Chương 66:
Đại khái là do ngày nghĩ đêm mơ, trước Trần Hóa Vũ còn đang nhớ đến chuyện Tử Sơn Quân nói mớ, đợi đến buổi tối lúc nghỉ ngơi thì hắn đã lại mơ mơ màng màng, mơ thấy sự kiện trăm năm trước kia.
Vào lúc ấy, mặc dù trên phương diện luyện đan Trần Hóa Vũ đã có chút danh tiếng nhưng cũng chỉ là tầm trung mà thôi. Sư phụ của Trần Hóa Vũ thường nói, hắn vẫn còn chưa thông suốt, đợi sau khi thông suốt thì sẽ càng tốt hơn. Nhưng Trần Hóa Vũ lại không đồng ý lắm với suy nghĩ này, luyện đan thì luyện đan thôi, liên quan gì đến thông suốt chứ?
Vì để trốn bị sư phụ cằn nhằn, Trần Hóa Vũ trực tiếp nhận một nhiệm vụ ở tông môn, chuẩn bị ra ngoài thay đổi tâm trạng.
Nhiệm vụ Trần Hóa Vũ nhận liên quan tới việc một trấn nhỏ cúng tế người sống, thật thật giả giả là do ma tu hoặc tà thần tu gây ra, bởi vì trấn nhỏ này không lớn cũng không có tu sĩ nào từng bỏ mạng, vì thế cấp độ nhận nhiệm vụ chỉ cần đạt hậu kỳ Kim Đan. Mà tu vi Trần Hóa Vũ thì đã là Nguyên Anh, chọn một nhiệm vụ như thế, hiển nhiên như vật nằm trong tay.
Kết quả ngày thứ hai đến trấn nhỏ, Trần Hóa Vũ lập tức bị vả mặt.
Cái này mà là nhiệm vụ kỳ Nguyên Anh có thể xử lý nhiệm vụ à, ít nhất cũng phải là kỳ Hóa Thần đấy biết chưa?
Tà thần tu trấn nhỏ này cúng tế đã đạt đến trình độ có thể cùng lúc điều khiển tất cả tín đồ, nếu đổi thành một tiên tu đến đây, tệ nhật cũng phải từ kỳ Hóa Thần trở lên. Hắn, một Nguyên Anh nho nhỏ, đã vậy còn là một luyện đan sư, lấy cái gì cứng đối cứng với người ta?
Ngay lúc Trần Hóa Vũ sắp mất mạng, từ trên trời giáng xuống một Tử Sơn Quân, đại chiến một trận với tà thần tu kia, tuy cũng không thắng, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể dắt Trần Hóa Vũ ra ngoài, hai người cùng nhau chạy.
Tiện thể nhắc luôn, hình tượng của Tử Sơn Quân hồi trăm năm trước, vẫn chưa phải là một nam nhân trung niên thận trọng đoan chính đâu, mà là một thằng nhóc mặt non choẹt không khác gì thiếu niên 15, 16 tuổi, hơn nữa trời sinh còn có một đôi mắt hoa đào, mặc một thân pháp y màu tím vô cùng sang quý, trên đầu còn đội mũ vàng, nhìn càng giống như một vị công tử thế gian hơn, tóm lại vẻ ngoài thật sự không đáng tin chút nào.
[mắt hoa đào]
Tuy Trần Hóa Vũ hiểu rõ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, thế nhưng ngay lúc Tử Sơn Quân vừa mới xuất hiện, hắn vẫn hơi nghi ngờ một chút. Đợi đến khi Tử Sơn Quân kéo hắn chạy trốn, Trần Hóa Vũ mới yên lòng.
Người này nhìn như không đáng tin nhưng trên thực tế vẫn rất đáng tin.
Trần Hóa Vũ nói trong lòng như vậy.
“Tại hạ là Trần Hóa Vũ, đa tạ vị đạo hữu đã cứu giúp, không biết tôn tính đại danh của đạo hữu thế nào?” Trần Hóa Vũ rất thích kết bạn, bây giờ lại càng rất muốn kết bạn với ân nhân cứu mạng của mình.
“Ta tên Tử Sơn Quân, là sơn thần ở gần đây. Mà tên tà thần này cướp tín đồ của ta, đoạn nhang đèn của ta, đúng là đáng ghét, ta cứu ngươi chỉ là tiện tay thôi, đừng để ý.” Tử Sơn Quân nghiêm túc phất tay một cái, nhìn rất chi là phong độ.
“Thì ra là tiểu sơn thần.” Trần Hóa Vũ cười nói, “Các hạ tuổi nhỏ như vậy mà đã là một sơn thần rồi, chứng tỏ thực lực rất phi phàm.”
“Tuổi của ta còn lớn hơn ngươi rất nhiều, đừng có thêm một chữ tiểu trước hai chữ sơn thần.” Tử Sơn Quân sờ sờ mặt mình, biểu hiện buồn rầu. Cái mặt này lớn lên vừa non vừa không đáng tin, chắc chắn là trở ngại lớn nhất trên con đường tu luyện thần tu của hắn.
Người phàm đều nói, “Trẻ người non dạ không làm được việc lớn”, hắn không chỉ phải biến mình già hơn mà còn phải nuôi râu mép mới được.
“Được rồi, sơn thần đạo hữu.” Trần Hóa Vũ gật đầu, “Tại hạ là một luyện đan sư, vừa nãy ngươi đối chiến với tà tu kia, sợ là đã tổn thương nguyên khí, không bằng thử đan dược của ta xem, bổ trợ bổ khuyết.”
“Ta không cần, ta…” Tử Sơn Quân còn muốn thể hiện bản lĩnh của mình, nhưng cả người lại như con diều đứt dây, ngã thẳng cẳng.
Trần Hóa Vũ tay mắt lanh lẹ đỡ được người, hai tay dinh dính.
Toàn bộ phần lưng của Tử Sơn Quân gần như đã chảy đầy máu, hơn nữa máu này còn có xu thế chuyển đen, không cần nghĩ, chắc chắn gã tà thần kia đã bí mật hạ độc thủ mới có thể như vậy.
Trần Hóa Vũ nhìn Tử Sơn Quân đã hôn mê bất tỉnh, quả thực muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Bản thân bị thương cũng không biết, không nhanh chóng trị liệu mà còn muốn tinh tướng, rốt cuộc cũng chỉ là một tên không đáng tin!
Trần Hóa Vũ không thể không đỡ Tử Sơn Quân, trốn trong một cái sơn động ở sâu trong núi, sau đó đút cho Tử Sơn Quân một viên linh đan sư phụ cho hắn, rồi đợi Tử Sơn Quân tỉnh lại.
Dù sao người ta cũng đã cứu mình, ân tình thì vẫn phải báo.
Đại khái là do linh đan sư phụ cho thật sự rất hữu dụng, máu trên người Tử Sơn Quân cũng chậm rãi dừng lại, sắc mặt cũng đã hơi hồng hào trở lại.
Nhưng mà vào tối hôm đó, Tử Sơn Quân vẫn phát sốt.
Lúc Trần Hóa Vũ phát hiện Tử Sơn Quân phát sốt, thiếu chút nữa không khống chế nổi tâm tình của mình.
Đừng nói cái danh sơn thần là do tên này tự phong cho bản thân đấy nha, sao còn học người phàm phát sốt nữa vậy?
Từ sau khi Trần Hóa Vũ tám tuổi thì không còn sốt nữa đâu!
“Nhưng mà chắc chắn linh đan này có tác dụng, có lẽ bây giờ nó đang phát huy dược hiệu loại trừ dư độc.” Trần Hóa Vũ lầm bầm lầu bầu an ủi.
Tử Sơn Quân phát sốt không khác gì người phàm.
Khoảng chừng đến nửa đêm, Trần Hóa Vũ còn nghe thấy Tử Sơn Quân nói mớ.
“Chạy mau.”
“Ngươi chạy trước, ngươi không đối phó lại hắn.”
“Bảo vệ tốt hai mắt của ngươi!”
Xem ra tuy tên này không đáng tin, nhưng ở trong mơ lại rất cố gắng chiến đấu với tà thần tu kia.
Trần Hóa Vũ thở dài, cũng do họ xui xẻo, gặp phải một đối thủ như thế, nếu không nào có chuyện bị thương nặng như vậy? Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng lẽ tà thần tu kia có pháp thuật gì làm trọng thương hai mắt sao, sao lại phải bảo vệ hai mắt nhỉ?
“Diệp Tiêu…”
“Ăn tối?” Trần Hóa Vũ buồn bực vỗ vỗ mặt Tử Sơn Quân, “Đã là giờ này rồi, ngươi còn muốn ăn tối nữa không?”
[ăn tối đọc là dạ tiêu, bạn Vũ nghe nhầm Diệp Tiêu thành dạ tiêu.]
Ngày hôm sau, đợi đến khi Tử Sơn Quân tỉnh lại, lập tức nhìn thấy Trần Hóa Vũ đặt một đống đồ ở trước mặt mình.
“Mẹ nó, ngươi kêu cả đêm, ta chuẩn bị hết cho ngươi rồi đấy, ăn nhanh đi.” Trần Hóa Vũ cố nén tức giận, tự nói với mình đây là ân nhân cứu mạng, hắn nhất định phải đối xử cho tốt, “Ngươi thật sự là sơn thần mà không phải thực thần?”
Đầu óc Tử Sơn Quân mơ hồ, nhưng sau khi bị thương nặng thì rất đói bụng, bởi vậy hắn một hơi ăn sạch sẽ tất cả những món này.
“Khoan đã, chẳng lẽ lúc trước Tử Sơn Quân gọi là Diệp Tiêu, mà không phải là ăn tối?” Trần Hóa Vũ tỉnh lại, nhớ tới nội dung trong giấc mơ, lúc này cả người ngẩn ngơ.
Nhưng dù sao đây chỉ là một giấc mộng, thật ra ngay cả bản thân Trần Hóa Vũ cũng không nhớ rõ lúc trước Tử Sơn Quân nói rốt cuộc là gì, biết đâu lúc ấy Tử Sơn Quân đói bụng thật?
Nhìn dáng vẻ của Tử Sơn Quân, hình như cũng không nhớ tới.
Trần Hóa Vũ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục quan sát. Tử Sơn Quân là bạn bè hắn quen biết nhiều năm, nếu hắn thật sự là chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn gì kia thì với tính cách của hắn, sợ là sẽ không có chút cảm tình nào với Diệp Tiêu cả. Lúc đó, lỡ đâu chọc giận người ta, người ta yêu quá sinh hận rồi gϊếŧ hắn thì phải làm sao bây giờ?
Không phải Trần Hóa Vũ chưa từng thấy, tình sát ở Tu Chân rất đáng sợ.
Đêm đó, đại khái chỉ có hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu là được nghỉ ngơi tốt.
“Chu đạo hữu, con và sư phụ đã nói xong rồi, trước để con đi với hai người.” Sùng Minh có hơi không nỡ nhìn Tử Sơn Quân, nhưng vẫn kiên định nói ra câu trả lời của mình, “Nếu như con không phải là người hai người muốn tìm thì lại trở về tìm sư phụ.”
Viền mắt Tử Sơn Quân có chút hồng, rõ ràng luyến tiếc đồ đệ của mình.
“Chuyện này không vội.” Chu Trường Dung đứng trên bả vai Sư Vô Cữu, chậm rãi trả lời, “Thật không dám giấu giếm, trước mắt ta và Sư tiền bối vẫn còn chưa tìm ra cách mang người lên tầng trời Thị Phi an toàn. Thừa dịp bây giờ còn chút thời gian, chi bằng tìm thử nữa xem. Lúc đó ta chỉ kịp kiểm tra ở phía đông thôi, còn ba phương hướng khác ta vẫn chưa thăm dò, biết đâu ở những nơi khác cũng có người nắm giữ dấu ấn công đức bẩm sinh thì sao.”
“Tốt quá đi, vậy con vẫn có thể ở chung với sư phụ một khoảng thời gian nữa rồi, vẫn còn rất nhiều thứ con chưa học kịp.” Tựa như Sùng Minh không thất vọng chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy chậm một chút thì tốt hơn.” Trần Hóa Vũ bởi vì có nghi ngờ trong lòng, lúc này cũng đứng về phía Chu Trường Dung, “Hiện giờ đã có không ít người bị Sư đạo hữu đánh lùi, bây giờ chúng ta rất an toàn. Đợi Hoàng đạo hữu hơi khôi phục thì chúng ta có thể đi kiểm tra mấy phương hướng khác.”
Bây giờ số người còn ở lại Thế Gian, phỏng chừng cũng chưa tới hai phần mười, gần như đều là các tiên nhân tìm những môn phái ở giới Tu Chân tới hỗ trợ, không có người thông đồng làm bậy như lúc trước.
Chỉ cần không ra tay với người phàm, bọn họ lại hơi tránh né một chút thì sẽ không có vấn đề gì.
“Sùng Minh, con yên tâm, ta nhất định sẽ tận hết khả năng dạy con.” Tử Sơn Quân nghe Chu Trường Dung nói, cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nghiêm túc trước kia, “Thêm một phần bản lĩnh, chính là thêm một phần sức mạnh tự vệ.”
Cùng lúc đó, giới Tu Chân.
“Kỳ lạ, sao nhiều người biến mất cùng lúc thế?”
“Không chỉ nhóm tiên tôn biến mất mà rất nhiều ma tôn cũng đã biến mất, mấy người ở yêu tộc cũng không có tin tức nào.”
“Quái lạ, thật sự quái lạ.”
Nhóm mấy tiên tôn cùng nhau tập hợp lại, ở bên ngoài có một ngàn tu sĩ canh gác, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt có thể xưng tụng là tường đồng vách sắt.
Mấy tiên tôn này đến những môn phái ở giới Tu Chân, chỉ cần đánh đổi một số thứ nho nhỏ là đã có thể nhận được tiếp đãi long trọng nhất. Hầu như trong mắt những tu sĩ Độ Kiếp, Đại Thừa hay là những người độ kiếp thất bại rồi binh giải tán tiên đều xem bọn họ thành hi vọng phi thăng. Mà bọn họ làm tiên tôn, dù bây giờ đến giới Tu Chân, thực lực bị hạn chế nhưng ánh mắt và kinh nghiệm lại không hề thiếu. Vạch rõ điểm yếu của bọn hắn rồi lại nhắc nhở thêm vài câu, điều này đối với bọn họ mà nói chỉ là một việc rất nhỏ.
Bởi vậy, rất nhiều tu sĩ nguyện ý giúp bọn họ tìm người.
Bây giờ ngoại trừ một số ít tu sĩ Bắc Cương thì hầu hết các tu sĩ Đông Cương, Tây Cương và Nam Cương đều muốn cướp chỗ đến trước mặt những tiên nhân để lấy lòng bọn họ.
Có điều mấy tiên tôn cũng hiểu rõ đạo lí tốt quá hoá dở, không truyền thụ quá nhiều thứ không thuộc về giới Tu Chân, tránh cho lúc nào đó trở lại bị Nhân Hoàng tính sổ.
Kết quả, gần đây các tu sĩ giới Tu Chân đến truyền tin cho bọn họ, những tiên tôn ma tôn bọn họ nhìn chằm chằm từ xa kia lại đột nhiên biến mất toàn bộ, hơn nữa còn là biến mất không còn tăm hơi, nếu không họ cũng không vội vàng đưa tin.
“Chẳng lẽ, Nhân Hoàng ra tay rồi?” Một tiên tôn đưa ra ý tưởng có khả năng nhất.
Mấy người bọn họ nói khó nghe thì chính là trộm vượt biên, hoàn toàn chưa được Nhân Hoàng đồng ý. Nhưng nói ngược lại thì bọn họ có nhiều người như vậy, nghĩ cũng biết Nhân Hoàng Tịch Chu không thể đồng ý cho bọn họ hạ giới toàn bộ.
“Rất có thể.” Một người khác khẳng định nói, “Ở Tiên giới, Nhân Hoàng không thể đối phó với chúng ta dễ dàng. Nhưng hôm nay ở hạ giới, nhóm đệ tử kia của Nhân Hoàng có thủ lệnh của Nhân Hoàng, có thể duy trì tu vi lúc mạnh nhất trong một khoảng thời gian ngắn, muốn đối phó với chúng ta dễ như ăn cháo. Nếu không, không còn cách giải thích nào khác cho việc tại sao những người kia lại đột nhiên biến mất được.”
“Vậy sao bọn họ không tới tìm chúng ta?” Một người khác đặt ra vấn đề mới.
“Dù tu vi đệ tử Nhân Hoàng toàn thịnh thì cũng không thể một hơi đối phó với nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ bị thương.” Một người trả lời, “Hẳn chúng ta vừa tránh thoát được một kiếp. Nhưng sau này, sợ là phải cẩn thận hơn.”
“Nói có lý.”
“Đúng rồi, vụ tìm ngươi có dấu ấn công đức, bên phía các ngươi tiến triển thế nào rồi?” Nói chung, bọn họ đến hạ giới cũng vì tìm người.
“Bên ta đã loại bỏ được không ít thần tu.” Nói đến chuyện này cũng làm người ta nhức đầu, “Nói vậy thì số mệnh của người nắm giữ dấu ấn công đức bẩm sinh phải hơn người, hơn nữa thường có thể gặp dữ hóa lành, thế nhưng những năm gần đây số lượng thần tu tăng nhiều, muốn rút nhỏ phạm vi trong một chốc thì không phải là chuyện đơn giản.”
“Lại thêm bảy mươi, tám mươi năm nữa, hẳn không có vấn đề gì.”
Nhiều người ở giới Tu Chân như vậy, muốn tìm ra một người cũng không khó.
Nhưng điều kiện tiên quyết nhất là, bọn họ phải tránh được bảy mươi, tám mươi năm dưới mí mắt của Nhân Hoàng mới được.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều không có tự tin.
Bọn họ vẫn chưa biết, bọn họ gần như là nhóm hi vọng cuối cùng.
“Báo —— “
Vừa lúc bọn họ đang buồn rầu thì lại có tin tức mới đến.
“Nghi vấn có người nắm giữ dấu ấn công đức bẩm sinh xuất thế, là đệ tử Sùng Minh dưới trướng sơn thần Tử Sơn Quân.”
Thành A Thanh tầng trời Thị Phi.
“Xin lỗi, chư vị, thành chủ nói, không tiếp khách.” Thủ vệ phủ thành chủ tận hết chức trách, chặn đứng nhóm tiên tôn ma tôn mênh mông cuồn cuộn chuẩn bị gϊếŧ tới cửa bên ngoài.
“Bọn ta có việc gấp, nhất định hắn phải gặp chúng ta.”
“Ngươi lại đi thông báo, chúng ta có chuyện quan trọng cần nói.”
Bọn thủ vệ thấy nhiều người đến như vậy, mà tất cả bọn họ đều có thực lực mạnh mẽ, cũng có hơi chống đỡ không được, chỉ có thể đáp ứng với bọn họ, lại đi vào thông báo lần nữa.
“Thành chủ, bên ngoài có rất nhiều người, đa số đều là khách ngài mời trước đây, hiện giờ bọn họ đang la hét có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ngài, muốn gặp mặt ngài một lần.”
Diệp Tiêu mở mắt, cười một tiếng.
“Cũng chỉ là một đám thất bại, dòng ô hợp mà thôi.” Ban đầu lúc quyết định mời những người này, Diệp Tiêu cũng đã dự liệu được sẽ có cảnh tượng như thế, chỉ là hắn không ngờ, vừa mới qua không lâu, những người này đã tới hết rồi.
Xem ra Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu ở Thế Gian cũng thật không tệ, nhanh như vậy đã đào thải hơn một nửa đối thủ.
“Nói cho bọn họ biết, ta sẽ ra.”
“Vâng.”
Thủ vệ đợi được thành chủ trả lời, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi thủ vệ thuật lại lời nói của Diệp Tiêu cho những người bên ngoài nghe thì những người này mới an tĩnh hơn một chút, không tiếp tục ồn ào giống như lúc trước.
Diệp Tiêu khởi động tất cả trận pháp phòng ngự trong phòng của mình, rồi cầm lấy bảo kiếm tùy thân, lúc này mới nhanh chân ra ngoài thành.
Hắn liếc mắt đã thấy những người chờ ở bên ngoài kia.
Trước bao gồm cả người trong yêu tộc thì hắn mời tổng cộng 70 người, bây giờ ngoại trừ 18 yêu tộc, ngoài cửa không sai lắm cũng cỡ 40 người.
Phụt.
Diệp Tiêu không khỏi bật cười.
“Cớ gì Diệp thành chủ vừa thấy bọn ta đã cười?” Một tiên tôn nào đó cất tiếng hỏi.
“Chỉ là ta đang suy nghĩ, lúc trước ta mời đúng thật đều là những người cấp bậc tiên tôn ma tôn, nhưng sao chuyện các ngươi làm ra lại giống như đám tiên nhân vô năng vậy?” Diệp Tiêu trào phúng không chút khách khí.
Tiên tôn ma tôn trong khắp cửu thiên thập giới gộp lại cũng phải hơn 200 người, thật ra đối lập với lãnh thổ khổng lồ mà nói, với số lượng như vậy thì không nhiều chút nào. Nhưng hắn có thể mời tới nhiều người như thế, cũng nhờ phúc của đèn Thanh Tà.
Có lẽ những người này ở trên cao mãi quen rồi, hoặc là có lẽ bọn họ không thể chấp nhận được sự thật mình bị đánh bại bởi một kẻ vô danh, bộ dạng của bọn họ bây giờ thật sự rất giống như con gà chọi, rõ ràng thua vô cùng thảm hại, lại còn thích nghểnh cao đầu, khiến người phì cười không thôi.
“Lời này của Diệp thành chủ hơi quá rồi đấy.”
“Nếu như ta nói quá, vậy thì các ngươi quay lại đây làm gì?” Diệp Tiêu biết mà rõ còn hỏi, “Cũng đừng nói đến tìm ta tâm sự.”
Cái tên Diệp Tiêu này, thật sự nói chuyện không êm tai chút nào.
Vốn những tiên tôn ma tôn đã không hiểu vì sao tự nhiên lại bị Sư Vô Cữu cho ăn thiệt nên tâm trạng rất tồi tệ. Diệp Tiêu rõ ràng đã nhìn ra, vậy mà lại không an ủi người ta, ngược lại còn trực tiếp khiêu khích, càng khiến những người này tức đến nổi gân xanh.
“Thành chủ cũng biết vì sao bọn ta trở về nhanh?” Một ma tôn nhìn về phía Diệp Tiêu hỏi.
“Hừ, cái vấn đề này tự các ngươi cũng không biết, sao ta lại biết?” Diệp Tiêu tức giận trả lời, “Nhưng mà, ta đoán hoặc các ngươi học nghệ không tinh, không ở Thế Gian được bao lâu, hoặc hóa thân ở Thế Gian của các ngươi bị người ta đánh, không thể không trở về. Nhưng dù là loại nào đi nữa, đều không phải đáp án gì đẹp đẽ, ta khỏi phải nói vậy.”
Chẳng phải ngươi vừa nói ra rồi à?
“Mấy người bọn ta, đều bị một tên yêu tộc đánh lén, cho nên mới có thể như vậy.”
“Ha, bị một yêu tộc đánh lén à.” Diệp Tiêu kéo dài giọng điệu, ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ, “Các ngươi nhiều người như vậy, thế mà để một người đánh lén?”
Thật sự rất đáng để tự hào luôn, có nên vỗ cho họ một tràng pháo tay không?
“Yêu tộc gian trá, chúng ta bất cẩn nên mới bị như vậy. Hơn nữa trên người tên yêu tộc kia có bí bảo thượng cổ, có thể ở duy trì toàn bộ sức mạnh ở Thế Gian, mà hóa thân của chúng ta ở Thế Gian chỉ bằng tu vi tán tiên phổ thông, đương nhiên đánh không lại.” Ánh mắt Diệp Tiêu nhìn qua thật sự chọc người tức giận, một vị tiên nhân không thể không giải thích thêm hai câu, “Nếu đoán không sai, yêu tộc kia chính là kẻ bên cạnh cái gã thừa kế Độ Vong Kinh huyên náo nóng hổi lúc trước. Bọn họ ở Lệ Cư chiếm được quà tặng của Thần Tàng thánh nhân, mục tiêu bây giờ lại nhắm vào chúng ta. Không khó để suy đoán, mục tiêu của bọn họ chắc chắn là đèn Thanh Tà!”
Gã yêu tộc kia quá thần bí lại mạnh mẽ, chắc hẳn muốn tiếp tục cướp đoạt đồ vật Thần Tàng thánh nhân để lại.
Mà trong số yêu tộc được Diệp Tiêu mời tới kia, chắc chắn có nội gián, thông đồng làm bậy với gã yêu tộc của Thế Gian. Trong ứng ngoài hợp như vậy, mới có thể gϊếŧ bọn họ trở tay không kịp.
“Cho nên, các ngươi muốn nói cái gì?” Diệp Tiêu nghe bọn họ nói dai nói dài như thế, có hơi mệt mõi.
“Kính xin thành chủ Diệp Tiêu giao ra đèn Thanh Tà, để chúng ta bảo vệ, tránh rơi vào tay bọn yêu tộc!”
Rốt cục, bọn họ cũng lột bỏ bộ mặt nạ giả nhân giả nghĩa, nói ra lời trong lòng.
Diệp Tiêu nhìn bọn họ, phá lên cười ha ha.
Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung phát hiện gần tòa miếu thần đột nhiên xuất hiện rất nhiều tu sĩ giới Tu Chân.
Những tu sĩ này nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, nhưng lại không làm khó dễ những người phàm ở đây, mà là cho bọn họ ngân lượng bảo bọn họ rời đi, sau đó bao vây bốn phương tám hướng tòa miếu thần đến nỗi nước chảy không lọt.
Về phần có mấy tiên tôn lọt lưới, nhưng lại không xuất hiện.
Rất rõ ràng, đối phương muốn để những tu sĩ giới Tu Chân đánh ở tuyến đầu, bọn họ thì ở sau lưng điều khiển. Tốt hơn hết là không cần xuất hiện ra mặt luôn.
“A, Sư tiền bối, ta nói như thế nào đây nhỉ?” Chu Trường Dung ngồi ở trên bả vai của Sư Vô Cữu, trong tay nắm một lọn tóc của Sư Vô Cữu đùa nghịch, giọng nói mang theo chút đắc ý.
Từ khi quen dần với thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, Chu Trường Dung phát hiện hành vi của mình cũng hơi trở nên ấu trĩ.
Đại khái là bởi vì thế giới được nhìn bằng cơ thể nhỏ bé này không giống với thế được nhìn thấy lúc trước.
Hơn nữa càng gần Sư Vô Cữu lại càng có thể cảm nhận được luồng sinh cơ bàn bạc bên trong cơ thể Sư Vô Cữu, cho dù chỉ là hóa thân thì cũng giống như thế.
Chu Trường Dung cảm thấy cả người thoải mái thì đương nhiên tâm trạng cũng sẽ càng biến đổi tốt hơn.
Sư Vô Cữu nghe thấy giọng nói của Chu Trường Dung vang lên bên tai mình, nhịn xuống kích động muốn đè Chu Trường Dung ra xoa bóp một trận, trả lời, “Không hổ là tiểu tử lừa đảo hay lừa người. Mánh khoé lừa người đặt ở trong mắt ngươi, nếu dùng theo cách nói của nhân tộc bọn ngươi thì đại khái chính là múa rìu qua mắt thợ.”
“Không tồi không tồi, thì ra Sư tiền bối còn có thể dùng thành ngữ.”
“Bản tọa biết rất nhiều.” Sư Vô Cữu tự xưng chính danh.
[chính danh: nôm na là “đúng tên” khi ai đó bắt buộc phải thể hiện ra những cái mà mình thực có (có nội dung, có chất lượng) đúng với tên gọi; đây là một từ trong tiếng Việt nhưng mình thấy ít ai dùng nên giải nghĩa ra luôn.]
“Nếu vậy, kính xin Sư tiền bối phối hợp.”
“Yên tâm.”
Mọi chuyện đã phát triển đến thế ngàn cân treo sợi tóc, sao hắn có thể không phối hợp với kế hoạch của Chu Trường Dung chứ? Chuyện này có liên quan đến đèn Thanh Tà, là hi vọng để hắn khôi phục trở về chuẩn thánh, sao có thể dễ dàng buông tha?
“Giao ra thằng nhóc gọi là Sùng Minh thì bọn ta sẽ tha cho các ngươi rời đi!”
Bên ngoài đã có tu sĩ la lên, đều vì Sùng Minh mà tới.
Nhìn dáng vẻ, đoán chừng thân phận của Sùng Minh đã bị lộ.
So sánh với hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, phản ứng của mấy người Tử Sơn Quân và Trần Hóa Vũ hoang mang hơn nhiều.
Trong số những tu sĩ bên ngoài này, tùy tiện lôi đại ra một người nào đó thì cũng đã là một đại năng có thanh danh, tất cả bọn họ tập trung lại đây, dù thực lực hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu mạnh mẽ cũng chưa chắc có thể chú ý được mọi mặt.
Hơn nữa, bây giờ Hoàng Đại Tiên vì hao tổn quá độ mà phải an dưỡng, chỉ sợ không chịu nổi thêm một lần tàn phá.
“Tử Sơn Quân, ngươi dẫn Sùng Minh và Trần Hóa Vũ rời đi trước đi.” Giọng nói của Chu Trường Dung trực tiếp truyền vào tai Tử Sơn Quân, “Ta và Sư tiền bối sẽ mở đường cho mọi người, đồng thời bảo vệ Hoàng đạo hữu. Sau khi các ngươi rời đi thì đến Tầm Tiên Trấn tìm một cô gái tên Phong Tế Tế, sư phụ cô là Quy Cửu, đủ để bảo vệ ba người chặt chẽ kĩ càng.”
“Vậy các ngươi thì làm sao bây giờ? Bên ngoài có nhiều người như vậy…” Tử Sơn Quân vô cùng lo lắng.
“Ta và Sư tiền bối muốn chạy trốn là chuyện dễ dàng, nhưng chúng ta không thể chạy toàn bộ, tránh cho bị bọn họ phát hiện ra điều không đúng, bọn họ đều vì Sùng Minh mà tới.” Chu Trường Dung nghiêm túc nói, “Ngươi phải bảo vệ đồ đệ của ngươi, nếu hắn bị những người khác mang đi, sợ rằng không chết cũng bị thương.”
Tử Sơn Quân không nhịn được ôm Sùng Minh, gật đầu, “Ta hiểu rồi, vậy thì đa tạ hai vị đạo hữu.”
“Việc này đừng chậm trễ, chúng ta đi nhanh đi.” Trần Hóa Vũ ở bên cạnh thúc giục, “Với bản lĩnh của hai người bọn họ, muốn bảo vệ Hoàng đạo hữu không khó, nhưng nếu thêm ba người chúng vào ta, chắc hẳn không thể thuận buồm xuôi gió.”
“Sư phụ, nếu không, để con ra ngoài nói chuyện với bọn họ đi.” Sùng Minh nhịn không được nói, “Bọn họ không dám làm gì con đâu.”
“Con đi thôi, việc đó không phải chuyện con có thể khống chế.” Sắc mặt Tử Sơn Quân trắng bệnh, quyết định vẫn nên rời đi trước, “Chúng ta đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Ngoại trừ văn hóa của nhân tộc và yêu tộc thì Sư tiền bối còn biết cái gì nữa không?
Sư Vô Cữu: … Biết quá nhiều, nhất thời không nhớ ra.