*mạt lộ: đường cùng
Lão nói liên tiếp hai lần nhưng Kỷ Đồng Chu dường như không hề nghe thấy, Thúy Huyền tiên nhân quay đầu nhìn lại thì lại thấy đứa nhỏ này mất hồn mất vía đứng ở nơi đó, hai mắt đờ đẫn, toàn bộ tâm trí đều không còn ở đây nữa.
Chẳng qua là một Huyền Môn trưởng lão chết thôi mà hắn lại là một đệ tử Hoa Môn, có cần phải đến mức này không?
Thúy Huyền tiên nhân không khỏi rơi vào trầm tư, ai cũng biết Huyền Sơn Tử là Hoàng tộc của Việt Quốc, thiếu niên trước mắt mặc dù nhìn như đang mất hồn nhưng vẫn nhìn ra khí chất khác biệt với người thường, chẳng lẽ bọn họ đều là Hoàng tộc sao?
Hắc hỏa đang hoành hành xung quanh khiến lão không khỏi thầm thầm than trong lòng, Huyền Hoa Hỏa quả nhiên không phải một ngọn lửa tầm thường. Kỷ Đồng Chu còn nhỏ tuổi nhưng đã có hắc hỏa vận rủi khó lường này nên chắc hẳn trong lòng có rất nhiều nỗi ưu tư.
Lão cúi đầu nghĩ ngợi trong chốc lát, vốn định nói thêm gì nữa nhưng Cùng Kỳ trong lưới linh khí đã bị dồn vào đường cùng, giãy giụa càng ngày càng điên cuồng, thân thể càng ngày càng lớn dần nên lão cũng không thể phân tâm suy nghĩ chuyện khác nữa, mà phải tập trung dồn sức lực truyền linh khí vào lưới kia. Ngay cả lão cũng chưa từng gặp phải một con quái vật phiền toái như vậy, kết quả nó lại ẩn náu trong Đông Hải bao nhiêu năm qua? Chẳng lẽ nó đã trải qua thiên lôi biển lửa tôi luyện nên mới trở nên khó đối phó như vậy sao?
Các loại tiên pháp kìm hãm đều bị nó tránh được, Chính Hư trưởng lão lại mang Tần Dương Linh rời khỏi Vô Nguyệt Đình vào lúc này, mà ở đây chỉ có Âm Dương Kiếp Ba Kính mới có thể giúp được gì đó. Tiên nhân tiểu bối này chẳng lẽ còn vì đệ tử mà giận dỗi Vô Nguyệt Đình, ngay cả Hải Vẫn cũng chẳng ngó ngàng tới?
Thúy Huyền tiên nhân đột nhiên hừ một tiếng rồi tung người lên, trường bào rộng lớn bởi vì linh lực khắp cơ thể bị kích động mà động đậy dữ dội. Mọi người cảm thấy linh khí trên người lão thật hùng vĩ và đáng kinh ngạc, biết rằng vị tiên nhân lão bối này sắp sử dụng tiên pháp lợi hại nào đó, nên lập tức kính sợ rối rít né tránh.
Kim quang sáng chói bỗng nhiên lóe lên xung quanh Cùng Kỳ, nhưng lại rất nhanh biến thành ánh lửa chói mắt, rồi lại dần dần biến thành ánh sáng màu xanh lam nhu hòa. Các tiên nhân nhìn thấy màu sắc phong phú của ngũ hành tiên pháp biến đổi không ngừng ở bờ Đông Hải, đôi khi dày đặc đôi khi mỏng manh, đôi khi gấp rút đôi khi chậm rãi, sự biến hóa phức tạp này thật mê hoặc lòng người.
Bỗng nhiên, tất cả màu sắc và mọi sự biến hóa phức tạp chợt dừng lại rồi hóa thành tường rào màu vàng khổng lồ, Cùng Kỳ bị vây trong đó nên tiếng kêu gào thảm thiết trong chốc lát im bặt, sấm sét cũng ngừng giáng xuống.
“… Là Sâm La Đại Pháp sao?” Không biết là ai thấp giọng kinh hãi hỏi một câu khiến các tiên nhân trên bờ Đông Hải đồng loạt bùng nổ. Đây chính là Sâm La Đại Pháp mà chỉ có Vô Nguyệt Đình Thanh Thành tiên nhân năm trăm năm trước mới có thể dùng! Ở thế giới bên trong bức tường vàng đó, thời gian có thể quay lại từ đầu, hoặc có thể trong nháy mắt trôi đến cuối, cho dù đó là tiên nhân hay thú dữ kinh thiên động địa đến đâu thì khi đã bị mắc kẹt trong dòng chảy thời gian thì cũng sẽ bất lực mà thôi.
Năm đó, hai con Dạ Xoa là bởi vì bị nhốt trong Sâm La Đại Pháp trong chốc lát nên Thanh Thành tiên nhân mới có thể chặt đứt sừng. Sau khi Thanh Thành rời đi, không ai có thể sử dụng lại tiên pháp này nữa, không ngờ năm trăm năm sau tiên pháp trong truyền thuyết kia lại lần nữa xuất hiện, vẫn là tiên nhân của Vô Nguyệt Đình!
Sắc mặt của Thúy Huyền tiên nhân không được tốt lắm, Sâm La Đại Pháp rõ ràng đã khiến lão phải dùng hết sức lực của mình. Hai lòng bàn tay lão hơi khép lại, sau đó lại mở ra lần nữa, tường rào khổng lồ kia đột nhiên biến mất, hung thú Cùng Kỳ khiến vô số tiên nhân sứt đầu mẻ trán giờ đây chỉ còn lại một đống xương trắng. Không biết qua bao lâu, khi gió biển biển thổi qua, đống xương trắng khổng lồ này trong nháy mắt biến thành tro bụi, hòa vào nước biển.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, vửa nãy bờ biển vẫn còn huyên náo nhưng giờ đây lại yên tĩnh vô cùng, ai nấy đều nhìn Thúy Huyền tiên nhân. Trên khuôn mặt già nua của lão mồ hôi nhễ nhại, lúc đáp xuống cát suýt nữa thì ngã nhào, nhưng không có người nào dám cười nhạo lão, thậm chí càng vì vậy mà kính sợ lão hơn.
Thủ Trung tiên nhân cười nói: “Ta còn sợ ngươi không thể thành công, không ngờ lần này vậy mà làm được.”
Thanh âm của Thúy Huyền tiên nhân cực kỳ yếu ớt: “Chỉ có Thanh Thành mới có thể thuận lợi dùng tiên pháp này. Nếu ai cũng có thể thì sao còn gọi là kinh tài tuyệt diễm được nữa.”
Lão lấy thanh đoản kiếm đã bị gãy làm hai khúc từ trong tay áo ra nhìn một lúc. Nếu Sâm La Đại Pháp có thể phục hồi thần binh lợi khí lại như ban đầu thì tất cả những bí ẩn khiến lão lo lắng có thể được giải đáp, tuy thời gian có thể quay ngược lại nhưng sự sống không thể nào quay trở lại, khí linh cũng như thế, trong lòng lão luôn âm thầm lo lắng không ngừng nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Thúy Huyền tiên nhân lại nhìn Kỷ Đồng Chu một lần nữa. Đứa nhỏ này vần còn đứng đó thất thần, hiển nhiên không để ý tới chuyện vừa xảy ra, lão nghĩ ngợi một chút, trong lòng có chút tính toán, lập tức nói: “Một mình tiểu bối đệ tử như ngươi không nên ở lại Đông Hải lúc này, không bằng trước tiên theo ta…”
Lời còn chưa dứt, Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên lảo đảo rồi đột nhiên ngã quỵ trên đất, vì quá phẫn nộ nên đã ngất đi.
Tại sao? Tại sao đột nhiên phải dẫn hắn đến Đông Hải? Huyền Sơn trưởng lão sau khi bị thương chưa từng rời khỏi Tinh Chính Quán, tại sao đột nhiên phải ra ngoài? Ở yên tại Tinh Chính Quán không tốt hơn sao?
Hã cho hắn một chút thời gian, đừng để mọi thứ biến mất như thế này, đừng trong phút chốc tước đoạt đi mọi hy vọng, hãy để cho hắn thành tiên, hắn có thể cố gắng tu hành hơn bất cứ ai và bảo vệ Quốc gia nhỏ bé của mình trong lòng bàn tay.
Bên trong chính điện của Tinh Chính Quán, vô số trưởng lão đang thảo luận về những biến động thất thường của Đông Hải. Lần này Hải Phái truyền tin nhờ giúp đỡ, không ngờ đến Huyền Môn trưởng lão Huyền Sơn Tử vẫn luôn ẩn cư trong phái lại xung phong nhận lời muốn đi Đông Hải trước, nhưng có ngờ sau khi đi đến nay vẫn không có chút tin tức gì, ngược lại là có tin do thám từ phái khác truyền đến nói hung thú Cùng Kỳ xuất hiện khiến vô số tiên gia hết sức đau đầu.
“Hung thú mới sinh ra một lần bởi vì hung sát* khí ngưng tụ, con Cùng Kỳ này đã ẩn náu trong Đông Hải mấy ngàn năm rồi, chỉ sợ là vô cùng lợi hại.” Một trưởng lão lắc đầu thở dài.
*hung sát: hung ác
Có một vị trưởng lão khác lo lắng: “Huyền Sơn đã bị Hỗn Độn đả thương mấy năm trước, tu vi vẫn chưa khôi phục, lần này hắn vẫn kiên trì đi đến Đông Hải, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, không biết như thế nào rồi.”
Các trưởng lão bàn luận sôi nổi, Vô Chính Tử đứng chắp tay sau lưng, nhưng vẻ mặt rất ngưng trọng, trong lòng ông có một loại dự cảm không tốt.
Bỗng nhiên, bên ngoài điện náo động một trận, Kỷ Đồng Chu ở bên ngoài đên cuồng hét lớn: “Cho ta vào! Sư phụ! Sư phụ! Cầu xin người mau cứu lấy Huyền Sơn Tử trưởng lão!”
Lời vừa nói ra, trong điện nhất thời xôn xao. Một khắc sau, Kỷ Đồng Chu lảo đảo ôm một cỗ thi thể đẫm máu tươi xông vào, khuôn mặt tái nhợt và đầy nước mắt. Từ khi Vô Chính Tử thu hắn làm đồ đệ đến nay chưa từng thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách lại tuyệt vọng của hắn như vật, khi đã nhận ra thi thể trong ngực kia là Huyền Sơn Tử, ông lập tức kinh ngạc nói: “Đừng nóng vội, từ từ nói!”
Kỷ Đồng Chu dường như không nghe thấy gì, chỉ run giọng nói: “Cầu xin người mau cứu ông ấy! Bị những trưởng lão Long Danh Tọa Tông Quyền, Tông Lợi kia đánh lén, vẫn không chảy máu!”
Các trưởng lão càng kinh hãi hơn, trong lúc nhất thời trong đại điện gần như nổ tung. Sớm đã có trưởng lão tiến lên dò xét thi thể của Huyền Sơn Tử, quả nhiên vết thương trên người hắn tuyệt đối không phải do yêu vật gây ra mà là do pháp bảo gây ra, rõ ràng đã bị tổn thương tinh thần nặng nề và vẫn không tin rằng hắn đã chết. Mâu thuẫn giữa Long Danh Tọa và Hoàng tộc Việt Quốc không ít người biết, nhưng không ngờ bọn họ lại lớn gan làm bậy rat ay với Huyền Môn trưởng lão như thế, thể hệ Huyền Môn trưởng lão này đột ngột qua đời một cách đột ngột khiến mọi người bối rối không biết phải làm sao.
Hải Vẫn ập đến, Long Danh Tọa thật biết chọn thời gian gây phiền toái. Lúc này các đại tiên gia căn bản sẽ không quan tâm đến những mối hận thù cá nhân như vậy, nếu Tinh Chính Quán bọn họ cứ bị vướng vào những mối hận thù cá nhân này thì sẽ để lộ điểm yếu về lực lượng, cho dù có muốn liên thủ cô lập Long Danh Tọa thì cũng phải đợi rất lâu sau khi Hải Vẫn kết thúc.
Kỷ Đồng Chu nắm chặt tay áo của Vô Chính Tử, nhìn ông cầu xin điên cuồng, lệ tuôn như suối trào: “Sư phụ, xin người giúp đệ tử…cứu lấy Huyền Sơn Tử trưởng lão!”
Vô Chính Tử thở dài một tiếng, đỡ hắn dậy dẫn ra ngoài điện, thấp giọng nói: “Người chết không thể sống lại, Huyền Sơn sư huynh đã về cõi tiên rồi, con bình tĩnh một chút.”
Kỷ Đồng Chu khàn khàn nói: “Long Danh Tọa…”
Vô Chính Tử ngắt lời hắn: “Ta biết con muốn nói gì. Trước mắt mọi chuyện quá phức tạp, chúng ta hiện giờ không thể quan tâm nhiều như vậy, có thù oán gì thì chỉ có thể đợi Hải Vẫn kết thúc rồi mới bàn đến được.”
Hải Vẫn kết thúc? Khoảng thời gian này cũng đủ để Ngô Câu tiêu diệt một Quốc gia không có tiên nhân che chở. Đợi đến lúc đó mới bàn đến thù oán? Đã quá muộn rồi!
Thế nhưng bây giờ hắn lại có thể làm gì? Trở lại Việt Quốc và chiến đấu cho đến chết? Hay là cầu xin sư phụ giúp đỡ? Hắn nhìn chằm chằm vào Vô Chính Tử, Vô Chính Tử hơi cau mày rồi bình tĩnh nói: “Một Quốc gia không thể mãi mãi hùng mạnh, có thăng có trầm là chuyện bình thường, con nhìn xa trông tộng một chút. Chuyện của Huyền Sơn trưởng lão, một ngày nào đó Tinh Chính Quán ta chắc chắn sẽ đi Long Danh Tọa đòi lại công đạo. Con nên đi thôi, nơi này không phải là nơi con có thể tùy ý xông vào, quay về bình tĩnh lại đi.”
Kỷ Đồng Chu không nói lời nào, vẫn đang nhìn chằm chằm sư phụ mình, hy vọng cuối cùng duy nhất của hắn.
Các tiên nhân vốn không hề quan tâm đến mối thù nhà hận nước ở phàm thế, ngay cả Vô Chính Tử cũng sẽ không giúp đỡ, huống chi Tố Tuyền tiên sinh lúc ẩn lúc hiện kia. Thiên hạ rộng lớn như thế nhưng lại cô đơn bất lực như vậy, hóa ra lại vô năng như thế.
Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên cười lớn, Vô Chính Tử lạnh lùng nói: “Đồng Chu! Ta không biết Huyền Sơn sư huynh vì sao lại cho con loại thuốc mạnh như vậy nhưng thuốc mạnh quá ngược lại sẽ phản tác dụng mà biến thành kịch độc! Chấp niệm của con quá sâu rồi! Tự mình suy nghĩ thật kỹ!”
Vô Chính Tử đương nhiên biết rất rõ về mâu thuẫn giữa Long Danh Tọa, Ngô Câu, và Việt Quốc. Thương thế của Huyền Sơn Tử là nhờ sự giúp đỡ của Kinh Chung Nam quân mới có thể khỏi, nhưng bởi vì có quá nhiều tâm sự trong những năm bị thương kia nên đã gặp trở ngại trong việc khôi phục tu vi. Người tu hành thường xuyên sẽ phải đối mặt với cục diện đau khổ như thế, càng quan tâm càng khó có thể toàn diện, đây chính là hiện thực.
Sau khi nhận ra mọi chuyện đã đi vào ngõ cụt, Huyền Sơn Tử dồn mọi sự chú ý vào Kỷ Đồng Chu, việc đứa nhỏ này có Huyền Hoa Hỏa dường như cũng không khiến ông ngạc nhiên lắm mà chỉ muốn kéo Kỷ Đồng Chu sâu vào trong biển lửa cùng với các tiên nhân đồng tộc với ông.
Đúng vậy, Kỷ Đồng Chu chưa bao giờ thật sự chịu đau khổ, cho dù ngày đêm có lo lắng cho Việt Quốc thì Huyền Sơn Tử vẫn còn đây, hắn có thể vẫn luôn dựa dẫm vào Huyền Sơn Tử, Huyền Hoa Hỏa có lẽ chỉ được sinh ra trong lúc tình cảm rối rắm, sau này khi hắn lớn tuổi rồi và nút thắt trong trái tim được cởi bỏ, ngọn lửa có thể sẽ rời bỏ hắn mà đi.
Lời nói của Huyền Sơn Tử lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tai: “Đồng Chu là một con hung thú không bao giờ có thể no bụng, hắn nhất định phải đói mới trở nên hung dữ. Chỉ cần ta còn ở đây, hắn vĩnh viễn không hiểu được cái đói thực sự, tâm tu hành lúc ban đầu cũng sẽ loạn cả lên.”
“Ta không có nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên giống Chân Vân Tử.” Huyền Sơn Tử tự giễu cười một tiếng. “Đến lúc đó, hắn không thành, ta cũng chẳng được thì thật sự không có tương lai. Hiện giờ Hải Vẫn ập đến, chính là một cơ hội tốt. Hắn nếu đã sinh ra Huyền Hoa Hỏa thì cả đời này sẽ phải chịu khổ, đây là số mệnh của hắn. Có thăng có trầm, đáng tiếc, dáng vẻ trong tương lai của hắn như thế nào, chỉ sợ là ta không có cơ hội nhìn thấy rồi.”
Nhìn thấy Kỷ Đồng Chu bị Huyền Sơn Tử đẩy vào cục diện như vậy, Vô Chính Tử còn muốn kéo đứa trẻ này từ biển lửa trờ về, nhưng làm sao kéo được đây! Tiếng bước chân phía sau lộn xộn, dao động của linh khí cùng với tiếng cười thê lương dần dần đi xa, ông chỉ có thể thở dài một tiếng.
Kỷ Đồng Chu lấy ra từ trong ngực một tấm Triệu Hoán Lệnh, lời nói của Thúy Huyền tiên nhân vang bên tai: “Bảo vệ một Việt Quốc cũng không phải là chuyện khó gì.”
Kỷ Đồng Chu nhìn chằm chằm vào Triệu Hoán Lệnh, hắn nhớ tất cả mọi thứ về nước Việt, hai hàng tóc mai bạc trắng và nước mắt của hoàng huynh, sự thịnh vượng của Đoan Đồ, đứng ở lầu cao nhất của hoàng cung nhìn xuống núi non trùng điệp phía xa, những xã tắc giang sơn thuộc về hắn kia, sự kính sợ cùng tin cậy còn có sự trông đợi và phục tùng vĩnh cửu khiến thần thái hắn phấn chấn một ngày.
Hắn phải còn sống, hắn phải sống để xem đất nước của mình mấy ngàn năm sau, giang sơn vô biên của hắn.
Linh khí lưu chuyển, Triệu Hoán Linh bị kích động, hai mắt Kỷ Đồng Chu hoa lên, cả người đáp xuống đỉnh một ngọn núi, ở đó có một vị lão tiên nhân đang nhìn hắn bằng ánh mắt nóng rực.
Kỷ Đồng Chu mặt không biểu tình thấp giọng nói: “Chuyện của Khương Lê Phi ta đều biết và chỉ có ta biết. Cho ta mượn mười năm, ta muốn tự tay báo thù.”