Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đều chưa từng tham gia Thiên Môn khảo thí, căn bản không biết rõ nội dung sát hạch, cũng không biết rõ lúc sát hạch sẽ gặp phải thứ gì? Cần phải chú ý điều gì?
Nếu như có đệ tử nội môn đã từng tham gia Thiên Môn khảo thí giảng giải quy tắc, như vậy thì tất nhiên cũng sẽ sớm có sách lược ứng phó, xác suất thông qua Thiên Môn khảo thí cũng sẽ lớn hơn.
Mặc dù gia nhập Vạn Kiếm Cung sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt, thế nhưng, như vậy cũng sẽ thu lấy rất nhiều trói buộc.
Ninh Tiểu Xuyên không thích nhất chính là bị ước thúc.
– Thực xin lỗi, tại hạ tạm thời cũng không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào…
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Vũ Thanh Sầu nói:
– Các hạ đừng vội cự tuyệt. Tu vi Võ Đạo của các hạ có thể nói là thượng thừa trong những người thế hệ trẻ, có cơ hội rất lớn trở thành đệ tử nội môn, thế nhưng, cạnh tranh của Thiên Đế Sơn quả thật rất kịch liệt, cho dù trở thành đệ tử nội môn, nhưng nếu thế đơn lực bạc thì cũng rất khó tranh đoạt được tài nguyên tu luyện.
– Nếu như có thể gia nhập thế lực lớn, ít nhất cũng sẽ không bị ức hiếp, thậm chí còn được tài nguyên tu luyện nhiều hơn.
– Hơn nữa, cho dù gia nhập Vạn Kiếm Cung chúng ta thì cũng sẽ không bị trói buộc quá nhiều, tối đa là lúc các thế lực tranh đấu, chỉ cần xuất một phần lực. Ngoài ra,mỗi tháng còn được cường giả Thiên Nhân cảnh giảng đạo, sẽ có lợi ích rất lớn đối với việc tham ngộ Võ Đạo.
Có thể nói, Vũ Thanh Sầu rất có thành ý, thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên tạm thời cũng không hề có ý định gia nhập vào thế lực do đệ tử của Thiên Đế Sơn tạo thành.
Tương lai có lẽ sẽ cân nhắc vấn đề này, thế nhưng bây giờ thì không cần thiết.
Một khi gia nhập Vạn Kiếm Cung, chẳng khác nào sẽ tham dự vào trong tranh đấu nội bộ của Thiên Đế Sơn. Trước khi nhìn rõ tình thế, nếu tùy tiện gia nhập thế lực nào, cũng đều là hành vi không sáng suốt, chỉ cần không cẩn thận, thì rất có thể sẽ trở thành pháo hôi.
– Vũ sư tỷ, đề nghị của ngươi, tại hạ nhất định sẽ cân nhắc, chẳng qua bây giờ ta thật sự không muốn gia nhập vào bất kỳ thế lực nào. Ta chỉ muốn dựa vào lực lượng của chính mình để khảo thí thiên phú và tu vi bản thân, đạt được Chuẩn Khảo lệnh tham gia Thiên Môn khảo thí.
Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa uyển chuyển từ chối.
Vũ Thanh Sầu nói:
– Được rồi, các hạ có thể lưu lại tính danh hay không?
– Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đáp.
Nhạc Minh Tùng cũng vội vàng sấn tới, lột cái mũ rơm trên đầu xuống, đặt ở trước ngực, thập phần lịch sự cúi đầu, nói:
– Tại hạ là Nhạc Minh Tùng, Vũ sư tỷ, ngươi cứ gọi Minh Tùng là được rồi.
Nụ cười trên mặt Vũ Thanh Sầu lập tức cứng đờ, căn bản không liếc nhìn Nhạc Minh Tùng lấy một cái, lại cười với Ninh Tiểu Xuyên, nói:
– Nếu như Ninh công tử muốn khảo thí thiên phú và tu vi thì ta quả thật có một phương pháp, Nam Cung Thánh dẫn ngươi đi khảo thí trước, không cần xếp hàng ở nơi này.
Ninh Tiểu Xuyên liền mừng rỡ, nói:
– Như vậy thì tốt quá.
Tu sĩ tại Hắc Ngư cổ thành thật sự quá nhiều, cho dù Thiên Đế Sơn đặt mười điểm khảo thí thì vẫn không đủ thỏa mãn nhu cầu. Nếu như tiếp tục xếp hàng, có lẽ phải xếp đến mấy ngày sau thì mới đến lượt khảo thí.
Năng lực của Vạn Kiếm Cung tại Thiên Đế Sơn rất lớn, Vũ Thanh Sầu rất nhanh đã khơi thông được quan hệ của một địa điểm khảo thí trong đó, đưa Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng trực tiếp tới điểm khảo thí, xếp trước toàn bộ người tham gia trắc thí.
Giá thị của điểm khảo thị này là một đạo sĩ chừng bốn mươi tuổi, mặc dù thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng, chỉ có Võ giả đạt tới Thiên Thê cảnh thì mới có thể cảm nhận được khí trường cường đại phát ra từ trên người hắn, quy tắc Đạo pháp trong không gian đều tập trung quanh người hắn, tạo thành một cái vòng xoáy vô hình.
Loại người này dù đi tới bất kỳ nơi đâu, tùy tiện đứng tại bất kỳ chỗ nào, cũng sẽ trở thành trung tâm của toàn bộ không gian.
Đây là khí tràng chỉ có tu sĩ Thiên Nhân cảnh mới có.
Hiển nhiên, đạo sĩ khoảng bốn mươi tuổi này chính là đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn. Mặc dù thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, nhưng hắn đã trở thành đệ tử nội môn trong đợt Thiên Môn khảo thí cách đây trăm năm, cho nên, tuổi thật sự của hắn còn hơn trăm tuổi.
– Tiền sư thúc, hôm nay có gặp được thiên tài ưu tú nào không?
Vũ Thanh Sầu chắp tay cúi đầu với đạo sĩ khoảng bốn mươi tuổi kia, thấp giọng hỏi thăm.
– Có vài người thiên tư không tệ, trong đó còn có một kẻ có Dị Chủng Tâm Cung, là hạt giống tu luyện Võ Đạo tốt. Còn có một người mới gần hai mươi bốn tuổi đã đạt tới Địa Tôn cảnh, có năng lực đã nhìn qua là không thể quên. Chỉ tiếc ngộ tính của hắn hơi kém, cho dù thiên tư không tầm thường thì cũng rất khó đạt được Chuẩn Khảo lệnh. Ta đã chỉ cho bọn hắn một con đường, nếu như chịu gia nhập Vạn Kiếm Cung, tương lai sẽ có cơ hội trở thành đệ tử nội môn.
Tiền sư thúc nói.
Vị Tiền sư thúc này còn có một tầng thân phận khác, đó là cao tầng của Vạn Kiếm Cung.
Cũng chính bởi vì Tiền sư thúc là người của Vạn Kiếm Cung, cho nên Vũ Thanh Sầu mới có thể dễ dàng đưa Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng tới điểm khảo thí.
Mỗi lần Thiên Môn khảo thí, đều là một lần đánh cuộc giữa các thế lực lớn trong Thiên Đế Sơn, lôi kéo được thiên tài càng cường đại thì cạnh tranh trong trăm năm đó cũng sẽ chiếm được ưu thế nhiều hơn, có thể tranh đoạt được càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn.
Tiền sư thúc nhìn chằm chằm hai người Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng, nói:
– Hai người mà ngươi mang đến có tu vi không tệ, rất có thể sẽ đạt được Chuẩn Khảo lệnh. Đương nhiên, còn phải xem đẳng cấp thiên phú của bọn hắn thế nào nữa, nếu như đẳng cấp thiên phú quá thấp, cho dù tu vi hiện tại cao thì tiềm lực trong tương lai cũng không lớn, cũng không có tư cách đạt được Chuẩn Khảo lệnh.
Muốn đạt được Chuẩn Khảo lệnh để tham gia Thiên Môn khảo thí, không chỉ cần tu vi cường đại, mà còn phải có được đẳng cấp thiên phú ít nhất là “trăm năm khó gặp”.
Đẳng cấp thiên phú trăm năm khó gặp, thoạt nhìn thì yêu cầu không cao, nhưng trên thực tế là có rất ít người có thể đạt tới loại cấp bậc này.
Nếu như Ngọc Lam Đế quốc không xảy ra sự kiện Thiên Đế Thần Cung xuất thế, e rằng cũng chỉ có hai, ba thiên tài tuấn kiệt có thể đạt tới đẳng cấp thiên phú “trăm năm khó gặp” mà thôi, trong đó phải kể đến Ninh Tiểu Xuyên và Linh Hư Tôn Giả.
Tiền sư thúc hỏi:
– Bọn họ đã đáp ứng gia nhập Vạn Kiếm Cung chưa?
– Chưa.
Vũ Thanh Sầu nói.
Tiền sư thúc khẽ gật đầu, nói:
– Nếu như bọn họ có thể thông qua khảo thí, lão phu sẽ đích thân đi nói chuyện với bọn họ. Nghe nói, Phần Kiếm Tông năm nay đã mời chào được rất nhiều thiên tài tuấn kiệt, trong đó còn có một tài tuấn nghịch thiên có đẳng cấp thiên phú đạt tới “tám ngàn năm khó gặp”. Những lão già của Phần Kiếm Tông đều đã chuẩn bị sẵn một gốc thông linh kỳ dược, định chờ sau khi tài tuấn nghịch thiên kia trùng kích Thiên Nhân cảnh, sẽ tranh đoạt ba thứ hạng đầu, dã tâm thật không nhỏ.
Vũ Thanh Sầu nói:
– Lạc Vũ sư tỷ của Vạn Kiếm Cung chúng ta cũng đã đạt tới Thiên Nhân cảnh từ cách đây bốn năm, được xưng là một trong hai đại tiên tử, một tu sĩ vừa mới đột phá tới Thiên Nhân cảnh, căn bản không thể so sánh được với tỷ ấy. Hơn nữa, cho dù người kia của Phần Kiếm Tông ăn vào thông linh kỳ dược thì cũng chưa chắc có thể trùng kích được Thiên Nhân cảnh. Nên nhớ là đẳng cấp thiên thú càng cao thì lại càng cần nhiều tài nguyên để đột phá cảnh giới hơn.
Tiền sư thúc khẽ gật đầu, nói:
– Trùng kích Thiên Nhân cảnh há dễ như vậy, Phần Kiếm Tông và Vạn Kiếm Cung chúng ta chiếm phần lớn tu sĩ kiếm đạo, tranh đấu tài nguyên cũng kịch liệt nhất, trong đợt Thiên Môn khảo thí lần này, có thể chiếm được ưu thế hay không thì đều phải dựa vào một mình Lạc Vũ.
– Bọn hắn bắt đầu khảo nghiệm rồi.
Vũ Thanh Sầu nhìn về phía hai người Ninh Tiểu Xuyên, đã thấy bọn hắn đi vào quảng trường khảo thí.
Trong đó, Ninh Tiểu Xuyên là người bắt đầu khảo thí trước.
Hạng mục khảo thí thứ nhất chính là khảo thí đẳng cấp thiên phú.
Đẳng cấp thiên phú đại biểu cho tiềm lực của tu sĩ đó, tốc độ tu luyện và cảnh giới chiến lực, tất cũng cũng trọng yếu vô cùng.
Chỉ khi đạt tới đẳng cấp thiên phú “trăm năm khó gặp” thì mới xem là hợp cách. Chỉ riêng hạng mục thứ nhất này, đã có thể chặn vô số người ở ngoài cửa rồi.
Trước mặt Ninh Tiểu Xuyên có một bệ đá, trên bệ đá đặt một hạt châu màu trắng lớn bằng đầu người, thoạt nhìn giống như một viên thạch châu.
Khảo Thí châu.
Bên trong thạch châu khắc rất nhiều trận pháp, chỉ cần Võ giả rót nguyên khí Võ Đạo vào trong thạch châu thì thạch châu sẽ có thể khảo thí được đẳng cấp thiên phú của Võ giả.
– Ninh Tiểu Xuyên, bắt đầu khảo thí đi.
Tiền sư thúc đi tới, đứng trên bệ đá cách đó không xa.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, đưa tay đặt lên hạt châu màu trắng, điều động nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể, chậm rãi rót vào trong thạch châu.
Thạch châu mới đầu còn bình lặng, không có chút biến hóa nào, nhưng một lát sau, bề mặt thạch châu đã xuất hiện rất nhiều đường vân thần bí, tản mát ra hào quang màu trắng, những đường vân đó cũng bắt đầu chuyển động.
Vụt…
Không lâu sau, hào quang trên bề mặt thạch châu đã biến thành màu đỏ nhàn nhạt, màu sắc không ngừng trở nên thâm thúy, cuối cùng biến thành màu đỏ thẫm như máu tươi.
Cuối cùng, hào quang trên bề mặt thạch châu lại phát sinh biến hóa lần nữa, không ngờ lại biến thành màu vàng thuần khiết.
Ninh Tiểu Xuyên thấy như vậy cũng không tệ rồi, liền dời tay khỏi viên thạch châu, hào quang trên thạch châu cũng dần rút đi, biến mất không nhìn thấy tung tích nữa.
Vì không muốn gây ra chấn động, cho nên Ninh Tiểu Xuyên mới tận lực sử dụng Ma kiếm để áp chế nguyên khí trong cơ thể.
Nếu bộc lộ ra đẳng cấp thiên phú “vạn năm khó gặp”, e rằng sẽ lập tức chấn động toàn bộ Thiên Đế Sơn, điều này đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Mặc dù hắn đã cố gắng không thể hiện, thế nhưng vẫn dẫn tới chấn động cực lớn.
Những tu sĩ đến tham gia khảo thí đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, có người lộ ra ánh mắt hâm mộ, có người thì ghen ghét, còn có rất nhiều ánh mắt lại trở nên cực kỳ phức tạp.
Tiền sư thúc cũng thoáng giật mình, thế nhưng, dù sao hắn cũng là Thiên Nhân, định lực cao thâm, Võ giả bình thường không thể so sánh được, liền nói:
– Khảo Thí châu hiện ra hào quang màu vàng thuần khiết, tương ứng với đẳng cấp thiên phú ba ngàn năm khó gặp.
Võ giả có đẳng cấp thiên phú ngàn năm khó gặp vốn đã rất ít rồi. Mà nhân kiệt đạt tới đẳng cấp thiên phú ba ngàn năm khó gặp, tất nhiên lại càng hiếm hơn, loại người này đã không cần khảo nghiệm tu vi Võ Đạo nữa, có thể trực tiếp nhận lấy Chuẩn Khảo lệnh ngay.
Quả thực, chỉ cần có được đẳng cấp thiên phú ngàn năm khó gặp cũng đã có thể trực tiếp nhận được Chuẩn Khảo lệnh rồi, không cần khảo nghiệm những phương diện khác.
Vũ Thanh Sầu cũng khẽ giật mình, vốn tưởng rằng Ninh Tiểu Xuyên tối đa cũng chỉ là đẳng cấp thiên phú “năm trăm năm khó gặp”, không ngờ hắn lại có đẳng cấp thiên phú “ba ngàn năm khó gặp”, xem ra lúc trước đã nhìn lầm rồi.
Đẳng cấp thiên phú của nàng cũng chỉ mới tám trăm năm khó gặp mà thôi.
Những tài tuấn trẻ tuổi chuẩn bị tham gia Thiên Môn khảo thí lần này của Vạn Kiếm Cung, cũng chỉ có ba người đạt tới đẳng cấp thiên phú ba ngàn năm khó gặp,, ba người này đều trở thành tuyển thủ hạt giống để bồi dưỡng, cũng là những người muốn trùng kích vị trí đệ tử hạch tâm.
Tiền sư thúc và Vũ Thanh Sầu liếc nhìn nhau một cái, đồng thời khẽ gật đầu, quyết tâm phải lôi kéo Ninh Tiểu Xuyên vào trong trận doanh của Vạn Kiếm Cung cho bằng được.
Đẳng cấp thiên phú ba ngàn năm khó gặp, tương lai nói không chừng còn có thể trở thành đệ tử hạch tâm, bây giờ hắn còn chưa trưởng thành, là thời điểm tốt nhất để lôi kéo.
– Bây giờ có phải đến lượt ta khảo thí cấp bậc thiên phú hay không?
Nhạc Minh Tùng mặt dày bước ra, hai mắt nheo lại, nở nụ cười với Vũ Thanh Sầu, nụ cười kia khiến Vũ Thanh Sầu không khỏi giật mình, trong mắt lộ ra thần sắc chán ghét, giống như gặp phải một lão sắc lang vậy.
Vũ Thanh Sầu thoáng lui về phía sau một bước, nhìn Nhạc Minh Tùng với vẻ bất thiện, nói:
– Chỉ có tu sĩ sáu mươi tuổi trở xuống mới có tư cách tham gia Thiên Môn khảo thí, tuổi của ngươi dường như hơi lớn thì phải?
– Nào có? Ta chẳng qua thoạt nhìn có vẻ hơi già mà thôi, thật ra… ta chỉ mới hai mươi mốt tuổi.
Nhạc Minh Tùng vuốt chòm râu bên miệng, mặt dày nói.