Trên thế gian phàm là nữ nhân, đều thích thể hiện một điều: Phu quân được gả cho, cũng thích giấu một bí mật: Tuổi của mình.
Tuổi thọ tiên nhân rất dài, thanh xuân vĩnh viễn dừng lại. Sau khi thành niên, tuổi tác chênh lệch nhau mấy trăm, mấy nghìn tuổi có thể không cần tính. Không có một nữ quân nào thích bị người ta lấy lòng bằng “Lớn tuổi hơn”, nhất là đại mỹ nhân xinh đẹp có tiếng ở Tiên giới. Cổ Tấn trời sinh ngốc nghếch cộng thêm sinh ra một cái miệng đắc tội với người khác. Hoa Thù không có lườm hắn rồi thuận tiện khách khí mời hắn ra khỏi đại sảnh, đã coi như là tốt tính lắm rồi.
Ngược lại, một đám nam nhân bị những lời này của Cổ Tấn làm cho dở khóc dở cười.
Tiên quân béo ngang trời xuất thế này lớn lên lại có cái đức hạnh như vậy, là kẻ lỗ m ãng ở cái xó nhà quê nào mà chạy ra đây! Không biết nói chuyện sao? Ngươi so với công chúa Hoa Thù tuổi tác nhỏ hơn, bọn hắn sống làm sao, sống làm sao? Trong đại sảnh này một dãy đang ngồi, bọn họ là đến cầu vợ, không phải tới bái kiến tiền bối!
Trong đại sảnh yên tĩnh, mọi người nín thở, tròng mắt đảo qua lại giữa Cổ Tấn và Hoa Thù, động tác thập phần giống nhau. Cổ Tấn vẫn như cũ không tim không phổi mà cười cười nhìn Hoa Thù, giống như thể hắn đặt mười cân thành tâm thành ý vào những lời vừa rồi.
Hoa Thù sống mấy nghìn tuổi, lần đầu mới nghe những lời này, hơi sửng sốt, cảm thấy bầu không khí trong đại sảnh trong nháy mắt trở nên trầm lặng, đã không mất phong độ mà mím môi cười cười, bưng chén trà trong tay lên kính, “Tiên quân Cổ Tấn nói rất đúng, tuổi của ta lớn hơn vài phần, quả thực không cần khách sáo. Hoa Thù lấy trà tương kính, Tiên quân Cổ Tấn, mời.”
Hoa Thù từ trước đến nay lạnh lùng, đối với Tiên quân ít có biểu cảm, nàng không nổi giận với Cổ Tấn, mà còn lấy lòng, thật sự hiếm thấy.
Bất luận là danh tiếng Thượng quân Đông Hoa có tốt thế nào, hay là nàng quả thực rộng lượng, bất luận là vì cái nào, Hoa Thù đều xoa dịu bầu không khí trong nội đường, cho thấy nàng không câu nệ tiểu tiết.
Những lời này linh hoạt, thoải mái, hoàn toàn không để ý việc hắn không giữ mồm giữ miệng, cùng nữ quân tối qua có vài phần tương tự. Trong lòng Cổ Tấn không thể xác định, đôi mắt nhỏ khe khẽ nhíu lại, tiếp nhận chén trà do Hồng Tước dâng lên, xoay vòng xòng miệng chén trà, hỏi đùa: “Ta đối với điện hạ mới gặp đã thân, nhưng không biết điện hạ có giống như vậy không?”
Lời này trực tiếp quá sức tưởng tượng, chúng quân nghe được có phần không vui. Người có cánh cửa cao, gia thế hùng hậu sau lưng đúng là khác biệt, người nào dám đối với Hoa Thù càn rỡ như thế?
Hoa Thù không ngước mắt nhìn hắn, nghiêm mặt đáp: “Không phải.”
Thần sắc Cổ tiểu béo ngưng lại. Trong nội đường, Tiên quân thấy hắn chịu thiệt thòi, trong lòng thoải mái.
Nào biết Hoa Thù đặt chén trà xuống, vén tóc ra sau tai, nhìn Cổ Tấn, nhẹ nhàng cười, hơi có thâm ý trả lời: “Mới gặp đã thân thì không ổn, gặp lại mới thân có lẽ chuẩn xác hơn.”
Gặp lại mới thân? Chỉ có một bức tường ngăn cách, tiểu tử béo này quả nhiên “Tháp gần nước hưởng trước ánh trăng!Thần sắc một đám nam quân lập tức tế nhị hẳn lên.
* Tháp gần nước hưởng trước ánh trăng (Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt) -> Ðây là một thành ngữ có nguồn gốc từ bài thơ, có ý nghĩa là việc nhận được lợi ích hoặc sự tiện lợi nào đó trước vì ở gần một số người hoặc sự vật.
Cổ tiểu béo không rảnh quản những người khác, con ngươi đen như mực trong đôi mắt nhỏ híp thành khe hở lập tức mở to, giọng nói cà lơ phất phơ, không tự chủ cao giọng, mang theo sự mừng rỡ: “Điện hạ đêm qua…”
Lời còn chưa nói ra, tiếng chén trà rơi xuống đất cùng với giọng hoảng sợ của một vị nữ quân đột nhiên vang lên trong đại sảnh.
“A! Bích Vân!”
Chúng quân quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Tiên tử Bích Vân của Nam Hải luống cuống tay chân làm đổ đầy nước trà lên váy Tam công chúa Tấn Mây. Bích Vân dừng một chút, lập tức liền tay chân luống cuống thay Tấn Mây phủi những lá trà trên váy, lúng túng không thôi.
Tấn Mây lấy lại tinh thần, tự trách mình vừa rồi tiếng hô quá lớn, làm mất mặt mũi Bích Vân. Nàng vội vàng kéo tay Bích Vân rồi nói: “Không sao không sao, Bích Vân tỷ tỷ, ta chỉ là hoảng sợ.”
Bích Vân ngẩng đầu đang muốn nói lời cảm kích, nhưng không khéo lại nghênh tiếp ánh mắt nghiêm nghị chợt lóe lên của Cổ Tấn, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, ấp úng không nói nên lời.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, sắc mặt Cổ Tấn vẫn như bình thường, nhưng lãnh ý trong ánh mắt lại tản ra thêm vài phần.
Hoa Thù tất nhiên là biết nguyên nhân, nàng khẽ cười một tiếng, cắt ngang sự trầm mặc, “Hồng Tước, mời công chúa Tấn Mây vào nội đường thay y phục, mang cho nữ quân Bích Vân một chén trà mới.”
“Vâng.” Hồng Tước lên tiếng trả lời, dẫn công chúa Tấn Mây đi hậu đường.
Bích Vân lần nữa ngồi xuống, lo sợ bất an mà nhìn chỗ Tiên quân béo đang cười cách đó không xa, sắc mặt hắn vẫn như cũ, trong lòng không hiểu sao vẫn phát run, vừa rồi trong mắt Cổ Tấn chợt lóe lên một khí tức lạnh thấu xương, chẳng lẽ là nàng ảo giác?
“Tiên quân Cổ Tấn, vừa rồi huynh muốn hỏi cái gì?” Vấn đề đã giải quyết, trong nội đường, Tiên quân Tuyên Triệt lắc cái quạt trong tay, cười không ngớt, mở miệng hỏi Cổ Tấn.
Mọi người thấy hắn mở miệng, lập tức liền hứng thú, thầm nghĩ vận may của Tiên quân béo sắp kết thúc. Tiên quân Tuyên Triệt là con của Thượng quân Chưởng Lôi, là người kiêu căng, tự phụ, chua ngoa, hắn ái mộ Hoa Thù, đối với nam quân bên cạnh Hoa Thù chưa từng hòa nhã, hơn nữa còn trách móc nặng nề. Bởi vì phụ quân hắn quyền cao chức trọng, phụ trách hình phạt lôi hình ở Thiên Cung, vì vậy chúng tiên bình thường xem hắn như Hồng thủy mãnh thú, tránh được thì tránh.
* Hồng thủy mãnh thú -> Hồng thủy: lũ lụt có thể gây ra tai họa; Mãnh thú: thú dữ, độc ác. Cụm từ chỉ sự vừa là tai họa, vừa hung ác.
Nếu hai người này giao chiến, ngược lại là mong Cổ Tấn chiếm thượng phong hơn chút.
Trong mắt Hoa Thù xẹt qua sự chán ghét, nhưng mặt nàng vẫn thản nhiên, đem ánh mắt đặt trên người Cổ Tấn. Nàng muốn xem Cổ Tấn sẽ mở miệng như thế nào. Dù sao thì chỉ cần nói ra chuyện đêm qua, hắn là vị Tiên quân bảo vệ Chân Thần thì lập tức sẽ trở thành đối tượng được chúng tiên nịnh nọt, ca tụng công đức. Mọi thứ chỉ cần có liên quan tới Chân Thần của Thượng Cổ giới, dù là chỉ là hạt vừng, đậu xanh, cũng đủ làm cho dưới Tam giới chấn động nhiều năm.
Cổ Tấn không thèm liếc mắt nhìn Tuyên Triệt, ngược lại ngẩng đầu nhìn Hoa Thù, nói: “Lúc mới vào đảo, ta nghe tiên đồng nói Ngô Đồng Đảo mấy ngày nay cảnh sắc đẹp nhất trong năm, ta chỉ muốn hỏi một chút…”. Hắn ngừng một chút, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu, sợ hãi của Bích Vân, dứt khoát nói tiếp một câu: “Đêm qua, điện hạ có nơi nào thấy hứng thú, muốn đi tham quan ở Ngô Đồng Đảo không?”
Theo lời hắn nói ra, Bích Vân mới thả lỏng cơ thể, tựa lên chiếc ghế gỗ, sắc mặt cũng khôi phục một chút hồng hào.
Không chờ Hoa Thù trả lời, Tuyên Triệt tiếp giọng với thái độ cực kỳ khinh thường: “Ta tưởng nói chuyện gì, hóa ra là muốn nghe ngóng xem công chúa điện hạ mỗi ngày thích du ngoạn nơi nào…” Hắn thu quạt lại, vỗ vào lòng bàn tay, nhìn thân hình Cổ Tấn béo lùn, chắc nịch do dự một lúc rồi nói: “Tiên quân Cổ Tấn, cho dù ngươi biết chỗ công chúa du ngoạn thì thế nào? Vóc dáng này của ngươi, đâu có thể lực để đi cùng? Chẳng lẽ du ngoạn một chuyến trong Ngô Đồng Đảo cũng muốn làm phiền mười vị sư điệt vì ngươi mà đem ra tuyết viên tiên xe, ở sau lưng đi theo làm tùy tùng hầu hạ? Còn nữa, nghe nói ngươi chẳng qua chỉ hơn hai trăm tuổi, sao không biết thương cảm cho người già, sao không biết lễ nghĩa như vậy?”
Tuyên Triệt quen thói vênh váo, kêu căng của một nhị thế tổ, lại thích lấy đạo lý chèn ép đối phương, mấy câu nói làm tổn thương Cổ Tấn quá sức, nếu là người khác, sợ sớm đã phẫn nộ mà rời đi.
Nhưng mà, người hắn gặp chính là tiểu thái tử do Thiên Khải và Phượng Nhiễm – hai người này là giống loài hiếm thấy – giáo dục mà thành, là nhị thế tố danh chính ngôn thuận trong Cửu Châu Bát Hoang. Luận xảo trá, độc địa, nhẫn nhục, hẹp hòi, ngoại trừ mẫu thần Thượng Cổ, Cổ Tấn trong Cửu Châu Bát Hoang thần phật cũng không bì kịp.
Cả sảnh đường ánh mắt thương hại chưa kịp ném lên người hắn, hắn đã lôi cái bụng to của mình thành quả cầu béo, từng chút từng chút ở trên chiếc ghế xoay về hướng Tuyên Triệt. Chúng quân vểnh tai, mong ngóng sự phản kích của hắn, không biết làm sao mà động tác của hắn hơi chậm, cho đến khi cái cổ của mọi người dài ra, hắn khó khăn lắm mới đem ánh mắt nhìn lại Tuyên Triệt.
Giọng của Cổ Tấn chầm chậm, thành khẩn: “Tiên quân Tuyên Triệt, tiểu tiên ngu dốt, có một chuyện đã học mấy thập niên mà học hoài cũng không hiểu, nghe nói tuệ căn Tiên quân ở Tiên giới là cao nhất, có thể chỉ giáo một chút hay không?”
Tuyên Triệt làm tổn thương người khác, còn được cho đội cái mũ cao, thanh cao khẽ hừ giọng, nói: “Ngươi hãy nói.”
Chúng tiên thở dài, tiểu đồ đệ của lão Thượng quân Đông Hoa xem ra là đồ ba phải, còn chưa giao chiến đã thành con rùa rụt cổ rồi.
“Tiên quân có biết trong Thần giới Thượng Cổ có mấy vị Chân Thần đồng sinh cùng nhật nguyệt?”
Vấn đề vừa nói ra, mọi người há hốc mồm, Tuyên Triệt càng khịt mũi coi thường, giọng nói khinh bỉ vang vọng đại đường: “Thượng Cổ, Chích Dương, Bạch Quyết, Thiên Khải, bốn vị Thần quân chính là bốn vị Chân Thần của Thần giới Thượng Cổ. Tiên quân Cổ Tấn, ngươi ở trong Đại Trạch Sơn chẳng lẽ một quyển thư tịch Thượng Cổ đều tìm không ra?”
“Ngược lại ta đây biết rõ, tiểu tiên chỉ là không biết, bốn vị Thần quân ai lớn nhất?”
Tuyên Triệt đối với trí thông minh của Cổ Tấn đã không có hy vọng, chỉ cảm thấy núi Đại Trạch như mặt trời lặn phía tây ngọn núi, dạy ra loại đệ tử thực đáng chê cười, hắn thích thú trả lời: “Thần quân Chích Dương giáng thế lúc Hỗn Độn sơ khai, đến nay hơn hai mươi ba vạn tuổi, lớn nhất.”
Ngược lại, có một vài Tiên quân nhận ra thâm ý trong lời nói của Cổ Tấn. Hoa Thù là một trong số đó, sắc mặt nàng nghiêm lại, nhìn ánh mắt Cổ Tấn với ý muốn thăm dò.
“À… Thì ra là thế.” Cổ Tấn chầm chậm gật đầu, bộ dáng giống như là thụ giáo, lại nói: “Không biết là vị Thần quân nào tôn quý nhất?”
“Tất nhiên là Thần quân Thượng….” Giọng Tuyên Triệt đang dương dương đắc ý thì bị kẹt trong cổ họng, chữ cuối cùng “Cổ” sống chết rút cuộc không phun ra. Hắn nghênh tiếp đôi mắt nhỏ híp lại ở đối diện, mồ hôi lạnh trên trán từ từ thấm ra, sắc mặt vừa xanh lại tím.
Tam giới đều biết, trong bốn vị Chân Thần, Thần quân Thượng Cổ kế thừa sức mạnh hỗn độn của Tổ Thần Kình Thiên, tuổi tác nhỏ nhất, thần cách lại tôn quý nhất. Hắn cười nhạo Cổ Tấn không tôn trọng người già, không khác cười nhạo Thần quân Thượng Cổ đã mở ra cái tiền lệ này trong thiên địa tạo hóa.
“Trong Nam Hải, có vài lão rùa trường thọ hơn hai mươi mấy vạn tuổi. Theo như chất vấn vừa rồi của Tiên quân đối với lời nói của tiểu tiên, Thần quân Thượng Cổ thấy mấy vị “lão già” này, sợ là phải hành lễ vấn an, mới ra thể thống phải không?” Cổ Tấn kéo dài âm điệu, “Năm nay, tiểu tiên hai trăm tuổi, nghe nói Tiên quân người đã bốn nghìn tuổi, vừa rồi chưa kịp hành lễ bái kiến, là lỗi của…”
Hắn ngừng nói đúng lúc, đôi mắt trở thành ánh mắt ngờ nghệch.
Cả sảnh đường đều yên tĩnh, chúng quân tỉ mỉ quan sát, sau nửa ngày Cổ Tấn mới nở cười ôn hòa, Tiên quân Tuyên Triệt im lặng, sau đó không tự chủ nhích cái mông ra xa Cổ Tấn.
Vị Tiên quân béo này, hóa ra là người ăn tươi nuốt sống người khác, vừa rồi thật sự là xem đã mắt.
Phong thái ung dung, thong thả của Tuyên Triệt không còn nữa, tay cầm cây quạt hiện ra gân xanh, thật lâu sau, môi hắn mím chặt, đứng dậy, bước hai bước đi về phía Cổ Tấn, cúi đầu, khom lưng hành lễ, “Tiên quân Cổ Tấn, lời này của Tuyên Triệt không thỏa đáng, Tiên quân chính là đồ đệ của Thượng quân Đông Hoa, bối phận lớn hơn Tuyên Triệt, vừa rồi ta nhất thời hồ đồ, xuất khẩu cuồng ngôn, vẫn là Tiên quân Cổ Tấn đại nhân đại lượng, không tính toán với tiểu bối ta.”
Mặc dù tính tình Tuyên Triệt chanh chua, kiêu ngạo, tự phụ, nhưng có thể sống đến bốn nghìn năm, ngược lại cũng không phải là kẻ ngốc, lúc này liền khom lưng vì chính mình tìm đường sống. Chỉ là cái khom lưng rốt cuộc có vài phần mất tự nhiên và cứng ngắc vì quá hoảng sợ.
Trong đại đường, tiếng răng rắc đột nhiên vang lên, chúng tiên nhấc mắt nhìn vị Tiên quân thiếu niên mập mạp kia có vẻ như không thấy Tuyên Triệt đang khom lưng, hành lễ, đôi mắt cụp xuống chỉ nhìn chằm chằm vào đống hạt dưa đang cầm trong lòng bàn tay núc ních thịt. Chúng tiên trong lòng run rẩy nghĩ thầm, Tiên quân Tuyên Triệt thật sự mệnh khổ.
Hoa Thù vẫn ung dung khẽ dựa vào ghế, đối với Cổ Tấn tăng thêm vài phần xem trọng. Không hổ là đồ đệ của Đông Hoa, có vài phần thủ đoạn, nhưng mà đáng tiếc, cũng chỉ là học được cách lấy được tiện nghi bằng miệng lưỡi.
Chúng tiên chờ Cổ Tấn thong thả uống một ly trà, ăn nửa đ ĩa hạt dưa, mới nghe giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa kinh ngạc đáp lại: “Ái chà ái chà, Tiên quân Tuyên Triệt, người hành lễ làm cái gì, tiểu tiên ta kiến thức nông cạn, có một hai vấn đề không hiểu, mới lãnh giáo một chút. Cái gì tính toán với không tính toán, ta chỉ nói lung tung vài câu, ngươi ngàn vạn lần đừng để ý. Tiểu tiên đối với Tiên quân khâm phục như nước Thiên Hà kéo dài vô tận, ngày sau còn nhiều điều không hiểu lại làm phiền… Ngươi ngồi đi nào, uống chén trà, chúng ta lại thảo luận về vấn đề cân nặng của ta, nghe nói phụ quân của ngươi Thượng quân Chưởng Lôi cũng giống như ta, cao to, uy vũ, năm đó không biết như thế nào mà có tư cách ở bên cạnh mẫu thân ngươi… Ồ? Ta thấy sắc mặt ngươi có hơi tái, có phải chưa ăn no? Ta thấy ngươi có hơi gầy quá, như cây gậy trúc, một cơn gió cũng sẽ thổi bay, ngày khác ta quay về Đại Trạch Sơn tìm hai viên thuốc đại bổ cho ngươi, đảm bảo ngươi ăn xong sẽ cường tráng như kim cương…”
Lời còn chưa nói xong, chúng quân chỉ nhìn thấy Thượng quân Tuyên Triệt lại khom lưng, sắc mặt xám xịt mà cáo lỗi rồi trốn khỏi đại sảnh.
Cổ Tấn mỉm cười, đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, nhìn chúng tiên đang trợn mắt há hốc mồm rồi nở nụ cười ôn hòa, lương thiện. Cổ Tấn thu lại giọng nói, ngồi nép mình vào chiếc ghế gỗ như ông Phật Di Lặc, giống như chưa từng có hành động quá phận nào.
Một trận chiến tranh không thấy khói thuốc súng, vị Tiên quân béo của Đại Trạch Sơn giết Tuyên Triệt máu chảy thành sông.
Nhưng mà kết quả của cuộc chiến mặc dù ngoài dự tính, nhưng mà lại hợp ý chúng tiên.
Chúng tiên rốt cuộc cũng biết vì sao lão Thượng quân Đông Hoa trước khi thành thần lại thu nhận vị tiểu đồ đệ này, Cổ Tấn xấu thì có xấu, béo thì cũng có béo, nhưng cái tính tình yêu ghét rõ ràng, không sợ trời không sợ đất, thật đúng là lấy làm thích thú.
Bởi vì hắn đánh bại Thượng quân Tuyên Triệt, người người căm ghét, nên hơn phân nửa chúng Tiên quân trong đại sảnh nhìn Cổ Tấn với ánh mắt thiện cảm hơn. Thậm chí có nữ quân cảm thấy bộ dạng mập mạp này của Cổ Tấn vẫn có thể nhìn vừa mắt, ít nhất cũng đầy vẻ chất phác.
Sau khi Tuyên Triệt rời đi, trong đại sảnh từng tốp, từng tốp tụm năm, tụm ba lại bắt đầu nói chuyện cười đùa. Cổ Tấn liên tục giương mắt nhìn Hoa Thù – người ngồi ở vị trí đầu tiên. Mỗi lần muốn nói hai, ba câu thì cách đó không xa ánh mắt khẩn cầu của nữ quân Bích Vân nhìn qua, hắn đành phải đem nghi vấn giấu ở trong lòng, nhẫn nại đợi mọi người về hết.
Nhưng vẻ mặt này của hắn trong con mắt của mọi người lại biến thành sự hâm mộ diện mạo của Hoa Thù. Các nữ quân đều than thở rằng nam Tiên quân trong Tiên giới đều chết dưới váy của công chúa tộc Khổng Tước Hoa Thù. Ngược lại, sắc mặt Hoa Thù vẫn luôn lạnh nhạt, cùng mọi người tán gẫu, thỉnh thoảng hỏi han vài ba câu với Cổ Tấn, không thân thiết, cũng không lạnh nhạt.
Cách dạ tiệc do Thiên Đế tổ chức chỉ còn hai canh giờ, đám Tiên quân nhao nhao xin cáo từ, chỉ có mấy vị nữ quân muốn có được chỗ ngồi hàng đầu bên cạnh Hoa Thù, là còn ở lại. Nhìn thấy Hoa Thù và mấy vị nữ Tiên quân vừa cười vừa đi vào trong nội đường, nữ quân Bích Vân cũng không thấy bóng dáng đâu, Cổ Tấn khẽ cắn môi, nhấc cái thân thịt mỡ cất bước đuổi theo đám nữ quân.
Nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng của hắn thật sự thấy khó chịu.
Qua hành lang gấp khúc, mắt thấy còn vài bước có thể đuổi kịp, tiếng cười nói của các nữ quân phía trước lọt vào tai làm cho Cổ Tấn dừng chân lại
“Điện hạ, Tiên quân Cổ Tấn tuổi tác không lớn, nhưng thủ đoạn lại sâu, hôm nay đem Tiên quân Tuyên Triệt đùa giỡn một phen, làm Tiên quân Tuyên Triệt mất hết thể diện, sợ là nhiều năm không dám ra khỏi cung Lôi Vũ.” Một vị nữ quân nói.
Cổ Tấn do Thiên Khải giáo dục lớn lên, hành sự nói chuyện không tránh khỏi có chút giống, giống như hôm nay đối với Tuyên Triệt, hoàn toàn giống thủ đoạn của Thiên Khải trước sau như một, chỉ là Tiên nhân dưới Tam giới kiến thức quá ít. Nói đến cùng, hắn cũng là tính tình của thiếu niên, gặp một người đang khen, nhất thời mặt mày hớn hở, núp ở gấp khúc hành lang nhón chân nghe lén, muốn nhìn thấy phản ứng của Hoa Thù.
“Với tuổi tác của hắn có thể chọc giận được Tuyên Triệt, gan dạ sáng suốt quả thật không tệ.” Hoa Thù gật đầu, trả lời.
Nữ quân kia che miệng cười, “Điện hạ, nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Tiên quân Cổ Tấn, chỉ cầu một ánh mắt của người thôi!” Nhìn trên mặt Hoa Thù không chút gợn sóng, nàng nhìn mặt biết ý, thở dài nói: “Nhưng thật tiếc, Tiên quân Cổ Tấn mặc dù viễn cảnh nhìn có vẻ tốt, nhưng tuổi tác quá nhỏ, không hiểu chuyện tình cảm, sợ chỉ là nụ hoa chớm nở, không phải là một người con rể tốt.”
Cổ Tấn mới hơn hai trăm tuổi, mặc dù đã trưởng thành, nhưng so với các nữ quân vài nghìn tuổi quả thật chỉ là nụ hoa.
Lời vừa nói ra, các nữ quân cười vang, ngay cả khóe miệng Hoa Thù cũng hơi nhếch lên.
Núp ở sau lan can gỗ, sắc mặt Cổ tiểu béo kỳ lạ, ngẫm nghĩ qua lại những lời này, cảm thấy chán nản. Chờ Hoa Thù và mấy vị nữ quân tạm thời tách nhau ra, đi thay y phục, hắn mới lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Hoa Thù vừa bước một chân vào nội đường, Hồng Tước còn chưa kịp đóng cửa, liền thấy trên hành lang một khối màu đỏ bay tới. Nàng không khỏi cảm khái, với tốc độ như thế, thật sự là làm khó cho thân thể to lớn.
“Tiên quân Cổ Tấn!” Hồng Tước kinh ngạc, cũng không quên bổn phận của mình, ngăn Cổ Tấn ở trước cửa.
“Điện hạ Hoa Thù.” Cổ Tấn thu chân lại, vịn cánh cửa thở nặng nhọc.
Hoa Thù giấu đi ánh mắt không kiên nhẫn, quay người lại, “Tiên quân Cổ Tấn, chuyện gì?”
Nhìn thấy Hoa Thù quay người, Cổ Tấn vội vàng đứng thẳng tắp, thậm chí còn cẩn thận phủi thẳng nếp gấp áo.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Hoa Thù cực kỳ nghiêm túc, hỏi: “Điện hạ Hoa Thù, người hôm qua giúp ta trong rừng ngô đồng, có phải là điện hạ không?”