Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cô lại cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó.
Dấu chân vẫn luôn kéo dài đến chỗ bọn họ, chỉ có lên bờ đến chỗ họ, căn bản là không có hàng dấu chân quay trở lại.
Ninh Mông cẩn thận suy nghĩ, nếu hiện tại là tới từ bể bơi đã yên tĩnh, vậy dấu chân để lại phía trước là ai?
Dấu chân để lại lúc tới, lại không trở về sao?
Hơn nữa thứ ở trong nước rốt cuộc là gì, sao lại không nhìn thấy được.
Cô cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn hỏi hệ thống: “Đây là tình huống gì? Là quỷ hay là sản phẩm công nghệ cao?”
Hệ thống im lặng một lúc lâu, mới nhả ra một câu trả lời: “Nghiêm khắc mà nói, tình huống kiểu này không thuộc phạm vi quỷ, mà thiệu về giai đoạn sinh hồn, cũng chính là hồn phách của người sống, rời đi lâu rồi thì không thể sống nữa.”
Ninh Mông cau mày, “Vậy cô ta còn có thể sống sao?”
Hệ thống trả lời: “Không thể. Thời gian đã qua rất lâu, không lâu sau, cô ta nhất định phải đi đầu thai, nếu không sẽ trở thành cơ hồn dã quỷ.”
Trở thành cô hồn dã quỷ thì cuộc sống sau này sẽ khó khăn.
Ninh Mông cái hiểu cái không gật đầu, đã biết được gốc rễ, đối với thứ này cũng không còn sợ như vậy nữa.
Qua một lúc, cô lại đột nhiên hỏi: “Không đúng, lúc trước Cố Miểu Miểu chết là có sinh hồn xuất hiện ở bể bơi sao? Thời gian cũng đã qua hai mươi năm sao còn có thể là sinh hồn?”
Nếu nói không sai, hình ảnh xuất hiện ngay từ lúc đầu nhất định là người giáo viên chết đuối bình thường kia, thời gian đã qua lâu như vậy, bây giờ đã coi như quỷ, cô có thể nhìn thấy mới đúng.
Hệ thống giải thích nói: “Có cách riêng biệt là có thể được. Khoá giữ sinh hồn lại, thường xuyên chú ý, là có thể bảo đảm cô ta không biến thành quỷ, nhưng chuyện này cần có cái giá phải trả.”
Nó nói cũng không khó hiểu.
Rất nhanh Ninh Mông đã phản ứng lại, chuyện này tuyệt đối có người đứng sau, người này khoá sinh hồn của người giáo viên kia lại, làm cô ta không bị biến thành cô hồn dã quỷ.
Mà cái chết lần này của Cố Miểu Miểu, rất có thể chính là bắt nguồn từ tay cô ta.
Sau khi bể bơi trở lại yên tĩnh, hồ bơi trong nhà cũng trở lại sự im ắng.
Vương Thiên Dân nhìn dấu chân phía dưới, không khỏi tê dại cả da đầu, yên lặng cách xa, “Nơi này thực sự không nên ở lâu.”
Thật sự không sạch sẽ.
Không ai trả lời ông ta, ngay cả con quỷ nhỏ kia cũng đưa mắt nhìn phía trước.
Thời Thích chỉ giơ tay, một lá bùa vàng lập tức bay ra.
Ninh Mông đứng bên cạnh nhìn, trong đầu nghĩ lại là năm đó lần đầu tiên Thời Thích học vẽ bùa, cô không nhớ rõ Thời Thiện Cẩn có nói gì hay không, nhưng lấy thiên phú của anh, tất nhiên là cực kì tốt.
Quả nhiên, bùa vàng ngừng trên không trung, như là cách không khí mà đụng phải thứ gì đó, dừng lại ở đó, lại hơi bay bay, trước sau cũng không rời khỏi vị trí đó.
Chắc là nơi đó có quỷ.
Ninh Mông dụi mắt của mình, cô vẫn không nhìn thấy, cũng không biết đợi một lát nữa có thể nhìn thấy hay không… Chỉ là nhìn không thấy vẫn được, ít nhất sẽ không sợ hãi.
“Đây đây đây…”
Vương Thiên Dân lại nói không ra lời, ngón tay chỉ ở đó, trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng một lát sau, bùa vàng hạ dần xuống có một bóng dáng mơ hồ xuất hiện, theo thời gian trôi đi, dần dần rõ ràng.
Bóng hình màu đỏ mơ hồ xuất hiện trước mặt mọi người
Vương Thiên Dân mở to mắt, đèn pin trong tay xém chút nữa đã không cầm nổi, ngạc nhiên nghi ngờ nói: “Cô cô cô…”
Ninh Mông cũng nuốt nước miếng.
Cái dáng kia chính là Cố Miểu Miểu.
Cái váy Cố Miểu Miểu khi chết là cái này, giống như đúc những bức ảnh người khác chụp được, ướt át dính trên người, tôn lên dáng người yểu điệu.
Cả người đều thấm nước, tóc dài dính trên người, trên má, làn da trắng nhợt, như là thi thể mới vớt ra từ trong tủ đông.
Cô ta cứ đứng ở đó, đôi tay tự nhiên rủ xuống, dán hai bên, đầu cũng gục xuống, không nhìn thấy rõ gương mặt kia.
Vương Thiên Dân bỗng nhiên nói: “Cố Miểu Miểu? Em đã chết… hay là chưa chết?”
Lúc ông ta nói lời này thì lạnh cả lòng.
Sao ông lại dính vào chuyện này chứ, nếu ông ta không tới, hiện tại đã ngủ ngon ở nhà, ngày mai tiếp tục đến văn phòng ngồi, mỗi ngày quản lý học sinh là được, ngày tháng thanh thản bao nhiêu.
Nghe vậy, Cố Miểu Miểu vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, hé môi: “Chủ nhiệm.”
Một tiếng này cực kì thấm người, mang theo cảm giác âm u.
Vương Thiên Dân run run, im re không lên tiếng mà nhích lại gần chỗ Thời Thích, nghĩ thầm ông ta vẫn nên dứt khoát không nói gì đi.
Sao ông ta không thể trực tiếp xỉu mất chứ.
Cố Miểu Miểu vặn vặn cổ, nhìn thấy vài người trước mắt, rất muốn đi đến, cuối cùng vẫn uốn éo mặt nhịn xuống.
Trải qua một lần như vậy, mặt cô ta cũng hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn pin mạnh.
“Là cái mặt quỷ hồi nãy.” Ninh Mông không nhịn được mở miệng.
Ở cái cửa nối phòng thay quần áo và bể bơi trước đó, miếng kính bị một khuôn mặt bao trùm, cuối cùng thì biến mất.
Hiện tại chính chủ đã ở đây.
Thì ra là Cố Miểu Miểu nhìn lén bọn họ.
Vốn Vương Thiên Dân đang sợ hãi đã bắt đầu trợn trắng mắt, cả cơ thể sắp không khống chế được, đây đã hoàn toàn làm đảo điên kiến thức cuộc sống nhiều năm như vậy của ông ta.
Quỷ nhỏ chạy đến cạnh ông, vươn tay nhỏ, véo đùi ông ta một cái.
“Ui da –––––”
Vốn Vương Thiên Dân đang phân tán sự chú ý đã lập tức thu về hết, đau đớn kêu, vừa xoa đùi, vừa rên rỉ.
Thời Thích bỗng nhiên nhíu mày, rồi lại giãn ra: “Cô còn chưa chết? Nhưng mà qua đêm nay thì cần phải đi đầu thai.”
Ninh Mông suy đoán hẳn anh đã nhìn ra chuyện giờ phút này Cố Miểu Miểu vẫn là một sinh hồn.
Cách ngày Cố Miểu Miểu chết cũng đã được mấy ngày rồi, cả cơ hội đến gần cơ thể của bản thân cũng không có, lại càng chớ bàn đến chuyện trở về lại bên trong.
Đêm này mà qua, tất sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.
Ngẫm lại cũng thật đủ thảm, thất tình đến bơi giải sầu, lại gặp phải tình cảnh này, còn bị bắt trở thành quỷ.
Không biết vì sao, nhắc tới chuyện này, Cố Miểu Miểu lại bỗng nhiên lo sợ, kêu lên: “… Có người muốn bắt tôi!”
Lúc này Ninh Mông đã thích nghi với hình dạng của cô ta, khó hiểu hỏi: “Cô là quỷ, lợi hại như vậy, ai muốn bắt cô?”
Cô nhìn vào
mắt Thời Thích, phỏng đoán anh sẽ bắt.
Thấy cô nhìn qua, Thời Thích hơi nghiêng đầu, mắt lộ ra sự nghi vấn, suy nghĩ, thấp giọng hỏi: “Sợ sao?”
Ninh Mông lắc đầu như trống bỏi, “Em không sợ.”
Thời Thích gật đầu, hình như nghĩ tới cái gì đó, khoé môi mang theo ý cười.
Vương Thiên Dân cô đơn mà rụt người ở bên cạnh, làm bạn cùng quỷ nhỏ, run run như cái sàng, không dám phản bác.
Bây giờ ông ta đã tin học sinh này có năng lực, có thể làm cho quỷ hiện thân, còn có thể đối thoại với cô ta, nhất định là cao nhân.
Cố Miểu Miểu nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ càng thêm đáng sợ: “…Tôi không biết… Hắn ta vẫn luôn bắt tôi…”
Người này là ai cô ta cũng không biết.
Cô ta muốn tới gần chỗ này, tay Thời Thích lại hơi di chuyển xuống, Cố Miểu Miểu lập tức dừng ở đó mà bất động, nhỏ giọng nói.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trực tiếp hỏi vào trọng điểm: “Em còn nhớ rõ bản thân chết như thế nào không? Thứ nhìn không thấy kia rốt cuộc là thứ gì?”
Cố Miểu Miểu nghiêng đầu, tóc dài vắt ra đằng sau, còn nhỏ máu lên đất, mắt nhìn nét mặt của Thời Thích, rồi mới mở miệng trả lời: “… Em không nhớ rõ lắm, trong bể bơi có một con quỷ… Sau đó em đã chết… Nhưng con quỷ kia cũng biến mất, sau đó lại có người muốn bắt em.”
Cô ta lộ ra biểu cảm kinh hoàng, “Em đã trốn mấy ngày rồi.”
Ninh Mông chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Sự kiện hồ bơi trong nhà xảy ra đến bây giờ cũng đã vài ngày, nếu cô ta nói không sai, thì chính là vừa chết không lâu đã bị đuổi bắt.
Người kia muốn lợi dụng Cố Miểu Miểu để làm gì?
Thời Thích bình tĩnh nói: “Qua đêm nay, cô có thể đi đầu thai.”
Đầu thai… Khuôn mặt trắng bệch của Cố Miểu Miểu từ từ nâng lên, yếu ớt nói: “… Tôi… nhất định phải đi sao?”
Đầu thai là có nghĩa sẽ không có bất cứ kí ức gì, nhưng trước mắt đối với cô mà nói đúng là lựa chọn tốt nhất.
Hiện tại cô vừa không phải người, cũng vừa chưa tính là quỷ.
Nhưng cô lại không cam lòng, kiếp người của cô mới qua hai mươi năm, còn chưa trải nghiệm được tương lai, còn chưa kết hôn, lại đã tới đầu…
Thời Thích không trả lời cô ta, ngược lại nhìn về phía Ninh Mông, “Em mệt không?”
Ninh Mông còn chìm trong tư tưởng của bản thân bị hỏi như vậy, “a” một tiếng: “Không mệt mà, em không mệt.”
Thời Thích từ trên cao mà nhìn xuống cô.
Giờ phút này hai người sát gần nhau, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, nhưng Ninh Mông không hề ý thức được một chút nào, ngược lại còn nghĩ đến chuyện khác.
Cô ngửa đầu, khoé mắt thoáng nhìn Cố Miểu Miểu đang thấp thỏm không yên, tò mò hỏi: “Lúc cô ta chết đuối, cái lỗ nhỏ ở gáy là để làm gì?’
Thời Thích khom lưng, môi gần như sát ngay lỗ tai cô.
Anh ép giọng giải thích với cô: “Chỗ gáy có lỗ là vì để dẫn hồn ra mà không phá hỏng cơ thể.”
Ninh Mông nghiêng đầu, có hơi muốn cười.
Ninh Mông đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Thầy… Lỗ tai em ngứa, lần sau đừng đến gần vậy để nói…”
Thời Thích đứng dậy, đáp: “À.”
Chủ nhiệm giáo vụ đứng một mình một bên tỏ vẻ, học sinh nữ này thực sự không hiểu cảm giác yêu đương, như vậy mà vẫn còn không nhìn ra được.
Ninh Mông xoa lỗ tai, có hơi nóng lên, chắc là đã đỏ.
Trong lòng cũng không biết nghĩ gì, đủ thứ xoắn chặt với nhau thành một cuộn chỉ luôn rồi.
Đúng lúc này, tiếng nhạc chuông cũ kỹ du dương đột nhiên vang lên, ở trong hồ bơi trong nhà thì cực kì rõ ràng.
Vẻ mặt Vương Thiên Dân xấu hổ, luống cuống chân tay lấy điện thoại ra, đi qua một bên mới nhận: “A lô?”
Không biết phía đối diện nói gì đó, Ninh Mông lập tức nhìn thấy mặt của ông loáng cái đã thành màu trắng tái, so với lúc trước bị Cố Miểu Miểu doạ còn trắng hơn.
Rất nhanh, điện thoại đã ngắt.
Vương Thiên Dân hoảng hốt trở về vị trí ban đầu, mồm miệng run lập cập, sợ tới mức không nói ra lời, di động run tới run đi trong tay.
Vẻ mặt của Thời Thích hơi co lại, đột nhiên mở miệng: “Thi thể của Cố Miểu Miểu đã xảy ra chuyện gì?”
Lời này không có đầu đuôi, Ninh Mông còn chưa nghe hiểu, Vương Thiên Dân đã khiếp sợ nhìn qua, “Sao em lại biết?”
Biểu cảm của Thời Thích không có gì thay đổi, nhìn về Cố Miểu Miểu phía bên kia, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Quả nhiên.”
Vương Thiên Dân không hiểu ý của anh, nói tin tức mình biết: “… Vừa rồi bên kia gọi điện cho tôi, thi thể của Cố Miểu Miểu đã không thấy nữa!”
Trực tiếp biến mất trong nhà xác.