Thị giả của sứ giả Thiên Đình?
Nghe được điều này, thập đại chưởng giáo Thánh Thổ lập tức thu binh khí, đợi sứ giả Thiên Đình giá lâm.
– Ninh Tiểu Xuyên lại quen biết người của Thiên Đình. Lần này phiền phức rồi.
Chưởng giáo các đại Thánh Thổ có dự cảm không lành.
Ninh Tiểu Xuyên được sứ giả Thiên Đình bảo vệ, muốn giết hắn gần như là không thể.
Vị lão Chân Nhân cưỡi hươu ngũ sắc kia cũng lập tức thu Định Sơn Thước về.
Uỳnh uỳnh!
Cây cột đồng cao vạn trượng ngay lập tức biến thành cây thước đồng quay về tay lão Chân Nhân.
Đó là một món thần binh cổ xưa, truyền thừa từ thời Phong Thần, ít nhất cũng là bảo vật cấp chí tôn hoàng khí, là thần vật đo đại địa, định sơn hà, tỏa địa mạch của người xưa.
Sau khi Định Sơn Thước được thu về, Ninh Tiểu Xuyên lập tức có thể cử động.
Sửu bà bà và Thất công chúa của Thiên Đình ra khỏi Cửu Thiên Thánh Thành. Họ đi tới đâu, các tu sĩ quỳ xuống hành đại lễ tới đấy, không dám ngẩng lên nhìn.
– Thanh Mộc Thánh Thổ chưởng giáo, Hạng Lễ bái kiến sứ giả Thiên Đình!
Thanh Mộc chưởng giáo cúi người chào Sửu bà bà.
– Âm Trủng Thánh Thổ chưởng giáo, Tu Sư La bái kiến sứ giả Thiên Đình!
Âm Trủng Chương cũng hành lễ.
Tất cả đều cảm nhận được dao động năng lượng cường đại từ Sửu bà bà, đó tuyệt đối không phải sức mạnh của Chân Nhân, mà là vượt qua cả Chân Nhân.
Thiên Đình là chúa tể của cả Đại Diêm, đừng nói là chưởng giáo các Thánh Thổ, ngay cả năm vị thế giới chi chủ cũng phải nghe hiệu lệnh của Thiên Đình.
Chưởng giáo các đại Thánh Thổ khác cũng lục tục hành lễ với Sửu bà bà.
Sửu bà bà thì chẳng nhìn họ lấy một cái, tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, gương mặt già nua giãn ra, giọng khàn khàn nói:
– Ninh Tiểu Xuyên, ngươi có đồng ý trở thành đệ tử của Thần Trữ Cung?
Các chưởng giáo Thánh Thổ cách đó không xa ánh mắt đều dị thường nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Khi thấy Tâm ma, Ninh Tiểu Xuyên đã đoán sứ giả Thiên Đình chính là Sửu bà bà, nên hắn cũng không ngạc nhiên gì.
Sửu bà bà thấy Ninh Tiểu Xuyên không đáp, lại nói:
– Thứ Thần huyết y trên người ngươi là chiến bào của Tử Kim Hoàng Chủ đúng không? Đáng tiếc, nó đã nhiễm tà lực của Quy Khư, thứ tà lực đó ảnh hưởng tâm thần dẫn ngươi vào tà đạo.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên lạnh lẽo nhìn thập đại chưởng giáo Thánh Thổ, lạnh nhạt nói:
– Trong thời loạn, chính đạo và tà đạo có gì khác biệt?
Sửu bà bà ho hắng hai tiếng, cười nói:
– Chỉ cần kiên cường giữ bản tính. Chính đạo và tà đạo vốn không có gì khác biệt, chỉ sợ tâm của người bị tà lực thôn phệ mà mất phương hướng.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc một lúc lâu, nói:
– Hảo ý của Sửu bà bà, vãn bối xin nhận, tâm ta trước nay chỉ thuộc về bản thân, không một ai có thể khiến ta mất phương hướng.
Nói xong Ninh Tiểu Xuyên liền kiên quyết bỏ đi, đồng thời đưa theo Tiểu Hồng và Cửu Thiên Thánh Nữ rời khỏi Cửu Thiên Thánh Thành.
Thất công chúa Thiên Đình đứng cạnh Sửu bà bà vẫn luôn chau mày, rất không vui nói:
– Tiểu tử này quá không biết điều. Bà bà đích thân mời hắn vào Thần Trữ Cung đó là vinh hạnh lớn đến mức nào mà hắn lại bỏ đi không thèm quay đầu?
Sửu bà bà mỉm cười, khẽ lắc đầu:
– Cứ để hắn đi đi. Sát niệm của hắn chưa hết, sát khí đã hòa vào huyết mạch, cho hắn thời gian, ta tin hắn có thể ra khỏi ma cảnh.
– Nếu thật sự là tà lực của Quy Khư xâm nhập thân thể hắn thì với tu vi hiện nay hắn có thể thoát khỏi Ma Cảnh được sao?
Thất công chúa từng nghe tới Quy Khư, ngay cả trong điển tịch của Thiên Đình thì đó cũng là một vùng cấm địa Viễn Cổ.
Sửu bà bà nói với ý tứ sâu xa:
– Không cần lo cho hắn, sẽ có người giúp hắn. Hơn nữa hắn và ta cũng có liên quan khá mật thiết. Theo những gì ta hiểu về hắn thì hắn rất kiên định.
Đêm xuống, trong một căn mật thất của Cửu Thiên Thánh Thành.
Bên ngoài mật thất bố trí trận pháp.
Thanh Mộc chưởng giáo ngồi trên thạch kỷ rộng, vuốt chòm râu, ánh mắt lóe tinh quang sắc bén, nói:
– Đúng là không thể ngờ sau lưng Ninh Tiểu Xuyên còn có người của Thiên Đình. Lần này thả hắn đi chắc chắn sẽ hậu họa khó lường.
Bóng của Cửu Khư chưởng giáo chiếu lên tường chỉ to bằng cái bàn tay, giống như đứng ở một nơi rất xa, giọng nói phiêu hốt:
– Nghe nói ở Bắc Cương từng có một con Phượng Hoàng bảo hộ hắn nên một thiếu niên không có thân phận bối cảnh như hắn mới từng bước trưởng thành được ở Bắc Cương. Giờ xem ra, hắn quen người của Thiên Đình chắc cũng có liên quan tới con Phượng Hoàng đó. Nếu không một tên tiểu tử đi ra từ man hoang sao có thể biết đại nhân vật của Thiên Đình?
Bóng của Âm Trủng chưởng giáo cũng chiếu trên tường, lạnh băng nói:
– Tiểu tử đó lại từ chối gia nhập Thần Trữ Cung, rõ ràng vẫn ôm hận chúng ta, sát niệm chưa dứt. Đến khi tu vi của hắn có thành tựu, chắc chắn sẽ tìm chúng ta báo thù.
Thanh Mộc chưởng giáo gật đầu:
– Tu vi của hắn tuy không cao nhưng lại có Thứ Thần huyết y. Với tu vi của ta cũng không ngăn được hắn, suýt nữa đã để hắn trốn mất. May mà lão Chân Nhân dùng Định Sơn Thước trấn áp được hắn.
– Hắn từ chối gia nhập Thần Trữ Cung với chúng ta lại là chuyện tốt.
– Đúng vậy, nếu hắn vào Thần Trữ Cung thì chúng ta căn bản không thể trừ bỏ được hắn.
– Đúng, phải nhân lúc hắn chưa trưởng thành phải giết hắn ngay từ trong trứng nước. Việc này ta sẽ phái người đi làm.
– Thứ Thần huyết y cũng không phải không có cách nào áp chế. Lão phu sẽ cho biết sức mạnh của cá nhân mãi mãi không thể chống lại được Thánh Thổ.
Thanh Mộc chưởng giáo nói.
Nếu cho thế nhân biết các chưởng giáo đại Thánh Thổ đang bàn mưu đối phó với một tiểu bối trẻ tuổi thì chẳng ai tin được.
Trong số họ bất cứ ai cũng có tuổi gấp hơn trăm lần Ninh Tiểu Xuyên. Tu vi của ai cũng hơn Ninh Tiểu Xuyên cả trăm lần. Thân phận ai cũng gấp trăm lần Ninh Tiểu Xuyên. Bất cứ ai trong họ, chỉ cần hạ lệnh là có thể điều động hàng triệu tu sĩ nhân tộc, có thể rời núi lấp biển, có thể tiêu diệt cả một quốc gia, có thể tạo nên ảnh hưởng kinh thiên động địa.
Nhưng cũng chỉ có nhân vật cấp Chí Tôn mới đáng để họ bày mưu.
Nhưng một tiểu bối trẻ tuổi lại khiến họ có cảm giác nguy hiểm, ăn không ngon ngủ không yên, muốn trừ bỏ hậu họa.
Trong đại hoang mênh mông, bốn bề đều là những ngọn đại thụ cao chọc trời.
Một ngọn đại thụ có chu vi thân bằng mười người ôm bị một sợi dây leo đen quấn chặt, ngay cả cành lá cũng bị quấn lấy, cả ngọn cây đã mất đi sức sống.
Ninh Tiểu Xuyên đứng dưới ngọn cây nhìn sợi dây leo, không nói lời nào, giống nhưu đang trầm tư, lại giống như đang lãnh ngộ sự tàn khốc của thiên nhiên.
Sau khi rời khỏi Cửu Thiên Thánh Thành hắn dẫn Tiểu Hồng và Bảo Châu Địa Tạng vào Đại Hoang. Hắn không biết phải đi dâu, nhưng dường nhưu chỉ có Đại Hoang không người là an toàn nhất.
– Tiểu Xuyên, tu sĩ Trung Thổ chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Tại sao ngươi không đồng ý với sứ giả Thiên Đình vào Thần Trữ Cung. Được sứ giả Thiên Đình bảo vệ chắc chắn họ sẽ không làm được gì ngươi.
Bảo Châu Địa Tạng đứng bên đống lửa, ánh lửa ấm áp hắt lên người nàng thành màu hồng quyến rũ.
Ninh Tiểu Xuyên lạnh lùng nói:
– Vào Thần Trữ Cung sẽ bị ràng buộc. Chúng không giết được ta thì ta cũng không thể giết chúng.
– Chúng? Thập đại chưởng giáo Thánh Thổ?
Bảo Châu Địa Tạng cảm giác Ninh Tiểu Xuyên dường như có gi đó khác lạ. Ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, nàng không cảm nhận được nhiệt độ từ người hắn.
Ninh Tiểu Xuyên không đáp, vẫn nhìn ngọn cây.
Tiểu Hồng tay cầm thiết kiếm, trên thiết kiếm cắm một cái đùi thú lớn, vừa nướng vừa chảy nước miếng nói:
– Giết đi! Mấy lão già Trung Thổ đó kẻ nào cũng bỉ ổi, vô sỉ. Tốt nhất là giết sạch đi!
Ninh Tiểu Xuyên lấy từ trong vòng Càn Khôn một viên Long Nguyên thiểm điện to bằng nắm tay, ném cho Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng thấy viên Long Nguyên thì mắt mở to, lập tức buông cái đùi thú xuống lao tới bắt lấy Long Nguyên.
– Ninh Tiểu Xuyên, đợi khi ta tu thành Chân Long, tu vi chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc. Đến lúc đó chúng ta cùng giết tới Trung Thổ, cho mấy lão già đó biết thế nào là lợi hại.
Nhưng Bảo Châu Địa Tạng thì không vui như Tiểu Hồng, ngược lại có phần lo lắng cho Ninh Tiểu Xuyên:
– Tiểu Xuyên, ngươi thật sự trấn áp được tà khí trên Thứ Thần huyết y chứ? Có cần ta giúp không?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn nàng, rồi khẽ gật đầu.
Hai người ngồi dưới trăng, vô cùng yên tĩnh.
Tiểu Hồng lấy được Long Nguyên xong dường như cũng ý thức được Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng sắp phải tu luyện công pháp đặc biệt, liền chui vào trong rừng, cũng không biết trốn vào đâu tu luyện Long Nguyên rồi.
Ánh trăng dìu dịu chiếu lên Bảo Châu Địa Tạng, tạo thành một tầng sáng mờ ảo trên làn da trắng của nàng.
Bảo Châu Địa Tạng cầm Phật châu, ánh mắt gợn sóng:
– Lịch sử của Hoan Hỷ Thiền có thể tìm hiểu từ thời đại Phong Thần. Khi đó từng có một vị Đại Đế tên là Dạ Ca thất bại trong quá trình tạo thần thể khiến tâm tính thành ma, đồ sát Phật giáo đồ.
Khi đó Phật giáo chi chủ liền phái một vị Bồ Tát tới giáo hóa hắn. Nhưng Bồ Tát dùng đủ mọi cách cũng không thu phục được. Cuối cùng dùng bản thân quan hệ xác thịt với Dạ Ca. Trong vòng tay của Bồ Tát, Dạ Ca liền hóa giải được ác niệm, trong tim tràn ngập tình yêu, đi theo Phật giáo, trở thành chủ tôn của chúng Kim Cương.
– Dạ Ca là chủ tôn của ngũ đại minh chủ Phật Môn, vị Bồ Tát kia chính là Minh Phi. Hai vị tiên sư Phật Môn cùng thành Phật.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Nàng cảm thấy giờ ta chính là Dạ Ca tâm tình thành ma năm đó? Còn nàng là Minh Phi tới giúp ta?
Bảo Châu Địa Tạng nói:
– Đây là chân ngôn ghi chép trong điển tịch Phật môn. Sau khi ngươi mặc Thứ Thần huyết y bị tàn khí nhập thể, tâm tính thành ma, rất giống với lịch sử của Hoan Hỷ Thiền, có lẽ cũng là ý trời.
Nàng lại nói:
– Giờ ta sẽ truyền cho ngươi pháp quyết tu luyện Hoan Hỷ Thiền. Hoan hỷ vi thiên địa chi bản nguyên, vạn vật phồn diêm chi căn bản, Phật âm thể ký thị ban nhược, Phật dương thể ký thị phương tiện, cùng tồn tại…
Ninh Tiểu Xuyên lặng lẽ lắng nghe Bảo Châu Địa Tạng giảng giải, lãnh ngộ ý nghĩ thực sự của Hoan Hỷ Thiền.
Thiền pháp có vẻ đơn giản nhưng lại vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận có thể chìm đắm trong tình dục đạo, vạn kiếp không thể siêu sinh,
Dần dần hai người lại gần nhau, Bảo Châu Địa Tạng ngả vào lòng Ninh Tiểu Xuyên, giọng nói dịu dàng truyền thụ cho Ninh Tiểu Xuyên Hoan Hỷ kinh văn.
Dung mạo thánh khiết của nàng cùng với cơ thể yểu điệu, thật sự quyến rũ tới cực điểm.
Dưới sự dụ hoặc của nàng, dục hỏa trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên càng ngày càng mạnh. Khi thiêu đốt tới cực hạn, hắn ngang ngược kéo hai chân Bảo Châu Địa Tạng ra đặt nàng dưới thân, cơ thể mềm mại dính chặt lấy hắn, tạo thành trạng thái giao hợp.