Đọc truyện Full

Chương 2013: Xác Định Mục Tiêu (2)

Thứ nhất là bổn môn truyền thừa, thứ hai cũng là bày tỏ khác nhau, đệ tử đạo môn chân chính, chỉ cần nhìn bộ dáng đạo bào, liếc một cái có thể biết đối phương là môn phái nào. Diệp Thiếu Dương tự nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy đây là một trăm năm trước, nhưng hình thức đạo bào của Long Hổ sơn lại chưa có biến hóa.

Diệp Thiếu Dương đứng ở xa xa nhìn một hồi, trong lòng khẽ động, đi qua.

“Vị tiểu ca này, xem bói hay là sờ xương?” Đạo sĩ Long Hổ sơn nhìn hắn một cái. Diệp Thiểu Dương không mặc đạo bào, trước khi xuyên việt mặc là áo somi đương đại, gần đây Thúy Vân làm cho hắn một bộ quần áo đương đại, dù sao cũng là vải tự mình dệt, không đáng tiền. Diệp Thiếu Dương hiện tại ăn mặc, không có gì khác với người thời kì dân quốc.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua biển hiệu nói: “Tiên sinh là đệ tử Long Hổ sơn, vì sao treo tấm biển áo tang thân tướng?”

Đạo sĩ sửng sốt, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương, nhíu mày nói: “Ngươi sao biết bần đạo là đệ tử Long Hổ son?”

Diệp Thiếu Dương bắt cái Tử Ngọ Quyết, nói: “Thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước.”

Đạo sĩ lại ngẩn ra, nhìn chằm chằm hắn nói: “Sơn thủy có tương phùng, đều là bồng cao nhân.”

Diệp Thiếu Dương lại nói: “Ngoài núi có núi, ngoài nước sinh nước, thỉnh giáo rồi.”

Đạo sĩ hoàn lễ nói: “Không dám, bần đạo ngoại môn đệ tử Long Hổ sơn đời thứ ba mươi tám Trần Hữu Tín, lưu lạc giang hồ, kiếm miếng cơm ăn. Người đời đều biết áo tang thân tướng, cũng chỉ đành mượn tên. Không biết đạo hữu từ đâu tới?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương tính toán một phen, gã là truyền nhân Long Hổ sơn đời thứ ba mươi tám, so với mình cũng chỉ đồng lứa, đây là vì đương đại đệ tử Long Hổ sơn, luôn luôn so với Mao Son kém hai bối phận, Long Hổ sơn chưởng giáo Trương Vô Sinh thời đại kia của mình, còn phải gọi mình một tiếng sự thúc. Cho nên cho dù là tới một trăm năm trước, mình gặp được đạo sĩ này, trên bối phận cũng chỉ là sớm hơn mình một lứa mà thôi.

Diệp Thiếu Dương lập tức chắp tay hành lễ, nói: “Đệ tử Mao Sơn đời thứ ba mươi chín Diệp Thiếu Dương, ở đây có lễ.”

Bởi vì bị hắn nhìn thấu thân phận, lại khớp lệ sách, Trần Hữu Tín đối với hắn vốn không có hoài nghi, vừa nghe Diệp Thiếu Dương tự xưng là đệ tử Mao Sơn đời thứ ba mươi chín, sửng sốt một phen, sau đó bật cười, có chút khinh thường nói: “Ta vốn tưởng gặp được đạo hữu, thì ra là sai, tiểu ca ngươi lề sách này là từ chỗ bằng hữu đạo sĩ nào học trộm?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, hỏi: “Lời này nói như thế nào, ta nơi nào nói sai sao?”

Trần Hữu Tín xua tay nói: “Ngươi trái lại chưa nói sai cái gì, nhưng người dù sao không phải đệ tử đạo môn, không biết nội tình, Mao Sơn so với Long Hổ sơn ta lớn hơn hai bối phận, trước mắt để tử trẻ tuổi nhất, cũng là đời thứ ba mươi sáu, sao có thể có đệ tử đời ba mươi chín, ba đời người, chỉ sợ phải đến trăm năm sau rồi.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời không nói nên lời, thầm nghĩ đại ca ta chính là tới từ trăm năm sau, những lời này đương nhiên không nói ra được. Không ngờ lại là phương diện này xảy ra vấn đề, Diệp Thiếu Dương thiệt tình không tiện giải thích, đành phải cứng rắn đến cùng, tỏ vẻ mình thật là truyền nhân đời ba mươi chín.

Trần Hữu Tín cười nói: “Ngươi nói ngươi là truyền nhân Mao Sơn, vậy sư phụ ngươi là ai? “Cái này…” Diệp Thiếu Dương cân nhắc nên nói ra tên Thanh Vân Tử hay không, ngẫm lại cho dù nói cũng vô dụng, thời đại này Thanh Vân Tử khẳng định chưa sinh ra đâu.

Trần Hữu Tín cũng không nghĩ tới hắn có thể đáp được, lại hỏi: “Vậy ngươi lại nói xem, Mao Sơn chưởng giáo là ai?”

“Phục Minh Tử?”

Trần Hữu Tín vừa nghe, ngược lại có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi có thể biết được tên Phục Minh Tử, đối với Mao Son thật sự là có chút hiểu biết, nhưng Phục Minh Tử tuy là nội môn đệ tử, có thể lên làm chưởng giáo hay không còn chưa nhất định, hiện tại chưởng giáo là sự phụ hắn Vân Thu Sinh.”

“Đúng đúng đúng, Vân Thu Sinh!” Diệp Thiếu Dương vỗ đầu, các đời tổ sư Mao Sơn, đặc biệt là cận đại, hắn đều nói ra được tên, chỉ nhớ rõ Phục Minh Tử là chưởng giáo phía trước Thanh Vân Tử, hình như là thời kì dân quốc, cũng là làm chưởng giáo mấy chục năm, nghe Thanh Vân Tử nói niên đại bảy mươi mới tắt thở, cho nên thuận mồm đem hắn nói ra, lại không ngờ niên đại này hắn còn chưa lên làm chưởng giáo, lúc này chưởng giáo vẫn là Vân Thu Sinh.

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Xin hỏi hiện tại chưởng giáo Long Hổ sơn là vị tiên trường nào?”

“Gia sư Tử Vân chân nhân, hôm nay tọa quan.” Trần Hữu Tín hướng hắn chắp tay,“Tiểu ca đã không phải người trong đạo môn, bần đạo cũng không tiện lộ ra quá nhiều, giờ mời dời bước, bần đạo ở đây còn cần làm ăn chút.”

Người ta đã hạ lệnh trục khách, Diệp Thiếu Dương đành phải đi ngẩn ra đi vài bước, lại quay đầu, nói: “Thỉnh giáo, ta chỉ hỏi một vấn đề: Long Hổ sơn Đạo Uyên chân nhân, người biết không?”

Đạo Uyên chân nhân, ở thời đại đó của Diệp Thiếu Dương, được xung hoá thạch của giới pháp thuật, nghe nói đã hơn một trăm tuổi, hiện tại cách năm 2016 hơn chín mươi năm, nếu đồn đãi là thật, lúc này Đạo Uyên chân nhân đã xuất thế, hơn nữa đã ít nhất hai mươi tuổi, nói không chừng đã bái ở môn hạ Long Hổ sơn.

Trần Hữu Tín vừa nghe tên Đạo Uyên chân nhân, nói: “Ngươi cũng từng nghe về Đạo Uyên tiểu tử đó?”

Ba chữ “tiểu tử đó”, khiến khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, nhưng đối phương nói như vậy, nói rõ mình không hỏi sai, nhất thời có chút kích động, gật đầu nói: “Không biết đạo hữu có quen biết hay không?”

“Biết, Long Hổ sơn trong trăm năm, xuất hiện kỳ tài này, sao có thể không biết chứ.” Trần Hữu Tín ngoài miệng nói như vậy, dùng lại là giọng điệu châm chọc.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên nghe ra được, hỏi: “Lời này nói như thế nào?”

Trần Hữu Tín không nói.

Diệp Thiếu Dương đành phải hỏi hắn Đạo Uyên chân nhân ở đâu. Trần Hữu Tín bị hỏi phiền, đành phải nói cho hắn, Đạo Uyên chân nhân phạm kiếp, bị nhốt ở phía sau quay mặt vào trong suy nghĩ, đã được một hai năm.

Trần Hữu Tín thấy Diệp Thiếu Dương quấn lấy không tha, chậm trễ hắn làm ăn, nhìn hắn như là người địa phương, cũng không dám trêu chọc, cuối cùng phiền không chịu nổi, tự mình đứng dậy cầm biển bỏ đi.

Diệp Thiếu Dương chưa đi đuổi theo hắn, kinh ngạc đứng ở tại chỗ. Giờ phút này, trong lòng hắn là kích động. Đạo Uyên chân nhân… Mình ở thế giới này, cuối cùng có một người quen!

Nhưng… Đạo Uyên chân nhân này, nghe ý tứ Trần Hữu Tín, cũng chỉ là người trẻ tuổi, hơn nữa nếu có thể bị hắn một ngoại môn đệ tử trào phúng, địa vị ở trên núi khẳng định không cao lắm, ít nhất so với lão thời đại kia thái thượng chưởng giáo tọa trấn Long Hổ sơn kém xa. Cho nên, hai người này thật ra cũng không phải một người. Nói cách khác, Đạo Uyên chân nhân của thế giới này, khẳng định không biết mình.

Diệp Thiếu Dương nhất thời lại cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng nghĩ trước nghĩ sau, hắn quyết định vẫn là đi tìm Đạo Uyên chân nhân, dù sao, Đạo Uyên chân nhân là người quen thứ nhất mình ở thế giới này gặp được, cho dù không phải cùng một người, mình cũng muốn đi một chuyến gặp hắn chút, đem tình huống của mình nói với hắn, nếu có thể thuyết phục hắn tin tưởng, có lẽ có thể giúp mình một phen.

Ít nhất, mình cũng có người có thể thương lượng.

Sau khi quyết định chủ ý, Diệp Thiếu Dương lập tức trở lại nhà Thúy Vân. Thúy Vân đang ở trong sân rửa rau, thấy Diệp Thiếu Dương tiến vào, nói: “Bảo người mua đậu phụ đã mua chưa?”

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full