Viên Huyền thạch địa phẩm thứ hai lắp lên ngực bộ khô lâu, lưu động huyền quang màu xanh.
Bộ khô lâu lại lần nữa khôi phục chiến lực, hào quang màu xanh tràn ngập khắp toàn thân, mỗi một khối xương đều phát ra âm thanh rung đọng, hai tay và hai chân tràn ngập lực lượng không gì sánh nổi, cầm theo Ma kiếm nhảy vào trong cái hố chưởng ấn sâu hơn mười mét, kiểm tra xem Nam Cung Minh còn sống hay đã chết?
Ầm…
Đột nhiên, Nam Cung Minh xoay người bật dậy, một chưởng đánh lui bộ khô lâu.
Trong miệng hắn thổ ra một cái tiểu đỉnh huyết sắc, chỉ lớn bằng hạt gạo, thập phần nhỏ gọn.
Thế nhưng, sau khi Thiên võ nguyên khí rót vào trong tiểu đỉnh, tiểu đỉnh lập tức bành trướng, cao tới 13 mét, toàn thân một màu đỏ thẫm, bề mặt đúc luyện ấn ký Thần Thú phi điểu, phía dưới là ba cái chân đỉnh thô to.
Ầm ầm ầm…
Bộ khô lâu bị “Xích Vân đỉnh” đánh bay ra ngoài, nện lên mặt đất, tạo thành một cái hố to hình người.
“Xích Vân đỉnh” là Huyền Khí cửu phẩm, bên trong có ba cái Hư thế giới.
Huyền Khí cửu phẩm bị Thiên Nhân phóng thích, lực lượng tất nhiên khủng bố không gì sánh được, quả thực không gì cản nổi.
Toàn thân Nam Cung Minh đẫm máu, mặc dù bị chưởng ấn của hai vị Thiên Nhân đánh cho trọng thương, nhưng chiến ký vẫn hừng hực, nâng Xích Vân đỉnh khổng lồ đánh về phía bộ khô lâu, khiến cho bộ khô lâu không ngừng bại lui.
Thiên Nhân chính thức, lực lượng cực kỳ khủng bố, không đạt tới Thiên Nhân cảnh thì không có khả năng chống lại bọn họ.
Hơn nữa, Nam Cung Minh cũng không phải là Võ giả chỉ mới đạt tới Thiên Nhân cảnh, hắn đã tu luyện đến Thiên Nhân cảnh gần 60 năm, sắp sửa đột phá đến cảnh giới Trung Cảnh Thiên rồi.
Bộ khô lâu màu đen mặc dù có chiến lực sánh ngang Thiên Nhân, nhưng cũng khó có thể địch nổi hắn.
– Tư Đồ Bắc Lăng, Tư Đồ Ngọc, các ngươi thật sự cho rằng một tiểu bối là có thể thu thập được Nam Cung Minh ta sao?
Nam Cung Minh cực kỳ phẫn nộ, hai tay nắm Xích Vân đỉnh, lòng bàn tay phóng ra Cửu Dương Chân Hỏa, khiến cho Xích Vân đỉnh thiêu đốt càng thêm dữ dội.
Xích Vân đỉnh bị hỏa diễm hoàn toàn bao trùm, trong ngọn lửa xuất hiện một cánh cửa, bên trong tản mát ra lực hút khổng lồ, hóa thành một cái vòng xoáy thôn phệ, muốn hút bộ khô lâu màu đen vào trong.
Ầm ầm ầm…
Lực hút của Xích Vân đỉnh cực kỳ cường hoành, đại thụ cổ xưa cũng bị rút lên khỏi mặt đất, cung điện trong Nam Cung phủ rời đất bay lên, ngay cả đá vụn, ao nước, cỏ cây trong sân cũng bị hút vào trong Xích Vân đỉnh.
Một khi bị hút vào trong đó, cho dù là huyền thiết, cũng sẽ bị luyện hóa thành tro bụi.
Hai tay bộ khô lâu nắm chặt Ma kiếm, đem toàn bộ nguyên khí rót vào trong Ma kiếm, khiến cho Ma kiếm tản mát ra hào quang huyết sắc.
Trên thân Ma kiếm cũng hình thành một cái vòng xoáy huyết sắc, bộc phát ra lực hút càng mạnh hơn so với Xích Vân đỉnh.
Một vòng xoáy huyết sắc ngưng tụ thành.
16 đạo Diệt Thế chi khí xoay quanh kiếm thể, dần dần lan tới chỗ Nam Cung Minh và Xích Vân đỉnh.
Sắc mặt Nam Cung Minh hơi đổi, bị Diệt Thế chi khí ảnh hưởng, cảm giác huyết dịch trong cơ thể giống như thoát khỏi lỗ chân lông, bị Ma kiếm hấp thu.
– Thanh kiếm này thật khủng khiếp.
Nam Cung Minh cắn chặt răng, nắm chắc Xích Vân đỉnh, đột nhiên phóng thẳng về phía trước, đem đại đỉnh tràn ngập hỏa diễm nện tới bộ khô lâu.
Đúng lúc này.
Trên trời lại xuất hiện một thanh phi kiếm màu trắng, kéo theo một cái đuôi ánh sáng dài hơn mười mét, đâm lên đỉnh đầu Nam Cung Minh.
Lại là một vị Thiên Nhân của Tư Đồ tộc xuất thủ, đánh ra phi kiếm cấp bậc Huyền Khí cửu phẩm, muốn dồn Nam Cung Minh vào chỗ chết.
Nếu như Nam Cung Minh còn tiếp tục đem Xích Vân đỉnh đánh tới bộ khô lâu, chắc chắn sẽ bị phi kiếm xuyên thủng đầu, không còn cách nào khác, chỉ có thể dừng bước, dùng Xích Vân đỉnh để ngăn cản phi kiếm.
Phành…
Phi kiếm và Xích Vân đỉnh va chạm, bộc phát một mảnh hỏa diễm cực lớn, vang lên thanh âm như cự chuông bị gõ, chấn cho đại địa đều run rẩy một hồi.
Nửa người của Nam Cung Minh bị đánh lún sâu vào lòng đất, trong miệng lại lần nữa thổ ra máu tươi.
Không để cho hắn có cơ hội thở dốc, trên bầu trời lại có một cái đại thủ ấn rơi xuống, đánh lên đỉnh đầu của hắn.
Hắn vừa mới từ dưới lòng đất bay ra, liền bị đánh trở lại trong lòng đất.
Cái mũ trên đầu hắn rơi xuống, tóc dài xõa tung, trên mặt tràn đầy máu tươi, chật vật không gì sánh được.
Thế nhưng, trên người hắn vẫn sôi trào chiến ý, trong cặp mắt giống như có thể phun ra hỏa diễm.
Phốc…
Bộ khô lâu màu đen huy động Ma kiếm, chém tới hông Nam Cung Minh, phá vỡ nguyên khí hộ thể của hắn, chém ra một vết máu dài hơn một thước.
Nếu không phải Nam Cung Minh cường hành vặn người tránh đi, có lẽ một kiếm vừa rồi đã chặt ngang người hắn rồi.
Nếu như chỉ đối mặt với một bộ khô lâu thì Nam Cung Minh vẫn nắm chắc mười phần có thể trấn áp được bộ khô lâu này.
Thế nhưng, có hai vị Thiên Nhân của Tư Đồ tộc ở đằng sau trợ trận, hắn căn bản không có khả năng thủ thắng.
– Hôm nay, Nam Cung Minh ta nhận thua. Thế nhưng, đắc tội với Ma Liêu Điện, Tư Đồ tộc các ngươi cách ngày vong tộc cũng không còn xa nữa đâu.
Nam Cung Minh thét dài một tiếng, thân hình phóng lên trời, hóa thành một đạo hỏa trụ, phá tan phong tỏa của bộ khô lâu và hai vị Thiên Nhân của Tư Đồ tộc, phóng ra ngoài Cửu Việt Thiên Thành.
Nam Cung Minh đã bị thương, không muốn tiếp tục đấu pháp nữa, dự định trước hết tạm thời đào tẩu.
Đợi sau khi dưỡng thương hoàn hảo, lại quay trở về thu thập đám người này.
Một vị Thiên Nhân nếu muốn phá vòng vây, cho dù là ba vị Thiên Nhân cũng khó có thể ngăn được hắn.
Không có biện pháp, Thiên Nhân đã có năng lực phi thiên độn địa, tùy tâm sở dục (*), nhất định có rất nhiều thủ đoạn chạy trốn, chỉ cần có kẽ hở thì vẫn có thể thoát khỏi vòng vây.
(*) muốn làm gì thì làm
Hai vị Thiên Nhân của Tư Đồ tộc cũng lắc đầu thở dài, để Nam Cung Minh đào tẩu, quả thật hậu hoạn vô cùng.
Ngay lúc Nam Cung Minh tự cho rằng mình có thể trốn thoát, đột nhiên có một đám mây tím phóng lên không trung, cắt ngang lộ tuyến chạy trốn của hắn.
Một tấm “Thanh Thiên Hồng Nhật đồ” mở ra, giống như xuất hiện một cái thế giới hư ảo, hào quang màu tím bạo phóng, cuốn về phía Nam Cung Minh.
– Lão tổ tông Tử tộc.
Nam Cung Minh biến sắc, lập tức thúc giục Xích Vân đỉnh, đánh bật tấm họa đồ cực lớn kia ra ngoài.
Phành…
Bên trong “Thanh Thiên Hồng Nhật đồ” phóng ra một đạo hào quang đỏ thẫm, đánh bật Xích Vân đỉnh của Nam Cung Minh trở về, lại lần nữa rơi vào trong Nam Cung phủ.
Phành…
Nam Cung Minh vừa mới rơi xuống đất, đã đụng nát một bức tường lớn, toàn thân ngập chìm trong phế tích.
Lúc này, bộ khô lâu liền rút kiếm chém tới.
Nam Cung Minh tránh đi mũi kiếm, thoát được một kiếp, thế nhưng vẫn bị thân kiếm đánh bay ra ngoài.
Nam Cung Minh quả thực bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục giao thủ với bộ khô lâu, bị bộ khô lâu bức cho không còn sức chống đỡ.
Bộ khô lâu chém ra một kiếm thì trong miệng hắn lại thổ ra một ngụm máu tươi.
Huyết dịch của Thiên Nhân tập trung tinh khí toàn thân, mỗi một ngụm máu tươi bị thổ ra, huyết khí trên người lại giảm đi một phần.
Những tu sĩ bên ngoài Nam Cung phủ, tất nhiên đều trông thấy cảnh chiến đấu vừa rồi.
Rất nhiều người đều nhìn lên trời, thế nhưng, trên bầu trời chỉ có mây trắng, nào còn phi kiếm hay tử quang đâu nữa?
– Vừa rồi nhất định là lão tổ tông của Tư Đồ tộc và Tử tộc cùng lúc ra tay, ép cho Nam Cung Minh phải quay trở về, không cho hắn đào tẩu. Chẳng qua hai lão tổ tông này đều không tiện xuất thủ ngoài ánh sáng, cho nên mới âm thầm hạ sát thủ với Nam Cung Minh.
– Thoạt nhìn thì chỉ có Ninh Tiểu Xuyên và Nam Cung Minh đấu pháp. Trên thực tế, lão tổ tông của hai tộc đều đang âm thầm trợ trận.
– Hôm nay chính là ngày Thiên Nhân phải chết ư? Tại Cửu Việt Cương này, đã rất lâu rồi chưa từng có Thiên Nhân bị giết chết.
– Nam Cung Minh cũng đáng đời lắm, mượn uy danh của Liêu Vương, đắc tội với mọi người khắp nơi, bây giờ thì tự gánh lấy quả báo. Đắc tội với nhiều ngươi, cho nên mới không có viện binh nào tới cứu giúp. Cái này gọi là “Đánh mất Đạo thì ít người trợ giúp” a.
– Ta đoán Thiên Nhân muốn âm thầm giết chết Nam Cung Minh, tuyệt đối không chỉ là lão tổ tông của Tư Đồ tộc và Tử tộc, nói không chừng lão tổ tông của những đại tộc khác cũng đều tùy thời chuẩn bị ra tay, chỉ cần Nam Cung Minh muốn trốn, nhất định sẽ có người ra tay cứu hắn.
– Đây gọi là tường nghiêng thì có người tới đẩy ngã, những lão tổ tông của đại tộc và Đạo quán kia, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hôi này, không có khả năng để cho Nam Cung Minh có cơ hội đào tẩu.
Thương thế trên người Nam Cung Minh càng lúc càng nặng, thi triển ra một chiêu bài tẩy, đánh lui bộ khô lâu màu đen.
Hắn không hề do dự chút nào, lập tức trốn vào trong lòng đất, dự định sẽ thông qua lòng đất mà đào tẩu.
Bên trong Cửu Việt Thiên Thành, có một lão đạo tóc trắng đứng bên đường cái, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười, bàn chân giẫm mạnh một cái lên mặt đất.
Một đạo ánh sáng hình tròn nhập vào lòng đất, ngưng tụ thành một cái Đạo ấn, công kích về phía Nam Cung Minh.
Nam Cung Minh mới chạy được mấy ngàn mét dưới lòng đất thì đã bị Đạo ấn cực lớn kia đánh bay khỏi mặt đất, lần nữa rơi vào trong Nam Cung phủ, trực tiếp lăn tới dưới chân bộ khô lâu màu đen.
Người vừa ra tay là một vị Thiên Nhân của Đạo môn, canh giữ tại vị trí phía đông của Cửu Việt Thiên Thành, đánh bật Nam Cung Minh trở về.
Sau khi dùng một chiêu Đạo pháp này, lão đạo tóc trắng lập tức biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
Bọn họ đều không muốn lộ diện chân thân, dù sao thì việc giết Nam Cung Minh cũng là đại sự, nói không chừng sẽ khiến Liêu ra mặt. Một khi Liêu tra rõ được việc này, phàm là thế lực của người xuất thủ, nhất định sẽ lọt vào đả kích mang tính hủy diệt.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên thì lại khác.
Hắn chỉ là một người đơn độc, sau khi giết Nam Cung Minh, chỉ cần rời khỏi Cửu Việt Cương, cho dù Liêu muốn truy đuổi thì cũng không tìm ra hắn.
Có thể nói, sự xuất hiện của Ninh Tiểu Xuyên, đã tạo thành một cơ hội cho tất cả đại tộc và Đạo quán của Cửu Việt Cương nhằm diệt trừ Nam Cung Minh.
Không có Ninh Tiểu Xuyên thì cũng không có người nào dám giết Nam Cung Minh, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng bị Nam Cung Minh ức hiếp.
Vụt…
Bộ khô lâu vung kiếm chém xuống, chém đứt một phần đầu của Nam Cung Minh, một mảng xương sọ rơi xuống.
Nam Cung Minh phát ra một tiếng hét thảm, hai tay chống đất, thân thể bay ngược ra ngoài, tránh đi kiếm thứ hai của bộ khô lâu.
Hắn tóc tai rối tung đứng dậy, hét lớn:
– Các ngươi thật đáng hận, nếu như các ngươi đã nhất định muốn dồn ta vào chỗ chết, vậy thì đừng trách ta và các ngươi đồng quy vu tận.
Nam Cung Minh rạch một đường lên cổ tay, bên trong chảy ra huyết dịch Thiên Nhân, thấm vào trong đất, biến đại địa thành một màu đỏ như máu.
Một mảnh huyết quang từ trong cơ thể hắn phát ra, trong miệng đọc một loạt câu chú ngữ.
Những chú ngữ kia theo máu của hắn tiến vào lòng đất, tựa như muốn thức tỉnh cái gì đó.
– Không tốt, hắn muốn dùng phương thức huyết tế để thức tỉnh Liêu.
Tư Đồ Tộc Vương lập tức truyền âm cho Ninh Tiểu Xuyên:
– Chạy mau, Liêu sắp thức tỉnh rồi.
Những Thiên Nhân vừa rồi ra tay với Nam Cung Minh, đều lập tức ẩn tàng thân hình, không dám bạo lộ.
Trong đó, thậm chí có một số người chạy thật xa khỏi Cửu Việt Thiên Thành, không dám tiếp tục nán lại.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không lập tức đào tẩu, ngược lại điều động bộ khô lâu màu đen tiếp tục giết về phía Nam Cung Minh.
Đây là cơ hội tốt nhất để giết Nam Cung Minh.
Cho dù chạy trốn thì cũng phải diệt trừ hắn trước.