Cổ Tấn cùng A Âm được Bách Điểu Đảo thị vệ âm thầm dẫn ra khỏi đảo, theo sau là Ưng tộc công chúa.
A Âm thấy Cổ Tấn rất trầm mặc, nhớ ra hắn một lòng vì cầu hôn Hoa Thù mà đến, bây giờ Hoa Thù lại muốn gả cho Lan Phong, trong lòng hẳn là khó chịu. A Âm định giễu cợt hắn, nhưng không nói ra được, đành phải cắn răng cẩn thận đi theo sau hắn.
Rời khỏi Bách Điểu Đảo, cả ba người Cổ Tấn vừa ngự vân bay đi, chiếc túi Càn Khôn buộc trên lưng A Âm liền giật giật.
Cổ Tấn dường như ý thức được, tiện tay gõ gõ lên túi Càn Khôn cảnh cáo: “Đến chúc thọ đều là tiền bối Tiên tộc, tiên lực cao thâm, chúng ta còn chưa rời khỏi Bắc Hải, đừng đừng làm bậy lung tung thêm phiền phức.”
Xem ra Cổ Tấn hiểu rõ, với tiên lực cùng bản lĩnh của A Âm, không thể một mình xuyên qua Bắc Hải chạy đến Bách Điểu Đảo, con hồ ly kia nhất định theo nàng ra ngoài.
A Tấn thà không thèm để ý tới mặt mũi của Khổng Tước Vương, vội vàng cáo từ rời Bách Điểu Đảo, chẳng lẽ là đoán ra A Cửu cùng nàng xuống núi, sợ A Cửu sẽ cho gây chuyện cho nàng?
A Âm giấu kín suy nghĩ đoán già đoán non, lặng lẽ nhìn Cổ Tấn vô số lần, cuối cùng khi sắp ra khỏi Bắc Hải mới mở miệng.
“A Tấn, huynh…”
A Âm vừa mở lời, phía cuối bầu trời, một nữ quân xinh đẹp đứng dưới ánh bình minh rực rỡ, nhìn về phía bọn họ. A Âm tự giác thu lại giọng nói, mắt có chút nheo lại, đáy mắt dấy lên một ngọn lửa.
“Kìa, Cổ Tấn Tiên quân, có người chờ ngươi đấy, ngươi còn không mau tới đó đi.” Yến Sảng phía sau hai người nhìn thấy nữ quân kia, nhếch miệng cười một tiếng, hướng A Âm chép miệng, cười trên nỗi đau của người khác.
Cách đó không xa, Hoa Thù một thân váy trắng, không trang điểm son phấn, lại có chút cảm giác duyên trần rửa sạch. Nàng nhìn về phía Cổ Tấn, bước trên mây mà tới.
Thành thật mà nói, bộ dạng này của Khổng Tước công chúa quả thực rất xinh đẹp, A Âm bỗng cảm thấy khủng hoảng, vội vàng quay đầu nhìn Cổ Tấn. Nàng nhớ tới lúc trước ở Đại Trạch Sơn Cổ Tấn đối với Hoa Thù như thế nào. Nếu tên ngốc này lại không đành lòng!
Thân không có ý tốt, lại cùng Khổng Tước Vương làm chuyện ác, còn có chuyện gì mà nói, không cần thiết phải gặp. A Âm lẩm bẩm trong lòng “Tuyệt đối đừng đi qua tuyệt đối đừng đi qua”, một bên trơ mắt nhìn Cổ Tấn đi về hướng Hoa Thù.
Nàng bụm miệng, ngồi trên mây thở dài, lười quan tâm đ ến tên ngốc kia.
Cổ Tấn mặc dù đi về hướng Hoa Thù, nhưng cũng thấy rõ động tác nhỏ của A Âm, cong môi cười, đáy mắt ẩn chứa một tia vui mừng.
Cứ như vậy một nháy mắt, Hoa Thù đã đến gần ngay trước mắt.
“Công chúa.” Cổ Tấn khẽ đưa tay lên, lịch sự mà xa cách.
Hoa Thù ánh mắt ảm đạm: “Xem ra ngươi không muốn gặp ta, ngươi đối với ta có ân, ta dù sao cũng nên tới đưa tiễn.” Nàng dừng một chút, giải thích nói: “A Tấn, ban đầu ở Đại Trạch Sơn, ta cũng không phải cố ý lừa gạt. Phụ vương ta năm đó tổn thương trên tay Ưng Vương, từ đó không thể dùng lại tiên lực, hai vị ca ca tiên cơ ngu dốt, ta thực bất lực khi chống đỡ Bách Điểu Đảo, mới hướng ngươi…”
“Điện hạ.” Cổ Tấn ngắt lời Hoa Thù, khẽ thở dài, “Ta dù từng luyến mộ điện hạ, nhưng cũng không có ngu ngốc. Có mấy lời nói một lần là được, không cần nói lại.” Sau đó quay người rời đi.
Cách đó không xa A Âm nghe được câu này, lỗ tai vội vàng dựng đứng lên, bất giác hướng Cổ Tấn cùng Hoa Thù đi tới.
Hoa Thù biến sắc: “A Tấn!”
Cổ Tấn nhìn về phía nàng, ánh mắt thẳng thắn: “Ưng tộc chỉ là vì muốn tiến vào Vô Cực Động điều tra bí ẩn về sự biến mất của tộc nhân, vốn không phải là vì cướp đoạt động thiên phúc địa của Bách Điểu Đảo, cho dù là ngươi khi đó thua trên tay Ưng Vương, dù có thế nào đi nữa, Bách Điểu Đảo vốn cũng không có nửa phần nguy hại.”
“Ta nếu thua, Tiên giới các phái đều sẽ cho rằng Bách Điểu Đảo ta nhu nhược có thể bắt nạt, tương lai chẳng phải ai cũng có thể giẫm lên!” Hoa Thù khẽ nói, đáy mắt hiện lên một tia kiêu ngạo.
“Cho nên vì thắng, vì Bách Điểu Đảo có thể diện ở Bắc Hải, vì để có đầy đủ thân phận cùng thanh danh đường đường chính chính gả cho người chấp quản Thiên Cung, ngươi liền đem tâm ý ta giúp đỡ giẫm dưới lòng bàn chân, cố ý luyện hóa Già Thiên Tán sao?”
Hoa Thù đáy mắt lộ ra một tia hoảng sợ cùng xấu hổ: “Ta không cố ý luyện hóa, nếu không phải lúc nguy cấp cùng Ưng Vương giao chiến, ta làm sao có thể luyện hóa Già Thiên Tán của ngươi!”
Cổ Tấn nhắm mắt lại, khi mở ra trong mắt đã không còn một chút ôn nhu: “Già Thiên Tán là Bán Thần khí của sư tôn ta, ta lúc đầu cùng Già Thiên Tán đã nhỏ máu nhận chủ, cho dù là Bán Thần muốn luyện hóa nó, cũng phải mất nửa tháng mới làm được. Hoa Thù, trong thời gian nửa khắc cùng Ưng Vương giao chiến, ngươi căn bản không có khả năng luyện hóa Già Thiên Tán. Ta vào đảo ba ngày, ngươi có vô số cơ hội tới gặp ta, khi đó chỉ cần ngươi mở miệng, xem năm đó ở Ngô Đồng Đảo ngươi đối ta có ân tình, Già Thiên Tán ta nhất định sẽ cho ngươi. Nhưng ngươi lại phái người cố đưa ta dẫn vào Tĩnh Thù Các…” Hắn nhìn về phía Hoa Thù, ánh mắt trong veo mà cơ trí, “Hỏa Hoàng Ngọc chưa từng rời ta, ngày ấy tại hoa viên từng có thị nữ không cẩn thận đụng vào ta, hẳn khi đó nàng ta cố ý lấy đi Hỏa Hoàng Ngọc, sau đó vất vào đường đi Tĩnh Thù Các. Những lời ngươi nói trong Tĩnh Thù Các với Lan Phong Thượng quân vốn là nói cho ta nghe, không phải sao?”
Hoa Thù á khẩu không nói nên lời, nàng vốn cho rằng ban đầu Cổ Tấn bỏ đi vì chuyện nàng lừa dối ở Đại Trạch Sơn, vốn nghĩ đưa tiễn Cổ Tấn một chuyến, nói vài mời nhẹ nhàng để khôi phục giao hảo giữa Bách Điểu Đảo và Đại Trạch Sơn, lại không ngờ Cổ Tấn sớm đã hiểu thấu mọi sự sắp đặt của nàng.
Hoa Thù vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ngươi mọi chuyện đều biết, vì sao còn nguyện ý trước mặt chúng tiên, đem Già Thiên Tán tặng cho ta, vì sao không vạch trần lời nói dối của ta?”
“Bởi vì cho dù lời ngươi nói tất cả đều là lời nói dối, nhưng có một câu là thật.” Cổ Tấn chậm rãi mở miệng: “Khổng Tước Vương tiên lực tổn thương, hai ngươi vị huynh trưởng tiên cơ ngu dốt, ngươi nữ nhân một mình chèo chống Bách Điểu Đảo, quả thực không dễ.”
Hắn chậm rãi nói, chẳng qua là một câu đơn thuần, khiến Hoa Thù sửng sốt. Hoa Thù bờ môi mấp máy, lại có chút run rẩy.
“Ta không cưỡng ép thu hồi Già Thiên Tán lần nữa, cũng không phải là bởi vì khi đó tại Ngô Đồng Đảo ngươi có ân nghĩa với ta, mà là bởi vì câu nói này ngươi không có gạt ta. Điện hạ, một lần quen biết, ngươi khi đó còn giúp đỡ ta, Cổ Tấn từ đầu đến cuối khắc sâu trong lòng, nhưng con đường của điện hạ, Cổ Tấn chỉ có thể giúp đỡ đến đây.”
Hắn hướng Hoa Thù khẽ khom người, thản nhiên nói: “Cổ Tấn chúc điện hạ cùng Lan Phong Thượng quân ngàn năm hòa hợp. Ngày sau tương lai còn dài, Tam giới còn rộng, Cổ Tấn chỉ mong cùng điện hạ không gặp lại nhau, điện hạ bảo trọng.”
Cổ Tấn nói xong, bay trở về đám mây cùng A Âm và Yến Sảng, sờ đầu A Âm, tiên bào bồng bềnh, ngự vân mà đi.
Hoa Thù đứng ở tại chỗ, thần sắc phức tạp, hồi lâu, nàng thở dài một tiếng, một thân một mình về Bách Điểu Đảo.
Ngoài Bắc Hải, phía trên đám mây.
A Âm ngồi xếp chân nhìn bóng lưng Cổ Tấn, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần trước những lời nói đặc biệt tốt đẹp của hắn.
Tiên quân tay áo bồng bềnh xoay người cúi đầu, nhìn nữ tử đang ngơ ngác.
“Hài lòng rồi chứ?”
A Âm gật đầu lia lịa, cười đến mắt híp lại thành một đường.
“Một mình chạy xa như vậy, có sợ không?”
“Không sợ không sợ, không nhìn ta là ai dạy dỗ, bản lĩnh lớn tới đâu.”
“Ồ?” Cổ Tấn nhíu mày nguy hiểm, “Về sau còn chạy loạn hay không?”
“Không chạy không chạy, về sau chỉ đi theo sư huynh, không bao giờ chạy linh tinh!”
A Âm kéo tay áo Cổ Tấn, ra sức làm nũng.
Cổ Tấn nhìn bộ dạng này của nàng lại cắn rứt lương tâm, rốt cục nở nụ cười, vỗ vỗ đầu nàng: “Được rồi, đứng lên đi, hiếm khi được ra ngoài, ta dẫn muội đi một nơi.”
Yến Sảng đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai sư huynh muội không biết xấu hổ ân ân ái ái, yên lặng liếc mắt, rốt cục nhịn không nhịn được ho một tiếng.
Hiếm khi người trong túi Càn Khôn đứng cùng chiến tuyến với nàng, đồng thanh khinh thường.
Bách Điểu Đảo yến hội sớm đã giải tán, tiên nhân các phái đã rời đi.
Hoa Mặc trong thư phòng đợi Hoa Thù, gặp nàng trở về ảm đạm, nhíu mày hỏi: “Cổ Tấn chẳng lẽ không chịu dàn xếp ổn thỏa? Vẫn là khăng khăng cùng Bách Điểu Đảo trở mặt?”
Hoa Thù lắc đầu: “Phụ vương, Cổ Tấn dù bướng bỉnh, nhưng không đến mức vì nhất nóng giận mà để Đại Trạch Sơn cùng chúng ta đối địch.” Nàng nhớ tới Tiên quân áo trắng lúc rời đi lúc thản nhiên và bình tĩnh, “sự tình Già Thiên Tán hắn cũng sẽ không truy cứu.”
“Vậy thì tốt rồi, xem ra hắn vẫn là nhớ lấy tình cảm đối với ngươi.” Khổng Tước Vương vẻ mặt bình tĩnh, dặn dò: “Thù nhi, Đại Trạch Sơn thực lực hùng hậu, chúng ta không thể đắc tội, tương lai nếu có cơ hội ngươi vẫn cần cùng Cổ Tấn đi lại một chút, chí ít không thể để cho Đại Trạch Sơn đứng về phía Ưng tộc.”
Nghĩ đến mình sắp gả cho người khác, Hoa Thù nhướng mày, nhưng thấy Khổng Tước Vương thần sắc lo lắng, đành phải gật đầu, nói: “Nữ nhi biết. Phụ vương, người sớm nghỉ ngơi, ngày mai Lan Phong cùng Yến Sảng vào Vô Cực Động, con cùng họ đi là được.”
“Không cần.” Khổng Tước Vương hai mắt tối sầm, xua tay “Yến Khâu nói nhị trưởng lão của bọn họ biết mất gần Vô Cực Động, một mực là lời nói của một bên bọn họ, Ưng tộc nhất định phải vào Vô Cực Động điều tra, cũng không biết có tâm tư gì, ngày mai ta cùng bọn họ vào động.”
Thấy Khổng Tước Vương thần sắc nghiêm trọng, Hoa Thù hơi sững sờ.
Nhìn thấy thần sắc Hoa Thù, Hoa Mặc cười nói: “Sau ba tháng nữa chính là ngày đại hôn của con, con chuẩn bị làm nàng dâu mới, mọi chuyện khác không cần lo.” Hắn vỗ vỗ lên tay Hoa Thù, có chút xúc động, “Phụ vương vô dụng, những năm nay luôn làm khó con.”
Hoa Thù đáy lòng tuôn ra một dòng nước ấm, nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân Hoa Thù ngoài hành lang, đôi mắt đen của Khổng Tước Vương hiện lên một bóng đen.
Cùng lúc đó, Sâm Vũ mang theo yêu đan Thường Thấm về Yêu Hồ nhất tộc.
Nào biết trong tộc cũng đang rối loạn, Hồ tộc đại trưởng lão Thường Mị hai ngày trước mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, trong phòng nàng chỉ lưu lại một đạo hắc khí nồng đậm, cũng không có bất kỳ vết tích đánh nhau gì, mà Sâm Vũ đến càng làm cho Hồ tộc phủ thêm bóng đen dày đặc.
Yêu đan rời cơ thể, cho dù là tu luyện thành Thần, cũng không thể sống được nữa.
Là Hồ tộc tộc trưởng, Cửu Vĩ Yêu Hồ Thường Thấm tử vong so với Hồ tộc đại trưởng lão mất tích còn nghiêm trọng hơn, mà Hồ tộc từ trước đến nay luôn giảo hoạt thông minh, đã ngửi thấy được âm mưu từ hai sự kiện này, với Sâm Vũ, người mang yêu đan Thường Thấm về cũng vô cùng cảnh giác.
Vẫn là Hồ tộc nhị trưởng lão Thường Vận tinh tường hiểu biết dẹp đi nghị luận trong tộc, để Sâm Vũ mang nội đan Thường Thấm đi hồ Tĩnh U, Thường Thấm dù chết, nhưng nội đan của nàng có Ngô Tịch che chở, không đến mức tan biến. Nếu Sâm Vũ là người hại chết Thường Thấm, đã sớm luyện hóa nội đan Thường Thấm, cần gì phải ngàn dặm xa xôi trở lại Hồ tộc chịu đựng sự nghi ngờ của mọi người.
Đợi thu xếp ổn thỏa sự tình trong Hồ tộc, Thường Vận đưa Sâm Vũ đến sơn môn.
“Thường Thấm lúc rời Tĩnh U Sơn, không nói cho ngươi biết nàng muốn đi đâu sao?” Sâm Vũ thanh âm nặng nề.
Thường Vận lắc đầu: “Tộc trưởng mấy ngày nay đều bận rộn việc trong tộc ấu hồ lột xác, chỉ cùng Thường Mị nói qua mấy câu, ta đoán Thường Mị biết tộc trưởng đi đâu, mới có thể cùng tộc trưởng gặp bất trắc như vậy. Điện hạ, hiện tại tộc ta lòng người hoang mang, ta sẽ cùng mấy vị trưởng lão khác kiểm tra kĩ càng trong tộc, sau đó khởi động trận pháp bảo vệ Tĩnh U Sơn để phong ấn ngọn núi, cho đến khi tìm được thiếu chủ mới thôi, tộc ta sẽ không đem chuyện tộc trưởng đã vong truyền ra ngoài. Mời điện hạ sự tình tộc ta báo lên cho Sâm Hồng bệ hạ, Hồ tộc trước khi có tân vương sẽ không thể phò tá bệ hạ.”
Hồ tộc trăm năm qua đã trở thành đại tộc số một Yêu giới, gây thù chuốc oán rất nhiều. Mặc dù mất đi tộc trưởng Thường Thấm, nhưng thực lực vẫn còn. Chính vì vậy, Hồ tộc mới muốn bảo toàn sức mạnh trước khi người kế thừa Hồng Dịch trở về, để sau khi tân vương kế vị, Hồ tộc vẫn có thể đứng đầu tại Yêu giới.
Đây chính là đạo lý sinh tồn xưa nay của Yêu Hồ nhất tộc, co được dãn được, trí tuệ đến cực điểm.
Sâm Vũ hiểu, nhẹ gật đầu: “Hồng Dịch đi đâu các ngươi cũng không biết sao?”
Thường Vận lắc đầu, có chút thương cảm: “Năm đó lão tộc trưởng cùng phu nhân chiến vong, về sau thiếu tộc trưởng một mực không chịu tha thứ cho tộc trưởng, những năm này vô luận tộc trưởng cố gắng thế nào, hắn đều không cùng tộc trưởng nói một câu. Trừ hàng năm ngày tế tự lão tộc trưởng, cô cháu bọn hắn không hề gặp mặt nhau. Ba năm trước đây thiếu tộc trưởng mất tích, không có trở lại nữa.”
Sâm Vũ sắc mặt trắng nhợt, môi mím thành một đường: “Là lỗi của ta.”
Năm đó nếu không phải hắn khăng khăng giữ Thường Thấm lại, có lẽ lão Hồ Vương có Thường Thấm giúp đỡ, hẳn sẽ không chết thảm nơi sa trường, Hồng Dịch cũng sẽ không oán giận Thường Thấm đến nay.
Cho tới bây giờ hai cô cháu cho đến sinh tử cách biệt, nút thắt vẫn chưa giải được.
“Nhưng…” Thường Vận đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thần sắc lại có chút do dự.
“Thường Vận, ngươi có phải nhớ ra sự tình gì không?”
Thường Vận có chút chần chờ, nhưng mở miệng nói: “Điện hạ, có một việc quả thật có chút kỳ quặc, ba ngày trước khi tộc trưởng rời đi, từng có tiên nhân bí mật bái phỏng Tĩnh U Sơn.”
“Tiên nhân?” Sâm Vũ giật mình, nhớ tới ma lực còn sót lại nơi Thường Thấm xảy ra chuyện, lập tức nhíu mày, “Ngươi nhận ra là ai trong Tiên giới?”
Thường Vận lắc đầu: “Người kia ẩn thân che mặt mà đến, tộc trưởng trực tiếp mời đến nội điện. Ngày ấy cũng là Thường Mị ở bên đón tiếp, những người khác không biết lai lịch cùng tướng mạo của tiên nhân kia.”
Thấy Sâm Vũ chân mày nhíu chặt hơn, Thường Vận lại nói: “Chẳng qua ta nhìn ra được, thực lực của người kia ít nhất là Thượng quân đỉnh phong, tiên lực sợ chỉ thấp hơn một chút so với tộc trưởng.”
Tiên nhân tuy nhiều, nhưng Tiên quân có thực lực Thượng quân đỉnh phong lại không nhiều. Sâm Vũ cuối cùng thấy được một tia manh mối, nhưng lại cảm thấy càng thêm bí mật.
Tiên tộc, Ma tộc, Yêu tộc… Đến cùng là âm mưu gì, có thể cuốn cả ba tộc vào trong đó.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ g iết chết Thường Thấm, đem Hồng Dịch cùng Thường Mị trở về Hồ tộc.” Sâm Vũ nhìn về phía hồ Tĩnh U, nói một câu: “Tất cả sự tình nàng chưa làm xong, ta đều sẽ vì nàng làm được.”
Tay hắn lướt nhẹ qua Nhật Nguyệt Kích bên cạnh, luyện thành một lời hứa thầm lặng, sau đó quay người ngự không mà đi, lưu lại thân ảnh buồn bã nhưng đầy kiên định.