Đọc truyện Full

Chương 124: Đêm trước bình minh

Lời nói của Mộc Nhiêu Nhiêu giống như hàng loạt cú đấm khiến Cung Câu Nhân không thể phản bác được. Trong lòng hắn ta cũng tự hỏi bản thân, tại sao sư phụ lại muốn luyện “Diệt Thánh Tâm Pháp”?

Thấy hắn ta sững sờ, Mộc Nhiêu Nhiêu tiếp tục nói: “ Mà vốn dĩ câu chuyện mà sư phụ ngươi bịa ra đã vô cùng vô lý rồi. Cho dù, cho dù cả nhà ngươi có quan hệ với bọn ta đi chăng nữa, thì tướng công của ta, chàng ấy mới có bao nhiêu tuổi, cũng xấp xỉ tuổi của ngươi thôi, chàng ấy làm sao có thể gϊếŧ cả nhà ngươi được? Mặc quần thủng đáy đi gϊếŧ người sao? Ngươi dựa vào đâu mà đổ chuyện này lên đầu chàng ấy! Cho dù đó là giáo chủ cũ của giáo Hỗn Luân làm thì ngươi đi mà quật mộ của ông ta lên. Hơn nữa, Giáo Hỗn Luân còn không phải theo chế độ cha truyền con nối, tướng công của ta cũng không phải con trai của giáo chủ cũ. Sư phụ của ngươi dựa cái gì mà lấy chàng ấy làm lễ tế cho cả nhà ngươi?”

Từng câu hỏi vặn lại khiến Cung Câu Nhân á khẩu không trả lời được.

Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn độ cháy, ừm, phun cũng tàm tạm rồi, có lẽ đã đến lúc cho ăn táo ngọt.

“Ngươi là một người ngay thẳng, có trái tim hào hiệp, có tình yêu bao la. Giáo Hỗn Luân của ta từ lâu đã không làm những chuyện không có tính người nữa. Bọn ta và những người thôn dân dưới chân núi Thanh Loan đã sớm trở thành người thân một nhà. Ngươi có thể đi hỏi, xem giáo Hỗn Luân có tìm bọn họ mua hạt giống không. Còn về những chuyện sư phụ ngươi làm, ngươi có thể không tin. Có điều, sự thật, đa phần đều là chuyện tàn nhẫn. Ngươi có thể tự mình đi chứng thực.”

Mộc Nhiêu Nhiêu thầm nghĩ, lão côn đồ bao năm qua chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, ước chừng chuyện xấu phải như cái sàng rồi! Nhất định có thể tìm ra manh mối để lại, không cần quá nhiều, chỉ cần có thể khiến Cung Câu Nhân hoài nghi là đủ.

Cung Câu Nhân bình tĩnh nhìn nàng, trong đầu nhớ tới những lời Lã Tiêu đã nói với hắn ta.

Lã Tiêu nói, giáo Hỗn Luân rất khác so với những gì giang hồ đồn đại, là một giáo phái rất nhiệt huyết yêu thương hoa màu. Ngay cả giáo chủ xuất quan cũng lựa chọn người đi thu hoạch vụ thu.

Cung Câu Nhân vừa định mở miệng thì đột nhiên, hắn ta ngậm lời lại, đưa ngón tay lên trước miệng: “Suỵt”.

“Người trên xà ngang sắp quay lại rồi, ta sẽ xác minh những gì cô nói.” Cung Câu Nhân do dự một lát rồi nhanh chóng nói thêm một câu: “Giáo chủ giáo Hỗn Luân có vẻ như đã biết cô ở đây rồi.”

Sau khi nói xong, Cung Câu Nhân giống như lúc đến, mở cửa sổ giấy ra, theo đường cũ biến mất ở ngoài cửa sổ.

Mộc Nhiêu Nhiêu đi tới bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại, đôi mắt chăm chú nhìn cửa sổ giấy màu trắng.

Bên trong l*иg ngực đập “thình thịch” liên hồi.

Một lúc sau, nàng mím môi lại, mỉm cười không chút dấu vết.

Sầm Không, chàng nhanh lên một chút đi.

Nếu cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, chàng sẽ không thể ôm nổi ta nữa đâu…

Hoắc Bố Xương không biết rằng, dưới sự xúi giục của Mộc Nhiêu Nhiêu, đại đệ tử lương thiện của ông ta đã đi trên con đường quang minh để khám phá ra được sự thật.

Lời nói của Mộc Nhiêu Nhiêu giống như một cái gai, đâm thẳng vào trái tim Cung Câu Nhân, khiến hắn ta ăn không ngon, ngủ không yên. Ban ngày trông thấy sư phụ lắc lư đong đưa đi về phía mình, hắn ta có cảm giác kinh hãi giống như gặp ma giữa ban ngày vậy.

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, vào một đêm trăng thanh gió lộng, Cung Câu Nhân lén lút lẻn vào thư phòng của Hoắc Bố Xương.

Trong thư phòng của Hoắc Bố Xương có một ám thất, chỉ có những người thân tín với ông ta mới biết chuyện này, Cung Câu Nhân vừa hay là một trong số đó.

Không ai biết cơ chế của lối vào ám thất, Cung Câu Nhân ở trong phòng suy nghĩ cả một canh gia, cuối cùng cũng tìm được cách mở cửa.

Mỗi một việc mà người ta làm ra, chắc chắn sẽ đều lưu lại dấu vết.

Trong mấy chục năm qua, Hoắc Bố Xương đã đánh trộm hàng chục cuốn bí kíp võ công, mật thất vốn dĩ không lớn, nhưng lại chưa đầy bí kíp võ công và binh khí, tâm pháp võ công nhà họ Cung đương nhiên cũng nằm trong số đó.

Nắm trong tay ánh nến mờ ảo, Cung Câu Nhân khó có thể tin được tất cả những gì hiện ra trước mắt mình, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách bí kíp võ công nhà họ Cung.

Có lẽ, hắn ta từ lâu đã phát hiện ta, chỉ là không dám tin mà thôi.

Vài ngày sau, vào một buổi đêm khuya.

Mộc Nhiêu Nhiêu xõa tóc trên gối, tóc vẫn chưa khô hết, nàng ngẩn ngơ nhìn ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ giấy.

Đôi tay xoa xoa lên bụng, những ngày qua ăn uống rất tốt, bụng nàng đã đầy đặn hẳn lên rồi.

Không biết bây giờ Sầm Không như thế nào?

Sau khi thành hôn, tình trạng giấc ngủ của Sầm Không đã được cải thiện rất nhiều. Không chỉ có tình trạng giấc ngủ mà các mặt khác cũng đều tốt lên rất nhiều.

Buổi tối là thời khắc xúc động lòng người nhất của các cặp phu thê mới cưới, cuộc đua thể lực!

Cơ bắp của Sầm Không trắng trẻo lạnh lẽo, bờ vai rộng lớn, nhiệt độ cơ thể vẫn luôn không quá nóng. Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu, thôi dừng, tới đây thôi, không thể nghĩ nữa, ngày mai còn phải đấu trí so dũng với lão lưu manh kia.

Nàng vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một tiếng “rầm” vang lên.

Tim gan của Mộc Nhiêu Nhiêu dù có lớn cỡ nào, bản thân ở trong môi trường xa lạ cũng sẽ không tránh khỏi ngủ không được sâu. Thời điểm cửa phòng bị đẩy ra, nàng đột nhiên từ trên giường bật dậy.

Lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là ánh nến, sau ánh nến là khuôn mặt trắng bệch không chút râu tia giữa màn đêm đen kịt, hệt như một bóng ma đột nhiên xuất hiện trong phim kinh dị.

“Phu nhân à, ngươi tạo ra một công pháp tốt thật đấy, lừa lão phu xoay vòng vòng.”

Khoảnh khắc nghe thấy lời này, trong não bộ của Mộc Nhiêu Nhiêu xẹt qua một tia sáng, lộ tẩy rồi.

Hoắc Bố Xương không ngốc, nếu không thì bao nhiêu năm qua sao có thể làm ra nhiều chuyện xấu như vậy mà không hề bị người ta phát hiện. Khát khao của ông ta dành cho “Diệt Thánh Tâm Pháp” đã trở thành kẽ hở sơ suất cho ông ta. Mà Mộc Nhiêu Nhiêu vừa hay nhân lúc đầu óc của ông ta không tỉnh táo, lẻn vào kẽ hở đó.

Tuy nhiên sau khi luyện tập nhiều ngày như vậy, ngoại trừ dung mạo trẻ hóa giống như trở lại mười tám tuổi ra, Hoắc Bố Xương không cảm thấy nội lực của mình có chút thay đổi nào. Để hóa giải sự xung đột giữa công pháp mới và thể chất của bản thân, ông ta không thể không tiêu tán một phần chân khí, từ đó dẫn đến đan điền của ông ta trở thành một mảnh phù phiếm.

Vào hôm nay, sau khi Hoắc Bố Xương tắm xong, ngồi ở trước gương chải tóc, ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân không khỏe, nhưng ông ta lại không thể nói ra không khỏe ở chỗ nào.

Cho đến ban đêm khi chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ của ông ta xuất hiện hàng chục người nam tử, tất cả đều là đệ tử của phái Thanh Sơn. Bọn họ phía trên cởi trần, luyện quyền dưới cái nắng như thiêu đốt, cơ bắp cuồn cuộn xuyên qua chiếc áo choàng ướt đẫm mồ hôi. Nhìn thấy vậy Hoắc Bố Xương đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Khi ông ta vươn tay ra, muốn chạm vào bắp thịt sáng bóng thì sau lưng truyền đến một giọng nữ kinh ngạc: “Chưởng môn, ngài đang làm gì vậy?”

Hoắc Bố Xương đột nhiên quay đầu lại, Dung ma ma, Lã Tiêu và các nữ đệ tử khác trong giáo đều kinh ngạc nhìn ông ta.

“Bổn chưởng môn, không có, không có…”

Ông ta đang làm gì vậy?

Giật mình một cái, Hoắc Bố Xương bị dọa cho tỉnh dậy từ trong mộng.

Trong bóng đêm bao trùm, ông ta thở hổn hển, đột nhiên nghĩ đến cảm giác không khỏe trước khi ngủ.

Ông ta, Hoắc Bố Xương, đường đường là một đại nam nhân, từ khi nào lại coi trọng dung nhan của mình như vậy?

Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là từ sau khi luyện “Diệp Thánh Tâm Pháp”, ông ta không những bắt đầu coi trọng dung nhan mà còn bắt đầu chú ý đến thân thể của các đệ tử nam trong phái Thanh Sơn.

Cơ thể ông ta… càng ngày càng nữ tính.

Đó là điểm đặc biệt của “Diệt Thánh Tâm Pháp” sao?

Hoắc Bố Xương lắc đầu, không phải, nếu là như vậy thì Sầm Không căn bản sẽ không thành thân!

Một phỏng đoán khủng khϊếp xuất hiện trong đầu Hoắc Bố Xương. Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ, rất có khả năng là ngay từ đầu, những điều nha đầu kia nói đều là giả!

Hoắc Bố Xương xoay người từ trên giường ngồi dậy, mặc thêm áo choàng. Vốn dĩ muốn trực tiếp đi chất vấn Mộc Nhiêu Nhiêu, nhưng ông ta lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định… cài một cây trâm đẹp trước rồi mới đi.

Trong lòng ông ta thầm an ủi bản thân, không sao, đều là do tâm pháp kia nên hiện giờ ông ta mới như vậy. Đợi đến khi ông ta làm rõ đó là tâm pháp gì, ông ta nhất định sẽ hồi phục lại như lúc đầu!

Như vậy… rốt cuộc là bạch ngọc trâm đẹp hay hồng ngọc trâm đẹp hơn? Buổi tối mà, vẫn là hồng ngọc trâm bắt mắt hơn một chút nhỉ?

Cách phái Thanh Sơn không xa.

“Giáo chủ, còn bốn dặm nữa có lẽ là đến phái Thanh Sơn, chúng ta…” Lý trưởng lão còn chưa nói xong, Mộc Thải Thải từ một bên đã nói xen vào: “Giáo chủ, chúng ta bây giờ đi luôn? Hay là nghỉ ngơi nửa khắc rồi lại tiếp tục di chuyển?”

Lý trưởng lão: “…” Nghỉ ngơi nửa khắc với bây giờ đi luôn có khác gì nhau? Ngay cả thời gian đến nhà xí cũng không đủ!

Bề ngoài Mộc Thải Thải nhìn không có gì khác so với bình thường nhưng người quen thuộc với nàng ấy đều sẽ biết, những ngày qua có thể nói nàng ấy vô cùng bất thường.

Không biết có phải do khinh không bị ảnh hưởng hay không mà một bữa Mộc Thải Thải ăn hết hai bát cơm đầy có ngọn.

Nàng ấy và Mộc Nhiêu Nhiêu từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau. Bao nhiêu năm qua, số ngày nàng ấy không gặp Mộc Nhiêu Nhiêu chưa bao giờ vượt quá nửa tháng, chứ đừng nói hoàn cảnh sống chết bất định như bây giờ!

Đám mây lơ lửng dưới ánh trăng, che mất nửa vầng minh nguyệt.

Khuôn mặt của Sầm Không chìm khuất một nửa vào trong bóng tối, nói: “Lên đường.”

Mộc Thải Thải nhận lệnh, dẫn đầu xông lên trước, vừa rồi ăn hơi nhiều, nàng ấy bay có chút cố sức, dừng lại nửa chừng, ôm lấy thân cây nôn mửa một hồi.

Lý trưởng lão từ phía sau chạy đến: “…”

Tại sao, bà ta và Mộc Thải Thải lại có duyên phận như vậy?

Các vị trưởng lão cùng Tả Hữu hộ pháp, hai người một nhóm, một nhóm cùng Sầm Không đi ở phía trước, một nhóm cùng hai trăm giáo đồ đi theo ở phía sau.

Có lẽ là duyên phận đặc biệt nên mới có thể cho Mộc Thải Thải và Lý trưởng lão cuối cùng có thể tiến đến cùng nhau.

“Tả hộ pháp, cô vẫn ổn chứ?”

Mộc Thải Thải dùng tay áo lau miệng, Lý trưởng lão thấy vậy khóe mắt giật giật.

“Không sao, ta bay lên trước.”

Trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng của Mộc Thải Thải đâu rồi.

Tại phái Thanh Sơn.

Không biết đang có hơn hai trăm người hướng về phái Thanh Sơn, Hoắc Bố Xương ngồi trên ghế nham hiểm chăm chú nhìn Mộc Nhiêu Nhiêu: “Tâm pháp mà ngươi đưa cho lão phu rốt cuộc là cái gì?”

Không rõ tại sao lại bị bại lộ, Mộc Nhiêu Nhiêu ngồi ở trên giường giả ngu nói: ‘“Diệt Thánh Tâm Pháp” mà Sầm Không bảo ta khắc.”

“Nói bậy! Nếu như tâm pháp này là “Diệt Thánh Tâm Pháp” thì Sầm Không… hắn ta căn bản không thể làm chuyện phòng the!”

Mộc Nhiêu Nhiêu trợn to đôi mắt: “Này, gia gia, Sầm Không chàng ấy có thể làm chuyện phòng the được hay không là chuyện của phu thê bọn ta, ông không thể nói được đâu.”

“Ai quan tâm đến chuyện của phu thê các người!” Hoắc Bố Xương buổi tối mặc áo choàng hoa, trên đầu cài hồng ngọc trâm, dưới ánh nến nhìn chẳng khác gì ma nữ trong am ni cô.

“Nếu như ngươi đưa chiêu thức thật thì lão phu có thể đảm bảo, trước đó đối đãi với ngươi như thế nào, sau này cũng sẽ đối đãi với ngươi như vậy, nếu ngươi không đưa… hừ!”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Không đưa thì làm sao?” Nàng thực sự muốn biết, không đưa thì sẽ như thế nào.

Hoắc Bố Xương: “Nếu như ngươi không đưa, vậy chỉ có thể cho phu nhân thưởng thức một chút thủ đoạn của lão phu thôi.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ồ, ta cũng chẳng có gì có thể đưa cả.”

Hoắc Bố Xương: “… Thế sao ngươi lại muốn hỏi?”

Mộc Nhiêu Nhiêu chớp đôi mắt to: “Tò mò thôi.”

Hoắc Bố Xương hít sâu một hơi, chậm rãi từ trên ghế ngồi dậy. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, ông ta đột nhiên đứng lên như vậy, bỗng dưng có cảm giác rất áp bức.

“Xem ra, phu nhân ở đây sống quá thoái mái rồi thì phải, lão phu…”

Lời nói tàn nhẫn chưa kịp buông xuống, Dung ma ma đột nhiên đẩy cửa bước vào: “Chưởng môn, không, không ổn rồi!”

Hoắc Bố Xương nhướng mày: “Cái gì không ổn?”

Dung ma ma thở hồng hộc, nói chuyện đứt quãng: “Giáo Hỗn Luân… một nữ tử… gầy… không nghe… vèo… bụp… tất cả xông vào rồi!”

Hoắc Bố Xương: “Cái gì mà lộn xộn lung tung thế?”

Mộc Nhiêu Nhiêu kích động nói: “Có phải là một nữ nhân vừa gầy vừa cao của giáo Hỗn Luân, không nghe các người ngăn trở, bay vèo một cái đã tiến vào. Sau đó những người khác đánh sập cổng lớn, toàn bộ người của giáo Hỗn Luân đều đã tiến vào không?”

Dung ma ma thở hổn hển gật đầu.

Hoắc Bố Xương ngạc nhiên: “Tại sao cô lại biết?”

Khóe miệng Mộc Nhiêu Nhiêu cong lên, im lặng không nói.

Ta không chỉ biết mà còn biết nữ nhân cao gầy đo chính là tỷ tỷ của mình!

Tác giả có điều muốn nói: Đến rồi, đến rồi, đến rồi.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full