Đọc truyện Full

Chương 166: Lệnh Trục Xuất

Cả người Tô Uyển run lên, nàng buộc phải đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Kỷ Đồng Chu, con chim vàng anh bằng ngọc trắng trong tay áo hắn lăn xuống mặt đất.

Kỷ Đồng Chu liếc mắt một cái, bàn tay đang bóp nàng từ từ buông lỏng. Hắn mở lòng bàn tay ra, con chim vàng anh kia lại bay lên tay, hắn đưa đến trước mặt Tô Uyển rồi dùng giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt nói: “Cho ngươi đó, cầm đi.”

Tô Uyển tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghiêm nghị nói: “Ta không cần! Ngươi đúng là không thể tưởng tượng nổi! Làm bậy cũng phải có mức độ thôi!”

Kỷ Đồng Chu dường như không nghe thấy và đặt con chim vàng anh vào ngực áo nàng, vậy mà Tô Uyển không hề né tránh cũng chẳng sợ hãi. Ánh mắt thẳng thắn và vô tình này khiến hắn nhớ lại cảnh tượng Khương Lê Phi nói lời xin lỗi với hắn, thiếu nữ anh khí trước mặt hắn trong chớp mắt lại biến thành cô nương trong bụng Thao Thiết kia.

Tô Uyển bị kéo tay đi nên buộc phải tiến về phía trước hai bước. Khi thấy những người khác đều bị nhốt trong lồng hắc hỏa còn Bách Lý Xướng Nguyệt thì bị Tù Long Tỏa phong bế tất cả linh khí, ai nấy đều cực kỳ thảm hại, nàng nhịn không được lớn tiếng nói: “Ngươi cũng nhốt ta đi! Hoặc là giết ta luôn cũng được!”

Kỷ Đồng Chu lại cười một tiếng, Tô Uyển thấy vẻ mặt khó hiểu thậm chí còn mang theo ý mập mờ của hắn nên không khỏi hết sức kinh ngạc. Nàng dùng sức dừng lại rồi cố gắng giãy giụa: “Buông ra ta!”

Ánh mắt người này rõ ràng là đang nhìn mình nhưng dường như cũng không phải đang nhìn mình, hắn đang thấy ai qua nàng? Tô Uyển đương nhiên biết rõ câu trả lời.

Nàng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Ngươi rõ ràng đã tự tay đẩy người yêu vào trong hố lửa, vậy mà lại ở nhà nuôi một nữ nhân khác có ngoại hình tương tự để lừa mình dối người, còn coi người khác như nữ nhân mình yêu mà giả vờ đối xử dịu dàng. Thứ như ngươi không được gọi là thâm tình mà gọi là tùy hứng buông thả!”

Kỷ Đồng Chu đột nhiên dừng lại rồi dùng sắc mặt u ám nhìn nàng. Tô Uyển vẫn còn đang cười lạnh: “Nếu đã thật sự thích một người thì làm sao có thể hãm hại người đo! Ngươi là đang hận Lê Phi không thích ngươi, không cho ngươi cơ hội, đây chẳng qua là hành động ích kỷ của chính ngươi mà thôi!”

Hắn đột nhiên giơ tay lên, như muốn tát nàng một cái. Tô Uyển vô thức nhắm chặt mắt lại, nhưng một lúc sau lại nghe hắn nói: “Ngươi sai rồi.”

Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ thật sự hận Khương Lê Phi, mà chẳng qua chỉ lựa chọn từ bỏ mà thôi. Từ bỏ nữ nhân cầu mà không được này, từ bỏ tình cảm và oán giận không biết nguồn gốc và kết thúc này, mà lựa chọn thứ quan trọng với mình hơn.

“Ta yêu nàng ấy, chẳng qua là ta không cần nàng ấy nữa mà thôi.”

Tô Uyển cười khẩy: “Yêu nàng? Ta thấy ngươi vốn chẳng biết cái thứ gọi là yêu người khác là gì. Từ đầu đến cuối, thư ngươi yêu chẳng qua chỉ là sự buông thả tùy hứng ngông cuồng của bản thân mà thôi! Ngươi là người ích kỷ nhất trên thế gian này, chỉ biết cách làm hài lòng và buông thả chính mình thôi. Những người như ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp …”

Kỷ Đồng Chu bóp mũi và bịt miệng nàng lại khiến nàng giờ đây trong giống như một con sâu sắp chết, đang giãy giụa trong lòng bàn tay hắn không ngừng nghỉ, rồi dần dần mất đi khí lực mà ngã phịch xuống đất. Sau đó, nàng lại bị Tù Long Tỏa khóa lại, phong ấn toàn bộ linh khí.

Hắn chậm rãi thở hắt ra một hơi, dõi mắt nhìn quanh đình viện. Những người từng là bằng hữu của hắn đều đã bị hắn đánh bại, ánh mắt bọn họ đã từng dùng để nhìn Tần Dương Linh ở Đông Hải giờ đây lại dùng để nhìn hắn. Hắn đã không còn hối hận và đau lòng nữa, duyên phận đã từng khiến lòng hắn ấm áp kia đã chấm dứt từ đây.

Khi nhìn thấy Kỷ Đồng Chu đi vào nhà thì Lục Ly đang trong lồng lửa đột nhiên nắm lấy tay Bách Lý Ca Lâm, nhỏ giọng nói: “Ta đoán hắn muốn truyền tin cho tiên nhân Vô Nguyệt Đình. Giờ đây thiên tai nhân họa đã ập đến, Khương Lê Phi vẫn trốn không xuất hiện, bọn họ cũng chẳng dư sức lực đi tìm nàng, nhất định là dùng kế dụ rắn ra khỏi hang mà trong đó con mồi chính là chúng ta.”

Bách Lý Ca Lâm lo lắng đến nỗi trong lòng nóng bừng: “Huynh có cách trốn thoát sao?”

Lục Ly cúi đầu nhìn nàng, gần nửa y phục nàng đều đã bị cháy sém, cũng bị phỏng gần nửa người, nhìn cực kỳ thảm thương. Trước tiên, hắn đặt một tấm Lưới Trị Liệu cho nàng, sau đó lấy ra lá bùa cuối cùng từ trong ngực, khẽ thở dài: “Cũng may chưa khóa chúng ta vào Tù Long Tỏa.”

Linh lực được rót vào tấm bùa màu trắng kia, sau đó nó theo khe hở của lồng lửa mà nhẹ nhàng bay ra ngoài nó lặng lẽ biến thành một con chuột yêu mũi vàng lông trắng với bốn móng vuốt như móc câu, không tiếng động mà bay lên cao bắt đầu gặm nhấm những tia linh khí dày đặc chằng chịt. Chỉ trong chớp mắt, nó đã gặm ra một lỗ hổng trên lưới linh khí.

Bách Lý Ca Lâm nhìn thấy chuột yêu có tác dụng như vậy nên trong lòng vô cùng vui mừng. Đúng lúc này, cánh cửa đang đóng lại được mở ra, Kỷ Đồng Chu cầm trong tay một phong thư đi đến giữa đình viện, nhấc tay lên, hai màu đen trắng sáng chói hiện lên xoay tròn giữa không trung.

Bức thư được đưa vào hai tia sáng đen trắng đang xoay tròn kia đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt—— đây là Thuật Truyền Tin của Tinh Chính Quán? Uy thế không nhỏ, chẳng trách phải ra ngoài dùng.

Khi áng sáng mạnh nhất, Bách Lý Ca Lâm chợt thấy cơ thể căng cứng, nàng đã bị ai đó bế lên, Lục Ly bảo vệ mặt và đầu nàng trong ngực mình rồi đưa lưng về về phía lồng lửa. Sau đó, xà tinh từ trong bóng tối nhanh chóng ra ngoài, nâng thân thể hai người lên rồi bay về phía lỗ hổng trên lưới linh khí giữa không trung. “Đùng” một tiếng, lỗ hổng kia hoàn toàn được mở ra, Bách Lý Ca Lâm cảm thấy có vô số hắc hỏa bùng lên từ Vương phủ, nhưng rốt cuộc vẫn chậm hơn họ một bước. Xà tinh nâng hai người liều mạng mà bay đi, khi Kỷ Đồng Chu ngự kiếm bay lên thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng bọn họ ở đâu nữa.

Hắn nhìn chiếc lồng lửa bị phá vỡ kia rồi lại nhìn về phía ba người Diệp Diệp, Xướng Nguyệt, và Tô Uyển còn lại, bọn họ đang cười, ai nấy cũng đều rạng rỡ vui vẻ. Kỷ Đồng Chu lạnh lùng dời tầm mắt đi rồi ném ra Tù Long Tỏa cho người cuối cùng, Diệp Diệp. Hắn thu lại lồng lửa, lớn tiếng phân phó: “Người đâu! Nhốt bọn chúng vào địa lao.”

Quản gia và đám thị vệ bên ngoài vẫn luôn co ro ở ngoài, không dám cử động, thi thể của Chưởng quản và đệ tử Long Minh Tọa vẫn còn nằm la liệt dưới đất, máu tươi nhiễm đỏ cả sân. Bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến trận đấu pháp vừa rồi, nếu như lúc trước có thầm len lói ý nghĩ muốn chạy trốn nhưng giờ đây những ý nghĩ này đã bị dập tắt.

Kỷ Đồng Chu xoay người cởi ngoại y dính đầy bụi đất xuống. Diệu Thanh từ đầu đến cuối vẫn trốn trong phòng vội vàng lấy y phục sạch sẽ đưa đến cho hắn, Kỷ Đồng Chu thấy vẻ mặt nàng tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ và đang dùng ánh mắt tràn đầy d.ục vọng nhìn mình, trên khuôn mặt này giờ đây Kỷ Đồng Chu không thể tìm thấy bóng dáng của Khương Lê Phi nào nữa.

Hắn đột nhiên cảm thấy rất chán ghét, giơ tay che mặt nàng rồi đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

Diệu Thanh hoảng sợ ngã về phía sau vài bước, mấy ngày nay nàng đã sớm quen với tâm trạng hỉ nộ vô thường của vị Vuông gia này rồi. Thứ hắn muốn không phải sự ái mộ và sùng bái của nàng, Diệu Thanh không biết rốt cuộc hắn muốn cái gì, dường như hắn đang nhìn xuyên qua thân thể nàng dòm ngó một điều không thể khác.

Sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng các quản gia đuổi theo vội vã kêu lên: “Quận chúa điện hạ! Quận chúa điện hạ! Xin người đợi thông báo…”

Kỷ Đồng Chu nhấc vị Hoàng đế đã gục ngã lên khỏi mặt đất, liền nghe tiếng Lan Nhã đã lâu không gặp nghẹn ngào ở cửa viện nói: “Vương gia! Chuyện Huyền Sơn Tử trưởng lão là thật sao?!”

Hắn chán nản nhắm mắt lại, cũng chẳng buồn quay đầu, lạnh nhạt nói: “Không sai, là thật.”

Lan Nhã hoảng hốt thất thần đến mức đứng cũng không vững, nàng bay cả đêm từ nước chư hầu Triệu Dương bay đến Đoan Đồ, khi đó trong lòng nàng vẫn còn một tia hy vọng, nhưng bây giờ tia hy vọng này đã hoàn toàn tan vỡ. Nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Kỷ Đồng Chu, từ khi nàng quen biết hắn đến này, vô cùng vâng lời hắn, ngưỡng mộ, và khao khát hắn, nhưng giờ phút này chẳng biết tại sao vị Vương gia cao cao tại thượng này lại đột nhiên trở nên ảm đạm thất sắc.

Dáng đứng của hắn vẫn thẳng tắp, tư thái vẫn ngạo nghễ như cũ, không có chút gì là hoảng loạn chật vật, thế nhưng không giống tiểu Vương gia mà nàng quen biết trước kia. Đột nhiên, điều ở hắn khiến nàng bị thu hút nhất đã không còn nữa, nàng thậm chí còn không rõ cảm tình của mình đối với hắn là như thế nào, là đã từng thích sao? Nếu như đã từng thích thì tại sao cảm xúc của mình lại hoàn toàn biế mất chỉ sau một đêm?

Kỷ Đồng Chu xoay người, vẫn là ánh mắt lạnh lùng như lúc ở Lục Công Trấn. Nàng nhớ đến lời hắn từng nói về ánh mắt của một nữ nhân khi thật sự yêu thương ai đó, đó là ánh mắt như thế nào vậy? Nàng không hiểu được lòng hắn, đến bây giờ vẫn chưa từng hiểu, nàng từng rất muốn biết, nhưng bây giờ nàng chẳng muốn lãng phí thời gian vì nó nữa.

Hoàng đế ngồi trên ghế như một người chết và lẩm bẩm một mình, vị này đã từng có một thời giữ ngai vàng huy hoàng đến thế nhưng giờ đây chỉ là một nam nhân trung niên bình thường. Việt Quốc sắp không xong rồi, sẽ biến mất như bong bóng trong dòng sông dài lịch sử, những huy hoàng và vinh quang mà mọi người đã từng tưởng tượng trong giấc mơ sẽ không còn nữa.

Lan Nhã bỗng nhiên đứng thẳng người, đây là lần đầu tiên nàng đứng thẳng người trước mặt vị Vương gia này. Lùi lại mấy bước, nàng cúi đầu cung kính nhưng lạnh lùng nói: “Ngô Câu có quan hệ ngầm với rất nhiều nước chư hầu, đồng thời đã hứa hẹn với các nước chư hầu không xuất binh để đợi sau khi thu phục được Việt Quốc sẽ cấp thêm nhiều lãnh thổ cho bọn họ. Vương gia, ngài… Bảo trọng.”

Nàng lùi ra khỏi viện không hề quay đầu lại. Kỷ Đồng Chu lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng, cũng chẳng nói tiếng nào.

Lê Phi dùng ngón tay vuốt chiếc sừng trắng như ngọc trước mặt, cuối cùng nàng vẫn nghe theo lời của Nhật Viêm, luyện hóa xương cánh tay của Quả Kiến Mộc kia cùng với nhau. Vẻ ngoài của Hủy Chi Giác hầu như không có thay đổi gì, nhưng về bản chất thì đã hoàn toàn thay đổi, nàng cảm thấy dùng thuận tay hơn, giống như một bộ phận trên cơ thể của chính mình.

Trong một hơi thở, nó có thể hút hết linh khí dày đặc trong Cam Hoa Chi Cảnh và trong một hơi thở khác, nó có thể giải phóng toàn bộ linh khí ra ngoài, thế nhưng những điều này còn chưa chạm đến giới hạn khả năng của nó.

Nhật Viêm đã nói sai rồi, thứ này đâu chỉ là vũ khí tự vệ mà còn là vũ khí giết người vô cùng lợi hại.

Lê Phi chơi với Hủy Chi Giác mới toanh một lúc, quay người lại thì thấy Lôi Tu Viễn vẫn ngồi bên trong động ở bờ hồ lật qua lật lại quyển sách màu đen của sư phụ kia, đã đọc được mấy ngày rồi.

“Có phát hiện ra được bí mật gì không?” Nàng đi đến ngồi bên người hắn, nhìn kỹ cuốn sách đen, Lôi Tu Viễn đang đọc đến đoạn sư phụ theo gió lớn mà đến chổ Kiến Mộc.

Lôi Tu Viễn vừa đọc vừa thuận miệng nói: “Thanh Thành tiên nhân có ghi lại khi ông ấy cắt Quả Kiến Mộc chưa trưởng thành xuống thì thiên lôi biển lửa liền ập đến. Hải Vẫn năm trăm năm có một lần, cây Kiến Mộc cũng gần năm trăm năm mới kết quả, ta đang tự hỏi liệu thiên lôi biển lửa của Hải Vẫn có liên quan đến Quả Kiến Mộc hay không. Ngự Yêu Thuật của Hải Phái là được lưu truyền từ Hải Ngoại, nhiều tin đồn khác nhau xuất hiện đều là có cơ sở, nghĩ xa hơn một chút thì Trung Thổ và Hải Ngoại từng có liên hệ với nhau nhưng sau đó chẳng biết tại sao lại bị thiên lôi biển lửa ngăn cách, rồi dần dần hình thành Hải Vẫn năm trăm năm một lần, nhất định là có chút biến cố nào đó ở trong này.”

Lê Phi cười một tiếng: “Những chuyện này đợi chúng ta đến Hải Ngoại rồi sẽ điều tra thật kỹ càng.”

Nàng có lẽ là Quả Kiến Mộc ngu ngốc nhất từ trước đến này, vừa ra khỏi vỏ đã được sư phụ nuôi lớn thành người bình thường, còn chẳng biết nhiều về thân thế của mình bằng Lôi Tu Viễn.

“Lần trước chàng có nói đến Yếm Hỏa Đảo của Hải Ngoại, người ở đó có thể phun ra lửa từ miệng sao?” Lê Phi rất có hứng thú mà nhìn hắn, mấy ngày nay nghe Lôi Tu Viễn kể đủ thứ chuyện về phong tục tập quán của Hải Ngoại thú vị đến nỗi nàng không thể không nài nỉ hắn kể thêm nhiều một chút bất cứ khi nào có thời gian rảnh.

Lôi Tu Viễn đang muốn nói thì bỗng nhiên bên cạnh hai người truyền đến tiếng chuông trong trẻo, theo sau là từng tia sáng màu vàng lần lượt ghép lại thành chữ viết xuất hiện trước mặt bọn họ. Hai người không khỏi sửng sốt một chút, thông báo của trưởng lão cực kỳ trịnh trọng này chỉ xuất hiện trong nội quy của đệ tử, chỉ được dùng khi xảy ra đại họa và tất cả mọi người trong Vô Nguyệt Đình đều sẽ đồng thời nhận được thông báo này.

Lê Phi đọc từng chữ trên Lệnh Triệu Tập này, càng đọc sắc mặt càng tối đi. Thứ này mà cũng gọi là thông báo, không bằng nói đó là Lệnh Trục Xuất thì hơn, cái chết của Tần Dương Linh đổ lên đầu nàng, Xung Di chân nhân cũng bởi vì dạy dỗ không nghiêm nên bị giam lỏng, còn Tô Uyển thì bởi vì “tiếp tay cho cái ác” nên bị nhốt lại.

Trục xuất đệ tử chạy trốn Khương Lê Phi ra khỏi Vô Nguyệt Đình và không bao giờ được bước vào lần nữa —— Lê Phi cười lạnh một tiếng rồi bỗng nhiên đứng dậy, hay cho một Lệnh Trục Xuất ép nàng phải lộ diện!

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full