Lấy huyết y làm trung tâm, trong phạm vi vài trăm mét đều tràn ngập huyết khí nồng đậm, huyết khí không ngừng quay cuồng, giống như từng tầng huyết sóng sôi trào.
Ninh Tiểu Xuyên đến vị trí cách huyết y mấy chục mét, liền cảm giác được một luồng tà khí vô hình đang chui vào thân thể.
Luồng tà khí này băng hàn dị thường, lạnh đến mức khiến linh hồn người khác run rẩy.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức kích phát ra lực lượng Chí Tôn ở sâu trong huyết mạch, bắn ra hai vầng hào quang đen trắng, ngăn cản luồng tà khí nhập thể.
Ninh Tiểu Xuyên tay cầm hộp đá mà Thạch Cơ Yêu Hậu đưa cho hắn, đi tới bên cạnh kiện huyết y, đưa tay chạm vào nó.
– Ồ?
Thế nhưng, kiện huyết y kia lại trầm trọng dị thường, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại không thể nhấc nổi nó.
– Kiện chiến bào này cũng không phải là phàm vật, lại dính đầy máu tươi của Thứ Thần, vì vậy mặc dù chỉ là một kiện huyết y, nhưng lại nặng tới ngàn vạn cân.
Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, cuối cùng cũng nhặt được huyết y lên, thu vào trong hộp đá,sau đó rời khỏi mảnh thổ địa huyết sắc này.
– Yêu Hậu, ta đã thu huyết y vào trong hộp đá, bây giờ ta sẽ đặt nó trước mặt ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên tay cầm hộp đá, nhìn chằm chằm biến hóa trong mắt của Thạch Cơ Yêu Hậu.
Ninh Tiểu Xuyên vừa mới đi tới vị trí cách ý niệm thể của Thạch Cơ Yêu Hậu chừng mười trượng, đã bị Thạch Cơ Yêu Hậu quát dừng, nàng khẽ phất tay một cái, nói:
– Được rồi, ngươi đặt hộp đá trên mặt đất đi, không cần đưa tới chỗ bổn Hậu.
Rất hiển nhiên, Thạch Cơ Yêu Hậu căn bản không tin tưởng Ninh Tiểu Xuyên, vẫn còn cảnh giác đối với hắn.
Ninh Tiểu Xuyên thực ra cũng muốn sử dụng huyết y để đối phó với Thạch Cơ Yêu Hậu, nhưng nàng ta cẩn thận như thế, cho nên cũng chỉ có thể vứt bỏ tính toán trong lòng, tìm cơ hội khác.
Ninh Tiểu Xuyên cẩn thận đặt hộp đá trên mặt đất, sau đó lui về phía sau hai bước.
– Trẻ con dễ dạy!
Thạch Cơ Yêu Hậu khẽ mỉm cười, duỗi tay ra, đột nhiên cánh tay rung lên, cái hộp đá kia tựa như bị một luồng lực lượng vô hình bắt lấy, tự động bay tới tay nàng.
Thạch Cơ Yêu Hậu vốn định mở hộp đá ra xem, kiểm tra huyết y có thật sự ở trong hộp hay không, thế nhưng nghĩ đến tà lực khủng bố của huyết y, nàng vừa đưa tay ra thì liền thu trở về.
– Không phải ngươi là không bỏ huyết y vào trong hộp đá đấy chứ?
Mí mắt Thạch Cơ Yêu Hậu thoáng nhếch lên, trong ánh mắt sáng ngời mang theo vài tia hàn quang.
– Mạng của chúng ta đều nằm trong tay Yêu Hậu, ta cũng không dám làm trò trước mặt ngươi. Nếu Yêu Hậu không tin, bây giờ ta có thể mở hộp đá ra, để Yêu Hậu tự mình kiểm tra.
Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh nói.
Thạch Cơ Yêu Hậu đi tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, duỗi năm ngón tay ngọc nâng cằm hắn lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên trong khoảng cách gần.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn bất động thanh sắc, thế nhưng, lúc Thạch Cơ Yêu Hậu nhấc cằm hắn lên, ánh mắt lại không tự chủ nhìn vào đôi gò bồng đầy đặn trước ngực Thạch Cơ Yêu Hậu, chỉ thấy ở đó là một mảng da thịt trắng tuyết, khe rãnh sâu hun hút, bởi vì to lớn vô cùng cho nên mới có chút nhộn nhạo.
Nhìn xuân quang trước mắt, lại ngửi mùi thơm phát ra từ trên người Thạch Cơ Yêu Hậu, ngay cả tâm chí kiên định như Ninh Tiểu Xuyên cũng không cầm lòng được, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Thạch Cơ Yêu Hậu tựa như căn bản không chú ý tới hai cái “hung khí” của mình có lực sát thương rất lớn với Ninh Tiểu Xuyên, chậm rãi thu tay lại, trên mặt lộ nụ cười mị hoặc, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một đường cong mỹ diệu, nói:
– Ta thấy ngươi cũng không có gan lừa gạt bổn Hậu a.
Nhìn thấy Thạch Cơ Yêu Hậu quay người rời đi, Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Vị Yêu Hậu này quả thực đáng sợ, bất luận là tu vi hay thân hình ngạo nhân của nàng, đều đủ để chinh phục vô số nam tử.
Ninh Tiểu Xuyên đi tới bên cạnh Bảo Châu Địa Tạng và Tiểu Hồng, ân cần hỏi thăm:
– Thạch Cơ Yêu Hậu không làm khó các ngươi chứ?
– Nàng muốn nhận ta làm con gái nuôi, đáng tiếc là bị ta cự tuyệt, dựa vào cái gì mà ta phải nhỏ hơn nàng ta một bối phận?
Tiểu Hồng cũng không cảm thấy Thạch Cơ Yêu Hậu đáng sợ, vẫn một bộ dạng hồn nhiên như trước.
Bảo Châu Địa Tạng do dự một lát, nói:
– Nàng cho ta ăn một viên đan dược.
– Đan dược gì?
Ninh Tiểu Xuyên nắm lấy tay Bảo Châu Địa Tạng, dùng tâm thần xâm nhập vào trong cơ thể nàng.
– Không cần lãng phí tinh thần của ngươi làm gì, bổn Hậu không phải cho nàng ăn độc dược, chỉ là một viên Hóa Thạch Châu mà thôi. Nếu không có giải dược thì một năm sau, nàng ta sẽ hóa thành một bức tượng. Nếu có giải dược thì Hóa Thạch Châu sẽ dung nhập vào cốt cách, tăng cường thể chất cho nàng ta.
Thạch Cơ Yêu Hậu thản nhiên nói.
Thạch Cơ Yêu Hậu lại nói:
– Nếu ngươi dám không nghe lệnh bổn Hậu, chỉ cần ý niệm bổn Hậu khẽ động là thân thể của nàng ta sẽ lập tức hóa đá.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không dò xét được bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào trong cơ thể Bảo Châu Địa Tạng, nếu thật sự đúng như lời Thạch Cơ Yêu Hậu nói, vậy thì khó xử lý rồi. Cho dù Ninh Tiểu Xuyên là Đại Dưỡng Tâm Sư cũng không thể phá giải được.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, nói:
– Thạch Cơ Yêu Hậu, chúng ta chỉ là tu sĩ trẻ tuổi của Nhân tộc mà thôi, còn ngươi lại là Yêu Hậu cao cao tại thượng, chúa tể của đại hoang, dùng loại thủ đoạn này để đối phó với chúng ta, ngươi không sợ sau khi truyền ra ngoài sẽ hủy đi thanh danh của ngươi ư?
– Bổn Hậu làm việc chỉ chú ý tới kết quả, không cân nhắc đến quá trình.
Thạch Cơ Yêu Hậu căn bản không để tâm những gì Ninh Tiểu Xuyên, nhếch cằm lên, cao ngạo nói. Giống như một con thiên nga tuyết trắng đang nhìn một con cóc trong vũng bùn.
Ninh Tiểu Xuyên hỏi:
– Rốt cuộc ngươi muốn gì?
– Tiểu tử nhân loại, chỉ cần ngươi dẫn bổn Hậu tiến đến Phong Thần động phủ, bổn Hậu nhất định sẽ giao giải dược cho ngươi.
Thạch Cơ Yêu Hậu nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Ta có thể tin được lời của ngươi sao?
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
– Bổn Hậu từ trước tới nay nói một không nói hai, đã đáp ứng cho ngươi giải dược thì tuyệt đối sẽ không lật lọng. Nhưng nếu ngươi dám giở trò, bổn Hậu muốn giết ngươi cũng không phải là chuyện khó.
Thạch Cơ Yêu Hậu thu hồi ý niệm thể vào trong cơ thể, từ dưới đất đứng dậy, tà khí trên người tán đi, dạ thịt lại một lần nữa khôi phục tuyết trắng, nõn nà tựa như có từng tia linh quang lưu động.
Từ bên ngoài quan sát, căn bản không thể nhìn ra được nguyên khí của nàng đã khôi phục hay chưa.
Ninh Tiểu Xuyên thử thăm dò:
– Yêu Hậu, trận chiến của ngươi và Địa Ngô Yêu Hoàng, kết quả thế nào, có đoạt lại được Thần dịch hay không?
– Địa Ngô chẳng qua chỉ là một đầu Thiên Túc Ngô Công tu luyện thành đạo, thuộc đám yêu súc phàm tục, há có thể là đối thủ của bổn Hậu?
Trong đôi mắt đẹp của Thạch Cơ Yêu Hậu lộ ra một tia khinh thường, sau đó lại nói:
– Chẳng qua, bổn Hậu bị tà khí nhập thể, tu vi tổn hao nhiều, nếu như lại giao thủ với Địa Ngô, e rằng sẽ chịu nhiều thua thiệt, phải nhanh chóng rời khỏi Quy Hư thôi.
Tà khí bên truyền huyết y quả thật cường đại dị thường, khiến Thạch Cơ Yêu Hậu bị thương không nhẹ, cho nên nàng liền dẫn theo Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng rời khỏi Quy Hư ngay lập tức.
Sau khi ra khỏi Quy Hư, liền có một đám sinh linh Yêu tộc nghênh đón, có Yêu Vương tóc bạc trắng, có thiên kiêu trẻ tuổi của Yêu tộc, cũng có yêu nữ vũ mị, tổng cộng hơn hai mươi người, tất cả đều là thuộc hạ của Thạch Cơ Yêu Hậu.
Ngoài ra, còn có một số tu sĩ nhân loại bị sinh linh Yêu tộc bắt giữ, có hơn mười vị, trên thân tất cả đều đeo gông xiềng, nhìn Thạch Cơ Yêu Hậu với thần sắc sợ hãi tột cùng.
Chúa tể đại hoang có vô số truyền thuyết như Thạch Cơ Yêu Hậu, không ngờ lại dùng chân thân xuất hiện trước mặt bọn họ, hơn mười vị tu sĩ nhân loại kia đều thiếu chút nữa bị yêu khí trên người Thạch Cơ Yêu Hậu trấn áp đến ngất xỉu.
Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua hơn mười vị tu sĩ nhân loại, liền phát hiện trong đó có một lão giả, không ngờ là Thái Thượng Trưởng lão “Thái Thanh Hư” của Tứ Tượng Thánh Thổ đã từng gặp trong Cấm Địa Bí Phủ.
Có lẽ Thái Thanh Hư đã phát sinh chiến đấu kịch liệt với sinh linh Yêu tộc, trước ngực gần như bị đập nát, chỉ thấy một mảnh máu thịt bầy nhầy, xương trắng lộ ra ngoài.
Bởi vì tu vi của hắn bị phù văn của Yêu tộc giam cầm, cho nên căn bản không thể tự trị thương, phải chịu đựng thống khổ cực lớn.
Ngoại trừ Thái Thanh Hư ra, Ninh Tiểu Xuyên còn trông thấy hai bóng người quen thuộc, là Thần Tử Diêm Diệt của Dưỡng Quỷ thế gia và Linh Nữ của Thanh Mộc Thánh Thổ.
Diêm Diệt là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh Thần, có thiên phú vạn năm khó gặp, là nhân kiệt đỉnh cấp thế hệ trẻ. Thanh Mộc Linh Nữ đến từ thế giới Trung Thổ, là một nữ tử uyển chuyển hàm xúc, da trắng nõn nà, dung nhan xinh đẹp.
Hai người bọn họ cũng giống như Thái Thanh Hư, đều bị thụ thương rất nặng, trên người đeo xích sắt, hoàn toàn mất đi hào quang thiên tài, chật vật không gì sánh được, trở thành tù binh của Yêu tộc.
Một sinh linh Yêu tộc có cặp sừng trâu nhìn chằm chằm vào ngực mông của Thanh Mộc Linh Nữ, trong mắt tràn đầy dâm dục, tựa như muốn nhào vào nàng, đặt thân thể của Thanh Mộc Linh Nữ dưới người nó.
Ninh Tiểu Xuyên không quen biết với Diêm Diệt và Thanh Mộc Linh Nữ, chỉ mới gặp một lần tại Minh Cảnh Tiên Trì ở Quang Minh Thánh Thổ mà thôi.
Những tu sĩ nhân loại kia cũng nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng đứng sau lưng Thạch Cơ Yêu Hậu.
Có người nhận ra thân phận của Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng, liền thấp giọng nghị luận với mấy người bên cạnh, trong đó có một tu sĩ nhân loại lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng, sau đó hung hăng nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất.
– Phi… Nhân tộc bại hoại.
– Làm đệ tử Thánh Thổ thì phải có tinh thần thà chết không chịu khuất phục.
Bọn hắn đều cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng đã khuất phục dưới uy hiếp của Thạch Cơ Yêu Hậu, trở thành nô lệ của Yêu tộc.
Bằng không thì tại sao bọn họ đều đeo gồng xiềng, toàn thân đầy thương tích, còn Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng thì lại không mang gông xiềng, ngược lại còn có thể đi sau lưng Thạch Cơ Yêu Hậu?
Ninh Tiểu Xuyên cũng lười để ý tới bọn hắn, dù sao thì tất cả cũng đều là tù binh của Yêu tộc, không ai hơn gì ai.
Nếu như cùng là tù binh, mà vẫn có thể bảo đảm tôn nghiêm của mình không bị chà đạp, vậy thì có thể xem là tù binh thượng đẳng rồi.
– Bái kiến Yêu Hậu.
Hơn hai mươi tu sĩ Yêu tộc nhìn thấy Thạch Cơ Yêu Hậu, lập tức thành kính quỳ trên mặt đất, thi lễ với Thạch Cơ Yêu Hậu.
– Đứng lên đi!
Thạch Cơ Yêu Hậu lạnh lùng nói với đám tu sĩ Yêu tộc.
Một lão giả toàn thân chằng chịt đường vân có hình dạng vòng tròn màu tím, cầm một cây mộc trượng bước ra, đi tới trước mặt Thạch Cơ Yêu Hậu, nói:
– Yêu Hậu, mười ba tên nhân loại này đều là cường giả của các đại Thánh Thổ, trong đó có hai vị Thái Thượng Trưởng lão, hai thiên tài đỉnh cấp của Nhân tộc thuộc Thánh Thổ. Yêu Hậu thấy nên xử trí như thế nào?
– Tạm thời cứ giam bọn chúng lại, bọn chúng đều là tinh anh của nhân loại, nếu kẻ nào nguyện ý quy thuận bổn Hậu, cứ ban cho hắn một tấm lệnh bài nô lệ. Nếu không chịu quy thuận, đợi sau khi chuyện ở Quy Hư kết thúc, cứ đưa bọn chúng lên tế đàn xương trắng, làm tế phẩm hiến cho Yêu Thần.
Thạch Cơ Yêu Hậu thoáng nhìn qua mười ba tu sĩ nhân loại, trong mắt không hề có bất kỳ cảm xúc nào, tựa như đang an bài chuyện đem mấy con heo ra giết hay giữ lại nuôi.
Nghe Thạch Cơ Yêu Hậu nói vậy, toàn thân mười ba tên tu sĩ nhân loại đều run lên, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi.
Đối mặt với tử vong, không có mấy người có thể đủ bình tĩnh giữ sự trấn định.