Chương 70:
“Sư tiền bối, chỉ cần chuẩn bị như này là đủ rồi?” Chu Trường Dung nhìn mấy thứ gọi là chuẩn bị, chỉ có vài cái lá, mấy tảng đá.
“Thứ gọi là đại đạo chí giản, trận pháp càng lợi hại, kỳ thực yêu cầu đối với ngoại vật lại càng thấp, mà yêu cầu đối với người bày trận thì lại càng cao.” Sư Vô Cữu hơi ho nhẹ một tiếng, “Dù sao trận pháp cũng là đồ của nhân tộc các ngươi, bản tọa không tinh thông, nhưng mà truyền tống trận này, cũng xem như là thứ duy nhất bản tọa tinh thông.”
Hoặc là nói, đây là một trận pháp có yêu cầu rất cao đối với người bày trận nhưng đối với sắp xếp của trận pháp thì chẳng có yêu cầu gì.
Chu Trường Dung nghe qua là đã hiểu được hoàn toàn ý đồ ẩn giấu bên trong lời nói của Sư Vô Cữu, không khỏi cảm thấy được buồn cười, nhưng nếu bật cười thật, e là Sư Vô Cữu sẽ thẹn quá hóa giận mất.
Hết cách, Chu Trường Dung không thể làm gì khác đành hơi nghiêng người sang chỗ khác, trộm cười.
“Ngươi nhấc Tử Sơn Quân lên trên đó đi, chúng ta chuẩn bị trở về.” Sư Vô Cữu vỗ vỗ tay, ra hiệu Chu Trường Dung kéo Tử Sơn Quân qua.
“… Sư tiền bối, hình thể của ta bây giờ đâu có cách nào khiêng người.” Chu Trường Dung nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn của mình, không thể làm gì.
“Chuyện này có gì khó khăn đâu?” Sư Vô Cữu thổi một hơi vào người Chu Trường Dung, Chu Trường Dung ban đầu chỉ to bằng cái nắm tay rồi đột nhiên lớn lên chẳng khác gì cái khinh khí cầu được bơm hơi, nhanh chóng khôi phục lại kích thước như người bình thường.
“Sư tiền bối, ngươi!”
Đây không phải là biện pháp biến mình trở lại bình thường sao?
“Đi thôi, trì hoãn nữa thì lúc đó đừng trách bản tọa không nhắc nhở ngươi.” Sư Vô Cữu nào có cho Chu Trường Dung cơ hội nói chuyện, một khi để tiểu tử lừa đảo nói chuyện, uy lực không giống người bình thường đâu.
Chu Trường Dung dở khóc dở cười, đành phải nhận mệnh nhấc Tử Sơn Quân lên.
“Trần đạo hữu, ngươi nhanh chóng đi tìm Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đạo hữu đi, cố gắng tu hành, chúng ta ở trên trời sẽ thấy.” Chu Trường Dung quay đầu nhìn về phía Trần Hóa Vũ, nói lời dặn dò.
“Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ tu hành.” Vẻ mặt Trần Hóa Vũ có hơi đau khổ, nhưng không thể không tiếp thu sự thật bạn tốt của mình, từng người từng người đều phi thăng.
Nếu hắn không nỗ lực thì sẽ thật sự trở thành một người cô đơn.
“Lên —— “
Một đầu khác.
“Vị tiền bối này, chúng ta biết sai rồi, chúng ta sẽ trở lại tầng trời Tiêu Dao, không bao giờ nhúng tay vào chuyện của nhân tộc nữa.”
Bị nhốt ở chỗ này lâu như vậy rồi mà vẫn chỉ có thể loanh quanh trong một cái vườn nho nhỏ mãi, các tộc nhân yêu tộc đã sắp không chịu nỗi nữa rồi.
Vị đại năng có thể vây bọn họ ở chỗ này kia, cũng rất kì lạ, thế mà lại bắt cái ghế ngồi ở trước sân, sau đó may vá một cái túi tiền rách rưới?
Tay vị đại này cũng phế quá trời, một cái túi tiền thô to như vậy, y gỡ chỗ này, sửa chỗ kia, càng sửa càng xấu, càng gỡ càng ghê.
Nhưng hình như y còn rất thích thú, gỡ rồi sửa, sửa rồi gỡ, thật sự có thể ngồi chơi cả ngày luôn.
“Không vội, thời gian chưa tới.” Vị tiền bối này vẫn dùng lời giải thích như cũ.
Nhóm yêu tu đã hơi tuyệt vọng.
Cứ có cảm giác sẽ bị giam cầm đến khi trời đất hoang tàn mất.
Đột nhiên, hai tay đang may vá túi tiền của vị tiền bối này ngừng lại.
Túi tiền vậy mà đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một cành hoa nhài đông vô cùng đáng yêu xinh đẹp.
“Đã đến lúc.” Thanh niên tiện tay dùng cành hoa này, giải trừ vây khốn cho những yêu tộc, “Những năm gần đây, không có chuyện gì thì không được rời khỏi tầng trời Tiêu Dao. Ta trở lại, nhớ nói với Tiểu Ngọc Tư.”
“Ngài biết đại trưởng lão Ngọc Tư?”
Lúc trước các tộc nhân yêu tộc còn muốn suy đoán thân phận của người thanh niên xa lạ, nhưng bọn họ đoán không ra, mà hôm nay nghe thấy y dùng giọng điệu như tán gẫu nói về đại trưởng lão Ngọc Tư như thế, những yêu tộc này vừa nghe xong là đã thấy sợ rồi.
Nói không chừng đây chính là lão tiền bối rảnh rỗi đang đi dạo chơi khắp nơi của yêu tộc bọn họ đó!
Từ trên xuống dưới yêu tộc, có người nào mà không biết đại trưởng lão Ngọc Tư, tiếng tăm lừng lẫy, đã từng phụng dưỡng Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, Yêu Hoàng Ngọc Sương bây giờ còn là cháu trai của đại trưởng lão.
“Không chỉ biết mà hình như hắn còn đang tìm ta.” Thanh niên cười như gió xuân ấm áp, “Hắn cũng sắp tới rồi, các ngươi có muốn gặp mặt nhau không?”
“Không cần, không cần, bọn ta rời đi ngay bây giờ.”
“Đa tạ tiền bối chỉ dạy.”
Các tộc nhân yêu tộc người nào người đó đều vội vã lạy đại lễ về phía thanh niên, sau đó không chút do dự trực tiếp trở lại bản thể chuẩn bị chạy trốn suốt đêm trở về tầng trời Tiêu Dao.
Nếu như bị đại trưởng lão tóm, chắc chắn bọn họ sẽ phải nhận trừng phạt!
“Ầy, Tiểu Ngọc Tư vẫn khiến người sợ sệt như vậy.” Thanh niên sờ sờ mặt mình, hơi bất đắc dĩ, “Nếu ta cũng có uy nghiêm như thế thì hay biết mấy. Quên đi, chơi đủ rồi, giờ lên tầng trời Thị Phi nhìn một chút, bên trong tầng trời Thị Phi nhiều thị phi, cái tên gọi này, thật sự nghe không tốt lắm!”
Diệp Tiêu kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt.
Hắn lớn lên giống Vệ Liên Hoàn đến bảy tám phần, đợi tới khi hoàn toàn trưởng thành, chắc hẳn sẽ có bộ dáng như Vệ Liên Hoàn.
Thiếu niên chỉ cảnh giác nhìn hắn, tựa như không quen biết hắn.
“Diệp Tiêu, người này tên là Sùng Minh, là một tiểu tu sĩ mới bước vào con đường tu hành đạo thần.” Tiên tôn đưa Sùng Minh tới, dọc theo đường đi đã hỏi thăm mọi chuyện của Sùng Minh hết sức rõ ràng, “Đây là một đứa bé rất đáng thương, khi xưa gia đình mỹ mãn, cha mẹ ân ái, cuộc sống giàu có, lại chỉ trong một đêm bởi vì bại lộ dấu ấn công đức trên người mà đưa tới ma tu, dẫn đến nhà tan người mất, bản thân hắn cũng vì vậy mà chết. Nếu không phải hắn có công đức hộ thể, được một thần tu cứu, chỉ sợ bây giờ đã chuyển kiếp đầu thai.” Diệp Tiêu nghe tiên tôn này nói, vẻ mặt cũng nhiều hơn mấy phần thống khổ.
Nếu lúc trước không có hắn liên lụy, chắc hẳn Vệ Liên Hoàn sẽ không gặp chuyện như vậy. Người người đều cho rằng Diệp Tiêu cố chấp tìm kiếm chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn như thế, là bởi vì rễ tình đâm sâu, nhưng trên thực tế, ngoại trừ tình cảm thì cũng bởi vì Diệp Tiêu thấy hổ thẹn trong lòng.
Tình cảm của hắn đối với Vệ Liên Hoàn, cũng như tình cảm của Vệ Liên Hoàn đối với hắn, hoàn toàn không thể đặt cùng một chỗ. Vệ Liên Hoàn là một người vừa phóng khoáng lại vừa thâm tình, một khi hắn đã nhận định thì dù có là chân trời góc bể hay núi đao biển lửa, hắn cũng sẽ đi cùng ngươi. Nhưng khi hắn đã từ bỏ ngươi, hắn sẽ thu liễm lại tất cả những tâm tình của mình, sau đó rời đi không thấy hình bóng.
Có lẽ bởi vì trên người hắn có công đức, số mệnh hắn hơn người, dù hắn bị ngăn trở ra sao thì hắn cũng có thể nhanh chóng trở nên phấn chấn, ngay cả chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ.
Cuộc sống trôi qua cùng Vệ Liên Hoàn, đối với Diệp Tiêu mà nói, là thống khổ đan xen ngọt ngào. Một mặt, hai người bọn họ có thể cùng nhau trải qua sinh tử, sóng vai chiến đấu, đây là một điều so với đủ dạng lời ngon tiếng ngọt càng dễ xúc tiến tình cảm phát triển hơn. Một mặt khác, Vệ Liên Hoàn trả giá cho Diệp Tiêu càng nhiều thì Diệp Tiêu càng liên lụy đến hắn càng nhiều, cảm giác áy náy trong lòng cũng dần dần tăng lên, thậm chí có lúc còn lấn áp cả phần tình cảm của hắn dành cho Vệ Liên Hoàn.
Đến sau này, rốt cuộc là yêu thích Vệ Liên Hoàn nhiều hơn, hay là cảm giác hổ thẹn nhiều hơn thì Diệp Tiêu đã không phân biệt được nữa. Chuyện giữa hắn và Vệ Liên Hoàn, chỉ bằng dăm ba câu nói là có thể nói rõ được sao?
“Ta không muốn gặp ngươi, ta chỉ muốn trở lại tìm sư phụ.” Tựa như Sùng Minh có hơi hoang mang, “Các ngươi mau thả ta ra.”
“Trước tiên các ngươi buông hắn ra đi.” Đối mặt với khuôn mặt trẻ thơ của Vệ Liên Hoàn, Diệp Tiêu không tự giác được hơi mềm lòng một chút, “Ta sẽ nhận ra, không cần giữ hắn lại cũng được.”
“Nếu Diệp thành chủ đã nói vậy, thằng nhóc này mà chạy thì không liên quan đến chúng ta đâu đấy.” Nói xong, hai người kia lập tức thả Sùng Minh ra.
Diệp Tiêu ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Sùng Minh đến gần mình, “Để ta nhìn kĩ chút.”
Sùng Minh nhìn chung quanh một phút chốc, tựa như đã ý thức được mình thật sự không thể trốn thoát, rồi mới đi từ từ đi đến bên cạnh Diệp Tiêu, tủi thân nói, “Các ngươi thả ta đi, ta thật không phải người các ngươi muốn tìm đâu.”
Nói xong, Sùng Minh vẫn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Diệp Tiêu.
“Yên tâm, nhanh thôi.” Hai mắt Diệp Tiêu từ từ trở nên sâu thẳm, ánh mắt nhìn về phía Sùng Minh cũng rõ ràng hơn mấy phần.
Đầu tiên, Diệp Tiêu đảo qua mặt Sùng Minh, phát hiện mặt mũi quả thật do trời sinh, không phải nhờ đan dược hay công pháp sau này tạo ra.
Tiếp đó, dấu ấn công đức trên người hắn cũng là thật.
Mà điều quan trọng nhất là, trên người hắn, Diệp Tiêu cảm thấy có một luồng hơi thở quen thuộc.
Hai mắt Diệp Tiêu bắt đầu khôi phục bình thường.
Từ lúc sử dụng hai mắt đến lúc khôi phục, từ đầu tới cuối đều không kéo dài đến một khắc.
Sắc mặt Diệp Tiêu trở nên hòa hoãn hơn không ít.
“Hắn chính là người ngươi muốn tìm.” Hai người bắt được Sùng Minh có hơi kích động, mơ hồ nhìn thấy đèn Thanh Tà đang vẫy vẫy tay với mình.
“Hắn không phải người ta muốn tìm.” Diệp Tiêu khẳng định.
“Diệp thành chủ, đừng nói ngươi không muốn làm tròn lời hứa đấy. Chẳng lẽ dấu ấn công đức trên người hắn là giả?”
“Nó là thật, thậm chí ngay cả khí tức của hắn cũng làm ta cảm thấy hoài niệm, nhưng hắn không phải Vệ Liên Hoàn, từ khi hắn đứng trước mặt ta, ta đã biết. Lại gần ta, chỉ là muốn xác định thêm một lần.”
Thời gian hắn và Vệ Liên Hoàn kết thành đạo lữ đã được mấy trăm năm, dù Vệ Liên Hoàn biến thành một người nào đó khác biệt, hắn cũng có thể nhận ra.
“Có điều, tuy hắn không phải người ta muốn tìm, nhưng hẳn có liên quan đến chuyển kiếp của Liên Hoàn.” Đây mới là nguyên nhân làm cho sắc mặt Diệp Tiêu trở nên hòa hoãn, bởi vì ít nhất hắn đã nhìn thấy hi vọng.
“Ta đã nói rồi, ta không phải người các ngươi muốn tìm.” Sùng Minh tựa như cũng không thất vọng, ngược lại chân thành nhìn về phía Diệp Tiêu, “Lần này, ta có thể trở về tìm sư phụ ta chưa?”
“Người sư phụ ngươi nói trong miệng là ai?” Diệp Tiêu hơi suy nghĩ, khó có thể giải thích lại trở nên quan tâm đến vị sư phụ trong miệng Sùng Minh.
“Sư phụ… Sư phụ bị người ta đả thương.”
Sùng Minh vừa nói câu này, nước mắt lập tức ào ào chảy ra, “Vốn ta chỉ muốn ra ngoài tìm y tu trị liệu cho sư phụ, ai ngờ lại bị bọn họ bắt lại.”
Diệp Tiêu trừng mắt nhìn hai tiên tôn kia.
Da mặt hai tên tiên tôn kia cực kì dày, “Lúc đó bọn ta chỉ lo tìm người cho ngươi, nào quản nhiều chuyện như vậy?”
“Sư phụ ngươi bị thương? Ai làm bị thương?” Diệp Tiêu vội vã hỏi.
“Cụ thể ta cũng không biết, aaa, ta chỉ nhớ rõ có rất nhiều tu sĩ bao vây chúng ta, lúc đó có hai người xuất hiện nói muốn giúp bọn ta, một người trong đó nghe đâu được người khác gọi là 'Chu đạo hữu', còn một người hình như là yêu tu, bọn họ nói muốn mang sư phụ đi gặp người nào đó, thế nhưng sư phụ không muốn, rồi xảy ra xung đột, sau đó sư phụ đã bị đánh tổn thương.”
“Ai nha, xem ra người Diệp thành chủ tận lực bảo vệ chẳng khách khí chút nào với đạo lữ của ngài đây rồi nhỉ. Haizz, cũng là, người cũng đã tìm ra, nào có chuyện khách khí chứ, cứ trực tiếp lôi người tới là hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Đáng thương, bây giờ người kia đang ở trong tay mấy người Chu Trường Dung, không biết sẽ bị dằn vặt ra sao đây?”
Nhóm tiên tôn ma tôn bị giễu cợt lúc trước cuối cùng cũng tìm được một cơ hội trút giận, trắng trợn trào phúng.
Sắc mặt Diệp Tiêu khá khó coi, “Ngươi có bằng chứng gì?”
“Ta làm gì có bằng chứng nào chứ?” Sùng Minh khóc thút thít, chậm rãi lấy ấn sơn thần ra, “Đây là đồ sư phụ đưa cho ta phòng thân. Ta nghe yêu tu kia nói, nói công đức của sư phụ ta thâm hậu, ăn vào chắc chắn có thể tăng cường công lực. Nhưng hắn lại không thể ăn sư phụ ta thật, nên mới ăn một vệt nguyên thần của sư phụ. Ta… Ta, lúc ta trốn đi, sư phụ đã hôn mê bất tỉnh .”
Sùng Minh có lý có chứng cứ, còn có ấn sơn thần chứng minh, tựa như mọi chuyện từ đầu tới cuối đều tỏ rõ, hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu thật sự không có lòng tốt.
“Van cầu ngươi, phải mau chóng cứu sư phụ ra.” Sùng Minh lớn mật kéo ống tay áo của Diệp Tiêu, “Có phải ngươi tên là Diệp Tiêu không? Ta đã từng nghe sư phụ nhắc đến ngươi.”
“Diệp thành chủ, còn muốn che chở cho hai người thương tổn đạo lữ của ngươi sao?”
“Không bằng, để ta giúp ngươi.”
Không ít người đang rục rịch.
“Không cần, ta tự mình động thủ.” Diệp Tiêu cười lạnh một tiếng, tay phải vung thành kiếm, chỉ hướng lên trên.
Vùng trời kiếm trận chẳng khác gì sao băng di động, lập tức hạ từng chuỗi từng chuỗi trọng kiếm, tấn công về phía các tiên ma đang ngồi ở đây.
Quần kiếm tập kích, kiếm khí và sát khí che ngợp bầu trời khiến cho lòng người kinh sợ, càng khiến người ta sợ sệt xen lẫn sợ hãi.
Ngày xưa trước khi Diệp Tiêu nhập ma đạo cũng đã chém gϊếŧ một số lượng lớn tiên nhân chỉ trong một đêm, không ngờ sau khi hắn rơi vào ma đạo, tu vi đã tinh thâm đến như vậy?
Không ít người lòng dâng ý lui, rồi lại ảo não không muốn nói.
“Diệp Tiêu, ngươi điên rồi!”
“Đáng chết, sao Chư Tinh Kiếm Trận này lại khởi động toàn bộ vậy?”
“Diệp Tiêu, người ngươi phải tấn công không phải chúng ta, mà là hai tên bên trong kia mới đúng!”
Ngay cả Sùng Minh cũng vậy, trên đầu cũng có một trọng kiếm đang lơ lửng.
Người này điên lên, quả nhiên không tha một ai!
“Ngươi… Ngươi muốn gϊếŧ ta?” Sùng Minh tựa như không dám tin, hắn khiếp sợ nhìn Diệp Tiêu, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở lúc nào?
Hắn biết chắc chắn Diệp Tiêu sẽ phát hiện mình không phải chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn, cho nên thẳng thắn không giả mạo thân phận, mà chỉ mượn danh nghĩa của Tử Sơn Quân, nhân cơ hội đó tiêu diệt hai người Chu Trường Dung trước, rồi sau này lại tính kế khác.
Nhưng ai ngờ, tên Diệp Tiêu này lại là một người quyết đoán, không chỉ muốn đối phó những người kia mà ngay cả mình cũng không buông tha.
“Ngươi diễn thật sự rất tốt, nhưng trong lời nói của ngươi, có hai điều thiếu sót chết người.” Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn Sùng Minh, không khách khí nói.
“Thứ nhất, với bản lĩnh của Sư Vô Cữu, ăn một người công đức hoàn toàn chẳng có chút tác dụng tăng cường tu vi nào với hắn.”
Đâu phải Diệp Tiêu không có mắt, Sư Vô Cữu chỉ còn cách chuẩn thánh một chút thôi, còn cần phải ăn thịt người sao?
“Thứ hai, nếu chuyển kiếp của Liên Hoàn vẫn còn nhớ ta, hắn không thể không đến tìm ta, nào có chuyện sẽ nhắc đến tên ta?” Diệp Tiêu nói tới đây, sắc mặt khá bất đắc dĩ, “Nếu hắn thấy ta rơi vào ma đạo, chắc chắn sẽ muốn xách đao tới đây gϊếŧ ta.”
Bởi vì Vệ Liên Hoàn có công đức tổ tiên gia thân, ngày thường tuy tùy tính hắn phóng khoáng, nhưng vẫn mỗi ngày làm một việc thiện. Sao có thể chịu đựng việc Diệp Tiêu muốn tìm hắn mà liều mạng lôi kéo tu sĩ trong khắp cửu thiên thập giới tới làm trò? Nếu để hắn biết, chắc chắn hắn sẽ chán ghét.
Sắc mặt Sùng Minh tái xanh, ngay lúc này không còn gì để nói.
“Nói đi, sư phụ ngươi ở đâu?” Tuy Diệp Tiêu biết Sùng Minh nói dối, nhưng chắc hẳn người sư phụ này có liên quan đến Liên Hoàn.
“Cái khác không nói, nhưng có một thứ ta không nói dối.” Sùng Minh đưa tay, chỉ về hướng Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu phía xa, “Quả thật sư phụ đang trọng thương hôn mê, hơn nữa còn đang ở trong tay hai người bọn họ. Nếu mấy người Chu Trường Dung cưỡng ép mang sư phụ đang hôn mê lên tầng trời Thị Phi, ma khí trong tầng trời Thị Phi đậm đặc, chỉ sợ…”
Diệp Tiêu biến sắc, lúc này muốn chạy trở về về phủ tìm kiếm tung tích Vệ Liên Hoàn ngay lập tức.
Mà gã Sùng Minh này, không thể không đề phòng.
Không, dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, hắn phải tin tưởng Chu Trường Dung, không thể tự loạn trận hình!
“Nói, tại sao nói dối?” Diệp Tiêu hơi động, cự kiếm lơ lửng trên đầu Sùng Minh hạ gần thêm hai phần.
Sùng Minh gần như có thể cảm giác được trên mũi kiếm kia còn mang theo hàn khí.
“Người nào sai khiến ta, lẽ nào Diệp thành chủ không biết?” Sùng Minh hỏi ngược lại, “Nếu thành chủ nguyện ý giao ra hai con mắt kia sớm hơn thì sẽ rơi vào tình trạng như bây giờ sao?”
“Thì ra ngươi cùng một nhóm với bọn họ!” Diệp Tiêu nghe đến đây, sao còn có thể không biết lai lịch của Sùng Minh?
Nhóm người lúc trước đuổi gϊếŧ hắn và Vệ Liên Hoàn kia, hắn tưởng những người đó đã biến mất rồi, không ngờ vẫn còn đang chờ ở chỗ này.
Diệp Tiêu không nương tay nữa, trực tiếp thét ra lệnh cho cự kiếm treo trên đầu Sùng Minh bay xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Tốc độ của Sùng Minh đột nhiên tăng nhanh, trong thế ngàn cân treo sợi tóc như thế, vậy mà lại có thể trực tiếp tránh thoát khỏi tấn công của cự kiếm.
Tu vi của hắn cũng theo đó mà tăng vọt, nhanh chóng ngang hàng với những tiên tôn và ma tôn đang ở đây.
Khó có thể tưởng tượng, một người tu vi như thế, lại có thể ngụy trang ở Thế Gian lâu như vậy? Người này nhất định phải trừ!
“Muốn chạy?” Diệp Tiêu hơi suy nghĩ, toàn bộ cự kiếm của Chư Tinh Kiếm Trận đều bay về hướng Sùng Minh, mà những tiên tôn ma tôn đang bị vây ở bên trong kiếm trận cũng lập tức được thở ra một hơi.
“Chúng ta không ra tay sao?”
“Không vội.”
“Sợ rằng lai lịch thiếu niên này không đơn giản, thế mà có thể tránh thoát khỏi Chư Tinh Kiếm Trận? Hắn ẩn giấu tu vi giỏi như vậy, ngay cả Diệp Tiêu cũng không phát hiện ra, chỉ sợ người chống sau lưng sâu không lường được. Không bằng chúng ta cứ để ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, trước tiên chờ thêm chút nữa.”
“Nói có lý.”
Trong nháy mắt cự kiếm xông lại, trên mặt Sùng Minh lộ ra một nụ cười lạnh, trực tiếp vứt ấn sơn thần trong lòng ra ngoài.
Ấn sơn thần theo gió dài ra, nhanh chóng hóa thành một tấm lá chắn cực lớn bảo vệ Sùng Minh.
Nói đến, ấn sơn thần này chỉ là một pháp bảo phổ thông trong giới Tu Chân, theo lý mà nói dưới khí thế của Chư Tinh Kiếm Trận chắc chắn sẽ không chống đỡ nỗi một hơi thở.
Nhưng bởi vì, ấn sơn thần được đúc thành nhờ bùn đất từ bản thể của Tử Sơn Quân, trên đó đều là khí tức của Tử Sơn Quân.
Tương tự, đó cũng là khí tức của Vệ Liên Hoàn.
Tất cả cự kiếm trên kiếm trận của Diệp Tiêu khi đối diện với ấn sơn thần nho nhỏ lập tức đình chỉ.
Hắn sẽ không nhận sai.
Toàn bộ khí tức trên người Sùng Minh, đều đến từ vật ấy. Tổ tiên của Vệ Liên Hoàn xuất thân từ sơn thần, phương pháp luyện khí này chắc chắn là của người nhà họ Vệ, không thể nghi ngờ!
“Ấn sơn thần này, có liên kết máu với sư phụ. Bây giờ hắn đang bị trọng thương hôn mê, nếu ấn sơn thần này bị ngươi phá huỷ, nói không chừng hắn sẽ vì ngươi mà chết thêm một lần nữa đấy.” Sùng Minh không hề sợ hãi, xem thường nhìn Diệp Tiêu, “Nếu ngươi muốn gϊếŧ ta, vậy cứ kéo theo đạo lữ của ngươi chôn cùng đi!”
“Đê tiện.”
“Bị một ma tu nói đê tiện, cảm giác này cũng thật kỳ diệu.” Sùng Minh nở nụ cười, “Ngươi nhìn mặt ta xem, thấy thế nào, có phải không chê vào đâu đúng không? Vệ Liên Hoàn chết rồi, bọn ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế tìm ra chỗ chôn xác hắn đấy, ngươi cũng thật thâm tình, giấu hắn ở một nơi kín đáo như vậy, nhưng mà, bọn ta vẫn tìm được, đồng thời đào hài cốt của hắn lên. Khuôn mặt của ta bây giờ là thành quả sau khi nung nấu xương đầu của hắn mà thành, trực tiếp đắp lên.”
Đáng chết!
Bọn họ dám động đến hài cốt của Liên Hoàn?
“Ngươi rất tức sao? Hầy, cần gì, người cũng đã chết rồi, ngươi còn để ý như vậy? Chẳng phải lúc trước ngươi cũng trơ mắt nhìn đạo lữ của ngươi chết ở trong lòng ngươi sao?” Sùng Minh liên tiếp khiêu khích.
Hai mắt Diệp Tiêu gần như đã đỏ ngầu hết lên, hiển nhiên rất tức giận. Một thân kiếm khí hoàn toàn nhìn không giống người bên trong tầng trời Thị Phi lúc trước, ngay giờ khắc này, ma khí quanh quẩn trên người hắn lại đúng là một thành chủ thành A Thanh hàng thật giá thật!
Trong vô số ma đầu ở tầng trời Thị Phi, là người có thể đứng ở mười vị trí đầu!
Gϊếŧ!
Gϊếŧ!!
Trong Lòng Diệp Tiêu ngập tràn phẫn nộ.
Dù sao hắn đã không còn là một kiếm tiên đã từng thanh tâm quả dục, mà là một thành chủ Diệp Tiêu đã rơi vào ma đạo.
Mắt Khuy Chân có thể mang đến cho hắn sự mạnh mẽ và cơ hội, nhưng cũng khiến cho lòng hắn trở nên không bình tĩnh.
Cùng lúc đó, đèn Thanh Tà giấu trong người Diệp Tiêu cũng rục rịch.
“Đèn Thanh Tà trời sinh khắc chế ma đạo. Bởi vì Diệp Tiêu có một thân kiếm khí mới có thể miễn cưỡng áp chế được ma khí trong cơ thể, khiến cho đèn Thanh Tà yên tĩnh khuất phục trong cơ thể hắn. Nếu ma khí trên người Diệp Tiêu lấn áp kiếm khí, chỉ sợ đèn Thanh Tà sẽ là thứ đầu tiên gϊếŧ chết hắn!”
“Nếu vậy, chúng ta sẽ có được đèn Thanh Tà sao?”
Người vây xem có hơi kích động.
“… Không, một khi đèn Thanh Tà gϊếŧ Diệp Tiêu, Chư Tinh Kiếm Trận cũng sẽ mất khống chế, lúc đó, chúng ta không chết cũng tàn tật.”
“Cái gì? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ, trước phải tìm ra hai người được giấu trong phủ thành chủ cái đã.”
Năm đó khi Diệp Tiêu rơi vào ma đạo, cũng một hơi gϊếŧ chết mấy ngàn tiên nhân, có thể thấy rất khủng bố. Nếu lúc này hắn phát điên lần thứ hai, sợ rằng chỉ có chuyển kiếp Vệ Liên Hoàn trên tay Chu Trường Dung kia mới có thể ngăn cản hắn.
Nếu thật sự không được, với thực lực của cái tên lớn lên vô cùng đẹp Sư Vô Cữu, hẳn cũng có thể ngăn chặn một chút.
Sau khi nghĩ rõ ràng quan hệ lợi hại, nhóm tiên tôn ma tôn lập tức đi về phía phủ thành chủ.
“Diệp thành chủ, ta muốn vào bảo vệ Chu đạo hữu và Sư đạo hữu, phiền ngài hỗ trợ mở cửa dùm.” Mạc Hàn nhân cơ hội cao giọng hô to.
“Thế nào? Diệp Tiêu, có phải ngươi rất hổ thẹn, rất tức giận không?” Sùng Minh biết nên làm sao mới có thể khiến cho Diệp Tiêu phát điên, càng biết nên làm sao mới có thể khiến hắn tức giận, “Ngày đó khi ngươi tiếp cận Vệ Liên Hoàn, hoàn toàn chính là hữu tâm tính vô tâm, thứ ngươi coi trọng là công đức thâm hậu của hắn, cho nên mới cố ý tiếp cận hắn.”
“Ngươi nghĩ Vệ Liên Hoàn không nhìn ra sao? Không, hắn nhìn ra rồi, chỉ là bởi vì yêu thích ngươi, cho nên mới làm bộ như không biết.”
“Diệp Tiêu à Diệp Tiêu, ngươi thực sự thua kém Vệ Liên Hoàn rất nhiều. Vệ Liên Hoàn vì ngươi, có thể từ bỏ một thân công đức, thế nhưng ngươi lại không thể vì hắn bỏ qua hai mắt. Bây giờ, ngươi cần gì phải ở đây làm bộ làm tịch?”
“Diệp thành chủ ——” Mạc Hàn còn ở bên cạnh thúc giục.
Diệp Tiêu nỗ lực bảo trì thần trí thanh tỉnh, nhưng trong đầu lại không nhịn được nghĩ theo hướng Sùng Minh đang nói.
Quả thật là do hắn hại Vệ Liên Hoàn.
Bởi vì hắn không muốn làm một người mù, không muốn dứt bỏ hai con mắt của mình, cho nên mới làm hại Vệ Liên Hoàn bỏ mình.
Sớm biết như vậy, dù trở thành kẻ mù thì sao?
“Cút, nhanh chóng đi vào.” Lúc này Diệp Tiêu không thể nghĩ ngợi được nhiều nữa, chỉ có thể phất tay thả Mạc Hàn vào.
Bây giờ hắn tự lo còn không xong, chỉ có thể liều một phen.
Gần như chỉ trong nháy mắt Mạc Hàn đã được đưa đến bên cạnh Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.
Ngay lúc này, vẻ mặt Mạc Hàn làm gì còn có nét hàm hậu chính trực lúc trước? Thay vào đó là vẻ đắc ý và hung hăng không kiềm được. Chu Trường Dung vẫn luôn không tin Mạc Hàn, dù biểu hiện của hắn chẳng chê vào đâu được. Nhưng hiện giờ, Mạc Hàn đã lộ rõ bộ mặt thật, hiển nhiên hắn đã dự mưu từ trước, một mực chờ đợi cơ hội lần này mà thôi.
“Tên phế vật Sùng Minh, vậy mà không lừa gạt được Diệp Tiêu. Công lao của ta cũng không thể để hắn đoạt mất.” Mạc Hàn khinh thường nói, lập tức bấm pháp quyết, miệng niệm thần chú.
Vỏ đao A Tà được Chu Trường Dung giấu ở chuỗi tràng hạt lúc trước nương theo thần chú mà xuất hiện, trực tiếp rơi vào trong tay Mạc Hàn.
“Thì ra giấu ở trong không gian, đúng là khéo.” Mạc Hàn nhìn vỏ đao, mĩm cười, “Không hổ là người đại khí vận. Đáng tiếc, vẫn chỉ là một quân cờ, tất cả đều bị chủ nhân nắm ở trong lòng bàn tay.”
Dù hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã phòng bị từ trước, lại không biết tất cả những thứ này, từ đầu tới đuôi đều là bố cục của người khác.
Chậm một bước thì toàn bộ trận cờ cũng đã bị thay đổi điên đảo!
“Vẫn chỉ có chủ nhân anh minh, chỉ khi vỏ đao giấu ở trong người đại khí vận mới không bị Diệp Tiêu phát hiện!”
Mạc Hàn cầm vỏ đao A Tà, sau đó ném ra một pháp bảo, trực tiếp phá hoại vô số trận pháp phòng ngự từ phía bên trong.
Đồng thời cũng làm cho chân chân của hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu trực tiếp bại lộ bên dưới ánh mắt mọi người.
Để hắn xem xem, người đại khí vận có thể trở về đúng lúc hay không đây!
Diệp Tiêu không thể không lấy ra đèn Thanh Tà.
Ánh sáng trên cốc đèn Thanh Tà lập lòe, trong chớp mắt xuất hiện, ma khí nồng nặc bên trong tầng trời Thị Phi cũng theo đó biến mất. Mà ma khí không thể khống chế trên người Diệp Tiêu bị Sùng Minh kích phát ra lúc trước cũng vậy, sau khi ánh sáng trên đèn Thanh Tà được đánh thức cũng nhanh chóng ổn định trở lại.
“Là đèn Thanh Tà!”
Nhóm ma tôn tiên tôn vốn đang muốn đến chỗ Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lập tức cảm nhận được uy lực của pháp bảo thánh nhân, lúc này chuyển hướng.
Mặc kệ nó nước lũ ngập trời, cứ lấy đèn Thanh Tà đến tay đã rồi tính sau.
“Ngươi muốn chết!” Diệp Tiêu không muốn nói nhiều, một tay giơ đèn Thanh Tà, một tay khởi động Chư Tinh Kiếm Trận.
Hắn phải diệt cái gã dám chạm tay vào hài cốt của Liên Hoàn này đến tro cũng không còn!
“Diệp thành chủ, ta đến giúp ngươi đây!” Mạc Hàn vừa hô to, vừa điều khiển vỏ đao A Tà, áp sát phía sau Diệp Tiêu, lập tức phát động công kích.
Trong lúc đó Sùng Minh cũng ra tay.
Tiền hậu giáp kích!
Xoẹt ——
Phảng phất như có âm thanh lưỡi dao ra khỏi vỏ.
Không hay.
Diệp Tiêu không có thời gian chống lại đòn tấn công bất ngờ của Mộ Hàn, toàn bộ tâm trí của hắn gần như đã bị vỏ đao A Tà chiếm cứ hết.
Lúc hợp nhất đao A Tà và kiếm A Thanh lại với nhau, vốn cũng chưa hoàn hảo lắm, hắn đã tìm kiếm vỏ đao bao nhiêu năm qua nhưng vẫn không có kết quả gì, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Khốn kiếp!
Vỏ đao vừa hiện, đèn Thanh Tà trong tay Diệp Tiêu đã không thể điều khiển hoàn toàn lại bắt đầu lay động không ngừng, bên trong ánh đèn, như ẩn như hiện bóng dáng đao kiếm.
Nếu vào lúc này lại chia tách thành kiếm A Thanh và đao A Tà, vậy thì tất cả sẽ xong.
Trong mắt Mạc Hàn rực rỡ ánh sáng, vỏ đao quả thật hữu dụng.
Ngay lúc này!
Sùng Minh lấy ra một viên kiếm, trong nháy mắt viên kiếm kia hóa thành vô số bảo kiếm, lập tức đối diện với toàn bộ cự kiếm của Chư Tinh Kiếm Trận.
Sau đó, hắn dùng sức đập vỡ ấn sơn thần, Diệp Tiêu theo bản năng chạy về nơi những mãnh vỡ của ấn sơn thần rải rác, ấn sơn thần trong phút chốc lại hóa thành vô số đao kiếm.
Lưỡi kiếm xuất hiện ——
Cũng trong lúc đó, Mạc Hàn trực tiếp đứng trước mặt Diệp Tiêu, vươn tay cướp lấy đèn Thanh Tà.
“Đèn Thanh Tà thuộc về ta!”
“Diệp thành chủ, con mắt này ngài đã dùng nhiều năm rồi, cũng nên thay người dùng mới đi thôi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Đệch, có người muốn động vào thịt trong bát của bản tọa, đập chết họ! Đóng cửa, thả nhóc lừa đảo!
Chu Trường Dung: ???