Luồng năng lượng từ phía sau bao phủ hoàn toàn Ninh Tiểu Xuyên, bất luận chạy về hướng nào cũng bị tấn công.
Trước có cường địch, sau có sát chiêu.
Trong lúc nguy hiểm Ninh Tiểu Xuyên không hề hoảng loạn, vẫn cứ lao lên trước về phía Thanh Mộc Thần Tử.
Khi thấy Âu Dương Thừa Đức tung ra chí tôn ngọc phù, Thanh Mộc Thần Tử đã cười khảy, chỉ cần giữ chân được Ninh Tiểu Xuyên là chí tôn ngọc phù sẽ giết được Ninh Tiểu Xuyên.
Nhưng hắn không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại bay về phía hắn.
– Đáng ghét, hắn muốn mượn sức mạnh của ta chặn công kích của chí tôn ngọc phù thay hắn.
Thanh Mộc Thần Tử nhận ra dụng ý của Ninh Tiểu Xuyên, lập tức lùi về sau. T??yện hay? Tì? ngay t?ang chính ﹎ T???T ?UY?N﹒vn ﹎
Lúc này, cú đấm hỏa diệm khổng lồ đó từ trên trời lao xuống giống như tảng thiên thạch với khí thế hùng hồn. Nếu rơi xuống đủ để khiến sinh linh trong bán kính vài trăm dặm biến mất.
Cú đấm hỏa diệm khổng lồ đó cùng rơi xuống đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Mộc Thần Tử.
Thanh Mộc Thần Tử bất lực, đành lấy Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình ra bảo vệ mình.
Ninh Tiểu Xuyên cũng cho Tinh La Kích lơ lửng trên không trung chặn công kích của nắm đấm hỏa diệm.
Uỳnh! Bùm!
Nắm đấm hỏa diệm đâm thẳng vào hai món chí tôn vương khí, bị sức mạnh của Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình và Tinh La Kích đánh tan, biến thành đám khói lớn.
Do ảnh hưởng của lực xung kích, cả Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Mộc Thần Tử đều rơi xuống.
Ninh Tiểu Xuyên sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này?
Hắn gọi Ma Kiếm trong huyết khiếu ra cầm trong tay, vung lên nhằm Thanh Mộc Thần Tử đâm tới.
Phập!
Kiếm ma xuyên thẳng từ ngực ra sau lưng Thanh Mộc Thần Tử.
Thanh Mộc Thần Tử toàn thân cứng lại, không thể tin nổi nhìn thanh Ma Kiếm cắm trước ngực mình.
– Ngươi… ngươi… ngươi dám…
– Sao ta không dám?
Ninh Tiểu Xuyên cười khảy.
– Ta là Thần Tử của Thanh Mộc Thánh Thổ. Nếu ngươi giết ta sẽ là kẻ thù của Thanh Mộc Thánh Thổ, chắc chắn chỉ có đường chết không chỗ chôn!
Thanh Mộc Thần Tử khóe miệng chảy máu, oán độc nói.
– Vậy sao? Để ta thử làm kẻ địch của Thanh Mộc Thánh Thổ xem liệu có chết không chỗ chôn không?
Ninh Tiểu Xuyên căn bản chẳng bận tâm lời uy hiếp của Thanh Mộc Thần Tử, ánh mặt lạnh băng, hai tay nắm chặt thanh Ma Kiếm cắm Thanh Mộc Thần Tử xuống đất.
Một luồng kiếm khí cường đại xộc thẳng vào cơ thể Thanh Mộc Thần Tử.
– Á!!!
Thanh Mộc Thần Tử kêu lên đau đớn.
Trước áp lực của kiếm khí, một quầng sáng mộc khí màu xanh bắn ra từ cơ thể Thanh Mộc Thần Tử, biến thành một cây Thanh Thiên Mộc.
– Thu lại!
Ninh Tiểu Xuyên lấy đi Thanh Thiên Mộc của Thanh Mộc Thần Tử, biến thành một ngọn cây nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay Ninh Tiểu Xuyên.
Thanh Thiên Mộc là thần mộc trong truyền thuyết, tuyệt đối có thể sánh ngang với bảo vật cấp chí tôn vương khí.
– Ngươi dám… dám đoạt Thanh Thiên Mộc của ta…
Mắt Thanh Mộc Thần Tử chảy máu, gương mặt dữ dằn, nghiến răng trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
– Lấy Thanh Thiên Mộc của ngươi thì sao? Vừa hay dùng Thanh Thiên Mộc của ngươi có thể thăng cấp cho Thanh Mộc Thiên Y của ta.
Ninh Tiểu Xuyên cất Thanh Thiên Mộc vào trong vòng Càn Khôn.
Thanh Thiên Mộc đối với Thanh Mộc Thần Tử là vô thượng chí bảo, sau này chưa biết chừng sẽ dựa vào năng lượng của nó để tu thành Thứ Thần.
Chí bảo như vậy lại bị Ninh Tiểu Xuyên cướp mất.
Còn chưa đợi Ninh Tiểu Xuyên động thủ, Thanh Mộc Thần Tử đã tức đến ngất đi.
– Để Thanh Mộc Thần Tử lại cũng là một cái phiền phức, bắt buộc phải trừ bỏ.
Ninh Tiểu Xuyên nhấc Ma Kiếm, chuẩn bị nhằm cổ Thanh Mộc Thần Tử chém xuống.
– Ninh Tiểu Xuyên, ngươi thật to gan! Đó là Thanh Mộc Thần Tử ngươi cũng dám giết?
Cửu Khư Thần Tử bước ra từ cánh cửa hư không, một quyền đánh lên thân Ma Kiếm khiến nó chệch đi.
Cửu Khư Thần Tử nhấc Thanh Mộc Thần Tử lên rồi lập tức bỏ chạy.
– Các ngươi dám giết ta, sao ta không dám giết?
Ninh Tiểu Xuyên thi triển thần long tật tốc đuổi theo.
– Thanh Mộc Thánh Thổ và Cửu Khư Thánh Thổ lẽ nào là đối tượng mà ngươi có thể đắc tội?
Cửu Khư Thần Tử không ngừng nhảy trong không gian, thân thể lướt vài cái đã xa vài trăm trượng.
– Đúng là nực cười! Thiên Đế Sơn thì có thể tùy tiện đắc tội sao?
Ninh Tiểu Xuyên ói.
– Ninh Tiểu Xuyên, ngươi thực sự nghĩ mình giỏi lắm sao? Bản Thần Tử chỉ là chưa dùng tới sức mạnh thật sự mà thôi.
Cửu Khư Thần Tử đột nhiên dừng lại, xung quanh cơ thể xuất hiện những dòng chảy hỗn loạn của không gian. Chúng giống như những con suối nhỏ tụ thành một dòng sông lớn.
– Bản Thần Tử sẽ cho ngươi thấy thần thuật thật sự!
Trong dòng sông không gian phía sau Cửu Khư Thần Tử hiện ra một nhân ảnh già nua. Tuy thân thể đó thấp bé, tóc bạc trắng nhưng mang khí thế rất hùng hồn.
Sau khi nhân ảnh đó xuất hiện, tu sĩ của cả Cửu Thiên Thánh Thành đều cảm nhận được một luồng khí tức nặng nề.
– Đó là thân ảnh của Khư Thần.
– Thủy tổ của Cửu Khư Thánh Thổ, một vị Thứ Thần vĩ đại, Khư Thần!
– Cửu Khư Thần Tử thi triển thần thuật có thể điều động sức mạnh của Khư Thần.
Mọi người thấy hư ảnh phía sau Cửu Khư Thần Tử đều kinh hãi, cảm nhận được áp lực lớn lao, đúng thật giống như một vị Thứ Thần hồi sinh, bước ra từ trong sử sách.
Cửu Khư Thần Tử thi triển được thần thuật, lẽ nào Ninh Tiểu Xuyên lại không?
Ninh Tiểu Xuyên lấy thanh cổ đao đoạt được từ Linh Khu Thần Tử, giơ tay lên, cũng có một luồng thần lực tụ về phía hắn, tạo thành một đế ảnh khổng lồ.
– Khai Thiên Tích Địa Đao!
Thanh cổ đao chém xuống, kéo leo một dòng đao hí dài, giống như chém cả trời đất thành hai nửa vậy.
– Hắn cũng điều động được sức mạnh của thần linh? Đế ảnh đó… đó là Thiên Đế sao?
Cửu Khư Thần Tử vô cùng chấn kinh, cảm giác luồng sức mạnh bài sơn đảo hải đang ập tới, giống như sắp hất hắn bay đi.
Thần lực mà Cửu Khư Thần Tử điều động đâu có thể sánh được với sức mạnh Thiên Đế?
Uỳnh!
Hư ảnh Thứ Thần phía sau Thanh Mộc Thần Tử chỉ đỡ được đao quang một giây lát rồi bị đao khí nghiền nát, tan thành vô số sợi thần lực.
Dòng sông không gian Cửu Khư Thần Tử ngưng tụ được cũng bị đao khí cường thế chặt đứt.
Phập!
Một phần năm cái đầu của Cửu Khư Thần Tử bị đao khí chém rơi. Ngay cả xương sọ cũng bị rơi một mảnh lớn.
– Á… không thể… không thể nào…
Cửu Khư Thần Tử ôm đầu đang máu me be bét, vẫn không thể chấp nhận được sự thật.
Từ nhỏ tới lớn hắn vẫn là người đứng đầu trong những người cùng lứa, bất luận gặp kẻ địch mạnh thế nào hắn cũng chưa từng thất bại.
Hắn đã thi triển cả thần thuật, sao vẫn thua được?
– Thiên hạ đâu có ai là luôn bất bại?
Ninh Tiểu Xuyên bay tới trước mặt Cửu Khư Thần Tử, một chưởng đánh trúng đầu Cửu Khư Thần Tử.
Bốp!
Cửu Khư Thần Tử kêu lên thảm thiết, rơi thẳng xuống đất.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Cửu Khư Thần Tử rơi xuống Tử Mẫu Hà, rồi nhìn bàn tay mình:
– Trong cơ thể hắn còn giấu năng lượng bảo hộ, coi như ngươi mệnh lớn.
Vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên đánh một chưởng vào đầu Cửu Khư Thần Tử, cơ thể Cửu Khư Thần Tử đã lóe sáng chặn đứng chưởng của Ninh Tiểu Xuyên. Tuy Cửu Khư Thần Tử bị trọng thương nhưng không chết.
Ninh Tiểu Xuyên cầm lấy bình phỉ thúy đang lơ lửng trên mặt nước.
Một luồng hàn khí lạnh thấu xương tràn ra khiến tay Ninh Tiểu Xuyên bọc trong một lớp sương trắng.
– Đây chính là món chí tôn vương khí của Thanh Mộc Thần Tử?
Ninh Tiểu Xuyên quan sát kỹ cái bình có hình dạng cổ quái này, trên đó có khắc năm chữ cổ. Bên cạnh mỗi chữ dều có một ấn ký đầu lâu tương ứng, cũng không biết có ý nghĩa gì? Lẽ nào là ký hiệu của vị đại nhân vật nào đó?
– Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình.
Ninh Tiểu Xuyên đọc ra năm chữ cổ, định cứ cất nó đi đã rồi về từ từ nghiên cứu tiếp.
Thanh Mộc Thần Tử và Cửu Khư Thần Tử bị trọng thương được tu sĩ hai đại Thánh Thổ cứu đi.
Thái Thượng trưởng lão của Thanh Mộc Thánh Thổ bay tới, trầm giọng nói:
– Tiểu bối, ngươi ức hiếp người quá lắm rồi! Còn không mau giao Thanh Thiên Mộc và Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình ra đây!
Ninh Tiểu Xuyên cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ từ đối phương, đó là sức mạnh cấp Chân Thân, giống như một ngọn núi lớn đứng trước mặt hắn vậy.
Nhưng Ninh Tiểu Xuyên không hề sợ hãi, tay cầm Diệt Diễm Phỉ Thúy Bình nói:
– Tu sĩ Trung Thổ các ngươi đều không biết đạo lý vậy sao? Rốt cuộc ai hức hiếp người quá đáng? Lứa trẻ không phải đối thủ thì lão bối ra tay sao?
Tu sĩ Trung Thổ đều đã vây lại, có Chân Nhân lão bối, cũng có cả truyền nhân Thánh Thổ trẻ tuổi.
Âu Dương Thừa Đức cũng đứng đó. Vừa rồi hắn thấy Thanh Mộc Thần Tử và Cửu Khư Thần Tử bị Ninh Tiểu Xuyên đánh trọng thương trong lòng cũng có sợ hãi, không dám đối đầu với Ninh Tiểu Xuyên, bèn lùi về bên cạnh cường giả lão bối.
Chiến lực của Ninh Tiểu Xuyên quá mạnh, vượt khỏi những gì mọi người dự liệu.
Còn ai trong lớp trẻ dám giao đấu với Ninh Tiểu Xuyên nữa?
Thái Thượng trưởng lão Thanh Mộc Thánh Thổ lạnh giọng:
– Ninh Tiểu Xuyên, tốt nhất ngươi giao đồ ra đây. Nếu không cứ đợi mà dọn xác Cửu Thiên Thánh Nữ và ấu thần long đi! Đưa lên đây!
Hai truyền nhân Thánh Thổ dẫn Tiểu Hồng và Bảo Châu Địa Tạng lên.
Một sợi sích to bằng ngón tay xuyên qua xương vai trái của Bảo Châu Địa Tạng, trói hai tay nàng ra đằng sau, trên người đâu đâu cũng thấy vết thương, máu tươi thấm đẫm cả Phật bào.
Tiểu Hồng cũng bị trở về nguyên hình, trên người cắm chín cây ngân châm phong bế thân thể rồng.
Vì bị cắm ngân châm nên nó rất đau đớn, nằm dưới đất không ngừng run rẩy.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Tiểu Hồng và Bảo Châu Địa Tạng, phẫn nộ đến cực điểm, ánh mắt quét qua đám tu sĩ Trung Thổ trước mặt, quát lớn:
– Ai? Rốt cuộc là kẻ nào?
Một vị Thái Thượng trưởng lão của Âm Trủng Thánh Thổ nói:
– Tiểu bối, ngươi rất tức giận? Nói thực với ngươi, Cửu Thiên Thánh Nữ đã giết chết Linh Tử của Âm Trủng Thánh Thổ bọn ta, lão phu ra tay bắt để nàng ta phải đền tội. Giết người đền mạng, đó là đương nhiên. Đừng nói là ngươi. Cho dù là Cửu Thiên Các chủ tới cũng vậy thôi!
Ninh Tiểu Xuyên cười khảy:
– Chỗ các ngươi còn nói đến đạo lý sao?
Một vị Thái Thượng trưởng lão Thanh Mộc Thánh Thổ nhìn Ninh Tiểu Xuyên như nhìn một tên ngốc, nói:
– Trong giới tu luyện, ai có sức mạnh, người đó có đạo lý!