Thẩm Như Như không dám lơ là, cô nắm thật chặt phi kiếm, nắm chặt thời gian lấy ra giấy vàng dùng máu tươi vẽ bùa ngay tại chỗ. Một lá [ bùa Trấn Tà 1 mới vẽ xong, trong bầu trời đêm bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, lão thục quỷ một thân bạch y cầm roi từ bên trong đi ra.
Lật Tử thấy Thẩm Như Như cả người đầy máu sửng sốt một chút: “ Bà chủ Thẩm, muốn tôi giúp cô gọi xe cứu thương không?”
Thẩm Như Như nhìn thấy anh ấy, trái tim thắt chặt lập tức buông lỏng, cô đặt mông ngồi xuống đất, khoát tay nói: “Tạm thời không cần, anh mau thu dọn mấy thứ này đi”
Lật Tử gật đầu, vung roi dài trói chặt toàn bộ ác quỷ ném vào khe nứt. Anh ấy xoay người một cước bước vào khe nứt, lại quay đầu nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Tượng Thần mười năm trước phản loạn rơi vào ma đạo thành tà thần, thẳng đến gần đây sư phụ tôi qua bên kia bắt quỷ mới phát hiện việc này, cô phải cẩn thận tiếp nhận đạo sĩ truyền thừa của hắn ta đấy”
Thẩm Như Như trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn thi thể Dư lão, gật đầu nói cám ơn: “Tôi biết rồi, cám ơn anh đã nhắc nhở”
Lật Tử cười cười đi vào khe nứt, một giây sau khe nứt kia liền biến mất không thấy nữa. Trong viện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, mười mấy con rối mặc trang phục diễn cứng đờ tại chỗ, mất đi hồn phách chúng nó ngoại trừ cứng rắn một chút, so với người gỗ bình thường không có gì khác biệt. Thẩm Như Như ngồi một lát, luôn cảm thấy mình giống như bỏ sót cái gì. Cô nhìn ánh trăng trầm tư trong chốc lát, trong phòng phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết quen thuộc của Ngô đạo hữu.
Cô vỗ vỗ trán đứng lên, thì ra là đã quên hai người bọn họ.
*
Thẩm Như Như tập hợp tất cả mọi người trong núi lại, xong trực tiếp dùng ứng dụng chụp ảnh đặc biệt đệ trình lên, hơn nữa đem chuyện ông cụ Dư làm cũng đệ trình cho tổ giải quyết hậu quả. Đêm đó, toàn bộ chỗ đó đặc biệt chấn động, tất cả chuyên viên cấp cao đặc biệt rời giường chạy tới hỏi chân tướng sự tình, bao gồm Đạo Hiệp cấp cao cũng cùng nhau chạy tới.
Ông cụ Dư bình thường rất biết giả bộ, lại có năng lực, tại đạo môn địa vị phi thường cao, bất kể là ai thấy ông ấy đều rất tôn trọng, bởi vậy chuyện này phản ứng đầu tiên của mọi người đều là không tin.
Kết quả mọi người đến hiện trường nhìn, tốt rồi, mỗi người thấy thích thú khi nhìn vào một con rối, vậy thì không thể không tin. Vì thế các lãnh đạo cấp cao ra lệnh một tiếng – – điều tra rõ sơn trang này, đồ vật có vấn đề thì có thể phá hủy Không chỉ như thế, Ban Đặc Biệt còn phái người đi xem xét đám vãn bối của ông Dư, kết quả khiến người ta chấn động. Những vãn bối kia cũng đều là người gỗ, không một ai sống, bởi vì ông ấy đã chết, người gỗ cũng đều hiện nguyên hình, lúc điều tra viên len lén mò vào phòng bọn họ thì nhìn thấy trên giường nằm tất cả đều là người gỗ
lấy giả tráo thật. Duy chỉ có Dư Ma Tử bị nhốt trong lao ngục đặc biệt vẫn còn sống, có lẽ là bởi vì hắn có thiên phú, nên ông Dư không có xuống tay với hắn ta.
Ngô đạo hữu lúc này đã thay 1 bộ quần áo sạch sẽ, đang cầm ly nước uống áp kinh, đêm nay anh ấy sợ không nhẹ, cũng may thần kinh cũng khôi phục nhanh, vừa nghe vãn bối Dư gia tất cả đều là người gỗ, nhất thời trừng to mắt nói: “Dư lão tiên sinh ngay cả hậu bối của mình cũng không buông tha?”
Anh ấy càng nghĩ càng cảm thấy chân tướng của mình: “Thật đáng sợ, may mà Thẩm Quan chủ trâu bò, Dư lão tiên sinh khẳng định không nghĩ tới sẽ đá trúng một khối thiết bản lớn như vậy, trực tiếp đá chết mình, ha ha. Tuệ Trí: “… Ngô đạo hữu, cậu bớt nói vài câu đi, uống nhiều nước nóng một chút, giọng nói khàn hết rồi kìa”
Điều tra viên lãnh đạm liếc mắt nhìn Ngô đạo hữu một cái, bảo người ta đi xem xét tình hình dưới sông sau sơn trang. Năng lực trinh sát của nhân viên điều tra vô cùng cường hãn, chỉ cần có một chút chỗ khả nghi anh ấy có thể theo manh mối tìm được chân tướng, bởi vì Thẩm Như Như vô tình nói một câu rằng buổi chiều Tuệ Trí cùng Ngô đạo hữu ăn cá nướng bị tiêu chảy, anh ấy liền biểu hiện vô cùng coi trọng.
Điều tra viên nhanh chóng trở về, trong tay xách một bộ hài cốt ướt đẫm nói: “Đường sông rất sâu, dưới đáy không ít xương người.
“Phụt!: “Ngô đạo hữu đang uống nước nóng phun ra một ngụm” Cái quái gì thế???”
Sắc mặt Tuệ Trí cũng không tốt lắm, nhưng trấn định hơn anh ấy nhiều, thậm chí an ủi anh ấy: “Không có gì, vốn là sông hoang dã nên không sạch sẽ, trước kia ăn những thứ kia có thể còn ăn qua bài tiết của con người. Ngô đạo hữu mặt tái mét, nào có an ủi người như vậy.
Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, công tác điều tra của Ban Đặc Biệt cuối cùng cũng hoàn thành, kế tiếp chính là công tác giải quyết hậu quả của tổ.
Các lãnh đạo cấp cao đều rất coi trọng việc này, giám sát toàn bộ quá trình. Bọn họ rất sợ, nếu như chuyện hôm nay không bị phát hiện, có trời mới biết ngày nào đó bọn họ đã bị người gỗ thay thế. Bởi vậy bọn họ đối với Thẩm Như Như vô cùng cảm tạ, thái độ tương đối tốt, thậm chí mơ hồ có chút kính sợ.
Dù sao lúc bọn họ tới đều thấy được tình hình chiến đấu hiện trường, còn nghe Ngô đạo hữu cùng Tuệ Trí miêu tả, nhiều tượng gỗ như vậy, Thẩm Như Như có thể dựa vào sức một mình đánh bại, không thể không bội phục, huống chi còn có những con rối mặc trang phục diễn trong sân, căn bản không thể tiêu hủy, có thể tưởng tượng sức chiến đấu của chúng mạnh bao nhiêu, Ban Đặc Biệt không có mấy người có thể làm được như cô.
Thẩm Như Như phối hợp điều tra xong mệt đến không chịu được, trên người cô còn mang thương tích, tuy rằng xử lý qua, nhưng không nhanh bình phục lại được, vẫn có cảm giác đau đớn, cô cùng Tuệ Trí lên tiếng chào rồi trực tiếp trở về phòng khách nghỉ ngơi.
*
Vừa tỉnh lại, ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn về phía tây, Thẩm Như Như trở mình, nhất thời đau đến mức phải kêu.
Cô rời giường rửa mặt một phen, ra ngoài tìm Tuệ Trí. Tuệ Trí đã sớm dậy, lúc này đang cùng Ngô đạo hữu ăn mì, thấy Thẩm Như Như tới, anh ấy đi phòng bếp lại bưng bát mì ra: “Quan chủ, tôi để lại mì cho cô này. Nguyên liệu nấu ăn đều là xuống núi mua, cứ yên tâm mà ăn” Thẩm Như Như ngồi xuống bên bàn cơm: “Người ở Ban Đặc Biệt đã đi chưa?”
“Buổi sáng phải đi rồi? Tuệ Trí nói” Khi đó cô còn đang nghỉ ngơi, bọn họ không dám làm phiền cô, nhờ tôi chuyển lời cảm ơn tới cô, phỏng chừng sau đó sẽ có quà cảm ơn đưa đến cho xem”
Ngô đạo hữu lộ ra vẻ mặt hâm mộ: “Huyền Thiên Quan các cậu còn nhận người sao? Từ nay về sau đạo hữu ở lại trong Quan khẳng định sẽ rất nhiều, tôi có thể đặt cách trước 1 chỗ không?”
Tuệ Trí tàn nhẫn cự tuyệt anh ấy: “Nhân viên đã đầy, tạm thời không có kế hoạch tuyển thêm đệ tử”
Ngô đạo hữu rất thất vọng, nhìn về phía Thẩm Như Như: “Thẩm quan chủ, chúng ta tốt xấu cũng coi như vào sinh ra tử cùng nhau, không thể mở cho nhau cửa sau sao?” Thẩm Như Như cười cười: “Chỗ ở của chúng tôi tương đối eo hẹp, anh tới cũng không có chỗ ở” “Được rồi” Ngô đạo hữu đành phải từ bỏ ý niệm: “Chờ thời điểm chỗ cô mở rộng hơn, tôi sẽ đến sau. Thẩm Như Như nghĩ thầm, hơn một trăm người đã rất không dễ nuôi, lại còn mở rộng thêm, cô dứt khoát về hưu sớm nhường chỗ là được rồi.
Sau khi ba người lấp đầy bụng thì ngồi xe rời khỏi sơn trang đi thẳng đến sân bay, lúc Ngô đạo hữu kiểm vé lên máy bay từng bước từng bước quay đầu lại, trong mắt tràn ngập sự không nỡ.