Diệp Thiếu Dương không để ý đến nó, trở về phòng cầm áo ngủ, trực tiếp vào buồng vệ sinh.
“Lão đại.”
Một thanh âm ngọt ngào từ phương hướng bồn tắm lớn truyền đến.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, Chanh Tử nằm ở trong bồn tắm lớn, hướng mình nháy mắt, một cái đuôi màu vàng quẫy ở mặt nước, nửa thân trên ngâm ở trong nước, tuy không hở cái gì, nhưng hình ảnh cũng đủ hương diễm.
“Cái đệch!” Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên: “Em đến đây lúc nào, sao cũng không nói một tiếng!”
“Cái gì thế, là anh xông vào mà!” Chanh Tử chu mỏ, đột nhiên lại nhướng nhướng mày:
“Lão đại muốn tới đây cùng nhau ngâm sao!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng mở cửa lao ra, ngồi xuống sô pha.
Lúc này tivi đang chiếu quảng cáo, Qua Qua quay đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái:
“Lão đại đã trở lại, anh là muốn tắm sao, ồ đúng rồi, Chanh Tử đang tắm!”
Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn nó một cái: “Thời điểm tôi vừa rồi vào nhà cậu không thể nói à!”
“Ồ, em xem tivi mê mẩn, quên mất, anh sẽ không… Ha ha, lão đại anh đã thấy cái gì!”
“Cả nhà cậu cút đi!”
Diệp Thiếu Dương hạ giọng: “Chuyện này nuốt vào trong bụng cho tôi, không được đi nói, hơn nữa không thể để tên mặt trắng biết!”
Tuy nói mình cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lão bà người ta đang tắm, mình tự tiện xông vào… Mấu chốt là mình nói cái gì cũng không thấy, cũng cần người ta tin tưởng mới được.
Đợi hồi lâu, Chanh Tử mới đi ra, mặc một cái váy ngủ ngực thấp, hướng bên người Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, ghé vào trên vai hắn.
Diệp Thiếu Dương vội vàng hướng bên cạnh xích ra, ánh mắt từ cổ áo rộng thùng thình của cô lướt qua, nuốt nước miếng nói:
“Anh nói này, em phải chú ý hình tượng, em hiện tại là gái đã có chồng… Cho dù chưa cưới về, ít nhất cũng đã có bạn trai, em thế này…”
Chanh Tử nghiêng đầu nói: “Đây là nhà em mà, anh là lão đại, có làm sao đâu? Tiểu lang không nghĩ gì đâu.”
“Em thôi đi, có nam nhân mới hiểu nam nhân.”
Diệp Thiếu Dương nói, trong lòng nghĩ, nếu Lãnh Ngọc đối với sư huynh cô ấy như vậy, mình chắc chắn hộc máu!
“Đúng rồi, hai đứa nghe đây, tôi nói chuyện này với các người.”
Diệp Thiếu Dương đem hình thái quỷ quái chân dài kia nói một lần, hỏi hai người có từng gặp hay không. Hai người đều tỏ vẻ không có.
“Lão đại, anh lại gặp phiền toái sao?” Chanh Tử hỏi.
“Không tính là phiền toái, chỉ là không rõ lai lịch con quỷ này, thôi để anh tự nghĩ biện pháp.”
Chanh Tử vào nhà thay quần áo, cầm máy tính bảng đi ra, vừa tải video, vừa nói:
“Lão đại, tiểu lang bị Phủ Quân đại nhân sung quân đến Quân Bị ti, nói là hộ tống một lô đồ quân nhu đi tiền tuyến, nếu nhiệm vụ hoàn thành, lấy công bù tội, quan phục nguyên chức.”
Diệp Thiếu Dương nghe được tin tức này, trong lòng rất vui vẻ: vận chuyển đồ quân nhu, loại chuyện này gần như sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, xem ra thôi phủ quân đang lấy lệ. Quả nhiên là con ruột mà.
“Đúng rồi, em vì sao luôn gọi hắn là tiểu lang?”
Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi, lần đầu tiên nghe được cái xưng hô này, hắn đã cảm thấy tò mò, chỉ là mãi không có cơ hội hỏi.
“Tiêu lang, hài âm chính là tiểu lang mà, hơn nữa hắn sắc sắc, giống một con tiểu sắc lang.”
“Nhìn không ra được nha, anh vẫn luôn cho rằng hắn là chính nhân quân tử…”
Diệp Thiếu Dương sờ cằm, cười lên, hướng Chanh Tử bĩu môi: “Hắn sắc như thế nào?”
Mặt Chanh Tử thoáng cái đỏ lên, giận liếc hắn một cái: “Anh làm lão đại, hỏi thăm những việc này của hai vợ chồng người ta làm gì, không xấu hổ à.”
Diệp Thiếu Dương bị cô dạy bảo như vậy, nhất thời có chút cảm giác xấu hổ vô cùng, lại nghe Chanh Tử nói như muỗi kêu:
“Hắn chính là không có việc gì cứ thích ôm em, sờ tay của em…”
Diệp Thiếu Dương bật cười, cũng không tệ, chưa quá phận.
Diệp Thiếu Dương ở trong wechat gửi tin nhắn thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, nói cho cô tình hình gần đây của mình, sau đó mở ra bức họa Thông Minh nữ thần, chụp một tấm gửi qua.
Nhuế Lãnh Ngọc vốn là tán tu, lại từng ở Hongkong, có tri thức một số phương diện, hiểu biết so với mình còn nhiều hơn, bởi vậy Diệp Thiếu Dương muốn nhờ cô giúp đỡ, giúp mình điều tra một phen.
Diệp Thiếu Dương đi tắm, khi đi ra, nhìn thấy Chanh Tử vội vàng đem di động của hắn buông xuống, nghiêm mặt nói:
“Xem lén tin của anh à?”
Chanh Tử che miệng cười không ngừng, cầm lấy máy tính bảng, bắt đầu xem phim truyền hình, thỉnh thoảng phát ra một trận cười ngây ngô.
Qua Qua hầu như là đứng ở trên sô pha, xem thần kịch kháng Nhật, miệng còn thỉnh thoảng la hét:
“Tốt, giết tốt, cẩu Hán gian…”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương đảo qua ở trên thân hai người, nhịn không được thở dài, một đôi kỳ quái, trong nhà này thực con mẹ nó không có cách nào ở lại nữa.
Cầm lấy di động, vào phòng ngủ của mình.
Vừa lúc điện thoại vang, Diệp Thiếu Dương nhìn qua là Nhuế Lãnh Ngọc gọi tới, hí hửng tiếp.
“Bận thế nào rồi, khi nào trở về?”
“Một thời gian nữa đi, có chút tài sản cố định, chuyển nhượng cần thời gian nhất định.” Nhuế Lãnh Ngọc nói.
“Còn có tài sản cố định à, hắc hắc…” Trong lòng Diệp Thiếu Dương bắt đầu tính toán nhỏ nhặt.
“Chuyện liên quan gì tới anh? Nói chính sự, anh đem tình huống vụ án nói thêm một lần đi.”
Diệp Thiếu Dương vì thế nói qua một lần.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, trầm ngâm một lúc lâu nói:
“Anh nói Thông Minh nữ thần gì đó, em cũng chưa từng thấy, nhưng xem họa phong, tựa như là đến từ phương tây, về phần con quỷ không mặt chân dài kia, rất giống một loại quái vật thần bí của phương tây… slenderman.”
“Cái gì man?”
“Phiên dịch lại chính là người gầy gò, ở quốc gia phương tây, có rất nhiều truyền thuyết về loại quỷ này, nổi tiếng như cương thi quốc gia chúng ta. Anh có thể tìm baidu một phen “người gầy gò”, trên mạng có một số tư liệu về loại quỷ này.”
Quốc gia phương Tây… Diệp Thiếu Dương ngẩn người, lẩm bẩm: “Quỷ phương Tây, sao lại tới chỗ chúng ta?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em không biết, nhưng loại quỷ này không chỉ phương tây mới có, em nhớ có một năm, có một phú thương Singapore mời sư phụ em đi khai quang, gặp được chính là thứ này, nghe nói phú thương đó một nhà lục tục chết hết, mời ba âm dương sư tương đương với bài vị chân nhân, đều chết hết…”
“Móa, mạnh như vậy, sư phụ em chưa chết à, phi phi, sư phụ em là thu phục nó như thế nào?”
“Cụ thể em không biết, em chỉ là từng nghe sư phụ đề cập một lần, em ngày mai đến hỏi ông một chút, cho anh câu trả lời sau, anh cũng cẩn thận một chút.”
“Ừ, anh khẳng định có thể sống đến khi em trở về.”
“Đừng nói lung tung, được rồi em cúp đây.”
“Ặc, không tán gẫu thêm một lúc?”
Ngữ khí oan ức của Diệp Thiếu Dương chọc cười Nhuế Lãnh Ngọc.
“Hôm nay không được, em cần theo sư huynh đi tham gia một tụ hội, hắn ở bên ngoài chờ em.”
“Đi cùng hắn á.” Ngữ khí Diệp Thiếu Dương lập tức thay đổi.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, anh ghen thôi.”
Nhuế Lãnh Ngọc bật cười.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Em uống ít rượu, tuyệt đối đừng uống rượu, tốt nhất đừng uống, đừng để người khác đưa em về nhà…”
Nhuế Lãnh Ngọc nói:
“Anh cứ yên tâm đi, có sư huynh em chiếu cố em mà.”