Đọc truyện Full

Chương 135: Hẹn Ước Sáu Năm (2)

Phản ứng của Kỷ Đồng Chu rất lãnh đạm, cũng rất lấy lệ: “Tô sư tỷ khen nhầm rồi, chỉ là có sự trùng hợp mà thôi.”

Tô Uyển trầm tư nhìn hắn, thật sự là trùng hợp sao? Nếu nhờ vào duyên phận mà có thể có được Huyền Hoa Hỏa, trên đời này không biết có bao nhiêu người tu hành linh căn thuộc tính Hỏa đi ngủ cũng phải cười đến tỉnh mất. Tính cách khác nhau của mỗi người cũng quyết định các thuộc tính linh căn khác nhau, ví dụ như người có linh căn thuộc tính Thủy thì thường cẩn thận hơn, trong khi người có linh căn thuộc tính Mộc phần lớn đều hoạt bát hướng ngoại. Tuy nhiên, tính cách luôn thay đổi cũng khiến người mặc dù có cùng linh căn thuộc tính nhưng tính cách lại có vô số điểm khác biệt.

Hầu hết những người có linh căn thuộc tính Hỏa đều nóng nảy như lửa, và Huyền Hoa Hỏa là minh chứng cực điểm của loại tính tình này, bởi vì điều này nên nó rất gây tranh cãi. Vị Vương gia này tuyệt đối không phải là người lãnh đạm như bề ngoài như vậy, ngược lại còn rất khó lường.

Nếu nàng không nhìn lầm, ánh mắt hắn nhìn Lê Phi rất khác với cách hắn nhìn người khác. Hơn nữa, họ đã là bằng hữu nhiều năm vậy mà sau khi gặp mặt bầu không khí lại lạnh tanh như thế. Tô Uyển quay đầu nhìn Lôi Tu Viễn, mặc dù bình thường đệ ấy cũng chẳng nói nhiều nhưng hôm nay lại đặc biệt khác thường.

Nàng quyết tâm giúp Lê Phi thoát khỏi tình thế khó xử như hiện tại, đồng thời cũng muốn biết một chút về Huyền Hoa Hỏa trong truyền thuyết, lập tức mỉm cười nói: “Ta tuy là sư tỷ nhưng tu vi kém xa Kỷ sư đệ rất nhiều. Nếu Kỷ sư đệ không ngại, có thể cùng ta chỉ điểm so tài một phen không?”

Lời nói này hết sức khách khí, chỉ điểm so tài, còn có ý thỉnh giáo hắn nữa, Kỷ Đồng Chu không tiện từ chối đành phải tiến lên chắp tay: “Không dám, vậy thì ta thất lễ rồi. Tô sư tỷ, xin chỉ giáo.”

Hắn bước ra khỏi đình nghỉ mát, lãnh đạm đứng giữa sân, khi hắn đưa tay lên, xung quanh xuất hiện một tầng lửa ma mị. Mặc dù tất cả mọi người đều nhận ra ngọn nguồn của tiên pháp này nhưng ngọn lửa quanh người hắn chuyển sang màu đen, cực kỳ chấn động lòng người. Sau khi Lê Phi luyện chế được pháp bảo, cảm ứng với linh khí nhạy hơn trước rất nhiều, trong ngọn lửa đen kia tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ hung ác, gần như điên cuồng, khiến người ta phải ngầm sợ hãi.

Tô Uyển khen một tiếng: “Lợi hại!”

Nàng còn chưa đột phá Bình Cảnh thứ ba, chỉ có thể dùng Hỏa Liên, Hỏa Long tấn công. tất cả những thứ đó nếu so với ngọn hắc hỏa trước mặt thì còn kém xa. Tô Uyển không hề lo sợ, ngưng tụ một đóa hỏa liên trong lòng bàn tay sau đó dùng đầu ngón tay b.ắn ra, nó lập tức bay nhanh đến trước mặt Kỷ Đồng Chu.

Kỷ Đồng Chu cũng không tránh né mà đưa tay nhẹ nhàng đón lấy, đóa Hỏa Liên đỏ như máu kia trôi lơ lửng trong bàn tay hắn, xoay tròn mười mấy vòng, sau đó đột nhiên biến thành màu đen. Sắc mặt Tô Uyển hơi thay đổi, nhìn thấy hắn lại bắn đóa Hỏa Liên ấy về phía mình. Nàng đến chạm cũng không dám chạm vào, vội vàng tránh đi nên đóa Hỏa Liên đó bay về phía từ đường nhưng nếu đụng vào chắc chắn từ đường sẽ bị phá hủy trong nháy mắt!

Khoảnh khắc tiếp theo, một bức tường lửa đen nhánh đột nhiên được dựng lên trước từ đường, Hỏa Liên đụng vào bức tường lửa và hòa hai thứ thành một, đến một tia lửa b.ắn ra cũng chẳng có. Tô Uyển lập tức biết mình và người này có chênh lệch rất lớn, căn bản không thể so tài được nên nàng tự biết khó mà lui, chắp tay cười nói: “Tu vi Kỷ sư đệ giỏi quá, ta tâm phục khẩu phục.

Kỷ Đồng Chu đang định nói, bỗng nhiên một tiếng nói tươi cười nhẹ nhàng: “Tại sao lại ngừng rồi? Ta còn đang xem náo nhiệt đây này!”

Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên, tu vi hiện tại của họ hẳn là phải rất nhạy cảm với sự dao đồng của linh khí vậy mà không hề phát hiện có một cô nương đột ngột xuất hiện trên tường rào. Lê Phi ngẩng đầu lên thì thấy một nữ tử đang ngồi trên tường rào của từ đường cả người được vây quanh bởi một tầng sương mù màu xanh lục, sương mù lúc dày lúc mỏng hệt như linh khí, Lê Phi vẫn không cảm nhận được một tia linh khí nào trên cơ thể nàng ấy.

“Ca Lâm!” Lê Phi vừa mừng vừa kinh ngạc, nàng ấy quả nhiên vẫn đến! Nhưng lớp sương mù màu xanh lục này là có chuyện gì thế?

Sương mù dày đặc dần dần tản ra, phía sau là một gương mặt xinh đẹp yêu kiều, quả nhiên là Bách Lí Ca Lâm. Nàng ấy cười đến híp cả mắt, nói liền một tràng: “Ngươi quả nhiên nhận ra ta ngay lập tức! Còn muốn dọa các ngươi giật mình đấy! Lê Phi! Lôi Tu Viễn! Kỷ Đồng Chu! Ồ! Đây là….Quận chúa? Vị này là…”

Nàng vừa nói vừa nhảy xuống từ tường rào, tựa như một làn khói mà lao đến bên cạnh mọi người, khi đến gần mới nhận ra thứ màu xanh lục kia căn bản không phải sương mù mà là nhiều yêu vật cực nhỏ. Lan Nhã Quận chúa lập tức biến sắc, vội vàng lui về sau hai bước, Kỷ Đồng Chu đỡ phía sau nàng: “Không cần sợ, ngự yêu thuật của Hải phái mà thôi.”

Từ khi Bách Lí Ca Lâm đến, bầu không khí lạnh tanh lập tức trở nên ồn ào, nàng vừa nói vừa cười rồi dùng ta chỉ chỉ: “Những tiểu yêu này đề là ta nuôi cả đấy, bọn chúng có thể cản linh khí nên vô cùng thích hợp cho việc ẩn náu, thú vị đúng không? Kỷ Đồng Chu ngươi tại sao lại mang Quận chúa đến đây? Chẳng lẽ ngươi và Quận chúa cũng giống Lê Phi cùng Lôi Tu Viễn đều trở thành đạo lữ rồi sao? Đúng rồi đúng rồi, cô nương này là ai thế?”

Kỷ Đồng Chu nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Nói từng câu một thôi!”

Bách Lí Ca Lâm trợn mắt nhìn hắn một cái: “Hung dữ thế! Vậy ta hỏi ngươi trước, tại sao lại mang Quận chúa đến đây?” Vừa nói nàng vừa cười với Lan Nhã Quận chúa một tiếng, cũng tính là chào hỏi rồi đi.

Lan Nhã không hài lòng quay đầu đi, nàng ta vậy mà lại dùng thái độ bất kính như thế nói chuyện với Vương gia!

Kỷ Đồng Chu có chút không kiên nhẫn: “Không thể sao? Ngược lại là ngươi, cả một năm bặt vô âm tín là muốn làm gì?”

Thấy Bách Lí Ca Lâm không để ý tới câu hỏi của hắn, Lê Phi cũng lên tiếng: “Ca Lâm, tại sao không có tin tức gì của ngươi trong một năm thế? Ngươi có biết Xướng Nguyệt sắp phát điên rồi hay không? Lần tụ họp này nếu ngươi không đến, chúng ta vốn định đến Hải phái tìm ngươi đấy.”

Bách Lí Ca Lâm nhoẻn miệng cười: “Chuyện này nói ra dài lắm, đợi khi nào rảnh nói sau. Tại sao các ngươi lại đến trước? Ta vốn tưởng rằng tỷ tỷ và Diệp Diệp sẽ là những người đầu tiên tới đây! Thật sự là hiếm thấy nha. Nhân tiện, ngươi đột nhiên viết thư cho ta nói đã trở thành đạo lữ cùng Lôi Tu Viễn làm ta giật mình cực kỳ nha! Lôi Tu Viễn ở đằng kia! Tổ tiên ngươi rốt cuộc đã tích đức bao nhiêu thế? À còn nữa, cô nương đó rốt cuộc là ai thế? Mau giới thiệu cho ta với!”

Kỷ Đồng Chu bị nàng om sòm đến nhức đầu nên đã hất tay áo trực tiếp đi vào đình nghỉ mát. Tô Uyển thật muốn cười to, nàng cuối cùng đã gặp được nữ đệ tử xinh đẹp từ Hải phái trong truyền thuyết! Tính tình của Bách Lí Ca Lâm quá hợp với nàng, hoàn toàn giống như trong tưởng tượng!

Nàng lập tức tiến đến bắt đầu trò chuyện với Bách Lí Ca Lâm, hai giọng nói cùng vang lên khiến Lê Phi cũng có chút có chút choáng ngợp, nửa ngày cũng không chen vào nổi mặc dù vốn là có rất nhiều chuyện muốn hỏi Ca Lâm.

Bách Lí Ca Lâm thấy Lôi Tu Viễn cướp từ tay mình một con tiểu yêu quái vô cùng hứng thú mà nhìn nhìn, nàng vội vàng nói: “Đừng làm nó chết chứ! Ngươi xuống tay nặng như vậy! Ta nuôi rất tốn sức đấy!”

Vừa nói nàng vội vàng thu lại thuật pháp, những con tiểu yêu quái kia trong nháy mắt liền biến thành một tấm bùa, được nàng cất vào trong tay áo. Lôi Tu Viễn liếc nhìn nàng, ánh mắt hắn dừng lại một lúc trên sợi dây chuyền ở cổ nàng, đó là mặt dây chuyền hình con chim chín đầu, hình dáng cổ xưa và thần bí, rất khác với phong cách thường ngày của nàng.

Bách Lí Ca Lâm nhét mặt dây chuyền vào trong cổ áo, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy trời đã gần tối, nàng vươn vai lớn tiếng nói: “Đường đi tới đây khiến ta mệt chết được, tìm một khách đi.ếm nghỉ ngơi một chút đi! Có vẻ như lần này tỷ tỷ ta và Diệp Diệp sẽ đến muộn, lát nữa ta sẽ nói bọn họ mời cơm.”

Hai người bọn họ rất hiếm khi đến muộn. Trước khi ở Thư Viện, bất kể sáu người bọn họ cùng nhau làm gì thì Bách Lý Xướng Nguyệt và Diệp Diệp luôn là những người đến đầu tiên.

Không có Diệp Diệp ở một bên giảng đạo trấn áp Ca Lâm nên nàng vẫn luôn ồn ào cùng với Tô Uyển đến tận bây giờ, cuối cùng sau khi đến khách đi.ếm duy nhất trong thị trấn, nàng mới an tĩnh được một chút, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng dài màu đỏ treo trước mái hiên khách đi.ếm, cười khẽ: “Bảy năm rồi, khi đó chúng ta vùa thông qua nhị tuyển cũng là tại nơi này.”

Kỷ Đồng Chu đi lên phòng mình trước, hắn bị tiếng nói chuyện ồn ào làm cho đau đầu, cần yên lặng một chút…

Bách Lí Ca Lâm thấy Lan Nhã không ở chung với hắn nên thấp giọng nói: “Hai người bọn họ chưa thành đạo lữ sao? Thanh Nhã Quận chúa kia tới làm gì vậy? Không hợp gì cả.”

Chẳng có người nào trả lời câu hỏi này của nàng, Bách Lí Ca Lâm phát hiện bầu không khí giữa họ có gì đó không đúng, suy nghĩ một lúc mới nhận ra điều gì đó, lập tức chuyển chủ đề: “Vậy tối nay ta ngủ chung với Tô tỷ tỷ. Lê Phi dù sao ngươi cùng Lôi Tu Viễn đều là đạo lữ cả rồi nên hai người ở chung một phòng đi!”

Lê Phi thấy nàng ấy kéo Tô Uyển muốn rời đi, vội vàng ngăn lại: “Chờ một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Bách Lí Ca Lâm đời nào chịu ở lại, đã sớm kéo Tô Uyển vào phòng đóng cửa lại, tiếng cười nói của nàng truyền đến từ sau cửa: “Hôm nay có hứng thú với Tô tỷ tỷ hơn! Lê Phi ngươi vẫn nên hôn hôn rồi nói chuyện cùng Tu Viễn của ngươi đi!”

Nàng ấy đúng thật là vô cùng nghịch ngợm, Lê Phi cau mày đứng hồi lâu mới bước vào phòng của mình.

Kỷ Đồng Chu buông rèm xuống, đang muốn thay quần áo nghỉ ngơi, đột nhiên cửa bị gõ nhẹ hai cái. Hắn ngừng lại trong chốc lát rồi mới từ từ mở cửa, hắn cảm nhận được có mùi hương thanh nhã theo gió mà đến, Lan Nhã Quận chúa đang mặc trang phục lộng lẫy cung kính đứng ở trước cửa. Nàng ấy hiển nhiên đã cố ý trang điểm thật cẩn thận, búi cao mái tóc lộ cả trán trắng muốt, dáng vẻ này khiến hắn thầm giật mình một cái.

Hắn nhớ lại Khương Lê Phi trong ảo ảnh.

“Vương gia.” Nàng cố gắng hết sức che đậy sự thẹn thùng của mình, lễ phép cúi đầu, thấp giọng nói: “Không biết Lan Nhã có may mắn được uống trà và ngắm trăng cùng Vương gia hay không?”

Ánh mắt Kỷ Đồng Chu sâu thẳm, nhìn chằm chằm nàng im lặng không nói, Lan Nhã không khỏi cúi đầu trước ánh mắt không rõ ràng này của hắn, cổ nàng đều đả đỏ bừng cả lên.

“Vương gia?” Nàng thấy hắn mãi không lên tiếng, đành phải nhỏ giọng nhắc nhở.

Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên thở dài một tiếng, hắn nghiêng người dựa vào khung cửa, đưa tay rút chiếc trâm cài tóc trên đầu nàng ra, viên trân châu kia lập tức run lên.

“… Lần sau không được búi tóc kiểu này nữa.” Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng.

Lan Nhã không khỏi ngạc nhiên, đây là có ý gì? Trang phục nàng có gì không đúng sao? Đây là trang phục cung đình chính thống của Việt Quốc mà!

Kỷ Đồng Chu không nhìn nàng, ánh mắt dán chặt vào một nơi vô định, giọng nói có chút mơ hồ: “Bây giờ ta không thể cho ngươi thứ ngươi muốn, nhưng nếu chỉ muốn vui vẻ thì ngươi có thể tiến vào.”

Sắc mặt Lan Nhã tối sầm trong chốc lát, nàng chưa từng chịu nhục nhã như vậy, cho dù người sỉ nhục nàng là Vương gia cao cao tại thượng này, nàng cũng không thể chấp nhận được, run rẩy nói: Vương gia, Lan Nhã tuyệt đối không phải hạng nữ nhân hèn mọn gì, chỉ là dùng sự chân thành để cầu đổi được sự chân thành mà thôi. Nếu ngài đã không có ý gì thì thôi, tại sao còn phải sỉ nhục ta?”

Kỷ Đồng Chu nhành nhạt nói: “Xin lỗi, cho nên ngươi sau này cũng đừng nên nói mấy lời dễ nghe đó nữa, ta không thích chút nào.”

Lời dễ nghe? Hắn là muốn ám chỉ cái gì? Lan Nhã ngẩn ra một chút, nàng đã nói những lời dễ nghe nào với hắn thế. Bỗng nhiên, nàng chợt nhận ra rằng từ nhỏ nàng đã quen nói đủ loại lời nói dễ nghe, chẳng có câu nào là làm trái ý hắn. Nhưng hắn rốt cuộc muốn cái gì đây? Tại sao hắn chưa bao giờ thật sự mỉm cười với mình? Nàng một chút cũng không biết vị Vương gia này rốt cuộc là muốn cái gì.

“Ngươi đã từng nhìn thấy ánh mắt của một nữ nhân có người mình thật sự thích trong lòng chưa?” Kỷ Đồng Chu nâng cằm nàng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng.

Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt đó rồi. Cảm giác lay động tâm hồn đó, tất cả tình cảm của mình đều dồn vào người ấy, hắn đã từng thấy trong mộng, sau khi tỉnh dậy còn được thấy ánh mắt của người nọ nhìn người khác.

Chỉ cần nhìn một lần sẽ hiểu, hóa ra thật lòng yêu một người sẽ chú tâm như thế.

“Ngươi đi đi.”

Kỷ Đồng Chu nhẹ nhàng đẩy nàng ra, khép cửa phòng lại.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full