Ánh lửa trên người Nhiếp Lan Tâm dần dần thối lui, lộ ra một cỗ thân thể hoàn mỹ tuyết trắng, suy yếu nằm tại bờ sông, mở ra một đôi tinh mâu xinh đẹp, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên không nói lời nào.
Ninh Tiểu Xuyên cũng nhìn nàng, nói:
– Đừng cho là ta không thể giết ngươi! Ta chỉ là nể tình muội muội của ngươi, bỏ qua cho ngươi lần này! Nếu như lần sau ngươi lại rơi vào trong tay ta, ta tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay!
Nói xong lời này, Ninh Tiểu Xuyên liền dẫn Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi ly khai, không muốn nhìn nàng thêm một cái nào nữa.
– Tỷ tỷ, ngươi đã khỏe lại chút nào chưa?
Nhiếp Lan Chi lấy ra một cái áo bào xanh nhạt, khoác lên trên người Nhiếp Lan Tâm, đỡ nàng ngồi dậy.
Nhiếp Lan Tâm nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên rời đi, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng mãnh liệt, nói:
– Ngươi đã cầu xin Ninh Tiểu Xuyên hả?
– Tỷ tỷ… Ta không biết ân oán giữa ngươi cùng Tiểu Hầu gia như thế nào, nhưng mà, ta thật sự không hy vọng các ngươi trở thành địch nhân… Ta rất hy vọng các ngươi có thể… có thể trở thành bằng hữu!
Nhiếp Lan Chi thấp giọng nói.
– Trở thành bằng hữu? Ta và hắn đã không có khả năng trở thành bằng hữu!
Nhiếp Lan Tâm có chút ý vị thâm trường nói.
– Được rồi! Chuyện này dừng lại ở đây! Ân oán giữa ta cùng Ninh Tiểu Xuyên, sau này ngươi cũng không nên can thiệp vào nữa! Món nợ ngày hôm nay ta đã ghi xuống rồi, tương lai sẽ chậm rãi thanh toán lại với hắn! Bất quá, tu vi Ninh Tiểu Xuyên phát triển quả thật quá nhanh a! Ta cần phải càng cố gắng tu luyện hơn nữa mới được, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn đuổi kịp!
Nhiếp Lan Tâm gian nan ngồi xếp bằng xuống, vị trí mi tâm hiện ra một đạo quang điểm, huyền khí trong thiên địa rất nhanh chảy vào trong cơ thể nàng, khôi phục hao tổn huyết khí cùng thọ nguyên của cơ thể.
Liên tiếp trôi qua ba canh giờ, huyết khí trong cơ thể Nhiếp Lan Tâm rốt cuộc cũng khôi phục lại chừng một thành.
Nàng đình chỉ tu luyện, từ từ đứng dậy:
– Rốt cuộc khôi phục lại một chút lực lượng! Lan Chi, chúng ta nhanh ly khai nơi này đi!
– Tỷ tỷ, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, vì sao không tĩnh dưỡng tốt tổn thương rồi hãy rời đi?
Nhiếp Lan Chi nói.
Nhiếp Lan Tâm nói:
– Ở đây không an toàn! Ninh Tiểu Xuyên đã tới Nam Cương, nhất định là tới tìm kiếm Kỳ dược chữa thương cho Ngọc Ngưng Sanh, như vậy cũng nói rõ Ngọc Ngưng Sanh cũng đã tới Nam Cương! Ninh Tiểu Xuyên là một người nhất ngôn cửu đỉnh, mặc dù hắn quả thật sẽ không giết ta, nhưng Ngọc Ngưng Sanh lại hận ta thấu xương. Một khi nàng biết được tin tức ta đang bị thương, nhất định sẽ chạy đến giết ta. Cho nên, chúng ta nhất định phải ly khai!
– Ninh Tiểu Xuyên cùng Bạch Ly Lão tổ đều cho là ta đã bị trọng thương, nhất thời nửa khắc không có khả năng bình phục, nhưng bọn hắn lại không biết rằng, trong tay ta nắm giữ một gốc Thông linh Kỳ dược. Chờ sau khi ta ăn vào Thông linh Kỳ dược, không chỉ thương thế sẽ lập tức khỏi hẳn, nói không chừng còn có thể nhất cử trùng kích đến Thiên Nhân Cảnh. Đến lúc đó… Ha ha… Chúng ta trước rời khỏi nơi này rồi nói sau!
Nhiếp Lan Tâm cùng Nhiếp Lan Chi hóa thành hai đạo thân ảnh, biến mất trong rừng rậm, hướng về phía sâu bên trong Đại hoang phóng đi.
o0o
Ninh Tiểu Xuyên cũng không có lập tức đi truy sát Bạch Ly Lão tổ, mà mang theo Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi trở về hội hợp cùng Ngọc Ngưng Sanh.
Nếu như để nàng đợi quá lâu, nói không chừng sẽ chạy đi tìm mình. Một khi hai người tách ra, muốn trong Đại hoang mênh mông tìm lại nàng, như vậy quá khó khăn rồi.
Cũng may, đợi đến khi Ninh Tiểu Xuyên chạy trở về sơn cốc, Ngọc Ngưng Sanh vẫn chưa có ly khai, chính là đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn tu luyện.
Nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên trở về, nàng mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt lộ ra quang mang kinh hỉ:
– Tiểu Linh Nhi! Tiểu Hồng!
– Mụ mụ!
Tiểu Linh Nhi lủng đủng chạy về phía Ngọc Ngưng Sanh chạy, ôm lấy chân Ngọc Ngưng Sanh, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập dáng tươi cười mừng rỡ.
Ngọc Ngưng Sanh vốn đã quen bị Tiểu Linh Nhi gọi là mụ mụ, nhưng khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên cũng đứng ở một bên, nàng ngược lại có chút ngượng ngùng, trên mặt lộ ra một vầng đỏ ửng.
Mặc dù nàng là Ma Môn Thánh Nữ, lại từ nhỏ lớn lên tại Quan Ngọc Lâu, nhưng tuyệt đại đa số thời gian nàng đều dùng để tu luyện võ đạo, trên thực tế căn bản cũng không quá hiểu chuyện nam nữ.
Ninh Tiểu Xuyên chắp hai tay sau lưng, đứng ở lối vào sơn cốc, mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:
– Ta gặp phải Nhiếp Lan Tâm cùng Bạch Ly Lão tổ, liền tiện tay cứu chúng về!
Trong lòng Ngọc Ngưng Sanh khẽ động, hỏi:
– Ngươi không bị thương chứ?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:
– Sau khi bọn chúng đánh đến lưỡng bại câu thương, ta mới ra tay!
Dừng một chút, hắn lại nói:
– Ta có cơ hội có thể giết chết Nhiếp Lan Tâm, nhưng lại bởi vì một vài nguyên nhân, cũng không có giết nàng, ngươi sẽ không trách ta chứ?
Sắc mặt Ngọc Ngưng Sanh trở nên có chút ảm đạm, thoáng trầm mặc một lát, nói:
– Ta có thể hiểu được!
– Ngươi có thể hiểu được?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi lại.
Ánh mắt Ngọc Ngưng Sanh có chút u oán nói:
– Ngươi dù sao đã từng cùng nàng có quan hệ không tầm thường, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm giết nàng?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên nhảy dựng, nói:
– Ngươi… Làm sao ngươi biết? Nàng nói với ngươi à? Ngưng Sanh… Thật ra… thật ra ta đã sớm muốn nói chuyện này cho ngươi biết… Ta cùng nàng…
– Ngươi không cần giải thích! Ta cũng không phải loại nữ tử hẹp hòi. Sự tình giữa ngươi cùng nàng, tại thời điểm nàng ra tay với ta, nàng đã nói cho ta biết toàn bộ. Ta nghĩ… nàng sở dĩ nặng tay như vậy với ta, cũng là bởi vì trong lòng nàng đang ghen ghét ta a! Tâm tư của nữ nhân, kỳ thật rất phức tạp! Nàng đã xem ta là đối thủ, ta đây nhất định cũng sẽ cố gắng, xuất ra thực lực đến làm đối thủ của nàng!
Ngọc Ngưng Sanh tự nhiên cười nói, dáng tươi cười xinh đẹp không gì sánh được, giống như một Tiên nữ tuyệt mỹ trong tranh vẽ vậy.
– Ngao ngao ngao!
Sau khi Tiểu Hồng đi đến ngoài sơn cốc, thì trở nên thập phần nôn nóng bất an, không ngừng hướng vào trong sơn cốc tru lên.
Ninh Tiểu Xuyên cùng Nhiếp Lan Tâm đều phát giác sự dị thường của nó, cảm thấy khẳng định có quan hệ cùng cái cổ động kia. Hãy ?ì? đọc ?ra?g chí?h ở ~ ?rù??ruyệ?.?N ~
Ninh Tiểu Xuyên cùng Tiểu Hồng tiến hành giao lưu, muốn biết nguyên nhân thật sự Nhiếp Lan Tâm phong bế cổ động.
Nửa ngày sau, sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên trở nên ngưng trọng, thoáng nhìn về phía trong sơn cốc một cái, liền rất nhanh dẫn Ngọc Ngưng Sanh ly khai.
– Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Hồng nói gì vậy?
Ngọc Ngưng Sanh hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nghiêm nghị nói:
– Trong cái cổ động kia, quả nhiên có đồ vật thập phần khủng bố! Tiểu Hồng nói, vật kia ngay cả Nhiếp Lan Tâm cũng đều đánh cho trọng thương, bộ dáng rất giống Quỷ hồn. Ta hoài nghi, quái vật theo như lời nó nói, rất có thể là Thiên Quỷ Hồn Sát trong truyền thuyết! Thời điểm Nhiếp Lan Tâm xông vào cổ động, khẳng định đã thức tỉnh nó! Ta hiện tại lo lắng, một khi quái vật kia phá tan Cấm chế Nhiếp Lan Tâm bố trí, từ trong cổ động chạy ra, đối với Đế quốc Ngọc Lam mà nói, tuyệt đối là một hồi đại tai nạn!
Sắc mặt Ngọc Ngưng Sanh cũng trở nên có chút khó coi, nói:
– Như vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
– Loại tồn tại cấp bậc này, căn bản không phải chúng ta có thể đối phó được. Bất quá, nếu như vật kia thật sự là Thiên Quỷ Hồn Sát, Cấm chế mà Nhiếp Lan Tâm bố trí, căn bản không ngăn cản được nó bao lâu! Nhưng nếu nó đã không có từ trong cổ động chạy ra, nói không chừng là vì trong cổ động có lực lượng gì đó đang trói buộc nó, khiến cho nó không có cách nào chạy ra cổ động. Lại có lẽ, nó đang tại thời khắc mấu chốt đột phá cảnh giới, cho nên mới không có từ trong cổ động lao tới, đợi đến khi nó đột phá cảnh giới, chính là thời điểm đi ra cổ động!
Ninh Tiểu Xuyên lại nói:
– Những sự tình này cũng không phải chúng ta có thể ngăn cản được! Việc cấp bách trước mắt, chúng ta hãy đi Hoang lĩnh Trảm Thiên, thu thập Bạch Ly Lão tổ! Bạch Ly Lão tổ chính là chúa tể Nam Cương, hết thảy Huyền thú trong Đại hoang đều do nó thống lĩnh, hàng năm đều sẽ tiến cống cho nó vô số thiên tài địa bảo. Nói không chừng, có thể tại nơi ở của nó tìm được một gốc Thông linh Kỳ dược!
Ngay vừa rồi, Ninh Tiểu Xuyên đã thu được tin tức Huyền Thạch Nhân Ngẫu truyền đến, Bạch Ly Lão tổ đã bỏ trốn về phía phương hướng Hoang lĩnh Trảm Thiên.
Hoang lĩnh Trảm Thiên, chính là hang ổ của Bạch Ly Lão tổ!
Ninh Tiểu Xuyên gọi ra Song Đầu Thạch Thú, cùng Ngọc Ngưng Sanh, Tiểu Hồng, Tiểu Linh Nhi ngồi trên lưng nó, hướng về phía Hoang lĩnh Trảm Thiên bay đi.
Sức chiến đấu của Song Đầu Thạch Thú, đã có thể so với Huyền thú Thất phẩm đỉnh phong trưởng thành, cộng thêm nó có được năng lực bất tử bất diệt, thậm chí có thể chiến đấu với một vài Huyền thú Bát phẩm.
Huyền thú Thất phẩm đã thuộc về Vương giả trong Huyền thú, Huyền thú Sơ phẩm phân bố tại trong Đại hoang, tự nhiên không dám công kích nó.
Trên đường đi đều gió êm sóng lặng, một ngày sau, Song Đầu Thạch Thú đã bay được ba vạn dặm, đi đến bên ngoài Hoang lĩnh Trảm Thiên.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, một cỗ khô lâu màu đen cao mười hai thước, từ trong rừng rậm nhảy ra, trên mặt đất giẫm ra hai cái hố to.
Nó mở ra cái miệng bằng xương, phát ra thanh âm lạch cạch.
Chỉ có Ninh Tiểu Xuyên mới nghe hiểu nó đang nói cái gì, nói:
– Bạch Ly Lão tổ đã trốn về sào huyệt! Cái này có chút khó xử lý rồi! Hoang lĩnh Trảm Thiên chính là địa bàn của Bạch Ly Lão tổ, nơi đó tụ tập rất nhiều Huyền thú Cao cấp, trong đó một chút Huyền thú Bát phẩm thậm chí có thể xé nát võ thể của Võ giả Địa Tôn cảnh tầng thứ chín!
Ninh Tiểu Xuyên chỉ thoáng trầm tư một lát, liền lại nói:
– Bây giờ là thời khắc Bạch Ly Lão tổ suy yếu nhất, nếu như hiện tại không giết hắn. Đợi đến khi thương thế hắn khỏi hẳn, chỉ sợ thế lực Kiếm Các Hầu Phủ tạo dựng tại Nam Cương sẽ lọt vào sự trả thù điên cuồng của nó. Huyền Thạch Nhân Ngẫu, ngươi biết rõ sào huyệt Bạch Ly Lão tổ ở đâu không?
Khô lâu màu đen khẽ gật đầu.
– Dẫn ta đi!
Ninh Tiểu Xuyên hạ quyết tâm, hướng về phía Hoang lĩnh Trảm Thiên xuất phát.
– Ngưng Sanh, ngươi cùng Tiểu Linh Nhi không nên đi theo, ở bên ngoài chờ chúng ta!
Ninh Tiểu Xuyên phân phó.
Ngọc Ngưng Sanh kiên quyết nói:
– Lần này ta nhất định phải đi cùng ngươi! Ta cũng có được tu vi Địa Tôn cảnh tầng thứ sáu, đối phó vài đầu Huyền thú Cao cấp cũng không phải việc khó!
– Thế nhưng thương thế của ngươi…
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngọc Ngưng Sanh kiên trì nói:
– Nếu như thật sự bị thương, ta sẽ lập tức phục dụng Ngưng Huyết Đan!
Hoang lĩnh Trảm Thiên dù sao cũng được xưng là Cấm địa của nhân loại, Ninh Tiểu Xuyên kỳ thật cũng không yên tâm lưu lại nàng cùng Tiểu Linh Nhi, vì vậy mới lấy ra Lân giáp Ác Long, nói:
– Ngươi mặc vào cỗ áo giáp này đi! Mặt khác, cũng ăn vào viên Giải Độc Đan này!
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một viên Giải Độc Đan màu xanh lớn cỡ hạt đâu, đưa cho Ngọc Ngưng Sanh.
Nếu như không dùng Giải Độc Đan trước, ngay cả người mặc Lân giáp Ác Long cũng sẽ trúng Ác Long Độc.
Sau khi Ngọc Ngưng Sanh ăn vào Giải Độc Đan, đem một đạo võ đạo nguyên khí đánh lên viên cầu màu đen, viên cầu lập tức hóa thành một bộ áo giáp lân phiến màu đen, bao trùm trên thân thể mảnh khảnh mềm mại của nàng.
Có Lân giáp Ác Long bảo hộ, có lẽ nàng cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn. Lúc này Ninh Tiểu Xuyên mới an tâm tiến tới sào huyệt Bạch Ly Lão tổ.
Trên đường đi, không chỉ phải xuyên qua độc cốc cùng hiểm sơn, hơn nữa lại thường xuyên lọt vào công kích của một vài loại Huyền thú mà ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng nhận ra.
Bọn hắn cách Đế quốc Ngọc Lam càng ngày càng xa. Võ giả đến từ Đế quốc Ngọc Lam cũng chỉ nhận thức tới được Hoang lĩnh Hoành Thiên mà thôi, vượt qua nơi này, không ai biết sẽ gặp phải những hung hiểm gì nữa?