Đáng tiếc Cổ Trần ẩn tàng rất kĩ, chỉ thấy một vệt sáng lóe lên rồi biến mất.
– Hình như ban nãy có Nhân tộc đi qua?Tu La cường giả cực kỳ kinh ngạc, dường như hắn vừa cảm ứng được khí tức Nhân tộc lóe lên một cái rồi biến mất, nghĩ nghĩ, hắn truyền mệnh lệnh xuống.
– A La, ngươi đi đuổi theo vệt sáng kia, trông thấy Nhân tộc thì giết chết.
Lệnh vừa được ban ra, lập tức có một tôn Tu La chín tay bay lên không trung, xuyên qua hư không Hỗn Độn đuổi theo Cổ Trần.
Lúc này, Cổ Trần không hề biết bản thân đang bị truy đuổi, hắn nhìn chằm chằm lệnh bài trước mắt một đường phá vỡ sương mù, rốt cuộc tốc độ dần dần chậm lại.
– Cũng sắp đến.
Mục thấy vậy liền tỏ ra kích động.
Nhìn tình huống thì hẳn là sắp đến nơi Thánh Địa ẩn mình, lệnh bài lấp lánh ánh sáng cấp tốc bay về phía trước.
Bạch!Rất nhanh, lệnh bài dừng lại trước một lục địa màu đen vỡ nát tơi tả, nó phát ra tiếng ong ong, sáng lên một cái rồi tối sầm.
Cổ Trần ngừng lại, đánh giá lục địa như bị đánh bể thành nhiều mảnh trước mắt, từng mảnh vỡ lục địa trôi nổi trong hư không.
– Nơi này có trận pháp! Cổ Trần nhìn một cái, cảm giác có chút vấn đề.
Nơi này ẩn giấu trận pháp, hơn nữa còn không phải là trận pháp bình thường, là loại vô cùng cường đại.
Lệnh bài kia chậm rãi xuyên qua vô số mảnh vỡ lục địa, Cổ Trần mang theo Mục cùng Thủy linh theo sát nó.
Sau đó không lâu, lệnh bài ngừng lại, ánh sáng chiếu vào khoảng sương mù phía trước.
Ông!Lệnh bài bắn ra một tia sáng, đánh vào trong sương mù Hỗn Độn, đột nhiên khơi dậy từng đợt gợn sóng.
Soạt!Một cánh cửa ánh sáng hiện lên, lệnh bài hóa thành vệt sáng chui vào lại thân thể Mục, nó đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cánh cửa trước mắt chính là lối vào Thiên Cương Thánh Địa, chỉ có Thánh Địa đệ tử nắm giữ lệnh bài mới mở ra được.
Nếu đệ tử nào đó chết, tự nhiên lệnh bài bị hủy, không cần lo lắng nó rơi vào tay người khác.
– Chính là chỗ này, Cổ huynh, chúng ta mau vào.
Mục tỏ ra kích động nói, hắn nhìn cánh cửa kia, có chút nôn nóng.
Nhưng Cổ Trần luôn cảm thấy không ổn, Thiên Cương Thánh Địa trốn ở chỗ này, mà ban nãy họ vừa mới đi ngang Tu La tộc Tu La Thần đảo, gần như vậy không sợ bị phát hiện sao?Cổ Trần cau mày, quay người lại nhìn vô số mảnh vỡ lục địa sau lưng, cảm giác có gì đó khác thường.
– Có người theo dõi?Trong lòng Cổ Trần run lên, lập tức phát giác được vấn đề.
Khi nãy có người theo đuôi bọn họ, chẳng qua lúc này đã không thấy, khiến Cổ Trần muốn diệt khẩu cũng đành chịu.
Xem ra, nơi này bị lộ rồi.
– Đi, đi vào trước.
Đã đến nước này, Cổ Trần quyết định tiến vào Thiên Cương Thánh Địa lại tính tiếp.
Hô!Nói xong, Cổ Trần cùng Mục, Thủy Linh xuyên qua cánh cửa kiaChỉ cảm thấy quang mang lóe lên, ba người tức thì tiến vào một thế giới độc lập bên trong, họ nhìn thấy từng ngọn núi cao bay bổng trên không, sương mây lơ lửng, linh khí nồng đậm.
Nơi này bừng bừng sức sống, vô số linh khí hội tụ thành hình dáng sương mây bao phủ từng ngọn Huyền Phù Sơn, tổng cộng 36 ngọn núi vây quanh một tòa Thánh Sơn.
Cổ Trần nhìn đến đó, lập tức ý thức được nơi này chính là Thiên Cương Thánh Địa.
– Ai?- Ai dám cả gan xông vào Thiên Cương Thánh Địa?Đột nhiên từ trong Thánh Sơn truyền đến tiếng hét lớn, có khí tức cường đại ập đến trước mặt ba người Cổ Trần.
Bởi vì trên người Cổ Trần không có khí tức của Thiên Cương Thánh Địa, mà Thủy linh lại không thuộc về Thánh Địa, cho nên vừa xuất hiện đã bị phát hiện.
Xoát xoát xoát!Gần như trong tích tắc, từng bóng dáng cường đại bay đến bao vây ba người Cổ Trần, từng đạo quang mang bao phủ cả ba.
Không trách bọn họ, dù sao Thiên Cương Thánh Địa vừa mới gặp nạn, tổn thất nặng nề, có thể nói toàn bộ Thánh Địa đang mẫn cảm cùng cực.
– Sư huynh, là ta! Mục lập tức mở miệng, mặt mũi tràn đầy kích động nhìn mười mấy người chung quanh.
Bọn họ đều là Thiên Cương Thánh Địa đệ tử, nguyên một đám khí tức mạnh mẽ, có mười vị Bán Thánh, hai vị Thánh Nhân, tất cả đều cảnh giác nhìn Cổ Trần cùng Thủy Linh.
– Mục?Một người trong đó kinh ngạc đánh giá hắn, cau mày nói:- Sao ngươi lại mang ngoại nhân tiến vào Thiên Cương Thánh Địa? Chẳng lẽ không sợ nguy hiểm sao?- Hai người kia là ai?Tuy đám đệ tử này nhìn thấy Mục lại không lơi lỏng chút nào, ngược lại càng thêm cảnh giác.
Nhưng khi nhìn rõ Cổ Trần, hai Thánh Nhân đệ tử cầm đầu đột nhiên trợn to mắt, giống như thấy phải một người không thể tin được.
– Là ngươi?- Cổ Trần?Hai tiếng kinh hô, Cổ Trần nhìn qua mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra cũng là người quen.
Đó là Nghĩa Hiên và Chân Nhất, hắn từng gặp họ tại Bách Man sơn Huyền Điểu bộ lạc, không nghĩ còn có cơ hội gặp lại hai người này lần nữa.
.