Tất cả giáo Hỗn Luân có khoảng trên dưới 100 người, quy mô không nhỏ, cũng không thiếu những hoạt động giải trí, Mộc Nhiêu Nhiêu dạy mọi người chơi bài, mạt chược, xúc xắc.
Đến chín chương giáo toán thuật mà đám giáo đồ còn không hiểu được nhưng lại nghiện bài bạc nên thường xuyên bị phạt ở trần chạy nhong nhong bên ngoài. Không ai biết được đám người này có phải vì luyện tà môn ngoại đạo đến mức đầu óc có vấn đề nên không biết xấu hổ nữa hay không.
Đám trẻ con trong trường tư thục phần lớn là những đứa trẻ nhà nghèo bình thường, không có tiền đến trường. Mãi sau này khi trường tư thục Thanh Bắc của giáo Hỗn Luân trở nên nổi tiếng mới có những con nhà giàu có vì nghe danh mà tới đây.
Danh tiếng của giáo Hỗn Luân không được tốt lắm, đám thiếu gia đầu tiên tới đây bị bắt phải cởi hết quần áo ngay ở trước sơn môn, khiến đám đệ tử đang trần như nhộng, không một mảnh vải che thân này sợ hãi.
Giáo đồ Tiểu Hắc xoa xoa nách, xoa xong rồi đưa lên mũi ngửi, ôi! Mùi thì là.
Hắn ta nghi hoặc hỏi: “Các ngươi khóc cái gì?”
Tả hộ pháp Mộc Thải Thải là một người phụ nữ cao gầy, gầy đến mức trông như kẻ may mắn sống sót sau những năm nạn đói, nếu đêm khuya nhìn thấy người này, nhất định sẽ cho rằng nàng ta mới từ dưới mộ chui lên vì cả người chỉ toàn da bọc xương.
Mặt Mộc Thải Thải tê rần, vứt cho hắn ta một miếng vải cũ: “Che vào! Ngươi làm bọn chúng sợ hết cả rồi.” Mộc Thải Thải chép miệng, đám công tử này ngây thơ như vậy, không khỏi cảm thấy hoảng sợ, nhìn người đang khóc đằng kia xem, thở không ra hơi rồi.
Không ngờ trong mắt đám thiếu gia, nhìn thấy Mộc Thải Thải gầy như cái xác khô, đi lại như cương thi khiến đám người đó còn sợ hãi hơn việc nhìn thấy Tiểu Hắc trần như nhộng chạy linh tinh.
Đến khi Mộc Nhiêu Nhiêu thay mặt sơn trưởng đi gặp đám thiếu gia này, tất cả bọn chúng đã sợ đến mất hồn.
Đám thiếu gia này giống như đứa trẻ con bị sợ hãi, không còn bộ dạng của một thiếu gia giữa một nơi đầy những yêu ma quỷ quái thế này nữa, người nào người nấy đều vô cùng ngoan ngoãn.
Mộc Nhiêu Nhiêu: … Ta đang làm phép biến hình như thời cổ đại hiểu không?
Mặc dù các hoạt động trong thời gian rảnh rỗi của đám giáo đồ vô cùng phong phú, nhưng bản tính của con người không thể bị gột sạch nhất là bản tính thích buôn chuyện…
Sầm Tiểu Nhị bị giáo chủ phạt xong, không tới mấy canh giờ sau, tất cả mọi người trong giáo đều biết. Là mẫu thân của Sầm Tiểu Nhị, đương nhiên Mộc Nhiêu Nhiêu cũng biết chuyện này.
Mộc Nhiêu Nhiêu bấm tay tính thử, cách lần trước bị phạt vừa tròn một tháng, xem ra cũng có tiến bộ.
Sau khi tiết học toán thuật kết thúc, Mộc Nhiêu Nhiêu chậm rãi ra về, đi tới hang Bách Độc của Hữu hộ pháp Kiệt Đốc.
“Hữu hộ pháp đâu?”
Để xứng với cái tên hang Bách Độc, Kiệt Đốc nhét đầy đá vào một cái sân, tạo ra một cảnh tượng y hệt như cảnh sập mỏ.
Giáo đồ đứng ở cửa hang Bách Độc cúi người chào Mộc Nhiêu Nhiêu rồi trả lời: “Hữu hộ pháp ở trong phòng thuốc.”
“Ta tự đi.” Mộc Nhiêu Nhiêu đi vào bên trong, sau khi vòng qua mấy ngọn núi làm từ đá vụn chồng lên, cuối cùng nàng cũng tới được phòng thuốc của Kiệt Đốc.
Mộc Nhiêu Nhiêu gõ cửa, bên trong lờ mờ vang lên một âm thanh: “Khè khè khè.”
“Kiệt Đốc? Ngươi có trong đó không?”
Bên trong lại vang lên tiếng: “Khè khè khè.”
Hắn ta nuôi rắn sao?
“Ta vào đây.” Mộc Nhiêu Nhiêu đẩy khẽ cửa vào trong, cánh cửa không khóa, nàng dễ dàng đẩy nó ra.
Bên trong phòng không có người, nhận ra có một cái bóng trên xà nhà phản chiếu xuống mặt đất, Mộc Nhiêu Nhiêu ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông trưởng thành cao khoảng 1m75 mặc trường bào ghép từ những miếng vải rách, cả người hắn leo vắt vèo trên thanh xà nhà như một con rắn.
“Kiệt Đốc?”
Hốc má của người đàn ông lõm sâu vào, hai mắt xám ngoét, hốc mắt cũng trũng vào trong làm hiện rõ một khuôn mặt kỳ dị.
Đầu Kiệt Đốc khe khẽ lắc lư qua lại: “Khè khè khè.”
Mộc Nhiêu Nhiêu… Hiểu rồi, lại uống thuốc quá liều rồi đây.
Kiệt Đốc có sở trường dùng các loại độc, như Thần Nông trân trọng các loại cỏ, nhất định phải tự mình dùng loại thuốc đó, thấy không có vấn đề gì mới dùng cho người khác.
Kiệt Đốc có thể sống được tới bây giờ cũng là do mạng của hắn quá lớn.
Thuốc bao giờ cũng có ba phần độc, hắn uống thuốc bao nhiêu năm như vậy, di chứng để lại về sau vô cùng nghiêm trọng. Thần kinh của hắn không ổn định, nhưng sống ở giáo Hỗn Luân, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ còn hơn cả bệnh viện tâm thần, Kiệt Đốc sống cũng rất thoải mái.
Mọi người đều là “bệnh hữu” với nhau, không ai ghét bỏ ai cả.
Mộc Nhiêu Nhiêu mở ngăn kéo như một thói quen, lấy ra một bình dầu thuốc.
“Ta lấy một bình để dùng, bình lần trước dùng hết rồi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu lắc lư bình dầu thuốc trong tay rồi ra khỏi phòng. Đúng vào lúc cánh cửa khép lại, trần nhà xoay tròn như con ốc vít, Kiệt Đốc nói: “Khè khè khè, ta là rắn.” Giống như hắn đang nói, ngươi không có nhận xét gì sao?
… Diễn rất đạt, không biết lần này hắn lại uống phải thuốc gì.
Mộc Nhiêu Nhiêu cười híp mắt rồi nói: “Xem ra ngươi sắp ngủ đông rồi nhỉ?” Ngủ một giấc tỉnh lại, chắc là quay được về hình dạng ban đầu.
Hình như Kiệt Đốc rất hài lòng với nhận xét này, hắn cử động người trên thanh xà nhà, suýt chút nữa rơi xuống rồi hắn lại nói: “Hiện giờ ta chính là rắn tinh.”
Tốc độ tu luyện của ngươi cũng nhanh quá rồi đấy.
Khuôn mặt Mộc Nhiêu Nhiêu tỏ vẻ chán ghét: “Hiện giờ ta đang rất bận, còn có chuyện phải làm, không có thời gian tìm ông nội cho ngươi, cho ngươi một quả hồ lô này.” Nàng dùng tay phải cầm hồ lô trong thùng đựng nước trước cửa, ném thẳng vào đầu của Kiệt Đốc.
“Rắn tinh” Kiệt Đốc bị ném trúng, hai mắt đảo loạn rồi ngã từ trên xà nhà xuống.
Mộc Nhiêu Nhiêu gọi đứa bé canh phòng thuốc tới: “Hữu hộ pháp uống nhầm thuốc, người lấy cho hắn một chút thuốc giải độc rồi đỡ hắn vào trong phòng nằm ngủ đi.”
Có một lần Kiệt Độc uống nhầm thuốc, hưng phấn quá, suýt chút nữa đã đốt cả nhà.
Vậy nên từ đó về sau trước cửa phòng thuốc của hắn bao giờ cũng chuẩn bị một thùng nước để lúc nào có việc cần dùng đến.
Mộc Nhiêu Nhiêu cảm khái, năm đó nàng còn không biết gϊếŧ gà vậy mà bây giờ dù đánh ngất người ta, mặt vẫn không đổi sắc.
Lấy được dầu thuốc xong, Mộc Nhiêu Nhiêu tới chỗ của Sầm Tiểu Nhị.
Sầm Tiểu Nhị vẫn chưa lớn lắm nhưng là người rất giữ thể diện. Tư thế gà đứng một chân khiến chân trái của cậu sưng to như củ cà rốt đỏ rực, nhưng Sầm Tiểu Nhị vẫn cắn răng không nói gì.
Nghe thấy có tiếng chân người bước tới cửa, Sầm Tiểu Nhị hét lên: “Ra ngoài! Cút hết ra ngoài!”
“Nương cũng không thể vào sao?”
Cổ họng Sầm Tiểu Nhị nghẹn cứng, đứa bé ngồi dựa vào tường, mặt quay sang một bên, nhìn vào tường, không nói năng gì.
Đám nha hoàn và giáo đồ đứng ở trước cửa đi vào cũng không được, đi ra cũng không xong. Mộc Nhiêu Nhiêu xua tay, bảo những người đó lui hết xuống rồi mới bước vào trong, nàng kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường.
“Đưa chân ra đây nương xem nào.”
Sầm Tiểu Nhị vẫn còn khó chịu trong lòng, nghe thấy nhưng không cử động gì, làm như không nghe thấy Mộc Nhiêu Nhiêu nói gì.
Kiếp trước của Mộc Nhiêu Nhiêu chính là người làm vườn của tổ quốc, gọi đơn giản là giáo viên tiểu học.
Phụ huynh hướng dẫn một đứa trẻ hư làm bài tập, tức điên không chịu được, đến mức phải ép mình đọc quyển sách “Còn sống”. Mộc Nhiêu Nhiêu đã từng tiếp xúc với mười mấy đứa trẻ hư kiểu này rồi, sự nhẫn nại và bao dung của nàng đã đạt đến cảnh giới cao nhất.
Hai tay nàng giữ chặt vào eo của Sầm Tiểu Nhị, nhấc đứa trẻ bướng bỉnh này lên, quay nó về phía mình.
Một cậu bé chín tuổi mà Mộc Nhiêu Nhiêu dễ dàng bế lên như bế một chú chó con, không hề chớp mắt.
Sầm Tiểu Nhị bị ép quay người lại: … Năng lực phi thường này của mẫu thân! Hắn không thể chống lại được.
“Sưng to như vậy sao?”
Để gần lại nhìn, chân của Sầm Tiểu Nhị khiến nàng giật mình hoảng hốt.
Hốc mắt Mộc Nhiêu Nhiêu nóng lên, khóe mắt cũng đỏ ửng.
Sầm Tiểu Nhị nghe thấy tiếng Mộc Nhiêu Nhiêu sụt sụt mũi, cơ thể lập tức căng cứng, rồi quay đầu lại.
Mộc Nhiêu Nhiêu lấy chiếc khăn tay ở trong người ra chấm lên mắt.
Tuyến lệ của nàng rất thấp, nguyên nhân là vì các tế bào thần kinh phản chiếu phát triển quá mạnh, khiến nàng lúc nào cũng quá nhạy cảm, thấu hiểu cho người khác. Kiếp trước, trường học tổ chức đi xem phim chiến tranh phục vụ giáo dục, những bạn cùng lớp khác của Mộc Nhiêu Nhiêu mới chỉ buồn bã, một mình nàng nước mắt đã tràn mi.
Nàng nhìn lại mình, thấy mình khóc đến mức cả người co rút lại, hai mắt sưng như hai hạt hạnh nhân.
Lý trí nói với nàng rằng: Không được khóc, bộ phim đã kết thúc rồi! Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp cho học sinh đi ra ngoài rồi, nàng vẫn vừa đi vừa khóc, nước mắt rơi khắp cả rạp chiếu phim Hồng Tinh.
“Nương đừng khóc.” Nếu phụ thân nhìn thấy nhất định phạt cậu đứng thế gà đứng một chân nốt trên chân còn lại, như thế thì cậu không còn chân để đi nữa…
Sầm Tiểu Nhị biết mẫu thân mình là người mau nước mắt, mỗi lần cậu bị phạt, mẫu thân cậu đều khóc, mẫu thân cậu khóc càng lớn, phụ thân cậu lại càng mạnh tay hơn.
Nhìn thấy Mộc Nhiêu Nhiêu rơi nước mắt, cả người Sầm Tiểu Nhị lập tức căng cứng.
“Không khóc nữa, không khóc nữa.”
Đúng là đau lòng thật nhưng vẫn chưa đến mức phải khóc, trong lòng nàng hiểu rất rõ điều này, đều tại nàng mau nước mắt quá.
“Nương xoa cho con.”
Mộc Nhiêu Nhiêu đổ dầu ra tay, dùng nhiệt độ trong lòng bàn tay làm nóng nó lên rồi mới xoa đều lên cẳng chân bị phù của Sầm Tiểu Nhị.
“Con không thể học theo muội muội của mình, bớt cứng đầu đi một chút được sao?”
Dầu thuốc thoa lên chân nóng rực, nhưng sau đó lập tức trở nên rất mát, cảm giác nặng nề của bàn chân dần dần giảm đi.
Sầm Tiểu Nhị bĩu môi coi thường: “Nó chỉ biết nịnh bợ người khác thôi! Con không học theo nó đâu!”
Nếu so sánh xem ai biết tính toán hơn thì Sầm Tiểu Tam bỏ xa anh trai của con bé cả mười con đường, thêm cả một khúc cua nữa.
Mộc Nhiêu Nhiêu khẽ lắc đầu: “Con lừa cứng đầu.”
Mọi người đều nói đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn. Bốn đứa con của nàng, con gái lớn ngoan ngoãn không thể không cho kẹo, Sầm Tiểu Tam biết làm nũng để xin kẹo, còn Sầm Tiểu Tứ vẫn chưa đến lúc được ăn kẹo, chỉ còn có mình Sầm Tiểu Nhị. Là con trai trưởng của Sầm Không, lúc vừa mới biết nói chuyện, Sầm Tiểu Nhị đã biết gọi phụ thân, lắc lư đi theo sau Sầm Không, vô cùng đáng yêu.
“Nương… có phải ông ấy không thích con không?”
Xem xem, tức giận đến mức không thèm gọi một tiếng phụ thân luôn.
Mộc Nhiêu Nhiêu ấn nhẹ vào mắt cá chân của cậu bé rồi nói: “Sao con lại nghĩ như vậy, làm sao phụ thân của con lại không thích con được? Lúc con còn nhỏ, con cưỡi trên cổ ông ấy rồi còn tè cả lên đó. Lúc đi ngủ buổi tối, con đều đắp chung một chiếc chăn với phụ thân.”
Tối đó cả người Sầm Không cứng ngắc, buổi tối không ngủ được ngon, cứ một chốc lại tỉnh dậy một lần xem thử Sầm Tiểu Nhị, sợ mình ngủ quên nằm đè vào thằng bé.
Đây là lần đầu tiên Sầm Tiểu Nhị nghe thấy chuyện này, cậu bé tò mò: “Thật ạ? Sao con không nhớ?”
Mộc Nhiêu Nhiêu cười: “Lúc đó con mới có một hai tuổi, làm sao mà nhớ được.”
Sầm Tiểu Nhị nghĩ tới chuyện gì đó lại bĩu môi rồi từ từ nói: “Nhưng con cảm thấy con không giống ông ấy nhất.”
Suốt năm suốt tháng khuôn mặt Sầm Không không có biểu cảm gì, chuyện này chủ yếu liên quan đến việc hắn đã luyện Diệu Thánh Tâm Pháp từ khi còn nhỏ. Để kiềm chế sát dục và cơn đau gặm nhấm xương tủy, hắn thường ép mình giấu hết tất cả tình cảm xuống bên dưới lớp mặt lạnh lùng.
Kể cả về sau khi luyện đến cửa ải thứ chín của Diệt Thánh Tâm Pháp, sát dục và cơn đau không còn lại gì nữa nhưng Sầm Không đã quen với việc trưng duy nhất một khuôn mặt đẹp đó ra ngoài.
Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy, Sầm Không như vậy không phải chỉ do tính cách lãnh đạm mà là điển hình của kiểu khuôn mặt thiếu biểu cảm, gọi đơn giản là mặt liệt.
Ngoại trừ Mộc Nhiêu Nhiêu, rất ít người có thể đoán được tâm trạng của hắn.
Cho dù là vui vẻ, khó chịu hay chỉ đơn giản là hắn đang ngồi thừ ra thì khuôn mặt Sầm Không vẫn không có một chút biểu cảm nào.
Lúc đầu khi hai người chung phòng.
Da của Sầm Không rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu.
Cũng không hiểu lúc đó hắn đang căng thẳng hay đang phấn khích mà cả người hắn đều đỏ bừng, đỏ cho tới tận cổ, da thịt cứng ngắc nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên như cũ.
Còn cả lúc cô sinh con, Sầm Không sợ mình kích động phá vỡ cả bức tường nên bảo Kiệt Đốc chuyển đá từ hang Bách Độc tới, hắn ngồi trong vườn bóp đá để giảm bớt sự lo lắng.
Năm ngón tay hắn thon dài, hòn đá nhanh chóng bị bóp thành bột, hắn ngồi ngẩn ở đó bóp ra một núi một bột đá, nhưng việc quản lý cảm xúc trên mặt hắn vẫn làm rất tốt…
Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn về phía Sầm Tiểu Nhị, từ sắc mặt và ánh mắt của đứa nhóc này có thể lờ mờ nhìn thấy hình ảnh của người nào đó khi còn trẻ.
Nàng mỉm cười nhớ lại: “Nương lại cảm thấy, con là người giống phụ thân con nhất.” Kể cả là dung mạo hay tính tình ương bướng này.
Sầm Tiểu Nhị tỏ rõ sự không tin trên khuôn mặt: “Nương lừa con.”
Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu: “Nương lừa con làm gì chứ, lúc phụ thân con còn nhỏ giống y hệt con bây giờ.” Chỉ có điều biết che giấu hơn con thôi.
Trong mắt của Sầm Tiểu Nhị, mẫu thân của cậu là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng nhất trên đời này, chuyện gì cũng biết, cậu thật sự không thể hiểu nổi vì sao một người phụ nữ tốt như mẫu thân cậu lại gả cho một ngọn núi băng như phụ thân.
Nghe Sầm Tiểu Nhị hỏi như vậy, Mộc Nhiêu Nhiêu quay đầu nhìn ra phía cửa, không một bóng người.
“Cũng may phụ thân con không có ở đây.” Ông ấy nghe được thì con ăn đủ….
Sầm Tiểu Nhị hừ một tiếng, khẽ lầm bầm: “Ông ấy ở đây con cũng dám nói.” Nhưng ánh mắt lại liếc nhìn ra cửa để xác nhận xem có bóng dáng phụ thân ở đó hay không.
Mộc Nhiêu Nhiêu mỉm cười nhớ lại, khóe môi cong lên: “Vì sao lại thế nhỉ, đây là một câu chuyện rất dài…”
Tác giả có lời muốn nói: Cùng nghe Mộc Nhiêu Nhiêu kể chuyện “Những năm tháng tôi mở nhà trẻ ở tà giáo” hoặc tên khác là “Nhìn thấy tận mắt người phụ nữ của giáo chủ”
Hoặc tên là “Giáo chủ mặt liệt đem lòng yêu tôi”