh hỗn độn, khắp nơi đều là vết kiếm, tàn tích khắp nơi đều là gạch vỡ gỗ vụn.
Mộng Ảnh đã trốn thoát. Nàng ta có thể sẽ không tiết lộ thân phận của Ninh Tiểu Xuyên, nhưng chắc chắn sẽ tìm cách đối phó với Ngọc Ngưng Sanh. Tin tức Ngọc Ngưng Sanh vẫn là Thánh Nữ Ma Môn, rất nhanh sẽ bị truyền đến Hoàng Thành, nếu như Ngọc Ngưng Sanh vẫn còn ở Quan Ngọc Lâu sẽ rất nguy hiểm.
– Hãy theo ta đến U Linh Sơn Trang. Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngọc Ngưng Sanh đứng trên đống gạch đổ nát, nhìn lên mặt trăng tròn, trên người phát ra khí chất mê hoặc, nói:
– Ngươi nghĩ là sau khi thân phận bại lộ, ta sẽ không có chỗ đứng trong Hoàng Thành, phải cần đến sự giúp đỡ của ngươi sao?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:
– Nơi ở của Ma Môn trong Hoàng Thành đương nhiên không chỉ có một nơi này, nhưng không có nơi nào an toàn hơn U Linh Sơn Trang. Hơn nữa ta mời ngươi đến U Linh Sơn Trang chỉ là mời ngươi đến làm khách, càng hi vọng ngươi có thể giúp ta, diệt trừ một mầm họa lớn
– Nếu ta không đồng ý thì sao?
Ngọc Ngưng Sanh nhìn vào mắt của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Vậy ta xin cáo từ, Thánh Nữ điện hạ bảo trọng. Ân tình tối nay ta nợ ngươi, nhất định khi khác sẽ trả.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức phải đuổi đến U Linh Sơn Trang, khi Thiên Thần Tử vẫn chưa kịp phản ứng, diệt trừ mầm họa này.
Kỳ thực không cần phải mượn sự trợ giúp của Ngọc Ngưng Sanh, Ninh Tiểu Xuyên cũng chắc chắn đến bảy phần là có thể đối phó với Thiên Thần Tử. Mời Ngọc Ngưng Sanh đến U Linh Sơn Trang chỉ là muốn trả nợ ân tình của nàng.
– Cha ơi, cha đừng đi có được không?
Tiểu Linh Nhi chạy đến, ôm chặt chân của Ninh Tiểu Xuyên, hai mắt ngấn lệ.
Ninh Tiểu Xuyên vuốt ve má của Tiểu Linh Nhi, cười nói:
– Tiểu Linh Nhi ngoan, cha sẽ lại về thăm hai mẹ con. Thánh Nữ điện hạ, Tiểu Linh Nhi lại nhờ cô chăm sóc rồi.
Nói xong câu này, Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Phượng Vũ liền rời khỏi Quan Ngọc Lâu, hướng về phía ngoài Hoàng Thành mà đi.
Tiểu Linh Nhi khóc đến nước mắt đầy mặt, lại ôm lấy Ngọc Ngưng Sanh, điệu bộ đáng thương nói:
– Mẹ, sao mẹ không đi cùng với cha?
Ngọc Ngưng Sanh nắm tay Tiểu Linh Nhi, ánh mắt mờ mịt, nói:
– Ta không thể đến U Linh Sơn Trang, một khi đến đó, cao thủ của Ma Môn chắc chắn sẽ đến tìm U Linh Sơn Trang, đến lúc đó cha của con sẽ gặp nguy hiểm.
Thân phận Ngọc Ngưng Sanh vẫn là Thánh Nữ Ma Môn, người nắm quyền cao nhất của Ma Môn trong Hoàng Thành.
Nhất cử nhất động của nàng đều không giấu được các nhân vật lớn của Ma Môn.
Lục Đạo Đạo Chủ của Ma Môn đều sắp đến Hoàng Thành, nàng không muốn vì mình mà Ninh Tiểu Xuyên sẽ bại lộ thân phận. Bởi vậy cho dù nàng rất muốn đến U Linh Sơn Trang, nhưng cũng đành phải kiềm chế.
– Vậy phải làm thế nào thì cha mới không gặp nguy hiểm?
Tiểu Linh Nhi liến thoắng, nhưng không khóc nữa.
– Trừ phi… Đại ma đầu của Ma Môn chết đi.
Ngọc Ngưng Sanh nắm tay Tiểu Linh Nhi đi ra khỏi Quan Ngọc Lâu, biến mất trong màn đêm lờ mờ.