Củ cải đỏ ngồi dựa vào “vách đá” cả đêm, cho đến tận khi “vách đá” đổ máu, nàng mới phát hiện đó là một khối mộ bia, bên trên dường như còn khắc cả chữ.
Huyết dịch chính là từ trong những chữ viết này chảy ra.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức kéo Củ cải đỏ còn đang kinh hồn bất định về, để nàng trốn sau lưng mình.
Hắn gọi Ma kiếm ra, hoành ngang kiếm trước người, cẩn thận nhìn về phía khối bia mộ, chỉ cảm thấy trên bia mộ có khắc sáu chữ cái yêu dị “Bạch Không Chân Nhân chi mộ”.
Sáu chữ cái này đều đang chảy máu, đỏ rực bắt mắt.
Lúc trước, Ninh Tiểu Xuyên bị trọng thương, chỉ một lòng trị thương, nên căn bản không chú ý rằng đây là một khối bia mộ.
Lúc này, nhìn thấy bia mộ chảy máu, trong lòng hắn không khỏi có chút phát lạnh.
Grào…
Lục Tí Bạo Long gầm lớn một tiếng, chụp một trảo về phía bia mộ.
– Không nên đụng vào nó…
Ninh Tiểu Xuyên định ngăn cản Lục Tí Bạo Long, thế nhưng, tất cả đã muộn.
Lúc một trảo của Lục Tí Bạo Long chụp xuống, mộ bia dường như cũng có cảm ứng, không ngờ đột nhiên bay lên, tản mát tà quang tinh hồng sắc, nện lên ngực Lục Tí Bạo Long, đánh cho Lục Tí Bạo Long bay xa hơn mười trượng.
Ầm ầm ầm…
Lục Tí Bạo Long bị đụng ngã văng ra ngoài, phát ra tiếng gầm vô cùng thảm thiết.
Thân hình Lục Tí Bạo Long sau khi thu nhỏ lại, chỉ còn cao bảy mét, lực phòng ngự cực kỳ kinh người, thế nhưng, Long lân trước ngực vẫn bị đập nát, không ngừng trào ra Long huyết.
Từ đó có thể thấy được, lực lượng một kích vừa rồi của cái mộ bia kia, thực sự đáng sợ tới cực điểm.
Nếu là Thiên Nhân khác bị đánh trúng, e rằng đã bị trọng thương gần chết rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn xuống bên dưới bia mộ, chỉ thấy lòng đất xuất hiện từng vết nứt lớn, bùn đất nhô lên, giống như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi lòng đất.
– Đi mau, nhanh rời khỏi nơi này.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên sinh ra một luồng dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt, liền bắt lấy Củ cải đỏ, sau đó cấp tốc bỏ chạy.
Lục Tí Bạo Long cũng cảm thấy nguy hiểm, liền đứng lên ngay lập tức, đuổi sát sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, không dám công kích bia mộ nữa.
Nửa ngày sau, một đạo nhân toàn thân bùn đất từ dưới lòng đất chui lên, trên người mặc đạo bào rách rưới mục nát, thân thể bị thi trùng cắn nuốt tơi tả, ngay cả cái đầu cũng nát gần một nửa.
Hắn duỗi cánh tay khô quắt ra, liền ngưng tụ máu tươi chảy đầm đìa trên bia mộ, tiến về phía Ninh Tiểu Xuyên bỏ chạy.
Bước chân của hắn rất khô cứng, thế nhưng lại không hề chậm chút nào, thoáng cái đã sắp đuổi kịp Ninh Tiểu Xuyên.
– Không phải hắn đã chết rồi ư? Tại sao lại chui ra ngoài rồi?
Củ cải đỏ bị dọa cho phát khóc, cái đầu nhỏ vùi trong ngực Ninh Tiểu Xuyên, không dám nhìn lão đạo đang đuổi theo sau lưng nữa.
Thiên Đế Nhận cũng thập phần sốt ruột, nói:
– Đã sớm nói với ngươi rồi, không nên xông vào Quy Nhân Sơn lúc trời tối, bằng không sẽ gặp phải đại phiền toái, lão già này lúc trước nhất định là một Chân Nhân, tu vi khủng bố vô biên. Có lẽ hắn cảm ứng được khí tức người sống, nên muốn tới hút máu tươi trên người ngươi. Tử thi thôn phệ vật sống, có thể gia tăng Tử Linh nguyên khí cho bọn hắn.
– Ngươi xác định nơi này đã từng là một mảnh Thánh Thổ? Tại sao ta lại cảm thấy giống như một mảnh Minh Thổ (*) vậy? Củ cải đỏ, không phải ngươi nói nơi này có rất nhiều thông linh kỳ dược ư? Bây giờ thông linh kỳ dược thì không thấy gốc nào, ngược lại gặp được một cái thông linh xác ướp rồi.
(*) Minh: U Minh
– Ta không biết, ta không biết, ta không biết gì hết…
Củ cải đỏ nhắm chặt hai mắt, dùng sức lắc đầu.
– Trời đất…
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên dừng bước, đôi mắt mở trừng trừng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước, không ngờ có một đại hán râu ria đầy mặt đứng chắn giữa đường.
Làn da trên người đại hán này tản mát ra hào quang màu vàng, lưng cõng một thanh cổ kiếm, đôi mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.
Nếu như hắn là một người sống, có lẽ Ninh Tiểu Xuyên đã cầu cứu hắn rồi.
Thế nhưng, thân thể của đại hán kia cũng bị ăn mòn rất nghiêm trọng, trong tay cũng cầm một khối bia đá, trên bia khắc sáu chữ đẫm máu – “Lôi Vân hộ pháp chi mộ”.
Trên người đại hán kia cũng tản mát tử khí dày đặc, lực lượng cực kỳ khủng bố, tạo thành áp lực tử vọng cực lớn cho người khác, từng bước một tiến về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Cũng không biết thân thể của hắn rốt cuộc trầm trọng như thế nào, mỗi một bước đi, hai chân đều chìm vào lòng đất chừng một thước, để lại dấu chân sâu hoắm.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua sau lưng, thấy đạo nhân cầm tấm bia đá cũng đuổi tới, trong miệng phát ra tiếng cười chói tai, chấn cho màng nhĩ của Ninh Tiểu Xuyên ong ong đau đớn.
Hai cái tử thi này khi còn sống đều là tồn tại có tu vi khủng bố, sau khi chết thì vẫn vô cùng cường đại. Cho dù là loại nhân vật cấp bậc như Lục Khánh Nguyên, gặp phải những người này, cũng như gặp phải tử thần, chỉ có một con đường chết.
Grào…
Lục Tí Bạo Long thét dài một tiếng, xông về phía trước, Long trảo đánh tới đại hán có làn da màu vàng trước mặt.
Trong miệng đại hán có làn da màu vàng thổ ra một luồng tử khí hắc sắc, hóa thành một cột khói, đánh bay Lục Tí Bạo Long ra ngoài, trên thân thể nó lưu lại một vết thương đầm đìa máu, Long lân bị nghiền nát, Long cốt đứt gãy, nếu không phải thân thể của nó cường hoành, có lẽ đã bị cột khói này chém thành hai đoạn rồi.
Đại hán da vàng bước về phía Lục Tí Bạo Long, cầm cái bia mộ đầm đìa máu đặt lên người Lục Tí Bạo Long.
Khối bia mộ này không biết trầm trọng đến mức nào, sau khi đặt trên người Lục Tí Bạo Long, liền khiến Lục Tí Bạo Long không thể động đậy nổi, giống như hơn mười tòa núi lớn đè lên người nó vậy.
Nó giãy giụa, chấn cho mặt đất cũng phải lay động, thế nhưng lại không cách nào đứng lên dưới sự trấn áp của cái bia mộ này.
– Tiểu bánh bao.
Củ cải đỏ từ trong ngực Ninh Tiểu Xuyên nhảy ra, chạy về phía Lục Tí Bạo Long.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, bắt nàng trở về.
Ngay cả Lục Tí Bạo Long cũng bị đại hán da vàng kia trấn áp, cho dù nàng có xông lên, cũng không đủ nhét kẽ răng hắn ta, phỏng chừng đối phương chỉ cần một cước cũng có thể đạp chết nàng.
– Ninh Tiểu Nhân, ngươi mau thả ta ra, thả ta ra…
Củ cải đỏ thập phần lo lắng cho sự an nguy của Lục Tí Bạo Long, không ngừng đánh lên người Ninh Tiểu Xuyên, muốn đi cứu Lục Tí Bạo Long.
Tình cảm giữa nàng và Lục Tí Bạo Long rất sâu, tuyệt đối không muốn nhìn thấy Lục Tí Bạo Long bị đại hán da vàng đánh chết.
– Muốn cứu nó thì ngoan ngoãn nghe lời của ta!
Ninh Tiểu Xuyên quát một tiếng.
Bị Ninh Tiểu Xuyên quát lớn, Củ cải đỏ liền bị dọa cho sợ hãi, đôi mắt mở to nhìn Ninh Tiểu Xuyên chăm chú, cố gắng mấp máy miệng, nửa ngày sau mới nhỏ giọng hỏi:
– Ngươi… ngươi thật sự có thể cứu được nó?
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên rất ngưng trọng, cũng không nói nhiều, liền dang hai tay ra, thi triển Thần Thông thứ mười của mình.
Trên bầu trời, một đoàn ma vân ngưng tụ thành, từ bên trong ma vân chui ra một cái Diệt Thế Thần Bia khổng lồ.
Thần bia bị xích sắt quấn quanh, âm khí dày đặc, mang theo khí tức tử vong mãnh liệt.
Đại hán da vàng và lão đạo thân thể thối rữa, đều bị Diệt Thế Thần Bia trên trời thu hút sự chú ý, trong đôi mắt đen đặc bắn ra hai chùm tia sáng, nhìn lên bầu trời, có thể cảm nhận được lực lượng hủy diệt từ Diệt Thế Thần Bia phát ra.
Ầm…
Bỗng nhiên, Diệt Thế Thần Bia từ trên trời giáng xuống, nện lên người đại hán da vàng, phát ra tiếng nổ mạnh giống như thiên lôi.
Đại hán da vàng bị Diệt Thế Thần Bia đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, lăn hơn mười trượng.
Thế nhưng, trên người đại hán da vàng lại không hề có chút vết thương nào, thoáng cái đã trở người nhảy dậy, đánh một quyền về phía Diệt Thế Thần Bia.
Trên Diệt Thế Thần Bia lập tức sinh ra hàng loạt vết nứt rậm rạp, lan ra như mạng nhện, chỉ trong chốc lát, Diệt Thế Thần Bia đã ầm ầm nổ tung, hóa thành từng tia ma khí.
Grào…
Đại hán da vàng hét lớn một tiếng, nhìn thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên bị hắn liếc nhìn, liền có cảm giác như bị một đạo thiểm điện bổ trúng người, trên làn da của Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện vết nứt, tựa như bị ánh mắt của đối phương xé rách thân thể. Một luồng cảm giác đau nhức kịch liệt nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân, thiếu chút nữa khiến Ninh Tiểu Xuyên ngất đi.
Ninh Tiểu Xuyên cố gắng vận chuyển huyết dịch trong cơ thể, khiến cho mỗi một giọt huyết dịch trong cơ thể đều hóa thành hình “Kiếm”, sản sinh ra một luồng khí tức Chí Tôn, cường hành ngưng hợp làn da bị nứt vỡ trở lại như cũ.
Vụt…
Bỗng nhiên, quanh người Ninh Tiểu Xuyên chợt xuất hiện bảy người giống hệt Ninh Tiểu Xuyên.
Đây là bảy đạo ý niệm thể do Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ ra.
Bảy cái ý niệm thể này, đồng loạt đảo tẩu theo bảy hướng.
Đại hán da vàng và lão đạo thân thể thối rữa đều có chút chần chờ.
Mặc dù chiến lực của bọn hắn thập phần khủng bố, thế nhưng, dù sao cũng chỉ là tử vật, trí tuệ có hạn, chỉ chần chờ trong chốc lát, liền phân biệt đuổi theo hai đạo ý niệm thể.
Ninh Tiểu Xuyên thấy hai cái xác ướp đã chạy đi xa, cuối cùng mới thở phào một hơi, lập tức tiến về phía Lục Tí Bạo Long.
Phành…
Hắn dùng lực lượng toàn thân, đánh một chưởng lên bề mặt bia mộ huyết sắc, thế nhưng, bia mộ lại phản chấn lực lượng của hắn, ngược lại chấn bay Ninh Tiểu Xuyên ra ngoài.
– Tiểu bánh bao, ngươi nhanh đứng lên đi, không phải chỉ là một khối bia đá nhỏ hay sao? Chẳng lẽ nó lại có thể đè được ngươi?
Củ cải đỏ gấp đến độ chạy tới chạy lui, cầm lấy Long trảo của Lục Tí Bạo Long, tựa như muốn kéo Lục Tí Bạo Long đứng dậy.
Lục Tí Bạo Long phát ra một tiếng bạo rống, muốn đứng dậy, thế nhưng, bia mộ khắc sáu chữ “Lôi Vân hộ pháp chi mộ”, lại gắt gao đè chặt nó, khiến nó không thể nhúc nhích nổi.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng có chút sốt ruột, bảy đạo ý niệm thể kia chỉ có thể cầm chân hai cái xác ướp kia nhất thời, bọn chúng rất nhanh sẽ quay trở về, đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ chết.
– Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên, ngươi nhanh cứu Tiểu bánh bao, van xin ngươi, về sau ta sẽ không gọi ngươi là Ninh Tiểu Nhân nữa, ngươi nhanh cứu nó đi!
Củ cải đỏ dùng sức kéo ống quần của Ninh Tiểu Xuyên, trên mặt giàn giụa nước mắt, quả thực giống như một nữ hài tử đáng thương.
– Trên tấm bia mộ này ngưng tụ Đạo lực của Lôi Vân hộ pháp, ngay cả Lục Tí Bạo Long cũng không thể rung chuyển được tấm mộ bia này, lực lượng của ta cũng không thể làm được. Chẳng qua… ta vẫn còn một biện pháp khác, có lẽ có thể cứu nó ra.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
– Ngươi có biện pháp? Tại sao còn không nhanh động thủ? Thật đáng ghét.
Củ cải đỏ bĩu môi, dùng ánh mắt bất thiện nhìn Ninh Tiểu Xuyên, đồng thời còn không ngừng lau nước mắt.
– Đây là do ngươi muốn ta cứu nó, đến lúc đó đừng hối hận.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể lấy Huyền Thú Giám ra, đem hai giọt máu tươi trên người Lục Tí Bạo Long bôi lên Huyền Thú Giám.
Sau khi huyết dịch của Lục Tí Bạo Long dính lên Huyền Thú Giám, Huyền Thú Giám lập tức tản mát hào quang chói mắt, thu Huyền Thú Giám vào bên trong.
Cùng lúc đó, bên trong Huyền Thú Giám lại xuất hiện một không gian khác, tạo thành “Huyền Thú Cung thứ bảy”. Lục Tí Bạo Long chỉ còn cao nửa thước, nằm bên trong Huyền Thú Cung thứ bảy.
Một luồng khí tức sinh mệnh từ bên trong Huyền Thú Giám, liền tự động tràn về phía nó, giúp nó trị thương.