Nhìn hắn rời đi, ánh mắt Cổ Trần đặt trên người Hắc Thổ, làm cho người sau lập tức đứng thẳng lưng, thân hình cao năm thước nhìn có chút áp bức.
Cổ Trần không thể không suy nghĩ cẩn thận, nhìn Hắc Thổ trước mắt tựa như một cự nhân, trong lòng ít nhiều có chút khen ngợi ngàn vạn lần.
– Tiểu Hắc à, ta chuẩn bị để Man Phi bảo vệ Long Ngao thành, ta tín nhiệm ngươi nhất, Hoang Cổ thành bản bộ do ngươi đến trấn thủ.
Hắc Thổ nghe xong lời này, kích động nói không nên lời, thiếu chút khóc thành tiếng.
– Thuộc hạ sẽ không phụ sự tin tưởng của tộc trưởng!Hắc Thổ vỗ ngực bảo đảm, giọng điệu vang lên, lộ ra tín ngưỡng kiên định.
Điểm này là sự hài lòng nhất của Tộc trưởng với hắn.
– Đi thôi, trở về chuẩn bị một chuyến.
Cổ Trần nói xong thì bay lên không trung rời đi, nhưng đột nhiên cả bầu trời tối sầm xuống.
– Không ổn!Trong lòng hắn thầm nghĩ không ổn, ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Bầu trời tối xuống, một bàn tay khổng lồ khủng bố đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Bàn tay kia, lớn không thể tưởng tượng nổi, phảng phất bao gồm toàn bộ thiên địa, tản ra một lực thánh uy cường đại, trực tiếp trấn áp Bách Man Sơn.
– Thánh cấp cường giả?Sắc mặt Cổ Trần biến động lớn, nhìn bàn tay Già Thiên đột nhiên đè xuống, tâm thần hắn chấn động, cảm nhận được không khí tử vong uy hiếp.
Hắn cảm thụ được từ bàn tay lớn một cỗ thánh uy, một chưởng bao phủ toàn bộ phạm vi Bách Man Sơn.
Bàn tay khổng lồ dài mười dặm không biết bao nhiêu khủng bố.
Nguy cơ ập tới, cảm giác nguy cơ nồng đậm làm cho Cổ Trần chấn động, cả người Niết Bàn chi huyết đều sôi trào, Thanh Đồng bí giáp tự chủ khoác lên người.
Một cỗ áp lực khủng bố đánh tới, tựa như bầu trời sụp đổ, làm cho Cổ Trần cũng khó có thể thừa nhận.
– A! Cổ Trần ngửa mặt gào thét, cả người hắn bắt đầu có lực lượng tích lũy đến đỉnh điểm.
Sau đó hắn xuất ra hai tấm thánh lệnh.
– Ngoại tộc, các ngươi quá to gan!Lúc ngàn cân treo sợi tóc, hư không truyền đến một tiếng quát lạnh, lộ ra một hắc động khủng bố.
Răng rắc, từ bên trong hắc động lộ ra một bàn tay thăm dò, đánh vào trên Già Thiên Cự Thủ.
Hai bàn tay khổng lồ va chạm trên bầu trời, gây ra chấn động rất lớn, cả Bách Man Sơn đều lắc lư.
Không trung bắt đầu nổ tung, mây tan rã.
Chỉ nghe một tiếng “Rầm”, Già Thiên cự thủ một tấc sụp đổ, bị một cự thủ khác một kích vỡ vụn trên hư không.
– Nhân tộc thánh nhân?Một tiếng quát lớn kinh hãi truyền ra, cả Bách Man Sơn sôi trào.
Cổ Trần sắc mặt khẽ biến, kinh ngạc cực kỳ, không ngờ lại có nhân tộc thánh nhân xuất hiện?Vấn đề là, có thánh nhân ngoại tộc đến đây.
Vừa rồi một cái Già Thiên cự thủ đột nhiên chụp được, chính là một tôn Thánh giả ngoại tộc, dĩ nhiên muốn xóa sạch toàn bộ Bách Man Sơn.
– Chỉ là Bán Thánh, nếu đã tới thì đừng đi.
Theo một thanh âm già nua, từ bên trong dò xét ra một bàn tay, hung hăng đánh về phía chỗ sâu trong hư vô.
Ầm ầm, bàn tay lớn xuyên qua hư vô, đánh vỡ nơi đó, hóa thành một mảnh hỗn độn kích động.
– Đáng chết, ngươi đường đường là một Thánh Hiền, vậy mà lại ra tay với một Bán Thánh như ta?Trong hư không truyền đến một tiếng gầm gừ như vậy, tức giận bại hoại, hiển nhiên bị đánh không nhẹ.
– Bán Thánh?Cổ Trần hai mắt híp lại, nhìn hư vô vỡ vụn, hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh mơ hồ.
Đó là một tôn Bán Thánh, sau lưng hắn sinh trưởng một đôi cánh thánh khiết, là Dực tộc Bán Thánh.
– Tạp Mao Điểu, ngươi vừa định xóa sạch mấy ngàn vạn tộc nhân tộc ta, mệnh của ngươi bản tọa thu nhận, bách tộc Thánh giả tới cũng không bảo vệ được ngươi.
Ầm ầm!Vừa dứt lời, hư vô truyền đến một tiếng nổ lớn, thân thể Bán Thánh Dực tộc nổ tung, máu rơi khắp trời, mỗi một giọt đều ẩn chứa năng lượng cùng uy áp khổng lồ.
Đó là thánh huyết, tuy rằng chỉ là Bán Thánh huyết, một giọt máu là có thể nghiền nát một ngọn núi.
– Aaa! Ngươi dám sao, Dực tộc ta là một tôn đại Thánh Hiền đã xuất quan, ngươi dám giết bản tọa, tất tử không thể nghi ngờ, ngay cả mang theo Thánh địa các ngươi cũng nhất định phải bị hủy diệt.
Tôn Dực tộc Bán Thánh thê lương gào thét, nửa thân nổ tung, huyết thịt mơ hồ, thân thể vỡ vụn nhanh chóng hội tụ chữa trị, chớp mắt liền khôi phục lại.
– Đại thánh thôi, giết là được, ngươi, quá phí lời.
Thanh âm già nua truyền đến, tiếp đó liền thấy hư không nứt ra, từ bên trong bước ra một chân, nháy mắt giẫm lên đầu Dực tộc Bán Thánh.
Một tiếng vang giòn tan, đầu của Bán Thánh Dực tộc nháy mắt giống như dưa hấu nổ tung.
Sau một khắc, vết nứt bên trong hư không dò xét, một tay bắt được thi thể tôn Bán Thánh kia kéo vào hư vô, nháy mắt biến mất.
Tất cả biến mất vào hư không, khôi phục bình tĩnh, giống như chuyện chưa từng xảy ra.
Cổ Trần thần sắc nghiêm túc, nhìn vết nứt hư không chữa trị lại, bên trong không có động tĩnh.
– Đa tạ Thánh giả!.