Thấy một đám Diệp gia tộc nhân vẫn trợn mắt nhìn, không có một người nào, không có một cái nào phục nhuyễn, Lưu Huân giận rồi.
– Đem nữ quyến Diệp gia bảo cũng dẫn tới cho ta!
Lưu Huân phẫn nộ quát.
– Lưu Huân, ngươi muốn làm gì!
Đám người Diệp Thương Huyền nhất thời dâng lên một loại dự cảm xấu.
– Hừ hừ, các ngươi nhìn là được!
Khóe miệng Lưu Huân cười lạnh nói.
Một thiếu nữ Diệp gia bị kéo đi lên, người thiếu nữ kia gọi Diệp Mi, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ Diệp gia bảo, thực lực cũng là cấp tám, Diệp Mi cũng bị thương, vẻ mặt uể oải, huyền khí cũng không cách nào cô đọng.
Diệp Mi bị mấy Hắc giáp vệ dẫn tới, vẻ mặt sợ hãi, nàng mặc dù áo xốc xếch, trên mặt cũng có chút ô uế, nhưng vẫn che giấu không được vóc người linh lung dưới quần áo, còn có khí chất thanh tú động lòng người.
Ở trước mặt bầy Hắc giáp vệ như lang như hổ này, nàng lộ ra vẻ bất lực như thế, giống như một con dê đợi làm thịt.
Lưu Huân liếc mắt nhìn đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên một cái, tay phải vén lên cằm Diệp Mi, dâm tà cười:
– Sách sách, thật là một mỹ nhân, mỹ nữ Diệp gia bảo thật đúng là không ít, mỹ nhân như thế, sau này tìm lang quân như ý, giúp chồng dạy con, chắc chắn có một cuộc sống tốt, chẳng qua là đáng tiếc, các huynh đệ của ta, mỗi một người đều là cường tráng như trâu, không biết tiểu mỹ nhân này có chịu đựng được hay không?
– Lưu Huân, ngươi tên súc sinh này, ngươi không chết tử tế được!
Một đám tộc nhân chữ Chiến bên trong đôi mắt hiện đầy tia máu, những kia là hài tử của bọn họ!
– Hừ hừ, đây là các ngươi ép ta!
Lưu Huân cười lạnh một tiếng.
– Lát nữa các ngươi sẽ phải mở rộng tầm mắt rồi, cho các ngươi thưởng thức một chút xuân cung sống! Đợi Bổn vương chơi kết thúc, các ngươi từng bước từng bước lên, Diệp gia bảo nhiều nữ quyến như vậy, sách sách….
Mấy Hắc giáp vệ vọt lên, kéo hai tay cùng chân Diệp Mi, Lưu Huân bắt đầu kiến giải y phục trên người.
Chúng Hắc giáp vệ không chớp mắt ngó chừng Diệp Mi, phát ra trận trận cười quái dị.
Diệp Mi trong lòng sinh ra sợ hãi mãnh liệt, nàng càng không ngừng giãy dụa, lớn tiếng khóc gào thét:
– Không, không nên!
Lưu Huân dần dần tiến tới gần, Diệp Mi nghĩ đến chuyện đáng sợ sắp phát sinh, hai chân càng không ngừng loạn đá, nhưng mà nàng không cách nào cô đọng huyền khí, như thế nào tránh thoát được những Hắc giáp vệ có thực lực cấp bảy này!
– Không!
Diệp Mông điên cuồng gào thét, hai hàng nước mắt hòa với tia máu từ khóe mắt chảy xuống.
– Lưu Huân, ta ăn, ta ăn đan dược của ngươi! Ngươi buông nàng ra!
Lưu Huân đang đi tới bên cạnh Diệp Mi đứng vững bước, có chút đắc ý nói:
– Rốt cục có người chịu cúi đầu.
Hắn nhìn Diệp Mông một chút, lại nhìn Diệp Mi một chút.
– Sách sách, nhìn dáng dấp tiểu tử kia đối với ngươi tình nghĩa không cạn a!
Quay đầu đối với Hắc giáp vệ nói:
– Buông nàng ra a!
Chỉ cần khống chế nữ nhân này, là có thể để cho Diệp Mông nghe lời, chỉ cần có một người chịu nghe lời, hắn có thể từ từ nắm mọi người trong tay.
– Diệp Mông ca, ngươi không nên vì ta như vậy!
Diệp Mi lớn tiếng khóc gọi, nhưng mà bị Hắc giáp vệ kéo, không thể nhúc nhích.
– Cởi dây thừng!
Lưu Huân nhìn thoáng qua Diệp Mông, Diệp Mông là người thứ nhất nguyện ý cúi đầu.
Mấy Hắc giáp vệ đem dây thừng buộc chặc Diệp Mông giải hết, Diệp Mông thoáng cái xụi lơ trên mặt đất.
– Quỳ bò đến trước Bổn vương, Bổn vương tự nhiên sẽ ban thưởng cho ngươi đan dược, nếu không hậu quả mình ngươi rõ ràng!
Trong lòng Diệp Mông tràn đầy thống khổ cùng giãy dụa, nếu như quỳ xuống, khuất nhục sẽ nương theo hắn đồng nhất, nếu như không quỳ, Diệp Mi sẽ chịu đủ khuất nhục.
– Quỳ xuống!
Một Hắc giáp vệ phẫn nộ quát, một cước đá vào trên người Diệp Mông.
Đầu gối Diệp Mông cong lại, phù phù một tiếng quỳ xuống, ở trong nháy mắt đầu gối chạm đến mặt đất, hắn cảm giác thế giới một mảnh xám xịt, vào thời khắc này, tâm của hắn đã chết đi.
– Phụ thân, hài nhi thẹn với ngươi, thẹn với tộc nhân, thẹn với liệt tổ liệt tông!
Diệp Mông khóc không thành tiếng.
– Diệp Mông!
Đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên khóc la, Diệp Mông đã nghe không được rồi, hai đầu gối từng điểm từng điểm về phía trước, mỗi về phía trước một chút, tâm của hắn liền bị người hung hăng cắt một đao, máu tươi lâm ly.
– Diệp Mông ca!
Diệp Mi khàn cả giọng khóc hô, tâm cũng muốn toái.
Diệp Mông đờ đẫn chảy nước mắt, nếu như có thể cho hắn một cái lựa chọn, hắn tình nguyện có tôn nghiêm chết, cũng không cần cẩu thả sống, nhưng mà trong lòng có một người, mặc dù lúc trước chưa từng đối với nàng từng có bất kỳ biểu lộ, nhưng coi như là khuất nhục để cho tự ái nhận chà đạp, cũng phải bảo vệ, ta chết, hy vọng nàng có thể hảo hảo sống. Diệp Mông cầm lên đan dược trong tay Lưu Huân, một ngụm nuốt xuống.
Tất cả Diệp gia tộc nhân thấp giọng khóc.
– Lưu Huân, ta ăn đan dược, bỏ qua cho bọn họ!
Diệp Chiến Long nhìn con của mình như vậy, trong lòng giống như bị hung hăng đút một đao, chết thật sự là quá dễ dàng, nhưng mà, bên cạnh này, mỗi một người đều là người nhà cùng tộc nhân của hắn!
– Rất tốt, ha ha!
Lưu Huân càn rỡ cười to, nhìn đám người Diệp Chiến Long từng bước từng bước ăn đan dược hắn cho.
– Chỉ cần các ngươi nghe lời, sau này cẩm y vinh hoa tuyệt đối không thể thiếu các ngươi!
Trong lòng đám người Diệp Chiến Long tràn đầy khuất nhục.
Đường hầm mỏ quặng phía sau núi, Diệp Thần bằng vào trí nhớ thần hồn, rốt cuộc tìm được lộ khẩu, từ thế giới hắc ám dưới đất đi ra ngoài, lần nữa thấy ánh mặt trời, nhất thời có một loại kích động không khỏi, để cho hắn không nhịn được muốn lớn tiếng gào to một tiếng.
Phảng phất từ địa ngục trở lại nhân gian, cảm giác như vậy thật tốt quá!
Xèo xèo.
A Ly kêu lên mấy tiếng, lộ ra thần thái hưng phấn.
Sưu sưu sưu, sáu thập giai yêu thú Phong Hành Bạch Viên, Hắc Ưng phía sau Diệp Thần tất cả cũng chạy ra.
– Di, kỳ quái, mỏ quặng làm sao một người cũng không có!
Nhìn mỏ quặng trống rỗng, Diệp Thần bỗng nhiên có một loại cảm giác xấu. Quặng mỏ này là mạch sống của Diệp gia bảo, tuyệt đối sẽ không ngừng sản xuất mới đúng, chẳng lẻ, Diệp gia bảo đã xảy ra chuyện? Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Thần căng thẳng.
Chiêm chiếp, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu nhanh như điện chớp, bay lên trời hướng phương hướng Diệp gia bảo bay đi.
Diệp Thần hướng bên Diệp gia bảo kia chạy như điên, đầu óc của hắn giống như là muốn nổ tung, Diệp gia bảo tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!
Phụ thân, thúc công, Nhị thúc… Các ngươi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!
Diệp Thần như phát cuồng chạy trốn, tâm loạn như ma, khẩn trương, sợ hãi, đủ loại tâm tình dâng lên, hắn sợ trở lại Diệp gia bảo, nhìn qua là thi thể mọi người Diệp gia tộc, ý nghĩ này, để cho trong lòng hắn một trận rét lạnh.
Không, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy!
Tuyệt đối không thể!
Diệp gia bảo đã có hơn mười tộc nhân ăn đan dược Lưu Huân cho, bọn họ tâm như tro tàn, từ một khắc ăn đan dược kia, bọn họ đã ôm quyết tâm hẳn phải chết.