Trong Vô Song Điện, Quỷ Vương ngự trên ngai vàng, con ngươi đỏ sẫm nhìn chằm chằm A Âm.
“Ngươi cam nguyện dùng một nửa linh lực của ngươi đến đổi ba phách của Phượng Ẩn?”
“Vâng.”
“Ngươi cũng đã biết, linh lực của ngươi chính là thọ nguyên của ngươi?”
“Biết.”
Thấy A Âm trả lời thản nhiên, Quỷ Vương nhướng mày hứng thú, lông mày băng lãnh khẽ động: ” Đại Trạch Sơn các ngươi, đều là loại người có tình nghĩa.”
“Bệ hạ, không biết ngài muốn dùng một nửa linh lực của ta đi cứu ai?”
Lấy thân phận cùng quỷ lực của Quỷ Vương, ngay cả vào lục đạo luân hồi kéo linh hồn đang tán loạn cũng có thể làm được, cần linh lực của nàng, tự nhiên là muốn cứu người, mà người kia nhất định chưa nhập vào luân hồi.
Thấy Quỷ vương im lặng, A Âm đột nhiên hiểu rõ, buột miệng nói: “Bệ hạ ngài muốn cứu Tu Ngôn Quỷ quân?”
Quỷ Vương khẽ giật mình, giữa hai lông mày lộ ra vẻ kì quái, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi vì sao biết người bản vương muốn cứu là hắn?”
A Âm gãi đầu một cái: “Đoán. Đây là Quỷ giới, nếu không có bệ hạ cho phép, Tu Ngôn Lâu sao có thể công khai buôn bán lệnh bài vào Chung Linh Cung, lúc trước sư tôn ta đưa cho Tu Ngôn Quỷ quân cây ngô đồng bây giờ cũng sinh trưởng ở trong cung bệ hạ, ta phỏng đoán Tu Ngôn Lâu chủ cùng bệ hạ nhất định quan hệ mật thiết.” Nàng nhìn về phía Quỷ Vương, “Hôm qua ta ở bên trong Tu Ngôn Lâu có gặp qua Tu Ngôn Quỷ quân, hắn linh hồn chi lực cực yếu, Thủy Ngưng thú linh lực trời sinh có thể uẩn dưỡng cùng tu bổ linh hồn, bệ hạ chỉ cần linh lực của ta, chắc là vì Tu Ngôn Quỷ quân.”
“Tiểu cô nương thật thông minh. Ngươi trong Tu Ngôn Lâu giúp hắn, nếu không phải ngươi là một con Thủy Ngưng thú còn tồn tại duy nhất trên thế gian, bản vương nhất định sẽ không cần ngươi cầm một nửa thọ nguyên đến đổi.” Trong mắt Quỷ Vương sự lạnh lùng tản đi, tay sờ qua chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, “Bản vương đợi một con Thủy Ngưng thú đã bảy vạn năm. Bảy vạn năm trước Thượng Cổ giới có một trận Thần thú hỗn chiến, Thủy Ngưng thú nhất tộc trừ Bích Ba ra toàn bộ chết bởi chiến loạn. Cũng là định mệnh, bảy vạn năm sau, Tam giới thế mà lại còn sinh ra một con Thủy Ngưng ấu thú.”
Bảy vạn năm trước? Thượng Cổ giới sáu vạn năm trước trải qua Hỗn Độn kiếp, khi đó rõ ràng còn không có Quỷ giới, Quỷ Vương này đến cùng có lai lịch gì, chẳng lẽ là đến từ Thượng Cổ Thần giới hay sao?
A Âm càng ngày càng khó hiểu về lai lịch của Quỷ Vương, làm sao lại có niên đại xa xưa như thế, nhưng nàng chỉ là một con ấu thú mới tỉnh lại có mấy năm, thực sự có lòng mà không có sức. Chẳng qua đây là đầu nàng nghe nói về chuyện cũ của Thủy Ngưng thú nhất tộc, nguyên lai tộc của nàng loại đã tuyệt tích bảy vạn năm, khó trách Bích Ba nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy báu vật.
Quỷ Vương khẽ thở dài: “Ngươi đoán không sai, Tu Ngôn linh hồn suy kiệt, bất cứ lúc nào cũng sẽ tan thành mây khói, bản vương muốn linh lực của ngươi đúng là vì cứu hắn.”
Quỷ Vương vô ý thức vuốt v e nhẫn ngọc giữa ngón tay, A Âm ánh mắt nheo lại, nàng cau mày, đáy mắt nổi lên nghi hoặc.
“Đi thôi, hắn đang ở trong Chung Linh Cung, chờ sau khi ngươi dùng linh lực tu bổ linh hồn cho hắn, bản vương liền đem ba phách của Phượng Ẩn giao cho ngươi mang đi.”
Quỷ Vương đứng dậy đi về hướng sau điện, A Âm vội vàng thu hồi tâm tư rồi đi về phía trước.
Một con đường đá xanh dẫn thẳng đến hậu điện Chung Linh Cung, Quỷ Vương đứng từ xa xa nhìn cây ngô đồng một chút.
“Hắn ngay phía sau, ngươi đi đi.”
Quỷ Vương nói xong liền rời đi. A Âm nhìn qua bóng lưng của hắn như có điều suy nghĩ, hướng cây ngô đồng đi đến.
Bên ngoài tường thành lộ ra cây ngô đồng cành lá tươi tốt, tỏa ra linh lực màu vàng óng. A Âm chậm rãi đi lại gần, chỉ cảm thấy ánh sáng vàng giống như hơi ấm duy nhất trong Quỷ giới lạnh lẽo và tăm tối, giống như một thiếu niên đứng dưới tán cây.
Tu Ngôn mặc y phục màu xanh lam, ánh mắt đang bâng khuâng nhìn linh lực màu vàng óng, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, thở dài.
“Tiểu cô nương, rốt cục cuối cùng ngươi vẫn đến.”
Giống như hết thảy trong dự liệu của hắn, nhưng lại giống như hết thảy không thể làm gì.
A Âm gật đầu, tới gần hắn. Thấy Tu Ngôn thần sắc bất an, A Âm cười cười, hướng hắn nháy mắt mấy cái: “Tu Ngôn Quỷ quân, ta tới thanh toán tiền khối lệnh bài đặc biệt.”
Tu Ngôn sững sờ, lại lây nhiễm nụ cười vô tư của nàng, tức giận nói: “Bắt ngươi giao một nửa mệnh cho ta mà còn vui vẻ như vậy? Tiểu cô nương, ngươi là nhẫn tâm, hay là ngu xuẩn?”
“Không hề.” A Âm lắc đầu, “Ta rất quý trọng tính mạng của mình.”
Tu Ngôn lắc đầu: “Sư huynh của ngươi ngay đến một ngày sinh mệnh của ngươi đều không nỡ từ bỏ, một mình ngươi lại lặng lẽ trở về cầm nửa cái mạng đổi hồn phách con tiểu Phượng Hoàng kia, ngươi không sợ hắn biết sẽ khó chịu sao?”
A Âm thần sắc cứng đờ, nghĩ tới Cổ Tấn tức giận sau khi tỉnh lại, trái tim nhỏ không khỏi run lên một chút. Nàng hít một hơi, học Tu Ngôn thở dài: “Ta có biện pháp nào, Quỷ Vương nhà các ngươi chỉ muốn linh lực của ta đến đổi, ta đánh không lại hắn, trừ ngoan ngoãn đến đổi, còn có thể làm gì?”
Tu Ngôn nghe thấy lời này sắc mặt vốn đã tái nhợt càng trở nên nhợt nhạt, rõ ràng có vẻ chần chờ. A Âm liên tục khoát tay, xích lại gần hắn nói: “Ta nói đùa, ngươi đừng coi là thật, nhưng tuyệt đối đừng không nguyện ý đổi cùng ta.” Nàng hạ giọng, lại nói: “Quỷ quân, ta không có đem sinh mệnh làm trò đùa, cũng không phải trò đùa. A Tấn nhà ta thiếu tiểu Phượng Quân kia một mạng, hắn áy náy mười năm, ta không muốn cuộc sống sau này của hắn đều sống tội lỗi với Phượng Ẩn.”
Quỷ Vương thực lực sâu không lường được, không có ngàn năm vạn năm tu luyện, A Tấn muốn đánh bại hắn căn bản chính là nói mơ giữa ban ngày, nàng làm sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn Cổ Tấn chịu đựng hàng ngàn hàng vạn năm tự trách.
“Sinh mệnh của ta vốn là A Tấn ban cho, không có hắn sẽ không ta có ngày nay. Ta cam tâm tình nguyện dùng một nửa thọ nguyên của ta đổi ba phách của Phượng Ẩn.” A Âm thần sắc thành khẩn, ánh mắt kiên định, hướng Tu Ngôn thi lễ, “Còn mời Quỷ quân thành toàn cho A Âm.”
Tu Ngôn bị đáy mắt kiên trì của nàng rung chuyển, hồi lâu sau, rốt cuộc nói: “Đã vậy, ta đồng ý với ngươi.”
Hắn nói xong, ngồi xếp bằng tại dưới cây ngô đồng, đưa tay về hướng A Âm.
A Âm trên mặt tươi cười, nàng gật đầu, ngồi xếp bằng đối diện Tu Ngôn. A Âm thở dài một hơi, nói: “Quỷ quân, ngài cứ nhắm mát lại, chuyện còn lại giao cho ta.”
Tu Ngôn gật đầu, nhắm mắt lại. Ánh trăng xuyên thấu qua tán cây ngô đồng chiếu vào mặt hắn, phản chiếu đường nét thâm trầm của hắn.
Khi Tu Ngôn nhắm mắt lại, khi mắt đen bị che đi, hết thảy chân tướng tựa hồ cũng đã trở nên sáng tỏ.
A Âm cúi đầu hướng tay hắn nhìn, ánh mắt ngưng lại. Nàng lại tiếp tục ngẩng đầu, giống như là không nhìn thấy gì, đưa tay lên trán tĩnh tâm tụ lại linh lực.
Nửa giây sau, tay nàng rời khỏi trán, một tia linh lực xanh nhạt như có linh tính theo đầu ngón tay nàng chảy vào trán Tu Ngôn. Linh lực thuần túy liên tục không ngừng tiến vào cơ thể Tu Ngôn, lặng yên không một tiếng động chữa trị linh hồn cho hắn, thẳng đến khi linh hồn ấn ký ở trong chỗ sâu của quỷ đan của hắn tụ lại từng chút một, dần dần trở nên vững vàng. Ngược lại lúc này, sắc mặt A Âm càng ngày càng trắng bệch.
Cùng lúc đó, Cổ Tấn gấp rút ngự kiếm bay nhanh tới Trường An, hắn thần sắc băng lãnh, đáy mắt u ám.
A Cửu dù sao cũng là tẩu thú, tốc độ phi hành không nhanh bằng Yến Sảng, lúc này chuyện tình gấp gáp, hắn bất chấp những thứ khác, mặt mũi tràn đầy lo âu ngồi trên lưng Kim Ưng, bộ dáng cũng im lặng.
Chung Linh Cung hậu điện.
Một canh giờ sau, A Âm rốt cục cũng tu bổ xong linh hồn cho Tu Ngôn. Nàng thu tay lại, trông thấy Tu Ngôn sắc mặt hồng nhuận, vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
Tu Ngôn mở mắt ra, thấy A Âm sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu một cái, không nói lời gì liền nắm chặt cổ tay của nàng. Cường đại quỷ lực tràn vào trong cơ thể A Âm, trực tiếp thay nàng đúc lại tiên cơ, sức mạnh hùng hậu trong cơ thể A Âm dành dụm, nội đan trong cơ thể nàng lớn chừng hạt đậu không ngừng ngưng tụ mà tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cho đến khi nội đan hóa thành to bằng hạt đào màu xanh đậm. Sau đó chỉ nghe “rắc” một tiếng, nàng tiên cơ luyện thành, cứ như vậy trực tiếp tấn vị Hạ quân.
Cổ Tấn tại cấm địa Đại Trạch Sơn khổ cực tu luyện trăm năm mới tu luyện đến Hạ quân đỉnh phong, nàng lại trong thời gian ngắn như thế, liền có được tiên lực Hạ quân. A Âm vốn đã quen là là một đóa hoa mai nhỏ, đột nhiên lắc mình trở thành một cao thủ, hiển nhiên là chưa kịp định thần.
Giây lát, Tu Ngôn thu tay lại, đứng dậy hỏi: “Hiện tại cảm giác như thế nào?”
Tiên lực cường đại trào dâng trong cơ thể, loại cảm giác này thực sự quá đẹp quá sướng, A Âm híp híp mắt, đi tới bên bức tường tùy ý vung tay, tiên lực hóa thành sấm sét nện vào viên gạch xong. Ầm ầm nổ vang, mặt tường như vậy mà vỡ vụn.
Đây vẫn là mình vai không không thể nhấc được tay, không kịp đón gió liền bị thổi đi sao? A Âm há to mồm, mắt tròn mắt dẹt. Không hổ danh thực lực của hắn, mình hao tổn một nửa thọ nguyên, mới vừa rồi còn yếu ớt sắp chết, hắn vừa ra tay, bản thân quả thực như vừa ăn một viên thuốc bổ cực mạnh, mở hack là đây!
Cũng coi là nhân họa đắc phúc, A Âm quay đầu lại nhìn về phía Tu Ngôn, cảm tạ chân thành: “Ta cảm thấy lấy rất tốt.” Nàng cầm Tu Ngôn lắc mạnh, chỉ kém cảm động đến rơi nước mắt, “Tu Ngôn Quỷ quân, đa tạ ngươi, về sau gặp phải yêu quái ta rốt cục không cần hô cứu mạng.”
Tu Ngôn bị A Âm chọc cười, cảm giác áy náy khi nhận một nửa thọ nguyên của nàng được giải tỏa một chút. Hắn vỗ nhẹ đầu A Âm: “Tiểu cô nương miệng lưỡi trơn tru! Tu luyện tiên lực dù sao cũng phải thuận theo thiên mệnh, ta chỉ có thể giúp ngươi tấn vị thành Hạ quân. Nếu lại tiếp tục giúp ngươi ngưng tụ nội đan, đối ngươi chưa chắc là chuyện tốt.”
A Âm biết phép tắc Tam giới ko thể nghịch thiên, Tu Ngôn ra tay giúp nàng đã là ngoại lệ. Còn nữa nàng đối với sức mạnh không có khao khát lớn như vậy, liền thờ ơ xua tay: “Không sao không sao, trở thành Hạ quân ta đã rất hài lòng, ta không có nguyện vọng tay đấm chân đá trong Tam giới Bát hoang.”
Tu Ngôn nhìn A Âm cười vui sướng, đáy lòng thở dài.
Hắn nhận một nửa thọ nguyên của A Âm, nhưng cũng chỉ có thể cho nàng một chút tiên lực, không thể làm nhiều hơn cho nàng.”
Tu Ngôn vung tay lên, bay sợi hồn phách màu vàng bên trong cây ngô đồng bay ra. Hắn tiện tay vung lên, ba sợi hồn phách liền bị hắn vo thành vòng tròn trong tay hắn.
A Âm giật mình một cái, hồn phách Phượng Ẩn trong cây ngô đồng từ trước tới nay chỉ có A Tấn dùng Hỏa Hoàng Ngọc mới có thể kéo ra, Tu Ngôn vậy mà trực tiếp dùng quỷ lực có thể dẫn ra, thực lực của hắn chỉ sợ còn trên Bán Thần Tam Hỏa.
Nhưng vì sao Càn Khôn Trụ không có tên Tu Ngôn Quỷ quân?
Tu Ngôn đem hồn phách Phượng Ẩn đưa tới trước mặt A Âm: “Đây là hồn phách con tiểu Phượng Hoàng kia, ngươi đem đi đi.”
Thấy A Âm tiếp nhận, hắn lại nói: “Tiểu cô nương, hôm nay ngươi nguyện ý dùng một nửa thọ nguyên cứu ta, cứu ta khỏi nỗi khổ linh hồn tan thành mây khói, đối với ta là đại ân. Tương lai một ngày nào đó nếu ngươi có cần ta, ta nhất định vì ngươi dốc hết toàn lực, báo đáp thiện ý cùng ân tình của ngươi ngày hôm nay.”
Tu Ngôn nói xong, quay người muốn đi, giọng nói của A Âm lại vang lên sau lưng.
“Bệ hạ, A Âm ghi nhớ, lần này từ biệt, tương lai không biết. A Âm ngược lại là hi vọng mấy trăm ngàn năm sau, không có một ngày quấy rầy bệ hạ.”