Đọc truyện Full

Chương 111

Chương 111: Ngươi là tái thế của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, hay là đời sau của bệ hạ?

Trận Tiểu Phù Đồ vừa mới khắc xong đã hóa thành từng luồng ánh sao trực tiếp khắc lên trên người các đại năng, dung hợp trên người tựa như đã tồn tại từ ban đầu.

Những người trên sân lúc này, có một người thì tính một người, tất cả đều được khắc trận pháp, ngay cả yêu tộc Ngọc Sương và Dịch Chi Xuân cũng không ngoại lệ.

Nhất thời các đại năng đều cảm nhận được chỗ thần kì của Trận Tiểu Phù Đồ. Mặc dù là trận pháp, thế nhưng khi khắc lục trên người lại không mang đến cho bọn họ mang bất kì cảm giác áp bức nào, chỉ bị động hút linh khí của bọn họ mà thôi.

Mà đối với một trận pháp được dùng để tìm kiếm đại đạo thánh binh mà nói, một chút ít linh khí như thế so với tác dụng của nó thật sự chẳng bỏ vào đâu.

“Trận Tiểu Phù Đồ này, các ngươi lấy đâu?” Ngọc Sương cúi đầu nhìn phù văn trên người mình, hơi mỉm cười nói, “Dù ta là yêu tộc cũng có thể nhìn ra chỗ kì diệu của trận pháp. Chỉ với đám lão bất tử các ngươi thì sao có thể yên tâm nhàn hạ thoải mái nghiên cứu trận pháp chứ?”

Huống hồ còn là loại trận pháp một khi khắc thành sẽ tạo ra các bản sao không khác biệt gì bản chính, thấy thế nào cũng không phải tác phẩm của những người này. Nếu nhân tộc có lòng tốt như vậy thì sao lại bị cả yêu tộc và ma tộc coi là kẻ thù? Rõ ràng thứ nhân tộc thờ phụng chính là “Không cùng tộc ta, lòng ắt khác thường.”

Thảo nào trước đó nói cái gì mà phải cùng nhau truy tìm, nào là không gì có thể che giấu được, thì ra là “phải” cùng nhau truy tìm.

“Tình cờ nhặt được thôi.” Đại năng khắc trận pháp không muốn nói nhiều, tựa hồ rất khổ não với đặc tính của trận pháp. Nếu Trận Tiểu Phù Đồ chỉ cho một mình hắn sử dụng, như vậy trong tình hình hiện tại, hắn sẽ có được trợ lực lớn nhất không thể nghi ngờ.

Đáng tiếc mọi sự không có gì gọi là thập toàn thập mỹ, có thể tìm được một trận pháp truy tìm đại đạo thánh binh như thế, đã là rất may mắn rồi.

“Ta còn có một câu nhắc trước.” Một đại năng nhìn về phía Ngọc Sương và Dịch Chi Xuân nói, “Hai tiểu bối muốn bảo vệ đồ vật trên tay là điều không thể nào. Từ trước đến giờ bảo vật đều chỉ có người tài mới có được, nhưng nếu bảo vật có được vượt xa khỏi giới hạn của bản thân, vậy thì đó không còn là cơ duyên nữa mà là tai họa. Chỉ cần bọn tiểu bối giao đồ vật trong tay ra, chúng ta sẽ cho đồ vật phù hợp với tu vi của chúng, đồng thời tuyệt đối sẽ không làm chúng thương tổn đến tính mạng. Còn nếu hai tiểu bối đó khăng khăng gắng chống đối, không ai nói trước được.”

Từ trước đến giờ yêu tộc bao che khuyết điểm, hơn nữa nghe nói Sư Vô Cữu kia còn là người thừa kế Yêu Hoàng đời tiếp theo. Bây giờ trên sân có Dịch Chi Xuân và Ngọc Sương đều là Yêu Hoàng, đặc biệt là Dịch Chi Xuân lão tiền bối sống nhiều năm. Xem ở mặt mũi của bọn họ, các đại năng cũng muốn cho yêu tộc mấy phần thể diện.

Mà thể diện cũng không thể lớn hơn trời.

Mấy người bọn họ nỗ lực nhiều năm, chính là vì đồ vật bên trong bí tàng. Bây giờ, vật đã bị hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung cầm đi, dù như thế nào bọn họ cũng phải lấy đến tay. Nếu là đại đạo thánh binh, mấy người bọn họ còn phải có thêm một trận chiến, nếu không thì vẫn có thể tiếp tục thương lượng.

Trong lòng Ngọc Sương có gì đó muốn nói, nhưng Dịch Chi Xuân ở đây, hắn cũng chỉ có thể xoay đầu nhìn Dịch Chi Xuân, nhìn xem lão tiền bối yêu tộc sẽ nói như thế nào.

“Tình hình bây giờ, cùng với cảnh tượng khi chúng ta từng trải lúc làm người phàm, tương tự biết bao.” Giọng điệu Dịch Chi Xuân xa xăm mang theo một chút bất đắc dĩ, “Nếu các ngươi không có được đồ vật, có lẽ cũng mang ý nghĩa nó không có duyên với các ngươi.”

“Hoang đường!” Đột nhiên Hứa Ngạo vung tay áo, lúc này phản bác, “Mệnh số cơ duyên tự có trời định, nhưng đời người tu hành, có ai không đi ngược lẽ trời? Người phàm chỉ có trăm năm tuổi thọ thì có làm sao? Mặc dù khi đó chúng ta làm người phàm bị truy sát đến chết, chẳng qua là bởi vì quá nhỏ yếu mà thôi.”

Người khác nhau, cái nhìn đối với trãi nghiệm khi còn là người phàm hiển nhiên cũng khác nhau.

Dịch Chi Xuân không tiếp tục khuyên bảo nữa.

Nếu là thiên tài địa bảo khác thì không nói, với địa vị và gia tài của những người trên sân lúc này, bớt một cái thì không thiếu, thêm một cái cũng không nhiều, chưa chắc sẽ dây dưa đến chết. Thế nhưng vấn đề chính là thứ hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lấy được lại rất có thể là đại đạo thánh binh.

Dưới tình cảnh muốn nâng cao tu vi lên đến Chuẩn Thánh vạn phần khó khăn, đại đạo thánh binh không chỉ mang ý nghĩa thành thánh mà còn đồng nghĩa với tư cách được lên tầng trời Tạo Hóa.

Vì khả năng đó, bọn họ chuẩn bị nhiều năm, sao có thể chỉ bởi vì ảo cảnh làm một phàm nhân, chỉ bởi vì mấy câu nói của người khác đã từ bỏ chứ?

Cũng như một đại năng đã từng nói, chỉ cần hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu giao đồ vật ra ngoài, bọn họ không chỉ giữ lại mạng bọn hắn mà còn tặng thêm cho họ bảo vật tương tự, đó đã là nhượng bộ cực lớn.

“Đừng nói nhảm nữa, cảnh giới hư không không được xem là nhỏ, mỗi người mạnh ai nấy truy đuổi đi.”

Trận Tiểu Phù Đồ đã khắc xong, bọn họ cũng không muốn dừng lại ở đây lâu thêm, tránh cho tự dưng xảy ra biến số.

Nhanh chóng, các đại năng phân tán truy đuổi, trong nháy mắt đã không còn hình bóng.

Thời điểm Yêu Hoàng Ngọc Sương rời đi có hơi quay đầu nhìn lại, thấy Dịch Chi Xuân vẫn đứng bất động tại chỗ, trong lòng cũng khá bất đắc dĩ.

Nếu vị lão Yêu Hoàng này đồng ý trở về tầng trời Tiêu Dao tọa trấn, hắn cần gì phải đi cướp đại đạo thánh binh? Ma tộc có Hỏa Nhất Chuẩn Thánh, nhân tộc lại có thế lực khổng lồ, nếu đại đạo thánh binh rơi vào tay hai tộc đó, đối với yêu tộc mà nói chính là mối uy hiếp cực kì lớn không thể nghi ngờ.

Vì vậy dù phải xin lỗi Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, hắn cũng phải tham gia cướp đoạt đại đạo thánh binh một phen!

Giọng nói vô cùng lo lắng của Sư Vô Cữu nhanh chóng kéo thần trí Chu Trường Dung trở lại.

Trong nháy mắt, vẻ yếu đuối và mê man trên mặt Chu Trường Dung biến mất sạch sành sanh, khôi phục trở lại thành bộ dáng bình tĩnh tự nhiên trước kia.

“Sư Vô Cữu, ngươi đừng lo lắng, chỉ là vừa nãy ta nhìn thấy một số cảnh tượng không vui, nhất thời khó có thể tiếp thu mà thôi.” Chu Trường Dung nắm chặt tay Sư Vô Cữu, nói thật, “Ta sẽ luôn ở cùng ngươi, không buông tay.”

“Ai lo lắng cho ngươi?” Ngoài miệng Sư Vô Cữu nói như vậy nhưng cũng không rút tay mình ra khỏi tay Chu Trường Dung, “Chỉ là hiếm khi thấy ngươi như thế thôi, mà rốt cuộc ngươi nhìn thấy cái gì?”

“Hiện giờ không phải lúc nói chuyện này.” Chu Trường Dung chậm rãi lắc đầu, “Chúng ta phải nghĩ một biện pháp tránh né bọn họ, nếu không chỉ dựa vào thực lực của chúng ta sẽ không thể chống đỡ được bao lâu.”

Có lẽ Sư Vô Cữu có thể đấu pháp với những người đó mà không rơi xuống hạ phong, nhưng một khi bọn họ động thủ ắt sẽ dẫn đến sự chú ý của các đại năng khác. Lúc đó song quyền khó địch bốn tay, chỉ sợ cục diện sẽ phát triển theo hướng không hề tốt đẹp.

“Ở bên trong cảnh giới hư không an toàn hơn bên ngoài rất nhiều.” Nếu Chu Trường Dung không muốn nói, bây giờ Sư Vô Cữu cũng không muốn truy cứu lí do. Ngược lại đợi sau này có nhiều cơ hội hỏi Chu Trường Dung kĩ càng hơn, “Nếu ở bên ngoài, với trình độ thần thức của bọn họ, chắc hẳn lúc này đã phát hiện ra chúng ta.”

“Nói cách khác, chúng ta không thể ra ngoài?” Chu Trường Dung bị vướng mắc vấn đề tu vi, đối với các đại năng đỉnh cấp tầm thế giới như kia cũng không hiểu rõ hơn Sư Vô Cữu bao nhiêu. Trong lúc này, trí lực chỉ là thứ yếu, vũ lực mới là sức mạnh quyết định tất cả.

“Đúng.” Sư Vô Cữu khẳng định nói, “Ta nghe nói, thỉnh thoảng ở bên trong cảnh giới hư không sẽ xuất hiện loại gió bão đặc thù. Bình thường gió bão đột ngột tới không lí do, không biết vì sao hình thành, nhưng nếu gặp phải cũng chỉ có thể chạy trốn, bằng không nếu tùy tiện cuốn vào trong sẽ bị nhốt đến ngàn năm vạn năm. Cho nên, dù bên trong cảnh giới hư không an toàn, chúng ta cũng không thể ở lâu.”

Lời Sư Vô Cữu nói không hề vô ích, hắn tự cho rằng mình cần phải nói rõ sự việc nặng nhẹ với Chu Trường Dung rõ ràng.

Lần này đối diện với nhiều đại năng như vậy, dù kiêu ngạo tự tin như Sư Vô Cữu cũng không dám chắc chắn, huống chi là Chu Trường Dung? Hắn biết nhóc lừa đảo Chu Trường Dung, bình thường nhìn như thận trọng nhưng vào những lúc mấu chốt lại rất yêu thích mạo hiểm tranh thủ một tia sinh cơ, mà tình huống bây giờ và trước đây đều không giống nhau, hoàn toàn không thể so nổi.

Nếu không nói rõ ràng, lỡ đâu khi đó bất cẩn đùa chết bản thân thì phải làm sao bây giờ?

“Chúng ta không thể lợi dụng gió bão kia sao?” Chu Trường Dung đề ra ý kiến của mình.

“Không thể!”

Hắn biết mà.

“Gió bão kia ngay cả ta gặp cũng phải trốn, ngươi lợi dụng thế nào? Những người đó, người nào người đấy đều vô cùng tinh ranh, bộ lúc ngươi làm người phàm không cảm nhận được hả?” Sư Vô Cữu nhịn không được giơ tay bóp bóp mặt Chu Trường Dung. Trước kia lúc làm người phàm, bởi vì Chu Trường Dung là quỷ hồn, số lần Sư Vô Cữu được đụng vào Chu Trường Dung quả thực ít đến đáng thương, cho nên bây giờ trở về bản thể, hắn vẫn nhịn không được muốn xoa bóp cho đủ.

Sao Chu Trường Dung có thể không cảm nhận được? Chỉ là trong lòng hắn vẫn muốn giữ hai phần may mắn mà thôi.

“Không có biện pháp khác có thể tránh thoát bọn họ sao?” Chu Trường Dung vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Ta dám khẳng định nói với ngươi, không có.” Sư Vô Cữu nghiêm túc nhìn về phía Chu Trường Dung nói, “Nhóc lừa đảo, ta biết ngươi tự có chính kiến của mình, lúc thường ta có thể nghe theo ngươi tất cả, thế nhưng lần này ngươi phải nghe ta. Phương pháp luyện hóa đại đạo thánh binh, ngươi có thể chép được bao nhiêu thì chép bấy nhiêu, chép xong thì dứt khoát đưa cho bọn họ đi. Nếu ngươi muốn, đợi tới ngày ta trở thành Chuẩn Thánh, ta giúp ngươi đoạt lại là được. Hơn nữa bằng thực lực của ngươi bây giờ, dù biết phương pháp luyện hóa nhưng cũng không thể khống chế được Sổ Sinh Tử.”

Lời ngay ý thật, dưới tình hình như thế mà Chu Trường Dung lại không thể phân rõ nặng nhẹ đến vậy, điều này làm cho Sư Vô Cữu cảm thấy rất kỳ lạ. Vốn ban đầu bọn họ cũng không phải vì phương pháp luyện hóa đại đạo thánh binh mà đến, hơn nữa, vật này cũng không quan trọng đến mấy.

Thẳng thắng đưa đồ vật ra so với việc hai người bọn họ mang theo đồ vật chạy trốn càng an toàn hơn rất nhiều.

Chẳng phải bình thường nhóc lừa đảo rất sợ chết sao, sao lần này đầu óc lại không chịu nghĩ thông vậy?

Sắc mặt Chu Trường Dung không thay đổi, nhẹ nhàng kéo Sư Vô Cữu một cái, “Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục chạy trốn đi, có thể chạy được bao xa thì chạy bao xa.”

“Lời ta nói vừa rồi, ngươi nghe không hiểu?” Sư Vô Cữu không khỏi cau mày, “Ta nói là thật, dù chúng ta chạy trốn cũng không chạy được bao lâu.”

“Vùng cảnh giới hư không này rất lớn, lớn đến mức chúng ta không thể nào chạy đến điểm cuối.” Chu Trường Dung nghiêm túc trả lời, “Sư Vô Cữu, nếu ta cạn kiệt chân nguyên, hẳn sẽ cần ngươi hỗ trợ kéo ta tiếp tục chạy. Có thể sử dụng chiến thuật tiêu hao, chỉ cần bọn họ không đuổi kịp chúng ta, chúng ta vẫn có cơ hội.”

Nhưng phương pháp này lại có quá nhiều biến số, hơn nữa lại quá bị động!

Sư Vô Cữu hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Mà Chu Trường Dung lại vô cùng kiên định, không cho Sư Vô Cữu cơ hội tiếp tục nói.

“Theo ngươi.” Sư Vô Cữu hơi có cảm giác lành làm gáo vỡ làm muôi, “Nếu thật sự bị đuổi kịp, ngươi phải giao đồ vật ra đấy, biết chưa?”

Chu Trường Dung không trả lời, mà tiếp tục bay về phía trước.

Sư Vô Cữu thật sự không thể cưỡng ép nhóc lừa đảo, chỉ có thể phiền muộn đi theo, “Ngươi bay chậm quá, ta kéo ngươi.”

Nói xong, Sư Vô Cữu dứt khoát nắm lấy tay Chu Trường Dung, tốc độ bay của hai người lập tức trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Chu Trường Dung nghiêng đầu, nhìn về phía Sư Vô Cữu, tuy sắc mặt còn mang theo vẻ tức giận nhưng vẫn cố gắng làm theo hết sức, trong lòng dâng lên vị ngọt. Nước mắt giao nhân nhẫn vẫn phát ra ánh sáng dìu dịu, trông đẹp lạ lùng.

Thật ra hắn biết bọn họ bị đuổi kịp cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ là hắn hi vọng thời khắc đó có thể đến hơi hơi chậm thêm một chút nữa mà thôi.

Người phát hiện ra Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đầu tiên là thần tu Ngự Phong.

Ngự Phong, người cũng như tên, lúc hắn lựa chọn tín ngưỡng đèn nhang thì cũng đã lựa chọn thần vị là “Phong Thần”, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại kì diệu giống như Thủy Thần của Thương Hải nữ quân.

Mà thần vị cũng giúp cho phương diện tốc độ của hắn tăng nhanh như một tuấn mã tuyệt thế vô song, vượt xa đồng đạo. Cộng thêm vận may của hắn khá vi diệu, không biết có được tính là may mắn hay không nhưng nhờ vậy mà hắn có thể đuổi kịp Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung đầu tiên.

Ngự Phong thần quân và Thương Hải nữ quân là sư huynh muội đồng môn, mà mọi người đều biết quan hệ giữa họ không hòa hợp. Đạo thống thần tu vốn không thể so với trước kia, mà đôi sư huynh muội này cũng không chịu đồng tâm hiệp lực, bởi vậy người muốn ở lại tiên giới tầng trời Hồng Trần đã ít càng thêm ít.

Chu Trường Dung nhìn thấy Ngự Phong đến, thoáng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Người này không phải đối thủ của Sư Vô Cữu, đánh bại hắn không quá khó.

Ngự Phong cảm thấy mình thật may mắn.

Hắn chỉ chọn đại một phương hướng, lại không ngờ thật sự tìm được người.

Ngự Phong trông khá oai hùng, trên cằm nuôi râu, thoạt nhìn càng giống võ tướng nhân gian, rất có cảm giác Quan nhị ca. Mà từ trước đến giờ tín đồ nhân gian thường yêu thích nam nhân để râu, tướng mạo hắn như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

▷ Quan nhị ca

Trọng điểm làm Chu Trường Dung để ý không phải chòm râu của Ngự Phong, mà là phù văn đang mơ hồ phát sáng trên người hắn.

Lúc đầu phù văn không phát sáng, nhưng đợi đến khi Ngự Phong chính thức đứng trước mặt Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, ánh sáng lại vô cùng dễ thấy.

Nó tụ thành một trận, dính chặt trên người Ngự Phong. Muốn phá vỡ nó, trước tiên phải đánh Ngự Phong là vật liệu dùng để khắc trận pháp trọng thương, khiến hắn không có cách nào tiếp tục cung cấp linh khí để duy trì trận pháp tiếp tục vận chuyển mới được.

Chắc chắn nó là trận pháp phù văn có thể tìm kiếm đại đạo thánh binh.

Sắc mặt Chu Trường Dung tối sầm lại, đã quyết định phải hủy diệt trận pháp phù văn đó.

“Không ngờ các ngươi thật sự có đại đạo thánh binh, giao nó ra đây, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi!” Ngự Phong cũng chú ý tới sự thay đổi của Trận Tiểu Phù Đồ, biểu cảm đã hoàn toàn bị vẻ kinh ngạc vui mừng thay thế. Không ngờ trận pháp thật sự dùng được, càng không ngờ đại đạo thánh binh đang ở trong tay hai người trước mắt kia, cơ duyên to lớn cứ thế rơi xuống đầu hắn.

Chắc hẳn bây giờ đã đến phiên thần tu hắn hưng thịnh rồi!

Tinh thần cả người Ngự Phong phấn khởi, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu bên cạnh đang tràn đầy vẻ thương hại.

Người đầu tiên đuổi kịp, đầu óc bị bệnh đúng không?

Nhưng mà cũng nhờ biểu hiện lúc này của Ngự Phong mà đã giúp cho bầu không khí sốt sắng vừa rồi giữa Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu hòa hoãn hơn rất nhiều.

Nhiều đại năng như vậy, người đầu tiên đuổi tới lại được sắp xếp theo bảng số ngược, nhìn sao cũng thấy ông trời đang đứng về phía bọn họ.

Chắc là, hắn có thể thoáng mong đợi vào vận may một chút, dù sao Chu Trường Dung cũng được xem như con cưng của thiên đạo.

Sư Vô Cữu nghĩ thế, ngược lại trong lòng cũng vơi đi mấy phần căng thẳng.

“Muốn đại đạo thánh binh?” Sư Vô Cữu bẻ bẻ tay, khẽ mỉm cười nhìn về phía Ngự Phong, “Nếu ngươi có bản lĩnh đó, cho ngươi thì có sao?”

“Nhóc con tuổi không lớn nhưng khẩu khí không nhỏ. Được thôi, để ta cho yêu tộc các ngươi mở mang tầm mắt!” Ngự Phong không đặt Sư Vô Cữu vào trong mắt, dù sao với hình thái của Sư Vô Cữu bây giờ, thật sự không tạo cho người khác bao nhiêu cảm giác cấp bách.

Sư Vô Cữu đột ngột nhận ra, nhất thời phản ứng lại.

Trước đây hắn ngụy trang thành dáng vẻ trẻ con, bây giờ vẫn chưa biến trở về!

“Vậy để ta đánh ngươi răng rơi đầy đất trước rồi lại biến trở về.” Sư Vô Cữu xiết chặt nắm đấm, cười lạnh một tiếng, thân ảnh đảo mắt một cái biến mất giữa hư không vô biên.

Ngự Phong khẽ cau mày nhưng không sốt sắng.

Chẳng qua chỉ là phép che mắt mà thôi, hắn là Phong Thần, tại một nơi không hề có thứ gì mới là chiến trường cho hắn phát huy sở trưởng ưu thế của bản thân.

Xung quanh hắn, mỗi giờ mỗi khắc đều có gió.

Ngự Phong hơi động tinh thần, luồng gió đang quang quẩn quanh hắn bị khống chế lan rộng trong nháy mắt, Chu Trường Dung ở bên cạnh hoàn toàn không hề tham chiến cũng có thể cảm nhận được bên tai mình có lưỡi gió thổi qua, thổi đến mức toàn thân hắn cũng vì đó mà đau đớn.

Lưỡi gió bình thường hay đi kèm với tiếng gió mạnh, tuy uy lực của nó mạnh mẽ nhưng lại có thể thông báo cho người khác biết mà tránh đi. Thế nhưng lưỡi gió bị Ngự Phong điều khiển trong tay lại không hình, không dáng, không hề có một tiếng động, nếu cơ thể không truyền đến đau đớn thì hắn cũng không thể nhận ra Ngự Phong đã bắt đầu tấn công.

Tu sĩ bình thường đấu pháp, thường thường sẽ mang đến sấm vang chớp giật, đao kiếm không ngừng.

Mà đỉnh cấp đại năng đấu pháp lại dùng vô thanh thắng hữu thanh. Thông thường khi ngươi vẫn chưa kịp chú ý tới bọn họ tấn công thì đấu pháp đã kết thúc.

Thứ gọi là âm vang ầm ầm như không có âm, hình lớn hiện ra như không có hình, chính là như thế.

Chu Trường Dung đành phải yên lặng vận chuyển Độ Vong Kinh, điều động tử khí bao trùm toàn thân, tạm thời cách ly khỏi lưỡi gió, những nơi bị thương bởi lưỡi gió lúc nãy cũng bắt đầu được chầm chậm chữa trị.

Sổ Sinh Tử nằm bên trong đan điền Chu Trường Dung cũng chầm rãi ổn định chuyển động.

Chu Trường Dung bên này âm thầm bảo vệ mình, sắc mặt Ngự Phong bên kia lại càng ngày càng khó coi.

Hắn mượn sức gió tra xét tình hình mấy ngàn dặm xung quanh nhưng vẫn không phát hiện hành tung của Sư Vô Cữu.

Chẳng lẽ hắn trốn?

Không, không biết.

Trực giác nói cho hắn biết, Sư Vô Cữu đang ở đây, nhưng hắn lại không phát hiện ra.

Không thể nghi ngờ loại nhận thức đó đã mang đến cho Ngự Phong chấn động rất lớn.

Bởi vì điều đó cũng mang ý nghĩa, thực lực của thằng nhóc thoạt nhìn như rất nhỏ kia ở xa xa trên hắn, cho nên hắn mới không thể bắt được bất kỳ một manh mối nào về Sư Vô Cữu.

Điều này không hợp lẽ thường.

Thực lực của hắn đã đứng ở hàng đầu, mặc dù Thương Hải nữ quân là sư xuất đồng môn với hắn, nhưng thực lực vẫn yếu hơn hắn nhiều lắm. Ngự Phong hoàn toàn xứng đáng là người đứng số một trong giới thần tu ở bên trong Tiên giới tầng trời Hồng Trần, dù đối diện với Thái Sơn phủ quân cũng chưa chắc chênh lệch lớn như vậy.

Như vậy sao có thể là trình độ Yêu Hoàng đời tiếp theo? Dù muốn trực tiếp đoạt đi vị trí Yêu Hoàng của Ngọc Sương cũng đủ!

Hắn điều khiển lưỡi gió càng nhiều, phạm vi khuếch tán càng lớn, càng không thể lần ra dấu vết.

Hiển nhiên trong lòng Ngự Phong rất hoảng loạn.

Bởi vì trước đó hắn dám nắm chắc phần thắng, thế nhưng bây giờ lại trở thành cá trên thớt mặc người xử trí. Dù hắn đã nỗ lực ổn định tâm tình nhưng vẫn tránh không khỏi lộ ra một tia hoảng hốt.

Nhưng chỉ với một tia dao động như thế cũng đã rơi vào trong mắt Sư Vô Cữu.

Đại năng đỉnh cấp đấu pháp, một tia dao động đã đủ để quyết phân thắng thua!

Sư Vô Cữu không chỉ muốn thắng mà còn muốn một đòn tất trúng, thắng đẹp, đồng thời không thể tiêu hao quá nhiều, tránh cho tới lúc đối thủ mới đến mà hắn lại không có cách nào bảo vệ Chu Trường Dung. Vì vậy, hắn mới lựa chọn loại phương thức đấu pháp như vậy, không giống như cá tính của hắn, cứ xông thẳng lên đánh Ngự Phong một trận, đánh đến khi nào người chạy là xong.

Trong chớp mắt tinh thần Ngự Phong dao động, Sư Vô Cữu vốn ban đầu biến mất không còn tăm tích lập tức xuất hiện trước mặt Ngự Phong.

Ngự Phong theo bản năng phân tán thân thể, hoà vào trong gió.

Mội khi thần tu tu đại thành, hư thật tương sinh, cơ thể sẽ không bị giới hạn, có thể hóa thành vạn vật. Mặc dù Ngự Phong vẫn chưa đạt tới trình độ đó, nhưng muốn hóa thân vào gió, tránh né tấn công vẫn là chuyện rất dễ dàng.

Khóe miệng Sư Vô Cữu hơi giương lên.

Trò mèo thôi.

Sư Vô Cữu mở lòng bàn tay, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm một cái, tựa như có một dòng chảy vô cùng nhỏ bị hắn tóm lấy, không thể động đậy.

Nhất thời lưỡi gió đình chỉ chuyển động.

Mà Ngự Phong cũng đã bị bắt lại.

Sao có thể! Hắn làm thế nào để phá tan phòng ngự của ta?

Bàn tay hữu hình, sao có thể bắt lấy ngọn gió vô hình!

Trong lòng Ngự Phong vừa mơi sinh ra một loại suy nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác có một nguồn sức mạnh mênh mông đánh thẳng tới.

Ầm ——

Thân thể Ngự Phong lần nữa xuất hiện, nhưng trên người đã loang lổ vết máu.

Ngay cả Trận Tiểu Phù Đồ trên người hắn cũng bị phá hỏng hầu như không còn.

“Thần tu muốn đối phó với ta? Vẫn nên để hai vị đại thần Hoàng Thiên, Hậu Thổ tới tìm ta gây phiền phức đi thôi.”

▷ Đại thần Hoàng Thiên, Hậu Thổ

“Hoàng Thiên” được biết ông chính là ở trên trời, là cổ nhân đem trời nhân cách hóa thành hình tượng một vị thần minh: Ngọc Hoàng, Thiên Đế, chủ quản trên trời. “Hậu Thổ” là người đứng đầu Minh giới, quản lý u đô trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, cổ nhân đã nhân cách hóa mặt đất thành thần Hậu Thổ, vị thần của Đại Địa..

Sư Vô Cữu hơi xem thường liếc mắt nhìn hắn.

Trước đây đạo thống thần tu thường hay bất hòa gây sự với yêu tộc, chẳng biết yêu tộc phải tích trữ bao nhiêu biện pháp đáp trả bọn họ. Ở trong trí nhớ của Sư Vô Cữu, gì mà Phong Thần Lôi Thần Thủy Thần Hỏa thần, tới tới lui lui chỉ có mấy chiêu như vậy, không chịu cải tiến có chỗ nào khó đối phó đâu?

Chu Trường Dung trừng mắt nhìn, không hề keo kiệt vỗ tay cho Sư Vô Cữu, cho Sư Vô Cữu đủ mặt mũi, “Sư Vô Cữu thật lợi hại, ta nhìn mà không hiểu gì hết.”

“Bây giờ ngươi nhìn không hiểu là chuyện bình thường, đợi ngươi tu đến trình độ như ta thì tự nhiên sẽ hiểu.” Sư Vô Cữu lộ ra một tia đắc ý, quả nhiên thực lực của hắn vẫn chưa giảm!

Sư Vô Cữu đã cố hết sức khống chế sức công kích của mình nằm trong phạm vi nhỏ nhất, không đến nỗi kinh động đến các đại năng khác.

Nhưng Sư Vô Cữu đã quên, khí tức của hắn đối với Ngọc Sương mà nói lại cực kì quen thuộc. Lần trước hắn và Ngọc Sương giao thủ, phải cởi mặt nạ để lộ dáng vẻ thật mới có cơ hội thoát khỏi, Ngọc Sương đã xoắn xuýt với chuyện này rất lâu!

Bây giờ, chợt cảm nhận được khí tức của Sư Vô Cữu, Ngọc Sương dùng toàn lực lao tới, lao tới trước mặt Sư Vô Cữu.

Mà Sư Vô Cữu lúc này đang đứng trước mặt Chu Trường Dung, loại trừ pháp che mắt trên người mình đi.

“Cơ thể trẻ con không thích ứng với thực lực của ta, ngươi vậy mà cũng không chịu nhắc ta!” Giọng điệu Sư Vô Cữu khi nói ra câu này không khỏi mang theo sắc thái làm nũng.

Chu Trường Dung cười theo, “Ta cảm thấy rất đáng yêu.”

“May người tới là người kém cỏi nhất, nếu không sao có thể thoải mái như vậy?” Sư Vô Cữu vẫn không quên nhắc Chu Trường Dung phòng hờ.

“Có Vô Cữu ở đây, ta không lo lắng gì cả.” Chu Trường Dung tiếp tục múa mồm không cần tiền. Có thể hóa giải bầu không khí căng thẳng, đối với bọn họ là chuyện tốt.

“Ai?” Đột nhiên Sư Vô Cữu lớn tiếng quát lên.

Lại thêm một người tới?

Khoan khoan, hình như khí tức hơi quen?

Lời còn chưa dứt, Ngọc Sương đã đến trước mặt Sư Vô Cữu, nghiêm túc quan sát hắn từ đầu tới đuôi một phen, càng ngày càng xác định suy nghĩ trong lòng.

Khuôn mặt trước kia, quả nhiên không phải ảo giác cũng không phải pháp che mắt.

Người này thật sự có khuôn mặt giống Thánh Yêu Hoàng Đại Đế bệ hạ như đúc, chỉ là tính cách và khí chất lại hoàn toàn khác nhau.

Nhưng chắc chắn có mối liên hệ rất chặt chẽ với bệ hạ!

“Quả nhiên là ngươi.” Ngọc Sương nhìn về phía Sư Vô Cữu, giọng điệu khẳng định, trong mắt mang theo vẻ hoài niệm vô hạn, “Ngươi là tái thế của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, hay là đời sau của bệ hạ?”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full