Một tu sĩ trẻ tuổi khác của Cửu Việt Cương cũng thở dài, nói:
– Nếu không phải chúng ta đã gia nhập Vạn Kiếm Cung, e rằng chúng ta đều đã bị giết rồi.
– Ta vẫn không rõ, cùng là tu sĩ thế hệ trẻ, mọi người cùng nhau tu luyện, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Một tiểu đạo cô mặc đạo bào thở dài, trong trận chiến ấy, nàng cũng bị thương, cảm thấy thập phần khuất nhục.
Vốn là bên có lý, vậy mà dưới sự đàn áp bằng vũ lực, ngược lại biến thành bên bị ức hiếp.
Nhạc Minh Tùng cười nói:
– Còn may là ta không đi cùng các ngươi, bằng không thì nhìn các ngươi bị người khác hành hạ đến thảm như vậy, ta cũng cảm thấy mất mặt a.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên không biết rõ quá trình chiến đấu lúc đó, thế nhưng, hắn có thể tưởng tượng được, một đám người tới đòi lại công đạo, kết quả bị một người bên đối phương đánh ngã toàn bộ, sau đó bị ném ra khỏi Vương Tôn Phủ, đó tuyệt đối không phải là chuyện vẻ vang gì.
Phành…
Tư Đồ Cảnh siết chặt nắm tay, nện một quyền lên bàn, nói:
– Nếu không phải ta mất ba năm tu luyện, ta nhất định có thể đánh bại được hắn!
Đúng lúc này, Trì Hâm từ trên lầu đi xuống, sau lưng còn có một đám con cháu thế gia của Vương Tôn Phủ.
Trì Hâm mặc đạo bào giá trị vượt quá trăm vạn Huyền thạch, trên đầu đội đạo quan màu xanh, từ xa đã lên tiếng:
– Các hạ chính là Ninh Tiểu Xuyên?
Sự xuất hiện của đám con cháu thế gia Vương Tôn Phủ, đã sớm kinh động toàn bộ tu sĩ tại Thiên Vũ Lâu, Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên cũng chú ý tới bọn hắn, không khỏi đánh giá Trì Hâm một phen, cao giọng hỏi:
– Ngươi biết ta sao?
– Ninh công tử, chính là hắn. Hắn chính là tên đệ tử ngoại môn nhị đẳng của Vương Tôn Phủ, chính hắn đã đánh chết một thí sinh của Cửu Việt Cương chúng ta.
Một tiểu đạo cô đột nhiên đứng phắt dậy, đôi mắt trợn trừng, tràn đầy phẫn nộ nhìn Trì Hâm.
Những tu sĩ trẻ tuổi của Cửu Việt Cương đều lấy ra chiến binh Huyền Khí, trong cơ thể bộc phát nguyên khí hùng hậu, chuẩn bị ra tay với Trì Hâm.
Trì Hâm vẫn nhàn nhã thong dong, nhìn thoáng qua đám tài tuấn trẻ tuổi của Cửu Việt Cương một cái, lộ ra thần sắc khinh thường, nói:
– Một đám ô hợp, nếu không phải các ngươi đều là đệ tử ngoại môn của Vạn Kiếm Cung, lần trước ta đã giết sạch các ngươi rồi.
– Ngươi nói cái gì?
Tư Đồ Cảnh phóng thích một thanh trường thương, đâm thẳng về phía Trì Hâm.
Trì Hâm vuốt chòm râu trên cằm, cười nói:
– Ta nhớ ra ngươi rồi! Lần trước ngươi tiếp được ba chiêu của ta, với tu vi Tam Bộ Thiên Thê của ngươi mà có thể có được chiến lực như vậy, cũng đã không tệ rồi. Nếu ngươi nguyện ý làm nô bộc cho ta, hôm nay ta sẽ tạm tha cho ngươi.
– Hừ!
Tư Đồ Cảnh hét lớn một tiếng, huyết khí trong cơ thể tuôn trào, trường thương đâm ra, một đoàn hỏa diễm từ mũi thương tràn ra, khiến cho thanh trường thương biến thành trường xà đỏ thẫm, khiến cho không gian lõm xuống, chỉ trong nháy mắt đã đâm vào ngực Trì Hâm.
Một chiêu này của Tư Đồ Cảnh hiển nhiên là dùng hết toàn lực, nếu như bị đâm trúng, đừng nói là thân thể huyết nhục, cho dù là một tòa núi cao cũng sẽ bị xuyên thủng.
Trì Hâm đứng bất động tại chỗ, dưới chân chợt nổi lên một màn nước, ngăn cản trước người, không ngờ có thể dễ dàng hóa giải một kích toàn lực của Tư Đồ Cảnh, thậm chí còn bắt đầu phản công.
Vụt…
Bên trong màn nước phóng ra một cái đại thủ, một chưởng đánh tới Tư Đồ Cảnh.
Tư Đồ Cảnh lập tức vặn người, đâm thương về phía đại thủ trước mặt.
Thế nhưng, khoảnh khắc trường thương của hắn đâm ra thì trên màn nước lại xuất hiện một cái vòng xoáy khổng lồ, quấn quanh trường thương.
Từng cột nước ngưng tụ thành xúc tu, chạy dọc trên thân trường thương, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tư Đồ Cảnh, ngưng tụ thành một cái đầu thú dữ tợn, lộ ra hàm răng sắc bén, tựa như muốn thôn phệ đầu của Tư Đồ Cảnh.
Vụt…
Tử quang chợt lóe.
Tử Hàm Yên đã đến trước người Tư Đồ Cảnh, một chỉ điểm ra, trong không khí lập tức tập trung vô số tử hà (*), ngón tay còn sắc bén hơn lưỡi kiếm, chỉ trong nháy mắt đã vạch phá màn nước.
(*) ráng mây do khí nhiều màu tạo thành.
Phành…
Màn nước bị nghiền nát, Trì Hâm thối lui một bước, không khỏi kinh ngạc nhìn Tử Hàm Yên, trong lòng thầm giật thót, Cửu Việt Cương còn có cao thủ như vậy ư?
Sau khi hắn nhìn thấy rõ dung mạo của Tử Hàm Yên, lập tức sinh ra cảm giác kinh diễm, trên mặt chợt lộ nét cười, chắp tay cúi đầu, nói:
– Lợi hại! Lợi hại! Không ngờ Cửu Việt Cương còn có cao thủ như cô nương, chớp mắt đã kích phá được “Luyện thủy kết giới” của ta.
Vừa rồi, màn nước mà Trì Hâm phóng thích ra, không phải là nước bình thường, mà là một trong ba loại Địa Ngục thủy – Luyện thủy.
Có thể tu luyện Luyện thủy thành Đạo pháp, chứng tỏ thủ đoạn của Trì Hâm rất cao minh, thiên tư không phải thường nhân có thể so sánh, khó trách lại có thể trở thành đệ tử ngoại môn nhị đẳng của Vương Tôn Phủ.
Vừa rồi, lúc Trì Hâm ra tay, Ninh Tiểu Xuyên đã sử dụng lực lượng Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, cảm nhận được tâm cung của đối phương.
Đó là một loại dị chủng tâm cung – Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung.
Cái gọi là “Địa Ngục”, chính là chỉ Địa Ngục thủy. Thiên tư của Trì Hâm tương đối đáng sợ, trong Võ Đạo Tâm Cung đã luyện ra được ba loại Địa Ngục thủy: Luyện thủy, Hoàng thủy, Nhược thủy.
“Luyện thủy kết giới” mà vừa rồi hắn thi triển ra, chỉ là loại yếu nhất trong ba loại Địa Ngục thủy.
Cái gọi là “Ma chủng”, có thể được xưng là Đạo Tâm Chủng Ma.
Dùng thân thể nhân loại tu luyện Đạo pháp, tôi luyện đạo tâm, sau đó lại chôn xuống hạt giống ma thai trong đạo tâm, dùng lực lượng Đạo pháp để thai nghén ma chủng, đến khi phá vỡ đạo thân, sẽ là lúc chính thức ngưng tụ ma thân.
Một khi ngưng tụ ma thân thành công, cho dù không tu luyện đến cảnh giới Vạn Cổ, cũng có thể sống được vạn năm, trở thành “Vạn Cổ Ma Quân”.
Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung của Trì Hâm chính là một loại tâm cung rất hiếm thấy.
Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung và Nhân Hình Tâm Cung của Tư Đồ Cảnh đều cùng một cấp bậc, đều có lực lượng hủy diệt khủng bố.
Mỹ mạo của Tử Hàm Yên quả thật kinh người, nếu là lúc trước, Trì Hâm nhất định sẽ muốn thu nàng làm nữ bộc.
Thế nhưng, bây giờ Kim Lăng đang ở Thiên Vũ Lâu, loại chuyện lăng nhăng này, hắn tất nhiên sẽ không thực hiện công khai.
Kim Lăng ngồi ở xa xa, khẽ vuốt cằm, cười nói:
– Ma chủng của Trì Hâm, có lẽ đã đạt tới tiểu thành rồi.
– Tam thúc từng nói, Địa Ngục Ma Chủng tâm Cung của Trì Hâm rất đáng sợ, nếu như tu luyện tới tiểu thành, có thể đột phá Thiên Nhân cảnh, ngưng tụ thành “Địa Ngục Ma Chủng Đạo nguyên”, trở thành nhân vật cấp bậc hung thần trong đám thế hệ trẻ.
Kim Vũ Hồn cười nói:
– Tỷ! Lão tổ tông trong tộc nhìn trúng Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung của hắn, cho nên cũng có ý tác hợp cho hai người, ta cảm thấy hai người các ngươi cũng rất xứng đôi.
– Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung thì sao? Có lẽ, hôm nay hắn sẽ gặp phải một vị Thiên Tôn, hàng phục ma đầu hắn thôi.
Kim Lăng khẽ mỉm cười.
– Đạo cao một thước, Ma cao một trượng. Trước kết không nói có Thiên Tôn hay không, cho dù thực sự có Thiên Tôn thì cũng chưa chắc có thể hàng phục được Địa Ngục chi ma.
Kim Vũ Hồn khẽ cau mày, nói:
– Tỷ! Ninh Tiểu Xuyên mặc dù đáng hận, thế nhưng hắn dù sao cũng là thiên tài Dưỡng Tâm Sư được Vạn Kiếm Cung bồi dưỡng trọng điểm, nếu như Trì Hâm thật sự phế hắn, e rằng người của Vạn Kiếm Cung chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Trong mắt Kim Lăng thoáng lộ ý cười, nói:
– Đừng xem thường đám người của Cửu Việt Cương, chỉ riêng nữ tử áo tím đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên đã không phải là nhân vật đơn giản rồi. Ta cảm nhận được trên người nàng có vài phần khí tức Thần Linh, thật là hiếu kỳ, không biết nàng rốt cuộc có thân phận gì?
Kim Lăng có một đôi Thần mục, phàm là những thứ có liên quan đến Thần Linh, tất cả đều không gạt được ánh mắt của nàng.
…
Ninh Tiểu Xuyên đại khái đã nhìn ra tu vi sâu cạn của Trì Hâm, liền đứng dậy, nói:
– Các hạ tới đây để xin lỗi sao?
– Ta xin lỗi? Xin lỗi cái gì chứ?
Trì Hâm bật cười.
Ninh Tiểu Xuyên ngăn Tư Đồ Cảnh lại, nói:
– Chuyện một tháng trước, chẳng lẽ các hạ đã quên tất cả rồi ư?
Trì Hâm đương nhiên biết Ninh Tiểu Xuyên đang nói tới chuyện gì, cười đáp:
– Chỉ là một nữ tử đê tiện mà thôi. Đánh chết thì đánh chết, chẳng lẽ các ngươi còn muốn báo thù cho ả ta? Vì ả mà đắc tội với Trì mỗ? Quên tự giới thiệu rồi, tại hạ là Trì Hâm, Hắc Ám Tế Tự điện, Thiên Xu Đại Đế quốc.
– Tại hạ vô danh tiểu tốt, Ninh Tiểu Xuyên, từ lâu đã ngưỡng mộ tục danh của Trì đại thiếu gia.
Ninh Tiểu Xuyên lộ vẻ nghiêm túc, nói:
– Mặc dù chúng ta đều là thí sinh đến từ những khu vực nhỏ bé, không thể so sánh với con cháu thế gia của Thiên Xu Đại Đế quốc, thế nhưng, hôm nay chúng ta nhất định phải lấy lại công đạo cho nữ tử đã chết đó. Trì đại thiếu gia, ngươi thấy thế nào?
– Ha ha! Thật là đúng dịp! Hôm nay Trì mỗ cũng đến đây để lấy lại công đạo cho bằng hữu của mình.
Trì Hâm thoáng liếc nhìn Lục Nhân một cái, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trên người hắn phát tán nguyên khí chấn động mạnh mẽ, một luồng khí tức âm hàn đột nhiên cuốn về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Trì Hâm tự thị với tu vi của mình, chỉ cần một đạo hàn khí của Hoàng thủy cũng đủ đông cứng Ninh Tiểu Xuyên thành băng tinh rồi.
Thế nhưng, nằm ngoài dự liệu của hắn, khi hàn khí của Hoàng thủy vừa tiếp cận quanh người Ninh Tiểu Xuyên, liền tiêu tán thành không khí, cũng không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho đối phương.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
– Tốt lắm! Hôm nay chúng ta hãy đấu một trận. Nếu như ngươi thắng, ta lập tức nhận lỗi với Lục đại công tử. Nếu ta may mắn thắng, ngươi cũng phải cúi đầu nhận sai với tất cả chúng ta. Thế nào?
Lục Nhân cười lạnh, nói:
– Xin lỗi là xong ư? Nếu ngươi thua, ngươi phải quỳ xuống đất xin lỗi ta, hơn nữa còn phải tự băm nát tay phải của mình!
Trì Hâm có chút vui vẻ, nói:
– Ta cảm thấy đề nghị của Lục huynh rất không tồi! Cánh tay nào đánh người thì băm nát cánh tay đó.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Được! Nếu như các ngươi thắng thì sẽ theo như lời của các ngươi. Nhưng nếu ta thắng, Trì đại thiếu gia cũng phải quỳ trên mặt đất, dập đầu với chúng ta ba cái. Ngươi dùng cái tay nào giết người thì phải băm nát cánh tay đó, thế nào?
Ánh mắt Trì Hâm liền trở nên âm trầm, sau đó lập tức phá ra cười, nói:
– Tốt! Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì Trì mỗ sẽ thành toàn cho ngươi. Chúng ta đến dị không gian đấu pháp hay là đến sân thi đấu công khai của Thiên Môn Thành để đánh một trận?
Trì Hâm đã nắm chắc phần thắng, cho nên dù có đánh cược lớn thì cũng không hề e ngại.
– Chiến?
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
– Trì đại thiếu gia, ngươi dù sao cũng là truyền nhân kiệt xuất nhất của Hắc Ám Tế Tư điện, đấu võ với một Dưỡng Tâm Sư, cho dù thắng, e rằng cũng không vẻ vang a?
– Ngươi sợ ư?
Trì Hâm cười châm biếm.
Đám con cháu thế gia của Vương Tôn Phủ cũng nở nụ cười trào phúng, cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên thật sự không biết trời cao đất rộng, không ngờ lại muốn khiêu chiến với Trì Hâm, quả thực là chuyện nực cười vô cùng.
Lúc này, nhất định hắn ta rất sợ hãi.
– Ta ngược lại cảm thấy lời nói của Ninh Tiểu Xuyên rất có đạo lý. Trì Hâm, ngươi đấu võ với một Dưỡng Tâm Sư, vậy cũng không khỏi khiến cho Vương Tôn Phủ chúng ta mất mặt.
Kim Lăng mặc một bộ cẩm y có ống tay áo bằng lông chim, viền váy khổng tước màu vàng, từ trên Thiên Vũ Lâu bay xuống, đồ trang sức vàng bạc ngọc khí trên người va chạm, phát ra âm thanh rất êm tai.
Nhìn thấy Kim Lăng, đám con cháu thế gia lập tức thu hồi nụ cười.
Bọn hắn đều là con cháu thế gia, sau lưng cũng có thế lực khổng lồ làm chỗ dựa, thế nhưng gia tộc bọn hắn so với Kim tộc, thì lại chẳng khác gì dân thường ti tiện.