Chương 99: Hồ tiên nương nương
Sau khi cúp điện thoại, Lã Đại Bình mới phát hiện ra Trình Tiểu Hoa đang xấu hổ ngồi cạnh nhìn gã.
Trước giờ Lã Đại Bình đối xử với nhân viên mới đều rất hờ hững nhưng đối đãi với một cô gái đáng yêu thì thái độ hoàn toàn thay đổi. Cười tủm tỉm hỏi: “Mới tới hả? Đừng sợ, có gì không hiểu cứ hỏi anh là được.”
Trình Tiểu Hoa hỏi hắn: “Anh là nam, giới thiệu sản phẩm kia cho khách hàng không thấy ngại sao?” Vừa nãy cô ngồi nghe mà cảm thấy rất kỳ lạ. Da mặt người này phải dày đến mức nào mới không ngại ngùng nói ra những lời kia?
Lã Đại Bình nói: “Quen thì ổn thôi, có gì đâu? Hơn nữa, anh nói cho em biết, theo số liệu thống kê thì nam giới giới thiệu đồ lót sẽ bán được nhiều hơn đấy.”
Trình Tiểu Hoa ngạc nhiên nói: “Tại sao lại như vậy được?” Nếu cô nhận được một cuộc điện thoại giới thiệu thứ đồ này, cô nhất định sẽ cúp máy ngay lập tức chứ đừng nói đến chuyện mua hàng.
Lã Đại Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là cảm thấy kích thích.”
Trình Tiểu Hoa: “…”
Kế tiếp, có lẽ là để chứng minh cho lời nói của mình, cũng có lẽ là muốn chứng minh mình là nhân viên bán hàng số một nên Lã Đại Bình càng ra sức làm việc, một mình tiếp bao nhiêu người.
Sau khi qua hai mươi cuộc gọi, có lẽ là đối phương đã chấp nhận mua hàng nên cô thấy Lã Đại Bình nhanh chóng lấy giấy bút ra, ghi lại tên họ, địa chỉ, số di động của khách hàng.
Bởi vì vừa mới hoàn thành một vụ mua bán, Lã Đại Bình có chút đắc ý, liếc mắt nhìn Trình Tiểu Hoa, dõng dạc nói: “Cảm ơn ngài đã đặt mua áo nâng ngực! Tôi tên Lý Quốc Trung, sau này có vấn đề gì thì ngài cứ liên hệ với tôi. Chúc ngài một ngày vui vẻ, tạm biệt!”
Treo điện thoại, gã quay đầu, giọng nói đầy đắc ý, hỏi: “Thấy sao, anh đã nói là nam giới bán nội y rất có hiệu quả mà. Em phải nỗ lực công tác, nghe nói nhân viên nữ ưu tú tháng này có thể nhận được một áo nâng ngực đấy.”
Trình Tiểu Hoa cười xấu hổ, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Chủ quản Lưu nói tên anh là Lã Đại Bình mà? Lý Quốc Trung là như thế nào?”
Lã Đại Bình cười haha: “Viết tiểu thuyết thì có bút danh, chơi điện tử có biệt danh, làm nghệ sĩ thì có nghệ danh. Chúng ta ở đây đều phải có một biệt danh. Lý Quốc Trung hay nhỉ? Có phải nghe là thấy là một người đáng tin, giữ lời không?”
Giữ lời? Đáng tin? Haha!
Suốt một buổi sáng cô chỉ có thể ngồi nghe.
Lã Đại Bình nói chuyện có chút không đáng tin nhưng lại rất để tâm đến công việc. Mỗi nhân viên tiếp thị sẽ được nhận một tờ giấy A4 in đầy số điện thoại, chắc phải có tầm hai trăm số điện thoại. Gần hết buổi sáng, Lã Đại Bình đã gọi hết các số một lượt. Bán được ba áo nâng ngực, hai hộp cà phê giảm béo và một di động Iphone. Trình độ nghiệp vụ có thể so với nhân viên trực tổng đài luôn rồi.
Lúc đó, Trình Tiểu Hoa còn thăm dò hỏi thử: “Một cái di động Iphone mới mà chỉ cần 699 tệ thôi sao? Em nghe nói giá gốc hơn tám nghìn tệ luôn.”
Lã Đại Bình không để ý nói: “Làm gì có chuyện ngon ăn như vậy từ trên trời rơi xuống cơ chứ? Để cho bọn họ mất tiền mua một bài học cũng tốt đấy chứ.”
Trình Tiểu Hoa ra vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Vậy là giả rồi sao? Chúng ta như vậy không phải là lừa đảo sao?”
Lã Đại Bình lại cười: “Là di động, di động đồ chơi thôi. Anh chưa nói giống như điện thoại thật mà. Giá có 699 tệ, cũng rất rẻ. Cuối năm trước, lúc mới ra điện thoại mới, tụi anh còn bán với giá 999 tệ đấy, thế mà có không ít người mua. Lừa đảo? Haha, dù sao vẫn được trích phần trăm thì quan tâm nhiều làm gì? Bọn họ có mắng có chửi thì cũng là chửi “Mua sắm Thành Tín”, “Lý Quốc Trung” thôi chứ có liên quan gì đến anh đâu chứ?”
Trình Tiểu Hoa rất muốn hỏi một câu: Lương tâm yếu kém như vậy thật sự ổn à? Nghĩ một lát vẫn không hỏi.
Rất hiển nhiên là tam quan* của Lã Đại Bình lệch lạc hết mức rồi. Cho dù bạn có muốn đi khuyên gã thì cũng tốn công vô ích mà thôi.
*tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Mọi ngừ có thể đọc ở cuối chương để biết thêm nạ
Công việc trực tổng đài khá là vất vả, bắt đầu ngày làm việc từ lúc 8h30 phút, đến 12h30 trưa, chỉ có nửa tiếng để ăn cơm trưa. Bởi vì vị trí công ty nên xung quanh không có cửa hàng ăn uống nào cả. Trong khu chỉ có một nhà ăn nhỏ, đồ ăn không mấy hấp dẫn. Trình Tiểu Hoa đi đến siêu thị gần đó, chuẩn bị mua mì ly ăn trưa. Lúc đến gần siêu thị thì thấy một thiếu niên đang ngồi ở ghế gần cửa sổ, lẳng lặng ăn mì. Quần áo của cậu ấy là đồ chợ, nhưng ngũ quan của thiếu niên rất đẹp, rất giống các tiểu thịt tươi đang nổi tiếng, cho nên dù mặc bộ quần áo quê mùa thì vẫn có vài phần hoài cổ. Đúng là Cố Tiểu Đường – kiếp trước là cố nhân của A Phòng rồi.
Có lẽ là cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm vào mình, Cổ Tiểu Đường ngước mắt quét qua Trình Tiểu Hoa một cái, có lẽ là cảm thấy mình đã chiếm nhiều chỗ, nên yên lặng dịch ly mì và cả người sang bên.
Sáng nay Trình Tiểu Hoa còn tìm xem cậu ở đâu mà không thấy, không ngờ được lại có thể tình cờ gặp ở đây.
Trình Tiểu Hoa đặt ly mì, ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Đường, cười hỏi: “Tôi cũng làm ở công ty Thành Tính, sáng nay hình như có gặp qua cậu, cậu cũng làm ở đó chứ?”
Cổ Tiểu Đường lại quét mắt nhìn cô một lần nữa, sau đó lạnh nhạt nói: “Buổi sáng tôi xin nghỉ, vừa mới tới.”
Thế này cũng quá mức xấu hổ, cảm giác như bị người ta vạch trần âm mưu. Nhất là cái quét mắt kia của Cố Tiểu Đường, giống như nhìn thấy một đứa mê trai đến bắt chuyện vậy.
Cũng may da mặt Trình Tiểu Hoa đã được tôi luyện dày hơn, tiếp tục vô liêm sỉ nói: “Tôi mới đến làm, tên là Trình Tiểu Hoa. Sau này chúng ta là đồng nghiệp, mong cậu giúp đỡ.”
“Ừ”. Thiếu niên ăn xong miếng cuối cùng thì ném vỏ vào thùng rác bên cạnh, dáng vẻ lạnh lùng.
Trình Tiểu Hoa giơ di động lên, chụp bóng lưng của Cố Tiểu Đường rồi gửi cho A Phòng:
[Duyên cũ của chị thật sự rất lạnh lùng, không thèm nói chuyện với em luôn.]
A Phòng nhanh chóng trả lời: [Đúng bóng lưng của cậu ấy rồi.]
[Em nói chuyện với cậu ấy rồi à? Tiểu Hoa, chị luôn biết là có thể tin tưởng em mà.]
[Thật ra không phải là cậu ấy lạnh lùng đâu, chỉ là hướng nội thôi.]
[A Phòng, chị như thế sẽ làm Lão Tôn thương tâm đấy?]
[Liên quan gì đến tên họ Tôn đấy chứ? Chị chẳng trêu chọc gã bao giờ cả.]
Hàn huyên vài câu với A Phòng, mì ăn liền bị trương lên. Trình Tiểu Hoa ăn mấy miếng là đã cảm thấy ăn không nổi nữa. Quả nhiên là từ nghèo thành giàu thì dễ mà từ giàu thành nghèo thì quá khó chịu nổi.
Cũng sắp đến giờ làm việc buổi chiều, Trình Tiểu Hoa lau miệng, trở lại phòng kia.
Buổi chiều cô không được thoải mái, chỉ cần dự thính như buổi sáng, giờ cô phải bắt đầu gọi điện thoại.
Lúc ngồi vào chỗ được chỉ định, Trình Tiểu Hoa liếc thấy Cố Tiểu Đường đang ngồi cách xa cách nhân viên khác, nên chỉ vào một chỗ gần cậu rồi hỏi chủ quản Lưu: “Chủ quản, em có thể ngồi chỗ đó không?”
Chủ quản Lưu không trả lời, đưa danh sách điện thoại và lời thoại cho Trình Tiểu Hoa: “Chỉ được nói những gì ghi trong tờ giấy này, cấm tuyệt đối việc nói những chuyện khác, gọi hết số điện thoại trong danh sách này thì đến tìm tôi lấy tờ mời. Cố gắng nỗ lưc, tiền lương hơn mười nghìn tệ không chỉ có trong mơ!”
Trong tờ giấy có ghi những lời được dùng để đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.
Lời mở đầu đều y nhau: Công ty gì đó kỷ niệm tròn bao nhiêu năm hoạt động nên có hoạt động rút thưởng, đối phương là khách hàng may mắn đó. Sau đó thì giới thiệu sản phẩm khác nhau, đặc điểm các thứ. Trên đó còn có vài vấn đề mà khách hàng thường hỏi. Ví dụ như: Hỏi về sản phẩm thì nên trả lời như nào, khi nhận hàng, kiểm tra hàng thì nên nói như nào, lúc bị từ chối thì nên cứu vãn ra sao. Cực kì kỹ càng tỉ mỉ.
Trên danh sách số điện thoại thì đều là mua ở chợ đen. Ở nước ngoài như nào thì không rõ, nhưng trong nước thì đây là việc rất bình thường. Số điện thoại của bạn vào rất nhiều lúc có thể thành công cụ để người khác kiếm tiền. Vậy nên bạn mới thường xuyên nhận được tin nhắn rác trên điện thoại. Đây là một chuỗi lợi ích cực lớn mà chúng ta là đầu mối, không thể nào thoát khỏi, thậm chí không có chút quyền nào với những con số đó.
Trình Tiểu Hoa ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Đường, cậu cũng giống như các nhân viên khác đều sốt ruột gọi điện, mong có được thành tích. Cô yên lạnh quan sát Cố Tiểu Đường, nghe được cậu được phân công mời chào sản phẩm gối điện tử. Không quá nhiệt tình, cũng chỉ đọc lại những lời trong tờ giấy kia. Nếu như đối phương từ chối, cậu cũng không cố cứu vãn, nói: “Đã làm phiền rồi” rồi cúp máy. So với nhân viên ưu tú như Lã Đại Bình thì thái độ làm việc của Cố Tiểu Đường rất kém.
Trình Tiểu Hoa thấy xung quanh không có ai để ý, lấy điện thoại ra chụp lại danh sách số điện thoại, và tờ hướng dẫn chào mời sản phẩm kia, lưu lại để làm bằng chứng. Theo yêu cầu của nơi này, trước khi vào phòng này thì nhân viên đều phải giao nộp di động ở quầy tiếp tân. Hôm qua Trình Tiểu Hoa biết được quy định này nên hôm nay đã cố ý mang theo hai cái di động. Trước mặt chủ quản, cô cất cái di động đã bị vỡ màn hình vào năm trước vào ngăn tủ. Mặt khác, để cái di động còn lại ở chế độ im lặng rồi nhét vào túi áo bên trong, đi vòng phòng trực điện thoại.
“Sao cô lại chụp ảnh lại?” Cố Tiểu Đường thấy cô làm vậy, không nhịn được mà hỏi.
“À!” Trình Tiểu Hoa đảo mắt nhìn quanh, thuận miệng nói dối: “Tôi thấy câu chữ trên này viết rất chuyên nghiệp nên muốn gửi cho bạn tôi xem ấy mà.”
Cố Tiểu Đường không hề tin lời cô nói, nhàn nhạt nói: “Cô sớm bỏ ý định báo cáo đi.”
“Tại sao?”
“Nửa tháng trước, nơi này cũng bị báo cáo một lần, người của Sở Công Thương cũng đến. Nhưng thế thì sao? Còn không phải đi đến dạo một vòng rồi về à? Quản lý nói họ có ô dù phía trên che cho, không sợ mấy việc này. Hơn nữa nhà kho của họ không ở đây, tìm không thấy hàng giả, thì người của sở Công Thương cũng chẳng có chứng cứ gì.”
Trình Tiểu Hoa giấu di động đi, hỏi: “Sao cậu lại làm việc ở đây?”
Dường như Cố Tiểu Đường không muốn nói nữa, đeo tai nghe lên, chuẩn bị bắt đầu gọi điện thoại.
Trình Tiểu Hoa còn nói: “Cậu không hề muốn làm công việc này phải không? Nếu không cậu sẽ không chỉ bán gối đầu. Có phải cậu cảm thấy gối đầu ít bị làm giả đúng không? Có thể dùng được? Có lẽ cậu chẳng biết bên trong cái gối kia có thứ gì có thể làm hại thân thể không?”
Động tác ấn số di động của Cố Tiểu Đường dừng lại. Cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trình Tiểu Hoa, trong giọng nói có vài phần lạnh lùng: “Rốt cuộc cô là ai?”
Trình Tiểu Hoa nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu có biết mình là ai không? Điện thoại viên tiêu thụ sản phầm? Hay chỉ là một tên lừa đảo qua điện thoại?”
Lời này đã trúng trọng tâm, chọc trúng Cố Tiểu Đường. Sắc mặt cậu trở nên khó coi, nhếch môi, vẫn ngây ra. Nếu như Cố Tiểu Đường cũng giống Lã Đại Bình thì Trình Tiểu Hoa nhất định sẽ không nói gì nữa. Nhưng rõ là lương tâm của cậu vẫn còn, vẫn có thể cứu chữa được.
Sau vài phút, lúc Trình Tiểu Hoa tưởng rằng cậu không để ý mình nữa thì lại nghe thấy cậu mở miệng: “Ngay từ đầu tôi không nghĩ công ty này là như vậy. Lúc bán di động, tôi đã cho rằng đó là di động thật sự, thật sự nghĩ là bọn họ có hoạt động như vậy. Sau này tôi mới biết được, đồ bán ở nơi này đều là hàng giả. Di động giả, máy vi tính giả. Cà phê giảm béo ngoại trừ làm cho người ta bị tiêu chảy thì chẳng có tác dụng gì cả. Ngay cả áo nâng ngực kia cũng sẽ làm cho da của người mặc bị nổi mẩn đỏ.”
Trình Tiểu Hoa hỏi: “Đã biết ở đây không tốt, sao còn chưa rời khỏi đi?”
Cố Tiểu Đường cười tự giễu: “Tôi làm ở đây đã sắp một tháng rồi, cũng sắp được nhận lương. Tôi nghĩ nhận được tiền rồi thì rời khỏi. Rất không ra gì đúng không?”
Trình Tiểu Hoa lắc đầu, không nói gì nữa. Cảm giác nghèo khổ là như thế nào cô hiểu rất rõ. Cũng hiểu rõ cái gì gọi là một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán. Không có tiền, ở nơi đô thị phồn hoa này chính là từng bước từng bước đều khó khăn. Cốt khí, ngạo khí gì đấy, vào lúc ăn không đủ no, mặc không đủ ấm thì chẳng đáng nhắc tới.
Đại khái là đã đè nén lâu lâu, hoặc cảm thấy Trình Tiểu Hoa với cậu là bạn bè khó gặp lúc thị phi nên Cố Tiểu Đường nói nhiều hơn:
“Những người vào đợt trước với tôi, có mấy người làm hơn nửa tháng là rời khỏi. Nhưng công ty không trả lương, nói là họ chưa làm đủ một tháng, thu phí phòng ở. Tuy rằng phát lương vào ngày 15, chỉ phát tiền lương tháng trước, tháng này còn có thể bị giữ lại nửa tháng lương, nhưng tổng cộng thì không được nhiều lắm. Nếu cô không muốn làm lâu dài ở đây thì mau rời khỏi đi, như vậy sẽ ít tổn thất hơn.”
Trình Tiểu Hoa nghe vậy, không khỏi có chút giật mình: “Đểu vậy? Cắt xén tiền lương? Sao không đến báo ở sở Lao động đi?”
Cố Tiểu Đường nói: “Lúc cô đi làm có kí hợp đồng sao? Những lần chấm công cô có thể chứng minh được không? Cô đi làm một tháng, họ lại nói cô chỉ đi làm có mười ngày, cô làm thế nào được? Không có chứng cứ thì sở Lao động nhúng tay vào cũng có thể làm gì được? Trước đó có một người bị cắt xén tiền lương, vô cùng tức giận đi đến sở Công Thương trách cứ. Thế nhưng người ta lại coi như chẳng có việc gì xảy ra cả?”
Trình Tiểu Hoa bị nói mà nghẹn họng. Nói như vậy, cô thật sự rất may mắn, lần đầu tiên vào thành phố tìm công việc lại là làm cho một doanh nghiệp có vạn năm danh tiếng như Địa phủ Tư. Tuy rằng cấp bậc có chút thấp, lúc đầu cũng hay có chỗ lừa người nhưng mà tiền lương thì không bị chậm trả hay cắt xén. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thì linh lực được nhận cũng không ít.
Có lẽ là đã quen ở trong môi trường thoải mái nên trong lúc nhất thời đã quên mất, tầng chót trong xã hội còn tồn tại rất nhiều tên chủ xấu xa. Ví dụ như công ty này, chỉ tuyển thiếu niên, thiếu nữ mười mấy tuổi, mới ở nông thôn lên thành phố tìm việc, chưa từng va chạm với xã hội, không tìm được công việc tốt. Sau khi vào công ty này, hoặc bị tẩy não, coi thường thị phi, trở thành một phần trong tập đoàn lừa đảo này. Hoặc là phát hiện ra chỗ không đúng, ngay lập tức từ chức thì lại bị cắt xén lương. Mà số tiền này rất có khả năng là tiền cơm ngày hôm sau của nhóm thiếu niên.
Hai người còn chưa nói xong thì chủ quản Lưu đã đi tới, gõ bàn Trình Tiểu Hoa: “Trong giờ làm việc không được nói chuyện riêng!”
Lại hỏi Cố Tiểu Đường: “Dạo này cậu sao thế? Tuy rằng thành tích trước đó không phải quá tốt nhưng cũng gọi được rất nhiều số. Sao chiều nay mới chỉ gọi được mấy cuộc.”
Nhóm nhân viên không có máy tính, nhưng mỗi điện thoại ở chỗ họ ngồi đều được kết nối với máy tính trong văn phòng lãnh đạo, nên họ có thể kiểm tra được số lượng cuộc gọi. Ai gọi nhiều, ai gọi ít, nhìn qua là thấy ngay. Hơn nữa mỗi cuộc gọi đều được ghi âm lại, nhân viên cũng không dám nói linh tinh gì trong điện thoại.
Tức thời cả hai người đều không nói gì nữa, cúi đầu bắt đầu gọi điện thoại. Đương nhiên, Trình Tiểu Hoa chỉ làm cho có, nói theo những gì ghi trên tờ giấy. Thoáng cái đã hết một buổi chiều, theo thống kê công tác, cô đã gọi được hơn trăm cuộc điện thoại. Tuy rằng không bán được món đồ nào nhưng cô là người mới, như vậy cũng được rồi.
Lúc tan tầm, chủ quản Lưu còn động viên cô: “Tiếp tục cố gắng, tranh thủ ngày mai chốt đơn, cô cũng có thể được trích phần trăm.”
Trình Tiểu Hoa ậm ừ đáp lời, chưa biểu hiện ra có gì không ổn.
Buổi tối, A Phòng thấy Trình Tiểu Hoa về lại tiệm hoành thánh, cầm theo vá nấu hoành thánh ra đón: “Sao rồi? Sao rồi? Buổi chiều chị nhắn tin cho em, sao không thấy trả lời gì thế?”
Cảnh Thù vung tay tung chưởng, hất A Phòng qua một bên, không vui nói: “Đến cả tin nhắn của ta Hoa Hoa còn không trả lời, thì dựa vào cái gì mà phải trả lời ngươi? Hoa Hoa, em thật là, sao đến cả tin nhắn của bạn trai mà cũng không trả lời?”
Tôn Danh Dương nói: “Đúng thế. Cả một buổi trưa không nhận được trả lời của cô, điện hạ đã vô cùng sốt ruột đấy. Nếu không phải tôi và Sơn Miêu ngăn cản rồi khuyên nhủ, chắc chắn điện hạ đã đến công ty đó tìm cô rồi.”
Trình Tiểu Hoa tức giận lườm họ: “Còn hỏi à! Hôm qua tôi đã nói với mấy người là ở công ty đó có quy định đi làm không được mang điện thoại đi động. Mấy người còn nhắn tin cho tôi làm cái gì? Tý nữa thì hại tôi bị phát hiện lén giấu điện thoại.”
Có lẽ là cảm thấy Trình Tiểu Hoa nói chuyện với