Đọc truyện Full

Chương 60: 60: Mộng Cảnh

Sau khi nghe được suy nghĩ điên cuồng này của Trản Diệp, trong lòng Mạnh Như Ký chỉ muốn biết hắn ta định làm gì, nàng phải làm gì mới có thể ngăn cản kế hoạch này của hắn ta.
Nhưng nàng lại không thể trực tiếp mở miệng hỏi, vì thế vẫn luôn rũ mắt suy tư.
Trản Diệp lại nói một đống lý luận về “diệt thế” với Mạnh Như Ký, bao gồm nhân chi sơ tính bản ác, nên tìm một cuộc sống mới,…
Mạnh Như Ký đều nghe tai này ra tai kia.
Trản Diệp nhìn ra nàng không có hứng nên không nói nhiều nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, hắn ta nói một câu với Mạnh Như Ký: “Đợi khi quay về nhân gian, có lẽ có thể đưa ngươi đi gặp vị thần linh tên Mạc Hĩ đó cùng ta.”
“Không phải thiên thần đã bị tiên nhân giết sạch từ lâu rồi sao?”
Trản Diệp lắc đầu: “Nàng ta vẫn sống.”
Hòn đá trong lòng Mạnh Như Ký lại nhảy lên, nhưng Mạnh Như Ký khoanh tay, không hề để lộ bất kỳ dị thường nào.
Trản Diệp rời đi.
Mạnh Như Ký lại ngồi trên giường một lúc, đợi khí tức khiến người khác khó chịu trong phòng tiêu tan đi hết, Mạnh Như Ký bắt đầu ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, điều tức.
Lần này, tâm trạng nàng hơi hỗn loạn, mất một lúc mới tiến được vào mộng cảnh.
Có điều…
Khác với không gian mộng cảnh tiến vào lúc trước, lần này, Mạnh Như Ký dường như rơi vào một vực sâu đen tối và tĩnh mịch hơn, xung quanh là một mảng tối đen vươn tay không thấy năm ngón.
Cũng không thấy mấy làn sương màu xám kia, Mạnh Như Ký không nhịn được gọi một tiếng: “Mạc Ly?”
Sau đó nàng phát hiện, giọng nói của nàng cũng rơi vào bóng tối.
Ngay lúc Mạnh Như Ký đang đoán có phải bản thân cảm xúc bất ổn tẩu hoả nhập ma rồi không, thì trong bóng tối chết chóc truyền đến một tiếng rên trầm thấp.
Tai Mạnh Như Ký động đậy, thăm dò nhìn về hướng phát ra âm thanh, quả nhiên, ở đó, nàng mơ hồ nhìn thấy một “ánh sáng” khác với nền đen.
Là một làn sương nhạt màu hơn chút.
Là mộng sao?
Mạnh Như Ký bước về phía làn sương duy nhất đó, càng lúc càng gần, nàng không nhìn thấy gì hết, nhưng âm thanh nghe thấy đã biến từ thều thào sang thì thầm.
Có giọng nói…
“Giết bọn chúng…”
Xì xào xì xào, là hận hay khóc…
“Giết bọn chúng.”.

truyen bjyx
Mạnh Như Ký bước đến trước làn sương, định thò đầu nhìn vào bên trong, muốn nhìn rõ xem là giấc mộng nào của mình, nhưng đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hoảng quay đầu: “Mạc Ly! Ngươi lại giả thần giả quỷ gì thế!”
Mắng xong, lại thấy người trước mặt không phải Mạc Ly, mà là…!Mục Tuỳ.
Trên người hắn có chút ánh sáng, chiếu sáng xung quanh.

Không đợi Mạnh Như Ký phản ứng lại, hắn đã vung tay xua tan làn sương sau lưng Mạnh Như Ký.
Vẻ mặt Mục Tuỳ vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt, hắn liếc Mạnh Như Ký một cái, thấy vẻ mặt nàng vẫn như thường liền nói: “Đừng gọi tên người khác trong mộng, đổi đi.”
“Ta mắng hắn mà ngươi cũng để ý?” Mạnh Như Ký cạn lời, nói được hai câu lại quay đầu nhìn làn sương, phát hiện Mục Tuỳ đã xua tan rồi: “Ta còn chưa xem xong, đó là giấc mộng của ngươi sao?”
“Không có gì hay.”
Mạnh Như Ký bĩu môi: “Thần thần bí bí.” Nàng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn xung quanh: “Sao ta lại ở trong mộng của ngươi?”
“Là mộng của chúng ta.” Mục Tuỳ chỉ về một hướng, ở đầu bên kia bóng tối, có rất nhiều làn sương nhạt màu đang bay đến: “Yểm thuật liên kết mộng cảnh của chúng ta lại với nhau.”
“Phu quân vừa quay về đã ngủ, cũng nhanh thật đấy.”
“Gặp phu nhân trong mộng, đương nhiên phải dốc toàn lực.”
“Chậc chậc, phu quân đúng là nói mấy lời ngọt ngào nhất, nhưng lại dùng giọng điệu lạnh lùng nhất.”
“Có qua có lại.”
Đấu võ miệng ngang ngửa xong, Mạnh Như Ký quay đầu nhìn xung quanh: “Cũng không biết Mạc Ly đi đâu rồi, tìm hắn đã, có lẽ hắn ở đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
Thấy Mạnh Như Ký nói chuyện nghiêm túc, Mục Tuỳ không nói nhiều, chỉ nhìn xung quanh rồi chỉ về một hướng: “Nơi đó, mộng cảnh của ngươi nhiều nhất, đến xem thử, có lẽ chúng sẽ vây quanh người yểm thuật.”
Mạnh Như Ký hơi bất ngờ: “Ngươi biết cũng khá nhiều.”
“Đọc nhiều sách.”
Mạnh Như Ký cười giễu, vừa đi theo Mục Tuỳ vừa nói: “Không phải trùng hợp sao, cơ thể ta vừa hay ở thành Trục Lưu, ngươi nói ta nghe thử thư phòng thành Trục Lưu ở đâu, để ta đi ngắm nhìn chút, xem thử ngươi đọc những sách gì?”
“Hắn còn cho ngươi tự do hoạt động?”
“Ta có thể để hắn cho ta tự do hoạt động.”
Mục Tuỳ nghe vậy, liếc Mạnh Như Ký với vẻ không vui: “Ngươi có bản lĩnh này, không bằng tìm hiểu xem kim trượng ở đâu.”
“Ồ.” Mạnh Như Ký phản ứng lại: “Nói đến kim trượng, có lẽ ta biết nó ở đâu, đợi lát nữa gặp Mạc Ly thì ta sẽ nói suy đoán của ta cho các ngươi, có điều trước lúc đó, ngươi cũng nên giải thích xem ba hạt vàng giúp ngươi lên tìm ta là chuyện gì nhỉ!?”
Mạnh Như Ký chỉ trích: “Ta thẳng thắn đối đãi ngươi, ngươi lại giấu quỹ đen!”
Vẻ mặt Mục Tuỳ hơi bất lực: “Không giấu.”

“Ha…!Vậy là trên trời rơi xuống đúng không?”
“Dùng bạc ngươi cho, đến núi Lâm Lam một chuyến.”
Núi Lâm Lam, ba chữ này, quả thực khiến Mạnh Như Ký hơi bất ngờ.
“Tên Lạc Nghênh Phong trói chúng ta ném xuống sông đó còn có thể cho ngươi tiền?” Mạnh Như Ký không tin: “Không phải mấy ngày trước chúng ta đánh hắn bị thương nặng sao? Ngươi vẫn dám tìm hắn đòi tiền?”
“Giúp ta, hắn còn có ngày mai đấu với ta.

Không giúp ta, kẻ địch của hắn sẽ không cho hắn ngày mai.

Lạc Nghênh Phong xấu, chứ không ngu.”
Mạnh Như Ký bĩu môi: “Có lý.”
Lạc Nghênh Phong không thể không biết tình hình thành Trục Lưu, lệ khí tung hoành, bách tính bị cướp, thân là vị “kim chủ” còn lại ở vùng đất Vô Lưu, hắn ta không thể không có cảm giác nguy hiểm, hơn nữa bây giờ hắn ta bị thương, tự ra tay chắc chắn khó.
Mục Tuỳ tìm đến cửa, muốn chủ động xử lý đống rắc rối này, mặc dù hắn ta hận Mục Tuỳ, nhưng cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc lúc quan trọng này, cho chút tiền là được.
“Hắn cho ngươi bao nhiêu?”
“Không nhiều, mười vàng.”
“Một khoản tiền lớn!” Mạnh Như Ký kích động một hồi, rồi rất nhanh bình tĩnh lại: “Đủ để xử Trản Diệp không?”
“Chắc là đủ, nhưng nếu hắn có thể sử dụng kim trượng của thành Trục Lưu, vậy thì chắc chắn không đủ.”
“Kim trượng đó rốt cuộc là thứ gì.”
“Trượng, làm từ vàng.” Mục Tuỳ đáp: “Từ ba trăm ba mươi ba vàng.”
Mạnh Như Ký nghe mà tròn mắt: “Vậy cầm cây trượng này, không khác gì cầm gần ngàn vàng sao? Lúc đó ngươi đã có hơn ba trăm vàng rồi, còn làm cây kim trượng này làm gì? Trực tiếp giữ lại làm ngàn vàng, mua mạng rời đi là được rồi.”
Mục Tuỳ liếc Mạnh Như Ký một cái: “Núi Hoành Hư cũng không sung túc lắm nhỉ?”
“Ngươi mắng ai?”
Mục Tuỳ nói: “Lúc ta ở đây, tạo kim trượng này là để quản lý thành Trục Lưu tốt hơn, cơ quan trong thành đều phải dùng kim trượng này để vận hành.

Tạo nó, không khiến ta nghèo đi, mà khiến tiền bạc chảy về thành Trục Lưu nhanh hơn.

Lúc ta không ở đây, kim trượng cũng sẽ duy trì hoạt động của thành Trục Lưu, nếu không có chuyện ngoài ý muốn là Trản Diệp, thành Trục Lưu sẽ là nơi an toàn nhất vùng đất Vô Lưu.

An toàn, đáng tin, càng nhiều vàng bạc mới dẫn đến càng nhiều tiền tài.”
Mục Tuỳ lại liếc Mạnh Như Ký một cái: “Dựa vào làm công, không được.”
Mạnh Như Ký cảm thấy bị sỉ nhục đến mức…
Nàng hơi tức giận, nhưng về phương diện kiếm tiền, nàng quả thực không còn gì để nói.
Núi Hoành Hư cũng không dựa vào nàng để kiếm tiền, trước đây nhặt trẻ về nuôi, là nhờ mọi người vất vả khai khẩn, đào đá, đắp thang, sửa phòng trên núi.

Sau này nhiều người, thuật pháp nàng cũng lợi hại, thì dùng thuật pháp làm những chuyện này.
Về sau, sau khi trải qua chuyện của Trản Diệp, những đứa trẻ mồ côi nàng cứu về đều được dạy đọc sách viết chữ, nàng không dạy được thì để phu tử dưới núi dạy chúng.
Nhiều người rồi, đến lại đi, rồi sẽ có người kiếm được tiền.
Trong năm hộ pháp của nàng, có một người phụ trách chuyện này.
Trước đây Mạnh Như Ký sở hữu nội đan có sức mạnh sáng thế, nhưng là nữ tử may mắn, bao nhiêu năm chưa từng chịu nỗi khổ bần cùng thì đã tới vùng đất Vô Lưu…
“Phu quân biết cách kiếm tiền là tốt nhất.” Mạnh Như Ký kỳ quái nói: “Dù sao cũng mỗi người một nửa, chàng nhọc lòng thì ta bớt nhọc lòng hơn chút.”
Hai người huyên thuyên đi một hồi, đã tới được nơi nhiều sương nhất.
So với bóng tối vô tận bên phía Mục Tuỳ, sương mù của Mạnh Như Ký rõ ràng quá nhiều, nhất thời hơi chắn đường.
Hơn nữa mấy làn sương bao phủ mộng cảnh của Mạnh Như Ký không sâu, không như Mục Tuỳ, một giấc mộng đó thôi mà bị giấu rất sâu.

Mấy giấc mộng của Mạnh Như Ký, chỉ cần nhìn vào trong một chút là có thể thấy rõ đại khái.
Vừa đi vừa nhìn, Mục Tuỳ thấy Mạnh Như Ký đã cứu rất nhiều đứa bé mồ côi, cũng thấy nàng vất vả dựng núi Hoành Hư, còn có vài cuộc tranh đấu và giằng co khó tránh trong giang hồ tu tiên.
Mục Tuỳ nhìn vài cái rồi chủ động dời tầm mắt, không nhìn những mộng cảnh đó nữa, chỉ nhìn Mạnh Như Ký ở bên cạnh.
Mạnh Như Ký không biến sắc, vén từng làn sương ra, chăm chú tìm người.
“Ngươi có vẻ không để ý chuyện những mộng cảnh này bị ta nhìn thấy.”
“Nhìn thì cứ nhìn, cũng không có gì đáng xấu hổ.”
Mục Tuỳ ngẩn người, khẽ nhắm mắt: “Ngươi đúng là thẳng thắn.”
“Ở đây!” Mạnh Như Ký sáng mắt, chỉ về phía trước, lập tức kéo tay Mục Tuỳ đi về phía trước.
Mục Tuỳ nhìn bàn tay cầm cổ tay mình của Mạnh Như Ký, hắn đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp và ngọt ngào quen thuộc, từ nơi da thịt tiếp xúc, truyền đến trong tim.
Hắn thậm chí còn cảm nhận được, cơ thể nằm ngủ say trên đất của mình, đang khẽ động đậy ngón tay.
Đúng là kỳ lạ, đây không phải trong mộng sao, nàng vốn không thực sự chạm vào hắn…
Tại sao…
Vẫn có quy tắc giữa vật Treo Mệnh và người chết dở?

Mục Tuỳ không thể lý giải.
Mạnh Như Ký đương nhiên không biết chút tâm tư uyển chuyển của hắn, chỉ nhanh chân đưa Mục Tuỳ đến cạnh Mạc Ly ở phía trước: “Tìm ngươi rõ lâu, ngươi lại ở đây xem mộng của ta.”
Giọng nói của Mạnh Như Ký đương nhiên đã truyền vào tai Mạc Ly, nhưng Mạc Ly không lập tức quay đầu nhìn nàng, mà vẫn nhìn cảnh tượng trong giấc mộng của Mạnh Như Ký: “Xuỳ, sắp rồi.”
“Sắp cái gì?”
Mạnh Như Ký tò mò, thò đầu nhìn vào làn sương.
Cảnh tượng trong làn sương đó chính là rất lâu trước đây, ngày nàng gặp Mạc Ly, nàng đang đào rễ cây trong rừng, sau đó nhìn thấy Mạc Ly khuôn mặt trắng bệch, khắp người toàn máu.
Sau đó, Mạc Ly cho nàng nội đan có sức mạnh sáng thế.
“Ta tặng ngươi, lên thẳng mây xanh.”
Cảnh tượng trong làn sương, Mạc Ly khẽ nói ra câu này.
Có điều vì mộng cảnh là của Mạnh Như Ký, trong ký ức của Mạnh Như Ký, vẻ mặt Mạc Ly đã hơi mơ hồ, khiến người khác nhìn không rõ.
Mạnh Như Ký quay đầu nhìn Mạc Ly, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Hắn nhìn đoạn “ký ức” khi bọn họ gặp nhau, ánh mắt hơi run, như đang cảm thán: “Nhiều năm như vậy, nhìn thấy viên nội đan đó, vẫn cảm thấy đẹp.”
“Ngươi chỉ để nhìn viên nội đan này?”
“Đúng, đã lâu không thấy nó rồi.”
Mạc Ly nói rồi dời tầm mắt khỏi mộng cảnh, hắn liếc Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ sau lưng nàng một cái, ánh mắt chuyển đến nơi đan điền của Mục Tuỳ: “Bây giờ nó lại đổi chủ rồi.”
“Sớm muộn ta cũng sẽ lấy về.” Mạnh Như Ký liếc Mục Tuỳ, thấy Mục Tuỳ như thể không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa nàng và Mạc Ly.
Mục Tuỳ nhìn chằm chằm cảnh tượng trong mộng cảnh, Mạnh Như Ký bị Mạc Ly cưỡng ép “lên thẳng mây xanh”, đang đau đớn quằn quại trên đất.
Nàng dường như sắp đau đến chết đi.
Nhưng Mạc Ly ở trong đó chỉ lạnh lùng bình tĩnh đứng một bên, như một pho tượng lạnh lẽo.

Đồng thời, vì đây là mộng cảnh của Mạnh Như Ký, Mạc Ly càng trở nên đáng sợ hơn một chút.
Chiếc áo choàng tối màu của hắn như móng vuốt của ma quỷ, bay qua bay lại bên cạnh Mạnh Như Ký, giọng nói của Mạc Ly trong mộng cảnh vừa sắc bén vừa chói tai: “Ta muốn đùa chết ngươi! Thứ sâu bọ như ngươi! Thứ cát bụi như ngươi! Đáng đời ngươi đụng vào ta! Ngươi xui xẻo! Ha ha ha!”
Mạc Ly càng nhìn, vẻ mặt càng nghi hoặc: “Năm đó ta đâu có như vậy.”
“Mộng cảnh mà…” Mạnh Như Ký hơi ngượng ngùng vung tay, xua tan mộng cảnh của mình: “Sẽ làm quá lên một chút.”
“Cho ngươi sức mạnh sáng thế, ngươi lại bôi đen ta như vậy, con rể tốt à, ngươi xem nó kìa, nếu không có ta thì ngươi nào có…”
Chưa nói dứt lời, Mạc Ly ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt như nhìn người chết của Mục Tuỳ.
“Ngươi, ăn hiếp nàng ấy như vậy?”
Mạc Ly: “…!Bây giờ ngươi muốn đánh ta, báo thù giúp nó đúng không?”.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full