Đọc truyện Full

Chương 53

Edit: Kidoisme

Tiếng chuông cửa bên ngoài vẫn kêu, ý bảo không mở cửa thì sẽ không quay đầu.

Mỗi hồi chuông như đấm vào tai người đối diện.

Bên trong căn phòng chỉ có hai cọng bún với sức chiến đầu bằng năm run bần bật co lại thành cục.

Bạch Ngọc răng trên va răng dưới: “Anh, anh ơi… sao em cứ thấy giống phim The Ring ấy nhỉ?”

Vương Tiểu Mị nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ cùng với tiếng chuông cửa reo, trầm mặc im lặng.

Không nói thì thôi, nói rồi mới thấy giống thật.

“…Chúng ta lên tầng trốn, chỉ cần chờ tới khi Phong Tẫn mua mỡ về là được!” Vương Tiểu Mị hạ giọng: “Đi nhanh, nhỏ tiếng chút.”

Bạch Ngọc gật đầu, hai người vừa ngồi xổm vừa lết về phía cầu thang tìm điện thoại. Đúng lúc này tiếng chuông cửa chói tai bỗng nhiên dừng hẳn.

Căn phòng to yên tĩnh lạ thường, hai người cứng người tại chỗ liếc nhìn nhau.

Đại Bạch nuốt nước miếng, quay đầu hỏi Vương Tiểu Mị: “Sao…sao không ấn nữa vậy? Đi rồi à???”

“Không, tôi cảm thấy khả năng này không cao.” Vương Tiểu Mị quay đầu nhìn về phía huyền quan: “Từ từ đã, đừng nói hắn ta vào được nhà rồi nhé?!”

“Đù má anh ơi đừng làm em sợ!” Làn da đen của Đại Bạch nháy mắt trắng lên vài tông, đôi mắt sáng nhìn qua nhìn lại, chẳng cần tên dị tộc đuổi giết cậu ta đã tự vỡ tim mà chết.

Vương Tiểu Mị vừa kiểm tra phòng ốc vừa mở miệng an ủi: “Đường đường là con cháu gia tộc luyện binh khí, mấy hôm trước còn to gan theo đuôi người ta, giờ cậu sợ quỷ gì thế!”

Bạch Ngọc nói thầm: “Tại trước em tưởng mình đánh được nó!”

Vương – nhìn qua không thấy ai – Tiểu Mị nghe vậy hỏi lại: “Bây giờ thì sao?”

Bạch đen thui thành thật đáp: “Em cảm thấy mình nghĩ nhiều.”

“…”

Vương Tiểu Mị cạn lời giật giật khóe miệng dựa lưng vào ghế sô pha. Hắn không dám đi loạn, co thành cục cạnh Bạch Ngọc.

“Bịch bịch bịch.”

“Bịch bịch bịch.”

Hai tiếng động gần trong gang tấc, Bạch Ngọc nhịn không nổi suýt khóc, sắc mặt Vương Tiểu Mị biến đổi, hắn cẩn thận nghe ngóng vài giây, phát hiện âm thanh có thể tới từ cánh cửa sổ đối diện phòng khách.

Vương Tiểu Mị chọc tay Bạch Ngọc nói bằng khẩu hình miệng: “Cửa sổ — chúng ta cùng đi xem.”

Bạch Ngọc mặt trắng bệch cắn môi gật đầu, Vương Tiểu Mị thấp giọng hô: “1 ~ 2 ~ 3!”

Hai cái đầu một trắng một đen nhanh chóng ló ra sau ghế sô pha. Chỉ thấy người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà híp mắt cười nhìn chằm chằm bọn họ, ngón tay theo nhịp gõ vào cánh cửa!

“Đệt mẹ! Đệt mẹ! Đệt mẹ!!!”

Bạch Ngọc hét thảm kéo Vương Tiểu Mị chạy nhanh về phía bên trái ghế sô pha, trái tim Vương Tiểu Mị đột nhiên nhảy lên, sợ hãi thở dốc.

“Sao Văn đại ca chưa về —-!!!” Bạch Ngọc khóc không ra nước mắt nhìn hắn: “Anh, anh là người tốt, tên kia chắc chắn vì em mà tới. Giờ em mở cửa lao ra liều chết, anh chạy lên tầng hai trốn đi, kiếp sau, kiếp sau em lại qua nhà anh ăn bò bít tết.”

Vương Tiểu Mị không ngờ cậu ta hèn nhát nhưng cực kỳ trượng nghĩa, hơi cảm động định an ủi lại nghe được nguy hiểm cơ mà vẫn nhớ hôm nay hắn làm bít tết, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Vương Tiểu Mị có tật xấu càng sợ hãi thì cười càng to, cuối cùng ha ha ha ha không dừng nổi, áp lực trong phòng giảm đi không ít.

Hắn vỗ vai Bạch Ngọc: “Yên tâm chưa chết được. Cậu nhớ em gái hôm qua không, anh em mình hợp lực thuận lợi quá còn gì? Giờ thế này, vũ khí cậu cất tầng một, tôi ở tầng hai. Đếm đến ba mỗi người xông thẳng về phòng rồi chạy xuống đấm chết con rùa ngoài cửa nhá!”

Hắn có cảm giác Văn Phong Tẫn sắp về, bọn họ có thể trụ đến lúc đó được.

Bạch Ngọc lau mồ hôi lạnh, gật đầu: “Được!”

Hai người điều chỉnh vị trí chuẩn bị lui ra đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng hét thảm!

Tiếp theo là tiếng đánh nhau ầm ĩ…

Nghe thấy thế, mắt Bạch Ngọc và Vương Tiểu Mị cùng sáng lên: Chẳng nhẽ Văn Phong Tẫn đã về?!

Hai người lén nhìn ra bên ngoài, phát hiện người đàn ông dán mặt vào cửa sổ đã biến mất. Vương Tiểu Mị do dự bảo: “Cậu chờ nhé, tôi qua xem.”

Nói xong hắn cầm cái bình trà nhỏ làm vũ khí thì bị Bạch Ngọc giữ chặt tay: “Anh, anh đừng đi, để em cho. Nếu có gì em chạy nhanh hơn anh.”

Nhưng anh cậu bất tử được chưa? Biết người nhân bản vô tính không?! Còn cậu cậu chết là chết luôn đấy!

Nhưng hắn nhìn sự kiên định trong mắt Bạch Ngọc, đành phải bảo: “Cùng đi, có gì chạy cho lẹ.”

“Được.”

Vì thế một kẻ cầm theo ấm trà, một kẻ vác bình hoa lén lút chạy tới cửa sổ sát đất. Âm thanh đánh nhau ngày một rõ ràng, mà chỗ người đàn ông nọ vừa đứng chỉ sót lại cái bãi đen sì trông như là máu.

Hai bên vẫn đánh nhau kịch liệt ngoài vườn hoa, Vương Tiểu Mị với Bạch Ngọc vừa ngó ra đã há hốc miệng.

Nửa ngày sau.

Vương Tiểu Mị lạnh lùng dụi mắt hỏi Bạch Ngọc: “Ờ… tôi hoa mắt hả? Sao thấy giống Thủy thủ mặt trăng ghê á?”

Yết hầu Bạch Ngọc khẽ động đậy, ngơ ngác nói: “Em có xem anime đâu…Nhưng nếu anh bảo cô nàng tóc vàng buộc thành hai chùm mặc váy thủy thủ màu xanh, bên trên đeo cái vòng kim cô phát sáng cộng với gậy phép thuật dính máu gõ đầu người ta như gõ ngóe thế kia là Thủy thủ mặt trăng thì…”

“…”

“…”

Vương Tiểu Mị bụm mặt, má ơi con bà nó đúng là Thủy thủ mặt trăng! Thủy thủ mặt trăng thật!!! Hôm nay là ngày bao nhiêu? Lễ hội hóa trang à?

Đánh mấy con cương thi kiểu này không phải nên là đạo trưởng Lâm, đạo trưởng Mao hay sao? Thiếu tiền đóng phim thì con mẹ nhà đạo diễn đừng tìm đại Thủy thủ mặt trăng đến thế chỗ chứ?! Chơi nhau đấy à???

Đã thế lại còn là Thủy thủ mặt trăng phiên bản bạo lực?! Đuôi ngựa vung vẩy khắp nơi dính máu, cô gái xinh đẹp dùng gậy ma pháp như cục gạch đập nát đầu cương thi? Rìa lý? Sao trông người đàn ông kia khổ vậy nè!

“Á á á – Tao giết mày – á á á!” Người đàn ông da xám ngoét bị ấn chặt trên đất, mặt mũi hung tợn toàn là vừa máu điên cuồng giãy giụa vừa buông lời ‘ác độc’ với ‘thủy thủ mặt trăng’ hung tàn đang cầm cây gậy phép thuật.

Vũng máu dần đậm hơn nhiều lần.

Tiếng đập ‘bộp bộp’ liên tục khiến ai nghe cũng lạnh tóc gáy, cảm thấy đau đớn hộ.

Đúng lúc Bạch Ngọc với Vương Tiểu Mị nhịn không được nhíu mày che mắt, chỉ dám nhìn trộm qua khe hở ngón tay.

Chỉ cần có não đều nhận ra đây vốn là trận đánh một chiều.

Cô gái kỳ lạ kia rõ ràng mạnh hơn con quái vật nhiều, nó bị cô ta ấn chặt trên đất cho đến khi không còn cử động. Xong xuôi, cô nàng ngồi dậy, gương mặt điềm tĩnh vạn năm đột ngột quay sang nhìn chằm chằm hai kẻ cạnh cửa sổ.

Cây gậy ma pháp nhìn có vẻ trẻ con chảy máu sền sệt, Vương Tiểu Mị sợ hãi nhanh tay lôi Bạch Ngọc lùi lại.

Ma mới biết mấy đứa thần kinh cosplay thủy thủ mặt trăng nửa đêm trèo tường vào nhà người khác rồi đập vỡ đầu cương thi sẽ làm ra chuyện gì!

Bạch Ngọc nhìn cô gái đang dần tiến về phía bọn họ, mất tự tin gào lên: “Cô, cô định làm gì?! Tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng mình là con gái mà tôi sẽ nương tay!!!”

Đang lúc Vương Tiểu Mị định nói ‘Người ta chưa đấm chết cậu là may…’ thì đột nhiên cô nàng thật sự dừng lại.

Vương Tiểu Mị: Vãi?!

“Đù má anh ơi, chẳng nhẽ khí thế vương giả trên người em  mạnh đến thế sao?” Bạch Ngọc ngạc nhiên, đắc ý cười rộ lên.

Mỗi tội chưa đợi cậu ăn mừng xong, thiếu nữ như con rối gỗ bị ai điều khiển, toàn thân run rẩy lập cập.

Vương Tiểu Mị với Bạch Ngọc hết hồn, hắn do dự thăm hỏi: “Ê, cô không sao chứ? Êu!!!”

“Cô ta bị thương hay bị bệnh à?” Bạch Ngọc hơi khẩn trương: “Em đã nói gì đâu? Ăn vạ cũng phải có chứng cứ!”

“Mình qua xem đi?” Vương Tiểu Mị đề nghị.

“Nhỡ đâu cổ là người xấu thì sao?” Có thể đánh gã dị tộc phọt cả máu thì nào có phải người bình thường, Bạch Ngọc do dự nói.

Nhưng chưa đợi bọn họ đi đến kết luận, thiếu nữ đột nhiên ngã ầm quỳ xuống đất trùng hợp sao thẳng hướng Vương Tiểu Mị.

Vương Tiểu Mị: Ái khanh bình thân, không có lì xì.

‘Thiếu nữ xinh đẹp’ vừa quỳ xuống, đằng sau lưng Văn Phong Tẫn nghiêm mặt nhẹ nhàng hạ tay xuống.

Gã xách cái túi có logo siêu thị, ngón tay nhẹ nhàng cong lại, tóc bạc tung bay đối lập với hoa văn giữa mày đỏ tươi như máu.

Mỗi lần gã cử động tay ‘thiếu nữ’ càng thêm đau đớn, cổ họng hệt như bị ai đó bóp nghẹt. Bầu không khí nặng nề trước mắt làm cho Vương Tiểu Mị nhớ đến cảnh Văn Phong Tẫn đối phó với Nghiêm Thuần hồi còn trong địa cung.

“Tiểu Văn Tử!”

“Văn đại ca!”

Vương Tiểu Mị vừa thấy anh chồng đã yên tâm hắn, trên mặt lộ ra nụ cười. Đang lúc hắn định kéo Bạch Ngọc qua đó, gã đột nhiên lắc đầu.

Văn Phong Tẫn quay sang nói với bóng người đang đứng thẳng bên trong góc tối: “Đồ trên đất là của nhà ngươi?”

Bóng đêm chuyển động, dần hiện ra trước mắt họ.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi để tóc dài thắt thành bím nhỏ, gương mặt chưa tới ba mươi đẹp trai phong độ như cậu công tử thanh lịch tài hoa. Tuy nhiên, điều đặc biệt chính là mái tóc người đàn ông gần như đã bạc hết, không nói còn tưởng đầu của người đã năm, sáu mươi tuổi.

Y chắp tay sau lưng, khóe miệng hơi nhếch, đôi mắt dài hẹp rõ ràng giống hệt như con hồ ly nhưng lại có vẻ rất dịu dàng.

“Xin lỗi, xin lỗi nhé, mong các vị đừng giận. Tôi cũng là ‘Tượng nhân’, trẻ con trong nhà không hiểu chuyện đuổi theo cương thi đã lâu.” Người đàn ông chắp tay với Văn Phong Tẫn: “Mong ngài xem xét chuyện em ấy đã cứu hai người trong nhà, tha cho đứa trẻ nhà tôi.”

Người đàn ông có chút trầm ổn không hợp tuổi, như mấy nhà sư tu hành không bao giờ đỏ mặt, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp khiến người ta không giận nổi.

Y vừa nói xong, áp lực khổng lồ đột nhiên đáp xuống, sức lực mạnh tới mức có thể khiến nội tạng người vỡ nát phải vào bệnh viện, ấy mà người đàn ông vẫn mỉm cười như hoa, tư thế chắp tay không thay đổi.

“Cứu?” Văn Phong Tẫn cười như không cười, buông lỏng sức lực khống chế thiếu nữ: “Ngươi có thể đưa nó ra ngoài,  tuy nhiên sau này nếu để ta nhìn thấy nó ‘cứu’ bất kỳ cái gì ở đây nữa thì ngươi chỉ có thể ôm đầu nó từ nhà ta bước ra.”

Người đàn ông ngồi dậy, gương mặt không đổi sắc gật đầu: “Tôi đã nhớ kỹ.”

Nói xong y rũ tay, mặt hơi hạ đi tới bên cạnh thiếu nữ ôm vào ngực như ôm con gái.

Thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên chóp mũi thiếu nữ: “Xem nhóc nghịch kìa? Bị người ta dạy dỗ thế nào?”

Nhìn qua có vẻ y đang răn dạy nhưng lời nói cực kỳ dịu dàng. Nói xong ôm thiếu nữ muốn đi lại không cẩn thận liếc qua ô cửa kính.

Người đàn ông lộ ra vài phần ngạc nhiên, đôi mắt hẹp dài trừng lớn, y không nhịn nổi tiến lên trước hai bước, cái trán gần như chạm lên mặt kính pha lê.

Mỗi tội chưa được bao lâu trên cần cổ trắng nõn hiện ra vết máu, cơ hồ thầm ướt từ khoác ngoài xuống dưới cổ áo.

Văn Phong Tẫn lập tức hiện ra sau lưng: “Cất ánh mắt từ trên người hắn đi.” Giọng nói nhẹ nhàng chui vào lỗ tai hai người: “Thuộc về ta.”

“Chuyện này – xin lỗi vì đã mạo phạm.” Ngón tay người đàn ông hơi cuộn lại, lùi về phía sau vài bước, nở nụ cười lịch sự.

“Nhưng có vẻ chưa hoàn hảo lắm thì phải, ý của tôi có thể hắn đã đụng tới thứ gì đó phiền toái, trước đây tôi đã gặp tình trạng tương tự, nếu muốn ngài có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Ngón tay y chỉ lên bả vai, sau đó đặt tấm danh thiếp xuống đất.

“Vậy nhé, hẹn gặp lại.”

Nói xong ôm thiếu nữ biến mất khỏi tầm nhìn của căn biệt thự.

Gã đàn ông chạm nhẹ vào tấm danh thiếp, Vương Tiểu Mị mở cửa sổ nhanh chóng chạy tới chỗ gã còn Bạch Ngọc thở phào nhẹ nhõm dọn dẹp lại bình hoa.

Bên kia.

Người đàn ông đầu bạc áo khoác dài ôm thiếu nữ bất động đi tới đường cái.

Y điên điên chọc cô, hiền lành nói với người trong lòng: “Hắn đẹp nhỉ? Hơn nhiều so với vị khách lần trước.”

“Có phải nhóc vì hắn nên mới cãi lệnh của tôi?”

“…”

“Lần sau đừng như thế nhé, chúng ta không chọc được người bên cạnh hắn đâu.”

“…”

“Được được, không dỗi không dỗi, nhanh thôi…”

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên cao: “Nhất định hắn sẽ đến tìm tôi…”

Hết chương 53

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full