Lúc xuyên qua Linh giới, Cổ Trần cảm giác rõ ràng một cỗ ánh sáng nhu hòa đảo qua thân thể mình, hắn lập tức kháng cự lại theo bản năng, không những thế, trong lúc mơ hồ hắn chợt thấy được một đạo ý niệm lướt qua, dường như có một đôi mắt nào đó đang nhìn chăm chú vào hắn, khiến Cổ Trần cảnh giác.
– Đây chính là Linh giới?Cổ Trần vừa tiến đến, đập vào mắt hắn là một thế giới đẹp như cảnh tiên chốn trần gian, nào là đảo trôi lơ lửng giữa không trung, nào là núi đá chìm trong linh khí, mây tầng che phủ, như lạc bước chốn thiên thai.
Ánh mắt Cổ Trần sáng rực, vừa liếc mắt một cái liền để ý tới nơi trung tâm của Linh giới, nơi đó có một gốc đại thụ che trời, như một điểm tựa đang chống đỡ toàn bộ Linh giới.
Cái cây đó chính là Linh tộc Thần Thụ.
– Nhân Hoàng, đó là Thần Thụ của tộc ta, nó đã sống rất nhiều năm rồi.
Linh Chủ chậm rãi giải thích về Linh giới.
Nàng đứng bên cạnh Cổ Trần, vừa dẫn đường vừa giảng giải tình huống trong Linh giới, theo sát phía sau là Vu Linh và mười mấy vị Linh tộc trưởng lão, những Linh tộc nhân còn lại đã tản đi, ai bận việc nấy.
Có Linh Chủ tự mình đi cùng giới thiệu, Cổ Trần nhanh chóng có cái nhìn toàn diện về Linh tộc và Linh giới.
Linh tộc là một chủng tộc có từ xa xưa, nhưng đến nay đã xuống dốc, số lượng tộc nhân không đến 100 ngàn người, mà nguyên nhân giúp Linh tộc kéo dài được đến ngày hôm nay chính là nhờ Thần Thụ.
– Thần Thụ?Ánh mắt Cổ Trần ráng rực, hắn nhìn Thần Thụ cao tới tận trời, toàn thân trắng noãn trong suốt, nhìn đã biết không phải thứ tầm thường.
Hơn nữa Cổ Trần mơ hồ phát giác ra, gốc Linh tộc Thần Thụ này có linh trí, nói như vậy, ý niệm mới lướt qua ban nãy chính là từ nó, điều đó khiến hắn vừa kinh ngạc vừa cảnh giác.
Một gốc Thần Thụ sống không biết bao nhiêu năm, thậm chí ngươi còn không rõ nó khủng bố đến mức nào.
– Thần Thụ có linh không?Cổ Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Linh Chủ bên cạnh sửng sốt, những người khác cũng ngẩn ngơ, cả đám hai mặt nhìn nhau.
Linh Chủ cười đáp lại rất nhanh:- Nhân Hoàng nói không sai, Thần Thụ có linh, nó vẫn luôn che chở Linh tộc chúng ta, nhưng không biết vì sao, từ mấy ngàn năm trước Thần Thụ lại bắt đầu yên lặng.
Chính bởi vì Thần Thụ yên lặng, khiến Linh tộc chúng ta không cách nào thu hoạch được truyền thừa, đời sau không bằng đời trước, dần dần trở nên sa sút rồi bước đến bờ hủy diệt như ngày hôm nay.
Linh Chủ nói đến đây liền đau buồn không sao kiềm chế nổi, nàng vẫn luôn nghĩ Linh tộc suy sụp có liên quan đến việc Thần Thụ yên lặng.
Nhưng mặc kệ Linh tộc dùng bất kì biện pháp nào cũng không thể tìm ra nguyên nhân Thần Thụ yên lặng, truyền thừa không còn, tương lai Linh tộc trở nên mờ mịt.
Cổ Trần nghe xong, như có điều suy nghĩ mà nhìn gốc Thần Thụ kia, đạo ý niệm mơ hồ ban nãy chắc chắn là linh trí của Thần Thụ.
Đối với Thần Thụ, trong lòng Cổ Trần cực kỳ cảnh giác và phòng bị.
Rất nhanh, đám người giẫm trên mây xuyên qua không trung Linh giới, đi thẳng tới trung tâm, cuối cùng hạ xuống một hòn đảo trước mắt Thần Thụ.
Tới gần Thần Thụ, Cổ Trần mới thật sự cảm nhận được một cỗ áp lực khủng khiếp, như đang đối mặt với một tôn Thần Linh.
Thấy thế, sắc mặt Cổ Trần lập tức thay đổi, hắn âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ gốc Thần Thụ này cũng là một tôn Thần Linh sao?Ông!Đang nghĩ ngợi, Thần Thụ phía trước bỗng nhiên truyền đến một chút rung động, cả Thần Thụ rì rào run rẩy, tỏa ra ánh sáng thánh khiết.
Thần uy tràn ngập, đánh thức tất cả mọi người.
– Thần Thụ khôi phục!- Thần Thụ, Thần Thụ khôi phục!Trong lúc nhất thời, rất nhiều Linh tộc nhân ào ào quỳ xuống lễ bái, biểu tình cực kỳ kích động, ngay cả Vu Linh và Linh Chủ cũng quỳ xuống, liên tục hành lễ với Thần Thụ, vừa thành kính vừa nghiêm cẩn.
Chỉ có một mình Cổ Trần đứng đó, không hề nhúc nhích, hắn đang ngạc nhiên đánh giá Thần Thụ, cảm nhận một cỗ thần uy mênh mông ập vào mặt.
Cổ Trần cảm nhận được một cỗ ý chí cường đại đang dao động bên trong Thần Thụ, Thần Thụ Thụ Linh thức tỉnh.
Oanh!Cổ thần uy kia càng ngày càng cường đại, cuồn cuộn đánh tới như vực sâu biển lớn, khiến Cổ Trần cau mày, ánh mắt nhịn không được có chút hung hãn.
– Ngươi đang hù dọa bản hoàng sao?Cổ Trần lạnh lùng hỏi.
Vừa dứt lời, Thần Thụ hơi dừng lại, bầu không khí trong Linh giới như cô đặc lại, khiến tất cả Linh tộc nhân sắc mặt đại biến, bộ dáng hoảng sợ.
Linh Chủ kinh hãi, muốn ngăn Cổ Trần chớ có mạo phạm Thần Thụ, đáng tiếc Cổ Trần không hề bị lay chuyển.
Hô! Không khí vốn đang ngưng kết đột ngột tán loạn, áp lực nặng nề biến mất không còn tăm hơi, như thể những gì vừa mới xảy ra khi nãy chỉ là ảo giác.
.