Nỗi lòng Diệp Thần có chút loạn, biết rõ hiện tại tâm cảnh rất không thích hợp tu luyện, sờ lên ngọc bội ở ngực, nhớ tới Nhu nhi xa tại Trung Ương đế quốc, lại lấy hạt châu màu đen, Thiên Tinh Ấn từ trong không gian bao tay đi ra, những bí bảo này, hắn đến nay còn chưa nghiên cứu ra tác dụng của chúng nó.
Trong nháy mắt Diệp Thần xuất ra Thiên Tinh Ấn, một đạo quang mang bạch sắc đẹp mắt, tràn ngập cả gian phòng.
Chuyện gì xảy ra?
Diệp Thần quá sợ hãi, chỉ thấy Thiên Tinh Ấn ở dưới nguyệt quang chiếu xạ, tựa như dạ minh châu sáng chói, phát ra quang mang nhũ bạch sắc chói mắt.
– Nguyệt quang thúc dục Thiên Tinh Ấn rồi?
Thần hồn phảng phất cảm nhận được khí tức đáng sợ nào đó, phát ra từ nội tâm run lên.
– Di? Trong Thiên Tinh Ấn này, rốt cuộc là vật gì?
Diệp Thần hoảng sợ vạn phần thầm nghĩ, khẽ quát một tiếng, đem thần hồn của mình phóng thích đến lớn nhất tới đối kháng.
Xèo xèo.
A Ly cũng mở mắt, hào quang thập phần chướng mắt, cái gì cũng thấy không rõ lắm, nó không rõ ràng lắm rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cũng cùng Diệp Thần chung một chỗ, phóng ra thần hồn.
Trong nháy mắt Diệp Thần phóng thích thần hồn, Thiên Tinh Ấn tách ra hào quang càng thêm đẹp mắt, bên trong bạch sắc quang mang này, tràn đầy phù văn ấn pháp thần bí, bao phủ ở trên người Diệp Thần cùng A Ly, bỗng dưng, Diệp Thần, A Ly cùng Thiên Tinh Ấn chung một chỗ, đột nhiên biến mất.
Diệp Thần cảm giác thân thể của mình giống như là xuyên qua một tầng màng mỏng, tiến nhập chỗ nào đó.
Mở to mắt, lập tức trông thấy một con cự thú đáng sợ mở ra miệng to như chậu máu, điên cuồng hét lên hướng mình đánh tới.
Đây là một đầu Yêu thú cự đại cao tới hơn mười mét, có điểm giống như sư tử, nhưng mà toàn thân che kín lân phiến nâu đen, trên đầu trường một cái sừng, ngực có quang mang, giống như là quần tinh sáng chói, bốn móng vuốt cùng phần đuôi càng là thiêu đốt lên tử hồng hỏa diễm hừng hực.
Diệp Thần có thể xác định, đây là một yêu thú mà smình chưa bao giờ thấy qua!
– A Ly, đi!
Diệp Thần thoáng cái bừng tỉnh, ôm lấy A Ly ở bên người bỏ chạy.
Chạy ra vài chục mét, Diệp Thần liền phát hiện, mình hình như là bị nhốt ngay tại chỗ, mắt nhìn về phiến hư không phía trước, nhưng không cách nào chạy ra nửa phần, quay đầu nhìn lại con cự thú kia, chỉ nghe “tranh” một tiếng vang khóa sắt thanh thúy, yêu thú một sừng này phẫn nộ gầm thét, ở địa phương cách Diệp Thần cùng A Ly hơn mười mét, không cách nào đi về phía trước nửa bước, chỉ có thể càng không ngừng giãy dụa.
Diệp Thần tỉnh táo lại, lúc này mới nhìn rõ ràng tình huống quanh thân mình.
Đây là một không gian khoáng đạt, phương viên vài trăm mét, dưới chân là mặt đất bằng phẳng, hiện đầy các loại đồ án kỳ dị, hình thành một cái pháp trận hình tròn, biên giới pháp trận có năm chữ to Cổ lão cứng cáp, lờ mờ có thể phân biệt mấy chữ Thiên tinh, ma,… cái pháp trận này gọi là Thiên Tinh Phục Ma Trận còn gọi là Thiên Tinh Hãm ma trận? Cái chữ trung ương kia, Diệp Thần không nhận ra được.
Pháp trận chỗ trận nhãn trung ương đứng sừng sững một cột đá cao ngất, trên cột đá treo một cái khóa sắt màu đen thật dài, một đầu buộc trên cột đá, bên kia dán ở trên cổ của con cự thú kia.
Đây cũng chính là vì cái gì, đầu cự thú này không cách nào đánh về phía mình!
Diệp Thần có thể cảm giác được, trên người đầu cự thú này có khí tức phảng phất đến từ Tuyên Cổ Hồng Hoang, nếu như không phải là bị khóa sắt vây khốn, mình chỉ sợ sớm đã bị một ngụm nuốt ăn.
Như các loại gì đó có không gian, là không thể bỏ vào trong không gian bao tay, cái không gian này, cùng không gian túi trữ vật hẳn là không đồng dạng.
Túi trữ vật không gian, không thể để vào vật còn sống, nhưng nơi này có thể. Đây cũng là vì cái gì Thiên Tinh Ấn có thể để vào bao tay không gian.
A Ly đứng ở trên bờ vai của Diệp Thần, trong đôi mắt lóe ra một tia sợ hãi, chăm chú nhìn chằm chằm vào yêu thú một sừng phía trước kia.
Rống!!!
Một sừng yêu thú phát ra tiếng hô đinh tai nhức óc, chân trước sắc bén càng không ngừng đánh ra mặt đất, tử hỏa bắn ra, muốn đi phía trước đập mạnh, nhưng mà thủy chung bị khóa sắt gắt gao giữ chặt. Ở lúc một sừng yêu thú điên cuồng rống giận, pháp trận đột nhiên vận chuyển, vô số phù chú bạch sắc bay lên mà dậy, oanh kích ở trên người một sừng yêu thú.
Ngao ô!!!
Một sừng yêu thú phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, liên tiếp lui về phía sau, thần sắc uể oải vài phần, nhưng con mắt huyết hồng y nguyên nháy cũng không nháy mà nhìn Diệp Thần cùng A Ly.
Trong Thiên Tinh Ấn này, rõ ràng phong ấn một con yêu thú như vậy, không biết một sừng yêu thú này tên gì, chỉ cần từ trên người nó tràn ra khí thế, có thể cảm giác được nó thật không đơn giản.
Không biết thần hồn của mình có thể hàng phục hay không? Một sừng yêu thú này cấp bậc chỉ sợ quá cao! Ngay cả thần hồn cũng vô pháp dò xét ra thực lực chân chánh của yêu thú một sừng này!
Xèo xèo.
A Ly kêu to vài tiếng.
– A Ly, ngươi nói một sừng yêu thú này thực lực rất mạnh, vượt qua Tiểu Dực?
Diệp Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía một sừng yêu thú cao tới hơn mười mét kia, tuy hình thể của nó không có lớn như bản thể của Tiểu Dực, nhưng mà thực lực của tuyệt đại bộ phận yêu thú, cũng không phải từ hình thể đến cân nhắc.
Nghĩ muốn thuần phục một sừng yêu thú trong Thiên Tinh Ấn kia, sợ là phi thường khó khăn, hiện tại vấn đề là, phải như thế nào mới có thể đi ra ngoài?
Diệp Thần thử các loại phương pháp, dùng thần hồn quét khắp cả không gian, cái không gian này là phong bế, căn bản ra không được, làm sao bây giờ?
– A Ly, chúng ta phải đi ra ngoài như thế nào?
Diệp Thần nhíu mày hỏi, bọn họ sẽ không cũng như yêu thú một sừng kia đồng dạng, bị vây ở chỗ này chứ?
Thời điểm Diệp Thần suy tư, A Ly đột nhiên nhảy dựng lên, cắn lấy trên ngón tay Diệp Thần, sau đó rơi xuống.
Diệp Thần bị đau một chút, một giọt máu tươi từ ngón tay chảy xuống, rơi trên mặt đất, lập tức biến mất không thấy, một tia vầng sáng hồng sắc, hướng bốn phía khuếch tán đi ra ngoài.
Hào quang hồng sắc hoa mỹ, giống như đám mây hồng sắc ở chân trời, làm cho Diệp Thần thấy ngốc trệ một lát, hắn cảm giác mình cùng Thiên Tinh Ấn trong lúc đó, sinh ra một ít liên lạc rất nhỏ, hoa văn trận pháp giống như mạch lạc của mình vậy.
Một sừng yêu thú kia ngửa đầu nhìn xem biến hóa quanh thân, trầm thấp nức nở nghẹn ngào tru lên, thỉnh thoảng phát ra trận trận thanh âm rống giận.
Sau một lát, lòng bàn tay tay trái của Diệp Thần, nhiều hơn một ấn phù màu tím thần bí, chính giữa hình tròn vẽ lấy một đoàn hỏa diễm, như một đạo hình xăm.
– Nhân loại nhỏ bé, ngươi là không thể nào thu phục ta, Thiên Tinh Phục Ma Ấn cũng chỉ có thể vây khốn ta hai mươi năm, hai mươi năm sau, ta liền sẽ lao ra Thiên Tinh Phục Ma Ấn, đến lúc đó ta nhất định phải ăn ngươi!
Một thanh âm như băng lôi đột nhiên oanh kích đầu của Diệp Thần.