Người dẫn đầu là một bạch y thư sinh.
Hắn chính là thư thị (*) bên cạnh Tứ hoàng tử của Thánh Ngư tộc, thế nhưng lại không phải là tôi tớ, mà tu vi bản thân đã đạt tới cấp bậc Huyền thú cửu phẩm cao cấp.
(*) thư sinh tùy tùng
Trong đám Huyền thú thì hắn cũng có thể xem là tồn tại tương đối cường đại.
Sắc mặt bạch y thư sinh có chút trắng trẻo, có vài phần dáng vẻ thư sinh, trừng mắt liếc nhìn đại hán cao ba mét, nói:
– Mộc Thiên Ngân của Ngân Lân tộc tại sao lại bị người khác giết? Chút việc nhỏ này cũng không giải quyết được, các ngươi làm sao có thể làm việc cho Tứ hoàng tử đây? Ta thấy các ngươi đúng là muốn gặp hình phạt phệ cốt rồi.
Đại hán cao ba mét liền vội vàng quỳ xuống đất, nói:
– Thư thị đại nhân, kính xin ngài hãy nói tốt với Tứ hoàng tử vài câu, chuyện này quả thật không thể trách chúng ta được. Bọn hắn… bọn hắn chính là thuộc hạ của Thanh Tước Vương.
– Thuộc hạ của Thanh Tước Vương?
Bạch y thư sinh cũng có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Hắn đã đi theo Tứ hoàng tử nhiều năm, có thể tiến vào Hoàng cung động phủ của Thánh Ngư Vương, tất nhiên cũng hiểu rõ Thanh Tước Vương hơn những Huyền thú khác.
Thanh Tước Vương không chỉ đơn giản là một vị chúa tể Đại Hoang, mà nàng còn có thân phận không bình thường, cho dù là Thánh Ngư Vương nhìn thấy nàng, cũng phải lộ vẻ thập phần cung kính.
– Các ngươi là thuộc hạ của Thanh Tước Vương?
Thiền Thừ khoanh tay trước ngực, nói:
– Nói nhảm, Đại Vương đã đích thân điều động chúng ta đến đây lấy sinh mệnh chi tuyền, nếu như bị các ngươi làm chậm trễ, coi chừng cái đầu của các ngươi cũng khó giữ.
Bạch y thư sinh cũng kinh ngạc vô cùng, nếu đối phương có thể xuất ra lệnh bài của Thanh Tước Vương, như vậy thì địa vị bên người Thanh Tước Vương nhất định cũng không thấp.
Nếu thật sự bọn hắn là do Thanh Tước Vương phái tới lấy sinh mệnh chi tuyền, vậy thì quả thật không thể đắc tội nổi rồi.
Đàn Càn hòa thượng chắp tay trước ngực, nói:
– A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng nhường ra một đường, nếu chúng ta không lấy được sinh mệnh chi tuyền, khiến Đại Vương trách tội xuống, e rằng các ngươi cũng không gánh vác nổi đâu.
Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên và Thiền Thừ đều lộ ra thần sắc quái dị, thầm nghĩ:
– Thanh Tước Vương thì có liên quan gì đến hắn?
Đàn Càn hòa thượng thoạt nhìn rất trung thực, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì lại không biết xấu hổ là gì.
Bạch y thư sinh cũng không dám quyết định chủ ý, bởi vì Tứ hoàng tử của Thánh Ngư tộc và Đát Nguyệt công chúa của Thương Hồ tộc đều đang sử dụng “sinh mệnh chi tuyền” để trùng kích Thiên Nhân cảnh, nếu như thả đám người này tiến vào đầu nguồn U Linh hà, nhất định sẽ quấy rầy hai vị đại nhân vật trùng kích cảnh giới.
Đúng lúc này, tại phía trên thác nước chợt truyền đến thanh âm nam tử vô cùng vang vọng, nói:
– Các ngươi trở về đi, sinh mệnh chi tuyền đã bị bổn hoàng tử trưng dụng, tương lai bổn hoàng tử nhất định sẽ đưa một phần đại lễ đến Trảm Thiên hoang lĩnh, tự mình giao cho Thanh Tước Vương đại nhân.
Ninh Tiểu Xuyên sử dụng Thần Thông Thiên Lôi Hồng Chung khuếch đại thanh âm, nói:
– Thật có lỗi, chúng ta là vâng lệnh Đại Vương mà đến, nếu như không thể lấy được sinh mệnh chi tuyền thì trở về chỉ có con đường chết.
– Nếu như trở về chỉ có con đường chết, chúng ta chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Thiền Thừ lấy ra Lang Nha Bổng, quét ngang về phía đám Huyền thú trước mặt, cường hành mở ra một con đường.
Tư Đồ Cảnh cũng xông lên, lần lượt đánh bay hai đầu Huyền thú bát phẩm, rơi vào trong U Linh hà, chìm xuống nước sông màu đen.
Đàn Càn hòa thượng thì lấy ra một bản kinh thư, bên trong kinh thư phóng ra một tấm kinh văn kim sắc, dán lên trán nữ hồ, khẽ quát:
– Hồ ly tinh, định!
Nữ tử kia tựa như hóa đá, thân hình liền không thể nhúc nhích được nữa.
Phốc…
Lang Nha Bổng của Thiền Thừ vung lên, đánh nát thân thể của nữ tử kia, biến nàng thành một đống tàn thi rơi vãi trên mặt đất. Máu tươi trong cơ thể cũng bắn đầy mặt Đàn Càn hòa thượng.
Đàn Càn hòa thượng sững sốt mất nửa ngày, sau đó nhìn xuống thi thể trên mặt đất, thở dài nói:
– A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.
Lúc Đàn Càn hòa thượng trừng mắt nhìn Thiền Thừ, thì Thiền Thừ lại đang vung vẩy Lang Nha Bổng, giao chiến với một đầu Huyền thú cửu phẩm khác.
– Tử cô nương, ta chỉ có thể giúp ngươi được đến đây thôi. Ngươi hãy lui xuống trước đi, trở về doanh trướng của cường giả Tử tộc, như vậy sẽ an toàn hơn một chút. Ta phải tiến vào đầu nguồn U Linh hà rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
– Ngươi thật sự dưới trướng Thanh Tước Vương?
Tử Hàm Yên thốt lên.
– Chuyện này…
Ninh Tiểu Xuyên cười cười, đáp:
– Có lẽ nàng ta cho rằng là như vậy a.
Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền gọi ra Ma kiếm, cũng xông lên chém giết.
Hắn nhất định phải tiến vào đầu nguồn của U Linh hà để tìm kiếm thông linh kỳ dược.
– Tiểu thư, chúng ta tốt nhất nên rời khỏi đây thôi, nơi này là tranh đấu giữa tất cả các đại chủng tộc Huyền thú, chúng ta ngàn vạn lần đừng để bị cuốn vào.
Lão giả áo bào tím còn lại liền lên tiếng.
Tử Hàm Yên đứng yên tại chỗ, tựa như một gốc u lan tinh xảo, nhìn chằm chằm bóng lưng của Ninh Tiểu Xuyên, trong đôi tinh mâu phóng ra một tia hào quang sáng rỡ.
Lão giả áo bào tím lại lần nữa khuyên nhủ:
– Chỗ dựa của Ninh Tiểu Xuyên là Thanh Tước Vương, cho dù đắc tội với Thánh Ngư Vương và Ngân Lân tộc thì cũng không có ai dám trả thù hắn đâu.
– Ừm.
Tử Hàm Yên khẽ gật đầu.
Nàng và lão giả áo bào tím rời khỏi nơi này, lại trở về trận doanh của Tử tộc.
Phốc…
Ma kiếm hóa thành một đạo huyết quang, cấp tốc phóng ra ngoài, cắm vào trong cơ thể một đầu Huyền thú bát phẩm của Bạch Lân tộc.
Ục ục…
Huyết dịch bên trong cơ thể Huyền thú bát phẩm liền bị Ma kiếm thôn phệ, biến nó trở thành một cái xác khô.
Ninh Tiểu Xuyên lại thu Ma kiếm trở về, cùng với Tư Đồ Cảnh, Thiền Thừ, Đàn Càn hòa thượng, tập trung cùng một chỗ, tạo thành một vòng chiến đấu.
Hơn mười đầu Huyền thú cao cấp bị mất mạng, có đầu biến thành xác khô, có đầu bị trường thương xuyên thủng, có đầu bị Lang Nha Bổng đánh nát nửa người.
– Đừng nghĩ rằng đám người các ngươi là người của Thanh Tước Vương thì bổn tọa không dám giết các ngươi. Không nên làm quá, nếu như bổn tọa muốn trấn áp các ngươi thì các ngươi tùy thời đều sẽ mất mạng.
Bạch y thư sinh có chút phẫn nộ, cánh tay trắng trẻo mọc lên từng khối lân phiến màu trắng, thân thể hoàn toàn bị bạch quang bao trùm.
Bạch y thư sinh này chính là tộc nhân Bạch Lân tộc, là Huyền thú cửu phẩm cao cấp, lực lượng thập phần cường hãn, những Huyền thú khác còn lâu mới có thể sánh kịp.
– Bà nội nó, không ngờ dám nói chúng ta tùy thời sẽ mất mạng, có bản lĩnh thì tới đây thử xem?
Thiền Thừ há rộng miệng, ngữ khí vô cùng khiêu khích, le lưỡi với bạch y thư sinh.
– Lui xuống hết cho ta, để ta trấn áp bọn chúng!
Bạch y thư sinh ra lệnh một tiếng, những Huyền thú cao cấp khác liền vội vàng thối lui ngoài trăm trượng, tạo thành một vòng vây, nhìn chằm chằm bốn người Ninh Tiểu Xuyên.
– Nể tình các ngươi là thuộc hạ của Thanh Tước Vương, hôm nay ta tạm thời tha mạng cho các ngươi, chỉ trấn áp các ngươi tại nơi này.
Bạch y thư sinh lấy ra một cái ốc biển màu trắng, rót nguyên khí vào bên trong cái ốc biển, 18 đạo huyền văn xuất hiện bên ngoài ốc biển, từ từ xoay tròn.
Vụt…
Ốc biển màu trắng xoay tròn, bành trướng thành hơn 20 trượng, lơ lửng giữa hư không, hóa thành một tòa sơn lĩnh màu trắng.
– Muốn trấn áp chúng ta thì còn phải xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không!
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra Đan Luân Tinh Thần Cầu, ném về phía bạch y thư sinh.
Đan Luân Tinh Thần Cầu cũng biến thành khổng lồ không gì sánh nổi, tản mát bạch quang lóa mắt, quả thật giống như một khối tinh cầu.
Bạch y thư sinh khống chế ốc biển nghênh đón, va chạm với khối tinh cầu của Ninh Tiểu Xuyên.
Một luồng sóng xung kích bạo phát ra ngoài, thổi bay đám Huyền thú cao cấp xung quanh, giống như bị sóng biển vô hình quật bay.
Nếu chỉ xét tại phương diện tu vi, Ninh Tiểu Xuyên quả thật kém xa bạch y thư sinh.
Thế nhưng, trong cơ thể của hắn lại có Thiên võ nguyên khí, tu vi Võ Đạo cũng tiếp cận Địa Tôn cảnh tầng thứ chín, hơn nữa còn thi triển Huyền Khí cửu phẩm.
Lần đầu giao phong, không ngờ lại không rơi vào hạ phong.
– Ninh huynh, để ta giúp ngươi một tay!
Tư Đồ Cảnh và Thiền Thừ đồng thời xông lên, đánh ra một đạo cột sáng, dung nhập vào trong tinh cầu.
Đường kính của tinh cầu biến lớn hơn không ít, uy lực bành trướng, áp chế lực lượng của ốc biển xuống dưới.
Ầm…
Lại lần nữa giao phong, áp lực lên người bạch y thư sinh lập tức tăng mạnh.
Một luồng lực lượng khổng lồ tràn tới, khiến cho hắn thối lui về phía sau một bước.
– Huyền Khí cửu phẩm, đáng giận, Thanh Tước Vương không ngờ lại cho các ngươi một kiện Huyền Khí cửu phẩm, khó trách các ngươi dám hung hăng càn rỡ đến như vậy.
Bạch y thư sinh thu hồi ốc biển, hóa thành một đạo tàn ảnh màu trắng, đảo tẩu lên đỉnh núi.
Mặc dù nó có chiến lực của Huyền thú cửu phẩm cao cấp, thế nhưng lại không có khả năng địch nổi Huyền Khí cửu phẩm, nếu như tiếp tục tái chiến, rất có thể sẽ vì vậy mà vẫn lạc.
Ngay cả bạch y thư sinh cũng đào tẩu thì những Huyền thú cửu phẩm cao cấp khác tất nhiên cũng đều bỏ chạy về phía đỉnh núi.
Nước trong U Linh hà chính là từ trên đỉnh núi màu đen kia chảy xuống, tạo thành một cái thác nước cao đến ngàn mét.
Trong hư không tràn ngập sương mù màu đen, bao phủ toàn bộ sơn thể, căn bản không thể nhìn thấy rõ đỉnh núi rốt cuộc có cái gì.
Vụt…
Ma kiếm bay ra ngoài, liền đóng đinh một đầu Huyền thú cao cấp vào trên vách núi dựng đứng.
Huyết dịch trong cơ thể Huyền thú liền hóa thành từng tia máu, bị Ma kiếm hấp thu, thân thể nó dần dần khô quắt lại, biến thành một cái xác khô.
Mỗi khi hấp thu huyết dịch của một đầu Huyền thú, Hư thế giới bên trong Ma kiếm lại lớn hơn một phần, uy lực cũng cường đại hơn.
Không biết có phải bị tử khí trong Táng Thần Sơn ảnh hưởng hay không, tốc độ hấp thu Diệt Thế Đạo của Ninh Tiểu Xuyên trở nên cực nhanh, không ngờ thoáng cái đã ngưng tụ ra đạo Diệt Thế chi khí thứ mười ba.
– Nếu như có thể tu luyện trong Táng Thần Sơn một năm, ta nhất định có thể ngưng tụ đủ 18 đạo Diệt Thế chi khí, vận dụng lực lượng Diệt Thế chi khí, cho dù không đột phá đến Thiên Nhân cảnh thì cũng có thể đạt tới Ngũ Bộ Thiên Thê.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên nghĩ vậy.
– Ninh huynh, tu vi của ngươi dường như lại tăng mạnh thêm một phần rồi, đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ chín rồi sao?
Tư Đồ Cảnh ngạc nhiên hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:
– Không, còn thiếu chút nữa. Đi! Chúng ta cùng đi gặp Tứ hoàng tử của Thánh Ngư tộc và Đát Nguyệt công chúa của Thương Hồ tộc. Nếu như thiên tư của bọn chúng thật sự rất cao, ta quả thật rất muốn thu bọn chúng làm Huyền thú chiến sủng a.
Ninh Tiểu Xuyên một tay cầm Ma kiếm, một tay cầm cổ đăng thanh đồng, phóng lên đỉnh núi đen.
Sau khi Thiền Thừ nghe xong, liền sững sờ mất nửa ngày, sau đó đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên, nói:
– Ninh Tiểu Xuyên, suy nghĩ này quả thật không tệ a, chẳng qua nướng Tứ hoàng tử của Thánh Ngư tộc ăn thì càng mỹ vị hơn, hơn nữa còn có thể gia tăng tu vi nữa. Đát Nguyệt công chúa của Thương Hồ tộc thì có thể thu làm Huyền thú nô bộc, chẳng qua, nàng nhất định có tu luyện “Thiên Hồ kinh”, ngươi cũng đừng bị nàng ta dụ dỗ a.
Những tu sĩ nhân loại đứng ở đằng xa đều sợ đến ngây người.
– Có Huyền Khí cửu phẩm cũng thật lợi hại, có thể quét ngang hết toàn bộ cường địch.
– Hậu trường của bọn hắn cũng rất cứng, không ngờ là thuộc hạ của Thanh Tước Vương, khó trách lại dám chọi cứng với Thánh Ngư tộc và Thương Hồ tộc.
Tư Đồ Liên cười một tiếng âm hiểm, trong mắt lộ ra thần sắc tàn nhẫn, nói:
– Tứ hoàng tử của Thánh Ngư tộc và Đát Nguyệt công chúa của Thương Hồ tộc đều nắm trong tay Huyền Khí cửu phẩm, bọn chúng tiến vào đầu nguồn U Linh hà, nhất định chỉ có một con đường chết.