Ninh Tiểu Xuyên cũng không lập tức đi vượt Thông Thiên Kiều ngay, mà cùng Ngự Thiến Thiến trở lại Tam Sư Võ Viện, chuẩn bị đi thăm Ninh Hinh Nhi trước.
– Tiểu Hồng, Tiểu Hồng.
Ninh Hinh Nhi từ trong Tam Sư Võ Viện chạy ra ngoài, liền trông thấy Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến đang đứng ở bên ngoài, lập tức ngây người, trong đôi mắt chảy ra một giọt nước mắt, liền vội vàng chạy tới, ôm lấy cổ Ninh Tiểu Xuyên.
– Ca…
Gương mặt nhu thuận Ninh Hinh Nhi của Ninh Hinh Nhi ghé sát ngực Ninh Tiểu Xuyên, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng rất nhớ Ninh Hinh Nhi, với hắn mà nói, Ninh Hinh Nhi chính là người thân nhất của hắn trên thế giới này.
Tu vi của Ninh Hinh Nhi cũng tiến bộ rất nhanh, đã đạt tới Thần Thể tầng thứ bảy, tốc độ tu luyện tương đối nghịch thiên, nếu không phải xuất hiện dị số như Ninh Tiểu Xuyên, trong vòng hai năm, nàng nhất định sẽ trở thành đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Kiếm Các Hầu Phủ.
– Grào… grào… grào…
Tiểu Long màu đỏ ngậm một quả trái cây lớn, đôi nhân nhỏ vội vàng chạy ra ngoài.
Một tiểu hổ màu đen thì đuổi sát sau lưng nó, đôi mắt giống như mã não, nhìn chằm chằm trái cây trong miệng Tiểu Long, miệng không ngừng dãi ra nước miếng.
Đột nhiên, Tiểu Long màu đỏ dừng lại, nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt lập tức sáng lên, liền ném trái cây trong tay cho tiểu hổ màu đen, sau đó chạy tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên, không ngừng kêu “ngao ngao” với hắn.
Ninh Tiểu Xuyên nghe hiểu được lời của nó, liền duỗi ra một cánh tay.
Tiểu Hồng bay lên cánh tay của Ninh Tiểu Xuyên, đậu lên vai hắn, sau đó ghé sát lỗ tai của Ninh Tiểu Xuyên, tru lên liên hồi.
– Nó đã nở rồi.
Ninh Tiểu Xuyên gạt tay một cái, đánh bay Tiểu Hồng.
Tiểu gia hỏa này quả là ồn ào.
Ánh mắt Tiểu Hồng sáng lên, vội vàng chạy tới dưới chân Ninh Tiểu Xuyên, duỗi móng vuốt ra kéo kéo ống quần của Ninh Tiểu Xuyên, muốn Ninh Tiểu Xuyên dẫn nó ra khỏi Thiên Đế học cung.
– Bây giờ không được, đợi mấy ngày nữa, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài gặp nó.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Tiểu Hồng tất nhiên là không chịu, song trảo chống xuống đất, đứng thẳng người lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên, miệng phát ra tiếng “ngao ngao” liên tục.
– Tiểu Hồng, ngươi đừng làm phiền ca ca nữa, chờ ca ca giải quyết xong chuyện của Thiên Đế học cung, nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài.
Ninh Hinh Nhi nắm lấy cổ Tiểu Hồng nhấc lên, sau đó trực tiếp nhét vào ống tay áo.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy tiểu hổ màu đen ngồi cách đó không xa, trong miệng nhai trái cây, quả thật giống như một con chó màu đen đang giữ nhà.
– Ồ? Tại sao nó cũng ở đây?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào tiểu hổ màu đen.
Ninh Hinh Nhi ngoắc ngoắc tay với nó, gọi:
– Tiểu Hắc, ngươi qua đây.
Tiểu hổ màu đen ngồi ở ngưỡng cửa nghiêm túc gặm trái cây, nghe thấy Ninh Hinh Nhi hét lớn, liền ngẩng đầu lên, duỗi móng vuốt chỉ chỉ vào mình, bộ dạng giống như đang nói: ngươi đang kêu ta à?
Ninh Hinh Nhi khẽ gật đầu.
Tiểu hổ màu đen ngậm trái cây trong miệng, ngồi dưới chân Ninh Hinh Nhi, sau đó lại gặm trái cây.
Ninh Hinh Nhi nói:
– Tiểu Hắc là bạn của Tiểu Hồng, chẳng qua bọn chúng luôn ầm ĩ, không chịu an phận, cách đây không lâu còn ăn sạch cả Huyền dược tam phẩm mà Phó viện chủ khổ tâm chăm sóc. Phó viện chủ nghe được tin dữ này, liền ngất xỉu ngay tại chỗ, bây giờ vẫn còn đang truy nã hung thủ. May mắn là Phó viện chủ không biết là do hai tiểu gia hỏa này gây ra, bằng không thì tối nay chúng ta đã có thịt rồng thịt hổ để ăn rồi.
Tiểu hổ ngồi dưới chân Ninh Hinh Nhi nghe được chữ “ăn”, hai mắt lập tức tỏa sáng. Nó nhìn chằm chằm Ninh Hinh Nhi, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, không hề biết là Ninh Hinh Nhi đang nói đến ăn thịt rồng thịt hổ.
Ninh Hinh Nhi không biết thân phận của tiểu hổ này, nhưng Ninh Tiểu Xuyên thì lại biết rất rõ.
Đầu tiểu hổ màu đen này chính là Huyền thú vương giả trong Quỷ Mộng Hoang Lâm, là Huyền thú cấp bảy Khiếu Thiên Hổ. Nếu như nó ở trạng thái cuồng bạo, chiến lực có thể sánh ngang với Võ Tôn.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không nói thân phận thực sự của tiểu hổ cho Ninh Hinh Nhi biết, để nàng xem nó là sủng thú cũng tốt. Như vậy thì lúc Ninh Tiểu Xuyên không ở đây, tiểu hổ ít nhất cũng có thể bảo hộ nàng.
– Hắc hắc, con chó nhỏ nhà ai đây? Tại sao lại xấu xí như vậy? Không ngờ lại còn ăn chay, có phải là không có thịt ăn không? Để ta dẫn ngươi đi săn ít thịt rừng nhé?
Nhạc Minh Tùng mặc một bộ đại bào rộng thùng thình, vuốt hai chòm râu trên miệng, dáng vẻ khoan thai tự đắc.
– Grào…
Tiểu hổ vừa nghe nói như vậy, lập tức lửa giận bừng bừng, bổ nhào lên, xô ngã Nhạc Minh Tùng xuống đất, không ngừng vung móng vuốt, xé tan áo bào của Nhạc Minh Tùng thành từng mảnh.
– Bà nội nó, chó của nhà ai đây? Đại gia liều mạng với ngươi.
Nhạc Minh Tùng đứng dậy, vén ống tay áo lên, muốn phân cao thấp với tiểu hổ một phen.
Phốc…
Nhạc Minh Tùng lại lần nữa bị đẩy ngã nhào xuống đất.
Xoẹt xoẹt…
Áo bào trên người Nhạc Minh Tùng đã bị xé nát vụn.
Tiểu hổ màu đen lại vật lộn với Nhạc Minh Tùng, đại chiến mấy chục hiệp.
Ninh Tiểu Xuyên thấy bọn họ đánh nhau một hồi, mới gọi:
– Tiểu Hắc, trở về.
Tiểu Hắc buông Nhạc Minh Tùng ra, xù lông trên người lên, hung hăng liếc nhìn Nhạc Minh Tùng đang thở hổn hển trên mặt đất, lúc này mới quay đầu rời đi. Bộ dạng uy vũ thần khí như một khách làng chơi đến thanh lâu, chỉ thiếu điều nói một câu: Lần sau đại gia lại đến tìm ngươi.
Nhạc Minh Tùng nằm trên mặt đất, áo bào trên người đã bị Tiểu Hắc xé thành sợi, trên tay, ngực, đùi đều có vết cắn, nửa ngày sau mới từ dưới đất đứng dậy, hai tay ôm lấy quần lót đã rách tươm, nhìn Tiểu Hắc mà khóc không ra nước mắt, lắp bắp:
– Tên cầm thú nhà ngươi…
– Grào…
Trong miệng Tiểu Hắc lại phát ra một tiếng hổ khiếu.
– Được rồi, đại gia ta không so đo với ngươi. Ta đi thay một bộ y phục khác đã.
Nhạc Minh Tùng cũng không dám nói tiếp nữa, hai tay che lấy hạ thân, xám xịt chạy đi.
Tiểu Hắc định đuổi theo, nhưng lại bị Ninh Tiểu Xuyên gọi trở về.
Đi vào Tam Sư Võ Viện, đến chỗ ở của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một kiện Huyền Khí lục phẩm loại phòng ngự, đưa cho Ninh Hinh Nhi.
Kiện Huyền Khí lục phẩm này là lấy được từ trong túi Càn Khôn của Thiên Thần Tử, năng lực phòng ngự rất mạnh, với cảnh giới Võ Đạo của Ninh Hinh Nhi hiện tại, nếu như xuất kiện Huyền Khí lục phẩm này ra, hoàn toàn có thể chặn được một kích của Võ giả Thoát Tục cảnh.
Ngự Thiến Thiến căn bản không cần Ninh Tiểu Xuyên đưa nàng Huyền Khí, tài nguyên tu luyện của nàng, thậm chí còn nhiều hơn cả Ninh Tiểu Xuyên, căn bản là không dùng hết.
– Mộ Dung Vô Song đâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Ninh Hinh Nhi nói:
– Hắn đi vào lãnh địa của dân bản thổ lịch lãm rèn luyện rồi, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không quay về đâu.
Nhạc Minh Tùng sau khi đổi một kiện học bào sạch sẽ khác, mới quay trở lại, ánh mắt nhìn Tiểu Hắc chằm chằm, hừ lạnh một tiếng, nói:
– Vừa rồi chẳng qua là ta nhường ngươi mà thôi, kỳ thật ta khinh thường giao thủ với một đầu súc sinh, người có thân phận cao quý như ta, không thể… Á, đừng tới đây, đừng tới đây, Ninh Tiểu Xuyên, ta chỉ đùa nó một chút mà thôi, mau gọi nó lại…
Tiểu Hắc chính là Huyền thú thất phẩm, trí tuệ không hề thấp hơn nhân loại, tất nhiên có thể nghe hiểu được Nhạc Minh Tùng nói gì, liền muốn xông lên vật lộn với Nhạc Minh Tùng.
Ninh Tiểu Xuyên liền vội vàng gọi Tiểu Hắc lại, nói:
– Nhạc huynh, mời ngồi. thật ra, có một việc mà ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.
Nhạc Minh Tùng thấy Tiểu Hắc không xông lên, mới lập tức yên tâm, ưỡn ngực bày ra bộ dạng cao nhân đắc đạo, ngồi bên cạnh bàn, cười nói:
– Ninh tiểu đệ, có vấn đề gì thì cứ hỏi, đừng khách khí với ta. Không phải là ta khoác lác, nhưng trong thiên hạ này, có rất ít chuyện mà ta không biết.
– Là liên quan tới phương diện luyện khí.
Ninh Tiểu Xuyên đã từng nhìn thấy bản lĩnh luyện khí của Nhạc Minh Tùng, quả thật siêu việt thường nhân, luôn có thể luyện chế ra được những Huyền Khí cổ quái kỳ lạ, trong đó còn có một ít Huyền Khí mà ngay cả trên điển tịch cũng không được ghi chép lại.
Nhạc Minh Tùng lại càng thêm tự tin, thấp giọng nói:
– Ninh tiểu đệ, ngươi không phải là không biết a. Ta chính là hàng xóm của đệ tử của Luyện Khí Sư đệ nhất thiên hạ, tri thức liên quan đến luyện khí, nếu như ngay cả ta cũng không biết, e rằng trong thiên hạ này cũng không có ai biết được. Nói nhỏ một chút, chuyện này chỉ có thể nói nhỏ, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết được.
Mặc dù Nhạc Minh Tùng nói rất nhỏ giọng, nhưng trong phòng này lại rất lớn, Ngự Thiến Thiến và Ninh Hinh Nhi tất nhiên cũng nghe thấy rõ, ngay cả Tiểu Hồng nấp trong tay áo của Ninh Hinh Nhi cũng nhô đầu ra, nhìn chằm chằm Nhạc Minh Tùng.
Ninh Tiểu Xuyên muốn thành lập “Thần Kiếm cung”, tất nhiên muốn tận sức mời chào Luyện Khí Sư, chỉ dựa vào những Luyện Khí Sư của Tư Đồ gia tộc, còn lâu mới có thể thành lập được Thánh Địa luyện khí đệ nhất thiên hạ.
Bên trong Thiên Đế học cung, có không ít Luyện Khí Sư ưu tú, cho nên Ninh Tiểu Xuyên dự định sẽ mời chào nhân tài trong Thiên Đế học cung.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên nói dự định này cho Nhạc Minh Tùng, Nhạc Minh Tùng lập tức vỗ bàn một cái, nói:
– Hay, biện pháp hay, nhưng mà mời chào nhiều Luyện Khí Sư như vậy làm gì? Mời chào mình ta là đủ rồi.
– Ngươi… Một mình ngươi là đủ?
Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên nói.
Nhạc Minh Tùng thấp giọng nói:
– Ngươi nghĩ xem, ta là thân phận gì? Ta dù sao cũng là hàng xóm của đệ tử của Luyện Khí Sư đệ nhất thiên hạ, nếu như ta tọa trấn Thần Kiếm cung, vậy thì những Luyện Khí Sư khắp toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc còn không tranh nhau gia nhập hay sao? Đến lúc đó, e rằng người muốn bái ta làm thầy cũng không ít.
Trên trán Ninh Tiểu Xuyên lập tức ứa ra mồ hôi to như hạt đậu, vội vàng ho khan hai tiếng, nói:
– Nhưng không phải là ngươi không thích quá khoa trương sao?
– Ta rất khiêm tốn a.
Nhạc Minh Tùng nghiêm túc nói:
– Chúng ta dù sao cũng có giao tình sinh tử, vì ngươi, ta có thể khoa trương một lần. Vì bằng hữu mà hi sinh bản thân, ta cảm thấy rất đáng.
Ninh Tiểu Xuyên cố nặn ra một nụ cười, nói:
– Còn chưa biết ở phương diện luyện khí, Nhạc huynh đã đạt tới trình độ nào rồi?
– Chuyện này… Trình độ không quan trọng, quan trọng nhất là tâm tính luyện khí. Chân lý đại đạo của Luyện Khí Sư là gì? Tổng kết lại chỉ có tám chữ “Tâm tính kiên định, sắt đá không đổi”, Hừ… Các ngươi tuyệt đối không được truyền tám chữ này ra ngoài, đây chính là lời mà Luyện Khí Sư đệ nhất thiên hạ đã nói ra, mỗi một chữ đều đáng giá ngàn vàng.
Nhạc Minh Tùng thoáng dừng lại một chút, thần sắc khẽ đổi, nói:
– Nếu như… Thôi bỏ đi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Có gì thì ngươi cứ nói.
Nhạc Minh Tùng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:
– Trong truyền thuyết, Thiên Đế đã lưu lại một quyển “Kỳ Môn Khí Điển”, bên trên không chỉ ghi lại phương pháp luyện chế Huyền Khí, mà còn có cả Chí Tôn Hoàng Khí, Thứ Thần Khí, Thần Khí. Nếu như có thể đạt được quyển “Kỳ Môn Khí Điển” này, chúng ta lại càng có thể dễ dàng luyện chế ra được những Huyền Khí cao cấp hơn, nhất định có thể khiến cho uy danh của Thần Kiếm cung khuếch đại, trở thành Thánh Địa luyện khí đệ nhất Ngọc Lam Đế quốc.
– Thiên Đế thực sự có lưu lại một quyển Kỳ Môn Khí Điển sao?
Ninh Tiểu Xuyên hơi hoài nghi, vẫn luôn cảm thấy Nhạc Minh Tùng có chút không đáng tin cậy.
Nhạc Minh Tùng nghiêm giọng nói:
– Nhất định có, bằng không tại sao ta phải đến Ngọc Lam Đế quốc… Hắc hắc, ý tứ của ta là, quê hương của Thiên Đế ở Ngọc Lam Đế quốc, quyển “Kỳ Môn Khí Điển” này, nhất định bị hắn giấu ở một nơi bí mật nào đó, nói không chừng… Là giấu ở Thiên Đế mộ lâm, hoặc là Thiên Cung.
Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, nói:
– Nhạc huynh không phải là người Ngọc Lam Đế quốc?