Tu sĩ Yêu tộc cười nhạo, tất nhiên khiến cho những thiên tài tuấn kiệt của Nhân tộc tức giận không thôi, rất nhiều người đều muốn ra tay giáo huấn chúng, thế nhưng, sau khi cân nhắc tu vi của mình, tất cả lại lặng lẽ thối lui về phía sau.
– Mọi người ngàn vạn lần đừng trúng quỷ kế của bọn chúng, chúng không xông vào đại trận Thứ Thần được, liền muốn dùng phương pháp này để dụ chúng ta ra ngoài.
– Đúng rồi, mọi người ngàn vạn lần đừng đi ra khỏi đại trận Thứ Thần!
…
Tam Đầu Hoàng Sư khinh thường liếc mắt nhìn những tu sĩ nhân loại khác, nói:
– Một đám rùa đen rút đầu, không dám chiến một trận với cường giả trẻ tuổi của Yêu tộc chúng ta, lại tìm cho mình một lý do đường hoàng, cái gọi là thiên kiêu nhân loại, thật khiến người ta quá thất vọng.
Sắc mặt của những tu sĩ nhân loại đều rất khó coi, bị Yêu tộc làm nhục đến mức này, thế nhưng vẫn không có người nào dám ra chiến một trận với Yêu tộc.
– Nếu đã không có người dám chiến một trận với bổn tọa, vậy thì bổn tọa xin tăng cho các ngươi mấy chữ.
Trên mặt Tam Đầu Hoàng Sư lộ ra nụ cười mỉa mai, đi đến trước một khối cự thạch cao hơn mười mét, lấy ra một thanh chiến đao hoàng kim, “xoẹt xoẹt” khắc lên một hàng chữ trước mặt tảng đá lớn: “Nhân tộc là quy đồ”.
Quy đồ chính là học trò của rùa đen.
Nó ghi năm chữ này, chính là muốn nói, tu sĩ Nhân tộc ngay cả rùa đen cũng không bằng.
Đây không những chỉ là mở miệng khiêu khích, mà chính là làm nhục cả Nhân tộc.
Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn xông ra đánh một trận với Tam Đầu Hoàng Sư, thế nhưng đều bị sư huynh đệ bên người giữ chặt.
– Năm chữ này tặng cho các ngươi!
Tam Đầu Hoàng Sư dứt lời, liền dẫn theo chiến đao hoàng kim, tiến thẳng về phía Diêm Diệt, dự định ném Diêm Diệt vào tế đàn xương trắng, hiến tế cho Yêu thần.
Thế nhưng, Tam Đầu Hoàng Sư vừa mới xoay người thì một khối cự thạch khắc “Nhân tộc là quy đồ” đã bay về phía hắn.
Tam Đầu Hoàng Sư lướt sang phải hơn mười trượng, né tránh tảng đá đang ném tới.
“Ầm” một tiếng, cự thạch rơi xuống đất, chấn động mặt đất run rẩy.
Tam Đầu Hoàng Sư nhìn về phía nam tử nhân loại từ trong đại trận Thứ Thần đi ra, không chỉ không giận, ngược lại còn lộ vẻ mừng rỡ, nói:
– Cuối cùng cũng có một tên nhân loại có dũng khí rồi, hãy xưng tên ra, bổn tọa không giết hạng người vô danh.
Những tu sĩ nhân loại đứng trong Thánh Thổ đều xôn xao kinh ngạc, thiên tài Yêu tộc cường đại như vậy, không ngờ vẫn có người dám khiêu chiến bọn chúng?
Không cần mạng nữa sao?
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn qua, nhìn về phía nam tử trẻ tuổi từ trong đại trận Thứ Thần đi ra.
Nam tử trẻ tuổi này dáng người cao gầy, mái tóc dài quấn trên đỉnh đầu, dùng khăn vuông cố định, nghiễm nhiên là trang phục của một thư sinh.
– Đây không phải là Hồn cấp Đại Dưỡng Tâm Sư Đinh Xuân Thu hay sao? Hắn chẳng qua chỉ là một Dưỡng Tâm Sư, vậy mà dám rời khỏi đại trận Thứ Thần, chẳng lẽ thật sự muốn chiến một trận với Tam Đầu Hoàng Sư?
– Quá vọng động rồi, quá vọng động rồi, ngay cả Diêm Diệt cũng thất bại, hắn làm vậy còn không phải đi chịu chết sao? Haizz…
…
Đường Thư Dao nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đi ra khỏi đại trận Thứ Thần, đôi mị nhãn xinh đẹp lập tức sáng ngời, thầm nghĩ:
– Cuối cùng hắn cũng chịu ra tay ư?
Nàng biết rõ sự cường đại của Ninh Tiểu Xuyên hơn bất kỳ ai khác, nếu như Ninh Tiểu Xuyên ra tay, thật đúng là có khả năng tranh phong Tam Đầu Hoàng Sư. Trong lòng nàng không khỏi có chút mong đợi.
Lúc Lận Phụng Hiên và Tần La Phu đuổi tới, thì đã chậm một bước, lúc này Ninh Tiểu Xuyên đã đi ra khỏi đại trận Thứ Thần rồi.
Lúc này, cho dù bọn họ có rời khỏi đại trận Thứ Thần thì cũng không thể kéo Ninh Tiểu Xuyên trở về, một khi họ đi ra khỏi đại trận Thứ Thần, nhất định sẽ lọt vào công kích của tồn tại cấp bậc Yêu Vương.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ phủi bụi bên góc áo, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn xung quanh một lượt, chỉ vào khối cự thạch cao hơn mười mét, nói:
– Ăn đi!
– Ngươi nói cái gì?
Tam Đầu Hoàng Sư nói.
Thanh âm của Ninh Tiểu Xuyên chợt lạnh hơn vài phần, nói:
– Ta bảo ngươi ăn những chữ ngươi vừa ghi, ăn hết toàn bộ. Lỗ tai của ngươi bị điếc sao?
Toàn bộ tu sĩ Yêu tộc đều ngạc nhiên, tên nhân loại này rốt cuộc bị đần, hay bị điên, không ngờ dám bảo Tam Đầu Hoàng Sư ăn hết một tảng đá lớn.
Tam Đầu Hoàng Sư cũng dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn Ninh Tiểu Xuyên, cười nói:
– Nhân loại, rốt cuộc ngươi có biết bổn tọa là ai hay không? Ngay cả Thần Tử của Thánh Thổ nhân loại các ngươi cũng không phải là đối thủ của bổn tọa, không ngờ ngươi còn dám… Phốc…
Tam Đầu Hoàng Sư còn chưa nói xong, đã bị một quyền của Ninh Tiểu Xuyên đánh lên ngực, bị đánh bay ngược ra ngoài, miệng thổ yêu huyết đỏ thẫm.
Xương cốt trong cơ thể phát ra tiếng “răng rắc”, không biết đã gãy hết bao nhiêu cái xương.
– Thật… nhanh…
Tam Đầu Hoàng Sư cảm thấy trước ngực truyền đến đau nhức kịch liệt, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào vị trí mà nam tử nhân loại vừa đứng, căn bản không tin nổi trong thế hệ trẻ lại có người có tốc độ nhanh như thế.
Nó còn chưa kịp nhìn rõ thân ảnh của đối phương thì đã bị một quyền của đối phương đánh trúng.
Phành…
Tam Đầu Hoàng Sư rơi xuống đất, nửa quỳ trên mặt đất, hàm răng cắn chặt, gằn giọng nói:
– Ngươi dám đánh lén bổn tọa, ta phải xé nát ngươi… Phốc…
Tam Đầu Hoàng Sư còn chưa nói xong, lại bị Ninh Tiểu Xuyên đá một cước lên người, lại lần nữa bay ngược ra ngoài.
Những tu sĩ Yêu tộc vốn đang cười nhạo Ninh Tiểu Xuyên, đều há hốc mồm, nụ cười cứng đờ trên mặt, đơn giản là không cười nổi nữa.
Nếu như đây là lần đầu Tam Đầu Hoàng Sư bị đánh bay, còn có thể nói là bị đối phương đánh lén, thế nhưng, lần thứ hai bị đánh bay, vậy thì chỉ có thể nói rõ, hai bên thực sự tồn tại chênh lệch, ít nhất thì tốc độ của tu sĩ nhân loại kia, vượt xa Tam Đầu Hoàng Sư rất nhiều.
Thế hệ trẻ của Nhân tộc, lại có người mạnh như vậy sao?
Những tu sĩ nhân loại đứng trong Thánh môn cũng kinh ngạc không hiểu nổi, hô hấp càng lúc càng chậm, thời gian phảng phất như đóng băng, ngay sau đó là tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
– Đinh Xuân Thu, đánh chết nó, đánh chết Tam Đầu Hoàng Sư!
– Đinh Xuân Thu, ngươi nhất định phải vãn hồi thể diện cho Nhân tộc chúng ta, để cho đám thiên kiêu Yêu tộc kia nếm mùi lợi hại của Nhân tộc chúng ta.
….
Lúc này, mặc dù mọi người đều rất kích động, thế nhưng trong lòng lại không nắm chắc lắm, dù sao thì bây giờ Đinh Xuân Thu cũng đang bạo phát tốc độ chiếm ưu thế, nhưng tu vi và chiến lực thì lại chưa chắc đã cường đại hơn Tam Đầu Hoàng Sư.
Huống hồ Tam Đầu Hoàng Sư còn có thể điều động lực lượng Thần thú, chiến lực khủng bố, Đinh Xuân Thu muốn thắng nó, e rằng sẽ rất gian nan.
Thế nhưng, Đinh Xuân Thu có thể đánh cho Tam Đầu Hoàng Sư thổ huyết, lại liên tục hai lần đánh bay Tam Đầu Hoàng Sư, loại chiến tích này cũng đã có thể xem là trước nay chưa từng có, mọi người tất nhiên đều kích động không gì sánh được.
– Nhân loại, ngươi chọc giận ta rồi!
Tam Đầu Hoàng Sư rống to một tiếng, tựa như Thần Sư gào thét, bộc phát một luồng sóng nguyên khí màu vàng, tràn về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Đó là sóng âm công kích do Tam Đầu Hoàng Sư phát ra, thanh âm đinh tai nhức óc, ngay cả những tu sĩ nhân loại đứng trong đại trận Thứ Thần cũng cảm thấy màng nhĩ đau đớn, tựa như bị kim đâm.
Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại có vẻ thập phần bình thản, hành tẩu trong tầng tầng sóng âm cường đại, thuận tay nhấc một khối cự thạch cao hơn mười mét lên, chậm rãi đi về phía Tam Đầu Hoàng Sư, nói:
– Ta bảo ngươi ăn hết!
Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một chưởng, vô số thiểm điện theo lòng bàn tay hắn bay ra, kích phá sóng âm công kích của Tam Đầu Hoàng Sư.
Sắc mặt Tam Đầu Hoàng Sư hơi đổi, thầm nghĩ:
– Thật mạnh mẽ, không ngờ lại có thể bỏ qua công kích “Hoàng Đạo Sư Hống”, người này tuyệt đối không phải là thiên kiêu nhân loại bình thường có thể so sánh.
– Thần Sư Phụ Thể!
Tam Đầu Hoàng Sư dang hai tay ra, vận chuyển huyết dịch Thần thú trong cơ thể, triệu hoán từng tia Thần lực trong thiên địa, tụ tập trên đỉnh đầu, ngưng tụ thành cự ảnh kim sư cực lớn.
Quang mang màu vàng chiếu rọi khắp đại địa, khiến mọi người không thể mở mắt ra nổi.
Tam Đầu Hoàng Sư chính là hậu đại Thần Sư Thái Cổ, huyết mạch Thần thú trong cơ thể đã thức tỉnh, có thể mượn một tia lực lượng Thần Thú Thái Cổ, dùng lực lượng Thần Linh để trấn áp Ninh Tiểu Xuyên.
Đó là Thần lực, không phải là thứ mà lực lượng phàm tục có thể chống lại. Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm giác được áp lực không nhỏ.
– Mượn lực lượng Thần thú thì có thể vô địch sao? Huyết mạch của ngươi không tinh khiết, có thể mượn được bao nhiêu lực lượng chứ?
Ninh Tiểu Xuyên tựa như đắm chìm trong một mảnh hải dương màu vàng, bốn phương tám hướng đều là lực lượng Thần thú cường hoành. Một đầu kim sư cực lớn, giống như một tòa núi vàng cao đến mấy trăm thước, nguy nga thần thánh, mang theo khí tức Thần Linh, một cước đạp xuống đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên chắp tay đứng thẳng, Thiên Tôn Ấn giữa mi tâm hiện ra, tựa như một cái thiên nhãn phát sáng.
Xoạt…
Đầu kim sư cực lớn kia liền bị lực lượng của Thiên Tôn Ấn đục thủng, phát ra tiếng rên thảm thiết, thân thể chia năm xẻ bảy.
Trên chiến trường, chỉ có Ninh Tiểu Xuyên vẫn ngạo nghễ đứng tại chỗ.
Tam Đầu Hoàng Sư thì nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, tựa như bị trọng thương, nhìn Ninh Tiểu Xuyên từng bước đi về phía mình, rất muốn phản kích, thế nhưng lại bị một quyền của Ninh Tiểu Xuyên đánh ngã ra đất, hàm răng trong miệng cũng gãy mất một hàng.
Ninh Tiểu Xuyên một tay cầm một tảng đá lớn, một cước giẫm nát ngực Tam Đầu Hoàng Sư, quát:
– Ăn nó đi!
– Hỗn đãn, ngươi… ngươi nhất định phải chết… a…
Rắc rắc…
Âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên.
Ngực của Tam Đầu Hoàng Sư bị Ninh Tiểu Xuyên giẫm cho lõm xuống, máu tươi như vòi nước tràn ra, đau đến mức khiến cho Tam Đầu Hoàng Sư không ngừng run rẩy.
– Nếu ngươi không ăn, ta sẽ tới đút cho ngươi ăn, mở miệng ra cho ta!
Ninh Tiểu Xuyên điều động lực lượng Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, phát ra một tiếng rống lớn, chấn cho đầu óc của Tam Đầu Hoàng Sư đều trống rỗng.
Tam Đầu Hoàng Sư cũng không hổ là thiên tài đỉnh cấp của Yêu tộc, ý chí vô cùng kiên định, dưới tâm thần cường đại của Ninh Tiểu Xuyên áp bách mà vẫn có thể kiên trì nhịn đau.
– Nhân loại, ngươi thật quá cuồng vọng rồi! Huyết thống của Tam Đầu Hoàng Sư nhất tộc vô cùng cao quý, cho dù ngươi có thể đánh bại hắn thì cũng không thể làm nhục hắn được.
Đệ nhất thiên kiêu trẻ tuổi dưới trướng Địa Ngô Yêu Hoàng – Hoàng Thành Tử lạnh lùng nói.
Yêu khí trên người Hoàng Thành Tử vô cùng mênh mông, ánh mắt sắc bén, ngữ khí mang theo sự uy hiếp, chậm rãi đi về phía Ninh Tiểu Xuyên.
– Nếu không muốn chết thì lập tức cút cho ta!
Ninh Tiểu Xuyên trầm giọng nói.
– Không biết trời cao đất rộng!
Hoàng Thành Tử vô cùng giận dữ, miệng phát ra một tiếng thú rống cực to, toàn bộ chiến trường tựa như phong vân biến sắc, yêu khí cuồn cuộn chấn động.
Nó đánh ra một đạo thủ ấn, xuyên qua từng tầng yêu vân, đánh tới Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn trấn áp Tam Đầu Hoàng Sư dưới chân, trở tay đánh ra một chưởng, 18 thanh chiến kiếm Cụ Tượng Thần Thông từ trong tay bay ra, mang theo tiếng kiếm rời vỏ sắc bén, đánh nát thủ ấn của Hoàng Thành Tử.
Nhìn thấy 18 thanh chiến kiếm bay tới, Hoàng Thành Tử đánh phải lùi về phía sau vài chục trượng.
Lúc nó dừng bước, liền không khỏi khiếp sợ phát hiện chiến bào trên người đã bị kiếm khí đâm thủng lỗ chỗ, trên cổ và mặt vẫn còn từng đạo vết máu nhàn nhạt.