Cô từng hỏi thăm, thứ như kẹo rong biển ở trong này rất hiếm thấy, cả tầng dưới cùng chỉ có một mình bà cụ trước mắt này bán. Nhìn qua bà cụ là người sống một mình, lại có con đường kiếm kẹo rong biển, hơn nữa bà ta còn biết chuyện của tầng trên, thấy thế nào cũng không giống người bình thường.
Bà cụ rất dễ dàng nhìn thấu cô đang kích tướng, bà ta cũng không giận, chỉ là sau khi ăn cơm xong, bà ta bảo Thẩm Tiêu ba ngày sau lại đến nhà bà ta.
Thẩm Tiêu đồng ý, giúp đỡ cầm bát đĩa rửa, khi đẩy cửa ra chuẩn bị quay về cửa đồn công an ngủ, đã thấy bên ngoài có vài đứa trẻ đang ló đầu vào nhìn. Cô quay đầu nhìn vào trong nhà, vừa nãy bản thân ở bên trong còn không cảm thấy, hiện tại quay người lại ngửi, có một mùi hương tản ra từ trong nhà.
Nghĩ đến những thuốc dinh dưỡng pha nước không có hương vị gì kia, chẳng trách chút hương thơm này lại khiến bọn nhóc thèm ăn đến thế.
Nhưng mà, nói qua cũng phải nói lại, rong biển và sò không phải thứ gì đáng giá, những người cha mẹ chắc là không đến mức không nỡ mua chứ…
Mang theo những suy nghĩ đó, Thẩm Tiêu về đến cửa lớn của đồn công an ngủ.
…
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay sau khi tan tầm, Thẩm Tiêu trực tiếp đến chỗ bà cụ.
Vừa vào cửa, cô lập tức thấy thịt heo đặt trên bếp. Trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc, Thẩm Tiêu đã có nhận định tám phần bà cụ là người có chút bối cảnh.
“Bà thật sự mua được thịt heo?”
“Con cháu phía dưới hiếu kính.” Ngược lại giọng điệu bà cụ bình thường: “Thế nào, có thể làm hay không? Cho một lời chắc chắn, đừng lãng phí miếng thịt ngon của tôi.”
Thẩm Tiêu tiến lên ước lượng thịt một chút, lại ngửi thử, nói: “Thịt ba chỉ, đúng là phần ngon nhất nấu thịt kho tàu. Không bị bơm nước, cũng không có mùi gì, thịt này không tệ. Có đường phèn không? Đường trắng cũng được.”
Đoán được bà cụ có lai lịch, Thẩm Tiêu sẽ không khách sáo.
“Có, bên cạnh có rượu và gừng cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Đáng tiếc không có hương liệu, nhưng như vậy cũng được.” Thẩm Tiêu thuận miệng nói.
Cô không biết, một câu thuận miệng này của cô làm cho ánh mắt bà cụ nhìn cô lại thêm vài phần đánh giá.
Thứ như hương liệu, người bình thường muốn thấy cũng không thấy được, càng đừng nói có tư cách dùng.
Thẩm Tiêu không chú ý tới tâm tư của bà cụ, lúc này cô vội vàng làm nóng chảo, sau đó đợi chảo nóng, đầu tiên là đem da heo để lên mặt chảo, chờ da heo co lại, lúc này mới đem thịt ra, dùng dao cạo một lớp cháy sém đó, sau đó cắt thành từng miếng thịt cỡ hai centimet.
Bà cụ thấy cách làm của cô có hơi không giống những người khác, nhịn không được hỏi: “Nướng da heo là cách làm gì vậy?”
“À, mùi tanh của thịt heo có một phần là thông qua tuyến mồ hôi trên da heo tiết ra. Nướng một chút như vậy, không chỉ có thể giảm bớt mùi này, còn có thể tăng thêm hương vị.” Thẩm Tiêu nói: “Hiện tại tôi phải thêm rượu nấu một lát, khử đi mùi tanh. Không có hương liệu, chỉ có thể tốn sức trên cơ sở hiện tại.”
“Trước kia cô nấu thường dùng hương liệu sao?” Bà cụ nhân cơ hội hỏi.
“Tùy trường hợp. Lúc có điều kiện thì dùng một chút.” Giống như trước kia ở hoang đảo và sa mạc, cơ bản không có điều kiện gì.
Nhưng lời này nghe vào trong tai bà cụ, lại cảm thấy Thẩm Tiêu nói chính là tình hình thực tế. Bề mặt trái đất gặp ô nhiễm, sớm đã không trồng được thứ này. Những hương liệu ấy chỉ có phòng thí nghiệm đặc biệt nuôi trồng, chỉ cung cấp cho bên trên. Cho dù như vậy, cũng không phải mỗi món ăn đều có thể xa xỉ dùng.
Nghĩ như vậy, bà cụ càng thêm nhận định cô gái lai lịch không rõ trước mặt này là người có chút bối cảnh. Chỉ tiếc, bà ta từng nhờ người ta điều tra, nhưng không tra được tin tức gì.
Thẩm Tiêu chú ý tới ánh mắt của bà cụ, nhưng trước mắt cô không rảnh suy nghĩ thứ khác. Đã lâu cô không được ăn được thịt, trước mắt chỉ nghĩ đừng phụ miếng thịt này.
Thịt nấu sơ khử đi mùi tanh được thả vào trong nồi có nước màu từ đường, xào qua là có thể thêm nước hầm. Thịt kho tàu phải nấu ra vị béo mà không ngấy, độ lửa và lượng đường chính là mấu chốt. Cái sau Thẩm Tiêu đã nắm chắc trong tay, về phần cái trước, còn cần cô luôn cẩn thận trông coi mới được.
Trong thời gian hầm thịt, Thẩm Tiêu và bà cụ nói chuyện phiếm: “Một bà lão như bà, lại yên tâm với tôi như vậy sao? Nếu tôi là người xấu, rất có thể bà đã dẫn sói vào nhà.”
“Trước không nói tôi chẳng có gì đáng để người ta coi trọng, nếu chỉ vì miếng thịt tôi ăn mà cô lại muốn động tay động chân, vậy cô thật sự ngu xuẩn.”
Thẩm Tiêu biết ý lời này của bà ta, người tầng dưới cùng không ăn nổi thịt. Bà ta có thể ăn được thịt, đã nói lên lai lịch của bà ta không bình thường. Ở một thế giới quản chế nghiêm khắc khắp nơi, đắc tội một người có chút thế lực, quả thật là hành vi không có lý trí.
“Đúng vậy, bà đã ăn được thịt, vì sao còn muốn ở đây bán kẹo?” Thẩm Tiêu hiếu kỳ hỏi: “Không phải nên ở phía trên an hưởng lúc tuổi già sao?”
“Tôi là người sắp một trăm tuổi rồi. Cô còn trẻ chưa hiểu được, con người ta càng về già càng muốn để lại chút gì đó.” Bà cụ nói: “Năng lực của tôi có hạn, không có cách nào phát sáng phát nhiệt nữa. Điều duy nhất có thể làm, chính là cho mấy đứa nhỏ phía dưới có một thời thơ ấu ngọt ngào.”
Trong nháy mắt, Thẩm Tiêu có chút xúc động.
Kẹo rong biển là thứ rất quý giá, giá ít nhất 1 tín dụng một viên, còn xa mới đủ chi phí.
“Bà là người tốt.” Thẩm Tiêu chân thành nói.
“Có lẽ thế.” Bà cụ nói: “Chỉ có người từng có thơ ấu trời xanh mây trắng, mới biết được những đứa nhỏ này trải qua uất ức cỡ nào. Khi chúng ta còn nhỏ, bầu trời vẫn rất xanh, ánh mặt trời vẫn rất dịu dàng, thức dậy nghe thấy tiếng chim kêu, bên cửa sổ ngửi thấy hương hoa. Ăn có ngũ cốc hoa màu, ở có nhà to sáng ngời xinh đẹp. Nhưng những đứa nhỏ này có cái gì chứ, phần còn lại của cuộc đời bọn chúng, nói không chừng cũng không cách nào nhìn thấy ánh mặt trời một lần. Chờ một thế hệ này của chúng tôi rời đi, trên đời này chỉ sợ không ai biết cảm giác đứng ở dưới ánh mặt trời là gì nữa, loài người, chẳng qua là đang sống tạm bợ mà thôi.”
Lời này nhắc tới bỗng chốc nặng nề.
“Tin rằng theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, tương lai có một ngày loài người vẫn sẽ đến mặt đất một lần nữa.” Thẩm Tiêu vừa chú ý món ăn, vừa nói sang chuyện khác: “Trong khoảng thời gian này tôi đang làm công việc hái rong biển. Rong biển và một ít sò rất rẻ, vì sao tôi không thấy có người mua để nấu, thậm chí ngay cả chợ bán cũng không có.”
“Cô cảm thấy là vì cái gì.”
“Chẳng phải không nghĩ ra mới đến hỏi bà sao?”
“Thật sự là đứa nhỏ lớn lên ở trong áo cơm không lo. Ở đáy biển, có đôi khi thứ quý giá không phải thứ hiếm thấy, ngược lại là thứ mỗi ngày cần tiêu hao. Vì sao nhiều người thợ thủ công lại tụ tập cùng một chỗ, xài chung một cây đèn? Nói trắng ra nguồn năng lượng rất quý, bọn họ căn bản không dùng nổi. Ai cũng biết mình nhóm lửa nấu cơm hương vị chắc chắn sẽ rất ngon, nhưng vì sao phần lớn người vẫn chỉ uống thuốc dinh dưỡng? Bởi vì bọn họ không dùng nổi nguồn năng lượng đó, cái giá tiêu hao nguồn năng lượng để làm một ít cơm, nói không chừng có thể làm cho một gia đình ăn no mấy ngày.”
“Tôi tưởng rằng năng lượng mặt trời còn có thể dùng liên tục…” Nói một nửa, Thẩm Tiêu đột nhiên lại nghĩ tới, nơi này là tầng dưới cùng của xã hội. Cho dù năng lượng mặt trời đủ cung cấp cho mọi người dùng, nếu tầng xã hội phía trên nắm trong tay phần lớn quyền lợi, ai lại có thể có lòng tốt như vậy chia tài nguyên cho người của tầng dưới chứ.
Nơi có người, sẽ có giai tầng. Mãi mãi không thay đổi.
“Đừng nghĩ nhiều, có phải thịt sắp nấu xong rồi không, hình như tôi ngửi thấy mùi.” Bà cụ cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu cùng ngửi thử, có chút mùi, nhưng như thế vẫn còn xa mới đủ: “Còn sớm. Bây giờ mới hơn mười phút. Nếu bà muốn ăn ngon, ít nhất phải hai tiếng.”
“Thôi xong.” Bà cụ nói: “Mùi tận hai tiếng, chỉ sợ làm cho không ít người ngửi thấy mà đến đây.”
“Hay là bây giờ tắt bếp vậy?”
“Thế không được. Bà cụ tôi hiếm khi được thêm cơm, ăn rồi nói sau.” Bà cụ bảo vệ nồi nói.
Vì thế hai tiếng tiếp theo, khách thăm quảng trường đột phá lịch sử mới. Mùi thịt kho tàu đó chui ra từ trong khe cửa, lại dọc theo hành lang ra sức khuếch trương khắp xung quanh, mùi thơm đó đừng nói trẻ con, dù là người lớn cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Bữa cơm này, đám người Thẩm Tiêu một trẻ một già ăn vừa áy náy vừa vui sướng.
Cơm nước xong, Thẩm Tiêu tắm nước nóng ở chỗ bà cụ, lúc này mới trở lại cửa lớn đồn công an ngủ.
Khi rời nhà bà cụ, người bên ngoài rất nhiều. Ban đầu cô còn không quá dám nhìn nét mặt của mọi người, chờ đi đến cửa hành lang bên kia, cô dường như có thần sai quỷ khiến quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Nơi ánh mắt của cô liếc tới, dù cho là người lớn hay là trẻ con, trên mặt đều có một khát vọng hướng tới. Ở thời đại khắp nơi thiếu thốn vật tự, ngay cả một miếng thịt cũng có thể tỏa thơm ở trong mơ thật lâu thật lâu.
Thẩm Tiêu không khỏi nghĩ tới lời nói lúc trước của bà cụ.
Thật ra thời đại này người uất ức không chỉ có bọn nhỏ, những trưởng bối gánh vác gánh nặng ra đình, sao không phải cắn răng mà sống chứ.
Trong lòng cô có hơi xúc động, lúc làm một vài việc không tránh khỏi nghĩ đến những chuyện này.
Lâu dần theo thời gian thu hoạch rong biển, Thẩm Tiêu dần biến thành một tay chuyên nghiệp. Trong đợt thu hoạch rong biển trên vách tường nửa tháng sau, nhóm người Thẩm Tiêu được tuyên bố là đạt chuẩn huấn luyện, có được tư cách xuống biển.
Khu vực dưới căn cứ có phân chia rõ ràng, có khu an toàn, khu duyên hải, còn có khu nước sâu. Khu an toàn nằm ngay phía dưới căn cứ, có thể dùng xích sắt buộc vào trụ chống, đề phòng dòng hải lưu cuốn đi. Khu duyên hải, nằm bên ngoài khu vực an toàn, bởi vì sự tồn tại của con người, ở đây không có sinh vật biển hung ác nào tồn tại, nhưng cũng vì thế mà không thu hoạch được gì. Ngoại trừ hai khu vực này thì những nơi khác được gọi chung là khu nước sâu.
Thẩm Tiêu tiếc mạng, cho dù có ngọc Tị Thủy cũng không có ý định vừa mới ngày đầu tiên xuống biển đã lang thang khu nước sâu. Trước tiên cô ở lại khu an toàn ba ngày, cảm thấy mình có thể, mới tháo xích sắt tiến gần về khu duyên hải thu thập rong biển. Đợi đến khi thích ứng với khu duyên hải mới tiến dần ra khu nước sâu.
Dần dần đi xa khỏi phạm vi căn cứ, bị biển sâu u ám bao vây, cái cảm giác đó giống như một nhành lục bình trôi dạt giữa biển khơi, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện ngoài ý muốn. Thẩm Tiêu kìm nén nỗi sợ xuống, sau khi nhìn trên thiết bị thấy khoảng cách giữa mình và đồng đội xung quanh đã nằm ngoài phạm vi, lúc này mới lấy ngọc Tị Thủy ra.
Vừa lấy ngọc Tị Thủy ra, nước biển xung quanh đều tản ra bốn phía, bất kể cô đi đến đâu, nước biển cũng tự động tách ra tạo thành một khoảng không gian.
Không có nước biển, cũng không còn sức nâng của nước, bộ đồ lặn đặc chế trên người liền có vẻ hơi cồng kềnh. Bởi vì không chắc đáy biển có sinh vật gì nguy hiểm không, Thẩm Tiêu không dám tùy tiện c.ởi đồ lặn ra.
Nước biển bị tách ra, bùn cát dưới đáy biển lộ ra, bao gồm những con ốc sò đang vùi một nửa thân mình xuống cát chờ đợi sinh vật phù du. Thẩm Tiêu chỉ cần vừa bơi vừa cầm kẹp, gắp từng con vào túi lưới của mình.
Cứ như thế bơi được một đoạn, Thẩm Tiêu lại có phát hiện mới – cô phát hiện đầu tiên mình ngậm ngọc Tị Thủy vào trong miệng trước, chờ đến khu đá ngầm đột nhiên lấy ra, nước sẽ tách ra trong nháy mắt, sẽ có những con cá không kịp bơi đi bị mắc cạn ở khu đá ngầm. Đến lúc đó cô có thể nhẹ nhàng nhặt cá về nhà.
Dùng cách này mấy lần, rất nhanh sau đó, Thẩm Tiêu đã thu hoạch được 7-8 con cá ở khu đá ngầm.
Khi cô rút con cá thứ chín có màu đỏ ra khỏi san hô, cô nghe được âm thanh nhắc nhở đã lâu không nghe thấy từ khu mua sắm ảo: Cá đỏ sọc vàng, không ô nhiễm, thu mua với giá 20 tích phân, có bán hay không?
Không ngờ một con cá nhỏ thế này mà lại được giá như thế, khiến cho hệ thống keo kiệt tình nguyện bỏ ra 20 tích phân thu mua về.
Nếu là trước kia, Thẩm Tiêu không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bán cho hệ thống. Nhưng giờ cô đã có kinh nghiệm, đầu tiên là vào một cửa hàng ở khu ẩm thực, hỏi trực tiếp bọn họ có cần hay không.
“Cá đỏ sọc vàng?” Đầu tiên đối phương có hơi sửng sốt, rất nhanh sau đó đưa ra một cái giá: “25 tích phân.”
OK, nhiều hơn hệ thống 5 tích phân.
Thẩm Tiêu không vội bán, mà lại nhấn mở cửa hàng tiếp theo.
Ngược lại cửa hàng tiếp theo khá thông minh, trực tiếp hỏi cửa hàng đầu tiên ra giá bao nhiêu. sau khi Thẩm Tiêu thành thật trả lời, cửa hàng thứ hai trên cơ sở đó lại tăng thêm một tích phân.
Không ngờ càng xuống dưới giá càng cao, sau khi Thẩm Tiêu gõ cửa 3-4 cửa hàng, cuối cùng cái giá dừng lại ở 28 tích phân không tăng lên nữa, lúc này cô mới cùng cửa hàng ra giá cao nhất là 28 tích phân kia đạt thành giao dịch.
Thấy số dư nhiều thêm 28 tích phân, Thẩm Tiêu biết đi thu hoạch rong biển là một lựa chọn vô cùng chính xác.
Sau con cá đỏ sọc vàng đó, Thẩm Tiêu lại bắt được một con cá chình điện, có điều cá chình điện khá thường gặp, cuối cùng bán lại chỉ với giá 5 tích phân. Ngoài hai con cá này, những thứ khác đều là mấy loại cá nhỏ, không có gì bất ngờ.
Ngày đầu tiên từ khu nước sâu lên bờ, Thẩm Tiêu thu hoạch cũng kha khá. Chỉ riêng rong biển hái được đã là 300 cân, ốc sò ấy hả, phần lớn là nhặt được, khoảng chừng 100 cân. Toàn bộ mấy thứ này đều nộp lên trên, có thể đổi lấy 4 điểm tín dụng. Quan trọng là ngoại trừ mấy thứ này, cô vẫn còn mười mấy con cá. Có điều cô không có ý định bán chúng.