Một con quái vật da đầy mụn nhọt vẻ ngoài giống cóc ngồi trên mặt đất, cái mồm rộng ngoác không ngừng nhai, thỉnh thoảng có thấy qua khe hở là thân thể Liệt Huyền Dương.
Liệt Huyền Dương đã bị con quái vật ấy nuốt như vậy.
Khí tức của hắn càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Hắn đã sống mấy trăm triệu năm, có thể gọi là bất tử bất diệt nhưng giờ đã chết hoàn toàn.
Ninh Tiểu Xuyên quay lại nhìn con quái vật đó, nhưng rồi lại nhìn những quả trứng bên cạnh nó.
Những cái vỏ trứng này đều được biến ra từ tiên linh chi hồn, vốn có mười lăm quả, nhưng giờ chỉ còn tám quả, bảy quả đã biến mất.
Vút!
Khi Ninh Tiểu Xuyên đang chăm chú nhìn số tiên linh chi hồn đó, một quả trứng tiên linh chi hồn đột nhiên vỡ tung rồi nhảy ra một con quái vật toàn thân đầy mụn nhọt.
Nó vừa xuất hiện lập tức lao về phía con cóc khổng lồ kia, cơ thể dần dung nhập vào nó, con cóc lại to hơn một chút.
Con cóc khổng lồ này lại được sinh ra từ tiên linh chi hồn.
Ninh Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng chưa từng thấy.
Hắn có thể cảm thấy con cóc trước mặt hắn lúc này còn kh ủng bố hơn cả Liệt Huyền Dương.
Nó mồm thì nhai Liệt Huyền Dương, mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên không có ý gì tốt đẹp.
Cảm nhận được ánh mắt băng lãnh của đối phương, Ninh Tiểu Xuyên thầm cười khổ.
Hôm nay đúng là hắn xui tận mạng, cứ hết đối thủ này tới đối thủ khác xuất hiện, hơn nữa còn càng ngày càng lợi hại.
Hơn nữa lúc này Ninh Tiểu Xuyên cũng không biết mình đang đối mặt với kẻ địch nào nữa.
Con cóc này được sinh ra từ tiên linh chi hồn, nhưng cụ thể nó là thứ gì thì hắn không rõ.
Vừa rồi hắn thu hai người Hoa Thanh Liên đi, chính là định giải quyết ngay Liệt Huyền Dương và đám tiên linh chi hồn này. Nhưng giờ xem ra hắn đã chậm mất một bước rồi.
– Ninh Tiểu Xuyên, mau chạy đi, đó là Ma Quái, chúng ta chạm phải chết là chắc.
Một tiếng kinh hô vang lên bên tai Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên quay sang thì thấy Phong Phi Dương bị Long Hành Không đả thương, mặt tím tái từ xa chạy lại.
Phong Phi Dương lúc này thần sắc bức thiết, không đợi tới bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên hắn đã vội giải thích:
– Ma Quái là sinh mệnh đáng sợ trên Tiên Kiều, chuyên thôn phệ tu sĩ cường đại. Bất cứ tu sĩ nào bị nó nuốt cũng chỉ có chết. Nhưng thời gian chúng tồn tại không lâu, chỉ vài ngày là nó tự động biến mất. Vì thế chúng ta chỉ cần tạm thời tránh khỏi chúng là được.
– Còn có loại quái vật vậy sao?
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc, quét mắt nhìn con Ma Quái hình cóc kia, rồi gật gù nói:
– Nếu vậy thì chúng ta rời khỏi đây trước.
Nói rồi hắn lập tức chuyển hướng, cùng Phong Phi Dương rời khỏi đây.
Không biết có phải vì con Ma Quái này chưa tiến hoá hết không, nó chỉ ngồi trên đất, ánh mắt băng lãnh Ninh Tiểu Xuyên và Phong Phi Dương chứ không ngăn cản họ.
Thuận lợi thoát khỏi chỗ con Ma Quái, Phong Phi Dương lúc này bối rối quay lại:
– Ninh Tiểu Xuyên, vừa rồi ta bị đánh ngất không biết sau đó xảy ra chuyện gì. Hàn Yên sư muội bọn họ đâu? Không phải họ đã xảy ra việc gì rồi chứ?
Ninh Tiểu Xuyên liếc Phong Phi Dương một cái:
– Họ không sao, nhưng bị thương, ta đã bố trí họ ở một nơi an toàn dưỡng thương rồi.
Lúc này bốn người Tử Hàn Yên chỉ to bằng ngón tay cái, được Ninh Tiểu Xuyên để trong thế giới nguyên thuỷ, đương nhiên là vô cùng an toàn.
Giải thích xong một câu, Ninh Tiểu Xuyên nhìn Phong Phi Dương với ánh mắt cảnh giác:
– Hình như các hạ là truyền nhân của tiên linh thế gia, giờ không phải định ra tay với ta đấy chứ?
Từ khi tới Tiên Kiều, lần nào Ninh Tiểu Xuyên gặp người của tiên linh thế gia thì đều kết thúc bằng một trận đại chiến.
Vì thế Ninh Tiểu Xuyên mới nói vậy.
Phong Phi Dương dường như bị doạ giật mình, vội xua tay:
– Ninh huynh đừng đùa, ngươi đã liên tiếp tiêu diệt mười mấy tiên linh thế gia, nếu ta động thủ thì không phải là tự nộp mạng hay sao? Hơn nữa giờ ta và Hàn Yên sư muội tới đây là theo lệnh gia chủ, muốn mời Ninh huynh tới Oa Hậu Cung.
– Gia chủ?
Ninh Tiểu Xuyên mặt đầy hồ nghi.
Phong Phi Dương gật đầu:
– Đúng vậy, lần này Ninh Tiểu Xuyên đúng là thể diện lớn lắm, kinh động cả ba vị gia chủ của tam đại tuyệt đỉnh tiên linh thế gia. Lần này chính là ba vị ấy đã cùng truyền lệnh, bất kể thế nào cũng phải mời được Ninh huynh về.
Dường nhu sợ Ninh Tiểu Xuyên không tin, Phong Phi Dương vội bổ sung:
– Ngoài ra, Ninh huynh có thể yên tâm, trước khi phái bọn ta đi, ba vị gia chủ đã đặc biệt dặn dò, bảo bọn ta nói với Ninh huynh rằng, ba vị gia chủ có thể đảm bảo giúp huynh giải quyết ân oán với các tiên linh gia chủ.
– Vậy ta phải đa tạ hảo ý của ba vị gia chủ rồi.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, vẻ hồ nghi càng thêm rõ rnagf.
Hắn không nghi ngờ nội dung mà Phong Phi Dương nói, vì bốn người Tử Hàn Yên đang ở trong cơ thể, hắn có thể nhanh chóng hỏi rõ tình hình.
Nhưng giữa Ninh Tiểu Xuyên và tiên linh thế gia chỉ có thù oán, không có giao tình. Ba vị gia chủ lại nhiệt tình như vậy khiến Ninh Tiểu Xuyên nghĩ không thông.
Nhưng suy nghĩ kỹ một lúc, Ninh Tiểu Xuyên gật đầu:
– Cũng được, ta sẽ cùng người đi gặp ba vị gia chủ.
Thấy thuyết phục Ninh Tiểu Xuyên dễ như vậy, Phong Phi Dương mừng rỡ:
– Thế thì tốt quá rồi. Vậy ta có thể quay về giao nhiệm vụ.
Nhìn quanh một lượt, Phong Phi Dương lo lắng nói:
– Ninh huynh, Hàn Yên sư muội bọn họ đâu rồi? Có thể tiết lộ cho ta chút tin tức không? Dù sao bọn ta cũng là cùng tới đây, giờ nếu một mình ta về thì không thể ăn nói được.
Ninh Tiểu Xuyên cười:
– Hình như ngươi rất bận tâm về họ?
Phong Phi Dương vốn định gật đầu nhưng rồi bỗng nhớ tới mối quan hệ thân thiết giữa Tử Hàn Yên và Ninh Tiểu Xuyên, thì ngượng ngùng:
– Ninh huynh đừng đùa nữa. Hàn Yên sư muội bọn họ dù gì cũng là gia chủ giaoc ho ta quản lý, không thể không quan tâm.
Ninh Tiểu Xuyên lúc này cũng không có ý tiếp tục trêu chọc Phong Phi Dương, quay lại nhìn phía sau, vẫn có thấy thấp thoáng con Ma Quái hình cóc kia.
Nếu đã không cần thiết phải giao đấu với nó thì đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên cũng sẽ không tiếp tục động vào nó.
Hắn gật đầu:
– Ngươi cứ yên tâm, giờ họ rất an toàn, chúng ta vẫn nên sớm đi gặp ba vị gia chủ đi.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức chọn một hướng rồi bay đi.
Phong Phi Dương đành phải theo sau Ninh Tiểu Xuyên.
Hướng đi của Ninh Tiểu Xuyên lúc này chính là nơi hắn để lại Thanh Thùy Vương.
Lúc trước hắn không thể không để lại Thanh Thùy Vương, giờ hết nguy hiểm đương nhiên phải quay lại xem tình hình của Thanh Thùy Vương thế nào rồi.
Nhưng Ninh Tiểu Xuyên không ngờ nơi hắn để lại Thanh Thùy Vương giờ lại không có ai.
Thanh Thùy Vương dường như đã thoát khỏi sự cấm chế của Ninh Tiểu Xuyên rồi bỏ đi rồi.
Ninh Tiểu Xuyên vì vậy cũng thở phào, yên tâm theo Phong Phi Dương tới Oa Hậu Cung.
Đi liền năm ngày, Phong Phi Dương mới đưa Ninh Tiểu Xuyên tới Oa Hậu Cung một trong tam đại tuyệt đỉnh tiên linh thế gia.
– Tiểu tử Ninh Tiểu Xuyên đấy, hắn lại dám tới Oa Hâu Cung, tuyệt đối không được tha cho hắn.
Ninh Tiểu Xuyên vừa vào Oa Hậu Cung lập tức nghe thấy lời nói này.
Rồi từ nơi cửa vào Oa Hậu Cung lập tức tràn ra một đám đệ tử.
Những đệ tử này vây Ninh Tiểu Xuyên ở giữa, ai ai cũng hung hãn nhìn Ninh Tiểu Xuyên, dường như chỉ hận không thể xé nát thịt hắn ngay lập tức.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn quanh những đệ tử hận hắn tới xương tuỷ này vẻ mặt bất cần.
Thời gian gần đây hắn đã gặp quá nhiều ánh mắt như vậy rồi.
Nhưng Phong Phi Dương chắn trước mặt hắn thì toát mồ hôi hột, giải thích:
– Chư vị sư huynh đệ, Ninh Tiểu Xuyên là người ba vị gia chủ muốn gặp, mọi người đừng kích động.
Một trung niên nam tử vẻ mặt lão thành trầm ổn bước ra, thần sắc băng lãnh nhìn Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Phong thiếu gia, ba vị gia chủ bắt tên Ninh Tiểu Xuyên này về chắc chắn là muốn băm hắn thành trăm mảnh. Nếu vậy thì cứ giao hắn cho bọn ta giải quyết, phát ti3t nộ khí trong lòng.
– Bắt Ninh Tiểu Xuyên về?
Phong Phi Dương khựng người, rồi nhận ra các đệ tử này đều hiểu nhầm rồi, Ninh Tiểu Xuyên không phải do hắn bắt về mà là được hắn mời về.
Tuy bắt và mời chỉ khác nhau về mặt chữ nhưng sự khác biệt của nó như trời với vực.
Phong Phi Dương cười khổ, liền định nói cho rõ, nhưng rồi Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên đứng chắn trước mặt.
Mặt không chút biểu cảm những đệ tử kia, Ninh Tiểu Xuyênnói:
– Ai muốn giết ta thì đứng ra đây. Ta cho các ngươi cơ hội.
Rõ ràng những đệ tử này không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại vẫn có thể tự do hành động nên ai cũng sững người.
Nhưng rồi họ lập tức nộ khí xung thiên.
– Quá ngông cuồng, tới Oa Hậu Cung mà tên ác tặc này còn dám ngông cuồng như vậy.
– Tuyệt đối không thể tha cho hắn. Hắn đã tiêu diệt liền mười mấy tiên linh thế gia rồi. Giờ còn dám ngông nghênh như vậy.
– Kẻ ngông nghênh chắc chắn không thể sống lâu, hôm nay chính là ngày hắn phải chết!
– Chúng ta cùng ra tay rút gân lột da hắn!
…
Xung quanh Ninh Tiểu Xuyên lập tức vang lên vô số những tiếng nói đòi giết hắn.