Sắc mặt Cổ Trần cả kinh, trong tâm tiếp theo ngạc nhiên vạn phần, hai tỷ muội tựa như đã xảy ra biến hóa khó lường.
Lúc trước Cổ Trần cho hai tỷ muội mỗi người một giọt Thần huyết, kết hợp với các loại dược liệu quý hiếm và linh vật dùng để thuế biến tiềm lực thiên phú của mình.
Không nghĩ tới sẽ phát sinh ra loại biến hóa này, hơn nữa hai tỷ muội tu luyện Thanh Đồng Đồ Khắc, không cùng một dạng với những người khác.
Giống như lĩnh ngộ ra được những thứ của mình, bước lên con đường không giống nhau thuộc về phần riêng của các nàng ấy.
Thân thể tỷ tỷ Li giống được tạo thành từ một khối Băng Tinh, khắc từ phấn mài từ ngọc, hoàn toàn tự nhiên, khiến cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác say trong lòng.
Mà thân thể của muội muội thì có khí tức của một cổ Thần ngọc ôn hòa sáng long lanh, giống như Thần ngọc điêu khắc mà thành, khiến cho người ta không dám tin.
Thân thể hai tỷ muội đã xảy ra biến hóa không rõ, khiến cho Cổ Trần nhìn mà không thể thấu huyền bí trong đó, rốt cuộc là vì sao lại biến hóa như vậy?Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Cổ Trần vẫn có thể cảm giác rõ, tiềm lực cùng thiên phú của thân thể tỷ muội hai người đang dùng một tốc độ kinh người mà nâng cao.
Vốn là, năng lực tiềm ẩn của hai tỷ muội chỉ có thể coi là thiên tài bình thường, nhưng hiện tại đã xảy ra biến hóa này, tự nhiên lại có chút khác biệt.
Cổ Trần cảm thấy, hai tỷ muội cùng đám người Hắc Thổ và Man Phi, Long Uyên không giống nhau, nhưng lại nói không ra chỗ nào, tóm lại là đã có biến hóa kỳ diệu.
– Biến hóa quá kỳ diệu, Thần huyết thuế biến, quả nhiên không tầm thường.
Hắn lộ ra vẻ mặt tán thưởng, nhìn xem tỷ muội hai người trong quá trình thuế biến, thân thể bị một đoàn ánh sáng mông lung bao vây lấy, giống như hai cái kén nổi lơ lửng ở giữa không trung.
Các nàng ấy giống như đang trong quá trình kết kén rồi thuế biến thành bướm, khí tức huyền diệu, từng dòng ký hiệu kỳ quái lưu động bên trên.
Thanh Đồng Đồ Khắc ở trên người hai tỷ muội đã xảy ra biến hóa cơ bản, tiến đến một con đường hoàn toàn khác, không hề bình thường.
Con đường thuộc về chính bản thân của các nàng ấy, tình huống này lại khiến cho Cổ Trần vô cùng vui mừng, hai nàng ấy không nhất định phải là người có thiên phú mạnh nhất, nhưng tự đi trên con đường của chính mình, thành tựu ở tương lai sẽ rất cao.
Giống như ngươi cùng người khác đi chung trên một con đường, thì chỉ có thể nhìn người khác, hoặc chỉ có thể đạt tới độ cao mà người khác đã đạt tới.
Nhưng đi trên con đường thuộc về chính mình, mở ra con đường của chính mình, thì có thể đi xa hơn, thậm chí vượt qua người khác.
Đây chính là con đường không có điểm cuối, chỉ cần người không ngừng tiến lên, mở đường, có thể từng bước một không ngừng đi tiếp, sẽ không có điểm cuối.
Bởi vì, đường là chính ngươi mở ra.
Cổ Trần thật thận trọng quan sát biến hóa rất nhỏ của hai tỷ muội, không hề đến quấy nhiễu.
Nghĩ một chút, hắn phất tay đánh ra một giọt huyết dịch màu vàng, một cổ sức mạnh thần kỳ nhàn nhạt bao quanh, chui vào hai cơ thể của từng người Li, Lạc.
Đó là Thần huyết, Cổ Trần lại cho hai tỷ muội Li, Lạc mỗi người một giọt Thần huyết.
Hơn nữa còn chưa xong, muốn làm liền làm tốt nhất, cho nên Cổ Trần trực tiếp dùng Nam Minh Ly Hỏa đã luyện hóa được một viên m Linh Vương Hồn Tinh, chia làm hai cổ Thần lực thuần túy linh hồn rót vào trong cơ thể của hai tỷ muội.
Làm xong hai thứ này, Cổ Trần lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa Thiên Điện, không quấy rầy hai người biến đổi, lúc này có lẽ các nàng ấy đã biến đổi rất cao.
– Tộc trưởng, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo.
Vừa để lại chính điện, Cổ Trần trong lòng đang còn suy nghĩ, đột nhiên nghe một tiếng cầu kiến.
Ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện bên ngoài đại điện một nam tử đang đứng, là một thị vệ.
– Vào đây.
Cổ Trần ngồi ở Thanh Đồng trên bảo tọa, khẽ vuốt cằm, để cho thị vệ bên ngoài tiến vào.
– Tham kiến tộc trưởng.
Thị vệ tiến vào quỳ xuống, gương mặt cực kỳ cung kính.
– Chuyện gì?Cổ Trần khẽ vuốt cằm nhìn hắn hỏi.
Chỉ nghe tên thị vệ kia nói chi tiết:- Khởi bẩm tộc trưởng, có hai người đến ngoài thành, nói là đến cầu kiến tộc trưởng.
– Ồ?Cổ Trần nghe xong kinh ngạc.
Bên trong toàn bộ Bách Man Sơn đều là người của hắn, lúc này có người đến cầu kiến, đương nhiên không phải người trong bộ lạc của hắn, mà là người đến từ địa phương khác.
– Dẫn bọn họ vào đây.
Tuy rằng có chút nghi hoặc và kinh ngạc, nhưng Cổ Trần vẫn gật đầu phân phó thủ hạ đi dẫn người vào.
Trong lòng hắn thật sự muốn nhìn một chút, là ai đến gặp hắn, là người trong Thánh địa đến đây sao?.