“Không lẽ mạt gỗ này không thể làm ngòi lấy lửa được?” Thẩm Tiêu đổ mạt gỗ lên tay, mạt gỗ hơi cháy có mùi ẩm, giống như nếu thêm chút nhiệt độ thì có thể cháy vậy.
Thẩm Tiêu không từ bỏ, cô thử lại lần nữa. Lần này lòng bàn tay của cô nóng đến mức bị cọ xát sắp nổi ra mụn nước, nhưng ngọn lửa vẫn không có dấu hiệu bùng cháy.
Nhìn thấy lòng bàn tay cô đỏ bừng, hai nam sinh đang thu thập cành cây ở bên cạnh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, hai người chủ động lại nói: “Hay là để tôi thử cho.”
Thẩm Tiêu chủ động nhường chỗ, nhưng……hai người họ cũng không chà ra được tia lửa nào.
“Có phải do ẩm quá không?” Hai nam sinh lúng túng xoa xoa cái mũi.
Thẩm Tiêu không đáp lại họ, lấy cành cây lại và tiếp tục cọ xát.
Có lẽ là họ nói đúng, xung quanh nơi này quá ẩm ướt, nên sức nóng từ ma sát không đủ để đốt mạt gỗ. Thẩm Tiêu cố gắng thử một hồi lâu, mấy mụn nước trong lòng bàn tay bị cọ xát đến vỡ cả rồi, nhưng lửa vẫn không cháy lên.
“Cô gái, hay là hôm nay thôi vậy.” Bà cụ Phạm xót cho cái tay của Thẩm Tiêu: “Ngày mai phơi khô đồ đạc lại, nói không chừng có thể được.”
Thẩm Tiêu nhìn vết thương trong lòng bàn tay mình, lý trí nói cho cô biết lúc này tốt nhất là nên dừng lại, nhưng về mặt tâm lý thì Thẩm Tiêu không muốn từ bỏ. Có thể là vì ở mấy thế giới lúc trước đều trải qua rất thuận lợi, bây giờ đến thế giới này, ngay cả nhóm lửa cũng nhóm không lên, cảm giác thất bại này khiến cô có chút khó chịu.
“Để cháu thử thêm lần nữa.” Cô muốn lấy tay chà lần nữa, nhưng cơn đau do thanh gỗ không bằng phẳng chạy trên vết thương quá dữ dội, thử mấy lần cô cũng chỉ có thể từ bỏ và chọn cách khác.
“Vẫn nên để chúng tôi tiếp tục thử đi.” Người đàn ông vừa thất bại lúc nãy tiếp tục xin thử.
Lần này Thẩm Tiêu lại nhìn chăm chú họ một hồi, lúc họ bị nhìn đến dựng lông hết cả người thì cô mới lên tiếng: “Đi tìm vật liệu có thể làm dây thừng giúp tôi, quay về mà nhóm lửa lên được thì miễn phí cho các anh.”
“Được được.” Hai nam sinh vội vàng đi.
Chẳng bao lâu, họ tìm thấy rễ và thân của cây, vỏ cây tươi và dây leo. Có lẽ họ không biết Thẩm Tiêu muốn gì, vì vậy họ chỉ đơn giản là đem hết tất cả những gì họ nhìn thấy đến: “Cô xem những thứ này được không?”
Thẩm Tiêu lựa chọn trong số những thứ này, cuối cùng cô chọn vỏ cây tươi. Cô xé những cái cây gỗ này thành những sợi nhỏ và xoắn chúng thành từng dây một. Hơn một chục sợi dây được xoắn ra, và một sợi dây vỏ cứng cáp đã thành hình. Thẩm Tiêu dùng lực kéo mạnh, nhưng sợi dây không đứt, sau đó dùng một chân giẫm lên nó và một tay kéo, sợi dây cũng chịu được làn sóng lực đầu tiên.
Có lẽ chỉ cần sợi dây như thế này là đủ rồi, Thẩm Tiêu dùng dao găm đào một lỗ trên đầu cây gậy đã khoan gỗ trước đó, sau đó luồn dây vỏ cây vào, sợi dây bị đứt làm đôi quấn quanh cây gậy gỗ, quấn sợi dây xong, cô tiếp tục giẫm lên, cầm khúc gỗ bên dưới, cô dùng hai tay kéo sợi dây bị đứt, sợi dây quay nhanh trong tích tắc.
Chỉ tiếc là, sợi dây hơi ngắn, lửa vẫn chưa cháy lên thì khúc gỗ đã dừng rồi. Thẩm Tiêu chỉ có thể lấy dây xuống, nối thêm một đoạn nữa thì bắt đầu thử lại.
Lần này sợi dây đủ dài để quay khúc gỗ lâu hơn, và mùi khét ban đầu lại bắt đầu thoang thoảng. Thẩm Tiêu nhìn thấy có hi vọng, vội vàng nhân lúc nhiệt độ mạt gỗ bên trong vẫn chưa tiêu tán, khoan gỗ lần thứ hai. Lần này, khói xanh thoát ra khỏi rãnh.
Thẩm Tiêu vội vàng đổ những mảnh vụn trong rãnh vào đống lá khô đã chuẩn bị sẵn bên cạnh rồi đun nhỏ lửa, sau khi khói đặc lại, cô nhẹ nhàng thổi vào vài tia lửa, không khí lưu thông mang đến ôxy và tia lửa sáng hơn một chút. Khi Thẩm Tiêu tràn đầy mong đợi nó sẽ đốt cháy lá khô, sau khi mạt gỗ được cháy lên thì lại mờ mịt dần dần, cuối cùng hóa thành một chút khói, và không có dấu vết gì.
“Tắt rồi?” Trong chốc lát Thẩm Tiêu có chút suy sụp.
Vất vả cực khổ lâu như vậy, trước mắt thấy lửa sắp cháy lên, thế mà lại tắt rồi?
“Không sao, chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Những người khác thấy sắc mặt cô trở nên khó coi, vội vàng đi lại an ủi: “Cô đã rất lợi hại rồi, thiếu chút nữa là thành công rồi.”
“Nhưng mà thiếu chút nữa là thành công không phải là thất bại sao?” Thẩm Tiêu cúi đầu, cô biết cảm xúc lúc này của mình không đúng. Muốn sinh tồn trong môi trường khó khăn thì nhất định phải có một tâm thái tốt. Cô hít sâu vài hơi, ép mình bình tĩnh lại.
Không phải chỉ là thất bại thôi sao, năm đó sư phụ nghiên cứu các món ăn mới, ông ấy thức nhiều đêm nấu các món mới, kết quả là mùi vị cũng chả làm sao, nhưng không phải ông ấy sẽ vẫn tiếp tục nghiên cứu và phát triển đó sao?
Đây là một khu rừng nhiệt đới với độ ẩm cao, những chiếc lá nhìn bên ngoài có vẻ là khô, nhưng thực chất có chứa hơi ẩm nên việc chúng không cháy là điều bình thường.
Sau khi đưa ra cho mình những ám thị tâm lý khác nhau, tâm trạng của Thẩm Tiêu dần bình tĩnh trở lại. Cô nhìn nơi trú ẩn đã có hình dạng cơ bản bên cạnh, rồi cúi xuống nhặt những chiếc lá khô trên mặt đất, sau đó nhét vào trong bộ quần áo bảo hộ.
Những người khác thấy thế, thắc mắc hỏi: “Cô đang định dùng cơ thể của mình để hong khô hơi ẩm trên lá sao?”
“Đây là cách nhanh gọn nhất ở thời điểm hiện tại.” Thẩm Tiêu nhét lá vào trong bụng, sau đó lại lấy khúc gỗ lấy lửa với mũi khoan gỗ cho vào ống quần. Mặc dù hành động này không được thuận tiện, nhưng ít nhất có thể đảm bảo là khi cô dùng nó đã khô.
“Thế chúng tôi cũng giúp cô.” Hai nữ sinh mặc váy thì bất tiện nhưng các nam sinh mặc quần dài cũng xem như có thể thử. Chỉ là ở bên trong, bọn họ không mặc quần áo bó sát như Thẩm Tiêu, cảm giác bị lá cây nhét khó tránh khỏi sẽ khiến bọn họ nhe răng trợn mắt.
Đợi làm xong nơi trú ẩn, trời cũng tối rồi. Côn trùng trong rừng mưa nhiệt đới càng thêm sôi nổi, xung quanh bên tai lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, rất nhộn nhịp. May mà tối hôm nay không mưa, mặc dù có hơi ồn, nhưng đêm nay cũng xem như miễn cưỡng cho qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Tiêu không vội nhóm lửa. Cô đợi mặt trời mọc lên cao rồi mới chọn một mảnh đất trống tiếp tục thử nghiệm việc của ngày hôm qua.
Có thể là vì hơi ẩm trong lá đã được cô hong khô nên lần này gần như là thành công trong một lần.
Nhìn thấy mấy tia lửa kia đột nhiên hóa thành ngọn lửa lớn, Thẩm Tiêu đột nhiên có cảm giác thỏa mãn khó tả trong lòng. Hơn nữa, không thể giải thích được là cô còn cảm thấy có chút cảm động. Vì bản thân hay là vì người khác, cô cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy cuộc sống nên như thế này.
“Cuối cùng cũng có lửa rồi!” Mấy người lặng lẽ ở bên cạnh quan sát Thẩm Tiêu, vừa nhìn thấy có lửa, lập tức hô lên một tiếng, muốn tiến tới nhưng lại có chút sợ Thẩm Tiêu.
Nhìn dáng vẻ rụt rè của họ, Thẩm Tiêu nhớ đến biểu hiện của mấy người này vào ngày hôm qua, nên cũng xem như là chỗ đáng khen, cô nói với bà cụ Phạm: “Bà ở đây trông lửa đi, bây giờ lửa cháy lên rồi, cháu cũng nên đi kiếm chút đồ ăn với nước uống đây.”
“Được.” Biết Thẩm Tiêu thông cảm cho mình, bà cụ Phạm chỉ có thể âm thầm ghi lại ân tình này vào trong lòng.
Vừa nghe thấy tìm đồ ăn thì mấy người Lâm Thu Thanh liền lấy lại tinh thần, cẩn thận nói: “Chúng tôi có thể đi cùng với cô không?”
“Được, nhưng mà phải nói rõ trước, đồ của tôi là của tôi, đồ của các người là của các người, chúng ta không liên quan với nhau. Vấn đề về lửa thì hôm qua các người cũng góp sức rồi, tôi cung cấp miễn phí cho các người. Còn về những thứ khác, các người tự nghĩ cách đi.” Thẩm Tiêu nói.
“Được được được.”
Bởi vì rừng mưa nhiệt đới nguy hiểm, năm người cũng không dám đi quá xa bà cụ Phạm. Thẩm Tiêu đến bờ sông trước, cá tôm thì cô không muốn rồi, chủ yếu cô muốn xem thử bờ sông có ếch xanh gì không, nhưng sau khi lội qua lại không tìm thấy con ếch, chỉ có một vài con ốc sên trong đám cỏ bên cạnh họ.
Thẩm Tiêu biết ốc sên này, là loại ốc thường hay thấy, không có độc. Cô bỏ ốc sên vào trong cái phễu được làm bằng lá chuối, rồi lên bờ và tìm kiếm trong rừng cây trên dốc.
Nơi này vẫn không có trái cây gì có thể ăn được, nhưng vận may của họ cũng khá tốt, họ phát hiện ra một cây chuối có quả. Bởi vì là năm người cùng nhìn thấy, nên Thẩm Tiêu chia theo đầu người, lấy một phần ba cho cô với bà cụ Phạm.
Đồ ăn đã tìm thấy rồi, Thẩm Tiêu cũng không tham lam, về thẳng bên cạnh đóm lửa. Ăn no xong, cô vẫn còn chuyện quan trọng khác cần phải làm.
Bên đốm lửa, bà cụ Phạm cũng không nhàn rỗi, bà ấy nhặt hết cành cây khô xung quanh, dùng đá xây thành dãy quang đóm lửa. Thẩm Tiêu cảm thấy rằng nếu cho bà ấy thêm một ít thời gian, bà ấy có thể xây một cái lò.
Quả chuối vẫn còn xanh, Thẩm Tiêu thử một ít, mùi vị không được ngon lắm, cô dứt khoát lấy cây xiên vào và đặt lên ngọn lửa để nướng. Còn về ốc sên mà lúc nãy cô nhặt được, cô định bỏ đói chúng mấy ngày, đợi những chất bẩn trong bụng chúng được tiết ra hết rồi ăn sau.
Ngọn lửa đang bùng cháy lên kêu tí tách, nhưng những quả chuối trên ngọn lửa lại rất yên lặng. Đó là một bữa trưa không có mùi thơm, nhưng khi bỏ quả chuối được nướng nóng hổi vào miệng ăn, Thẩm Tiêu vẫn cảm thấy mình như được sống lại rồi.
Cuộc sống bận rộn hối hả, có những lúc chỉ cần một miếng cơm nóng cũng đủ chữa lành tất cả.
Lúc Thẩm Tiêu với bà cụ Phạm đang ăn chuối nướng nóng hổi thì nhóm bốn người ở bên kia lấy lửa từ chỗ Thẩm Tiêu qua và nhóm một đống lửa mới, lúc này họ cũng ăn được một miếng đồ ăn nóng hổi.
Con người sau khi dạ dày được lấp đầy thì sẽ không khỏi suy nghĩ đến những thứ khác.
Vượng Vượng vừa bóc vỏ chuối vừa hạ thấp giọng nói với đồng đội: “Cảm giác Thẩm Tiêu rất khó tiếp cận nhỉ, hình như cô ấy không thích chúng ta lắm, tại sao thế nhỉ?” Cô ta cảm thấy dáng vẻ của mấy người bọn họ cũng không tồi, tính tình cũng tốt, cũng không có làm chuyện gì khiến người ta ghét, không hiểu sao Thẩm Tiêu lại không thích bọn họ.
Tiểu Lâm ở đối diện cô ta đang vùi đầu bóc vỏ chuối và nói: “Không có ai lại đi thích bốn đứa con ghẻ nhỉ.”
Không ngờ Tiểu Lâm lại nói như thế, Vượng Vượng giả vờ tức giận nói: “Tiểu Lâm, sao cậu lại nói chúng ta như thế, nếu phải thì chỉ có cậu, bọn tớ không phải đâu nha.”
Tiểu Lâm nhún nhún vai, nói: “Ừm, là tớ.”
Câu trả lời này của cô ta khiến mọi người xung quanh đều trở nên yên lặng, Lâm Thu Thanh sợ họ gây mâu thuẫn, vội vàng đứng ra giải hòa: “Vượng Vượng nói đùa đấy, Tiểu Lâm, cô đừng để tâm. Chuối này cũng khá ngon đấy, mọi người ăn nhiều chút.”
Tiểu Lâm không quan tâm đến anh ta, Vượng Vượng cũng bĩu môi không nói gì. Lâm Thu Thanh ngượng ngùng cắn một miếng chuối, nhìn người anh em bên cạnh với ánh mắt bất lực.
Thẩm Tiêu không chú ý động tĩnh của nhóm bốn người bên cạnh, cô ăn xong chuối thì dặn dò bà cụ Phạm chú ý an toàn, còn cô thì cầm dao găm chuẩn bị tiếp tục khám phá rừng rậm xung quanh.
Cô dự định ở lại đây, nên nhất định phải kiểm tra xem thử ở đây có phải địa bàn của thú dữ gì không. Chẳng hạn như dấu chân, xác động vật và phân đều là những phương pháp phổ biến được động vật sử dụng để phân chia lãnh thổ của chúng. Nếu có những dấu vết này, cô chỉ có thể tiếp tục đổi chỗ.
Nhóm bốn người ở bên cạnh thấy Thẩm Tiêu chuẩn bị đi, họ cũng đứng dậy, chuẩn bị đi theo bất cứ lúc nào.
“Chúng ta có cần để một người lại trông lửa không?” Vượng Vượng hỏi. Có thể cô ta vẫn còn không vui vì chuyện lúc nãy, giọng điệu lúc này có hơi cứng ngắc.
“Không cần, tắt rồi thì đến lúc đó lại qua bên kia xin là được.” Lâm Thu Thanh vỗ vỗ vai bạn gái, tỏ ý bảo cô đừng không vui nữa: “Cô ấy đi rồi, chúng ta mau đi thôi. Nhưng mong lần này đi có thêm chút thu hoạch.”
Xem như anh ta cũng nhìn ra, con người Thẩm Tiêu mặc dù khó tiếp cận, nhưng cũng có nguyên tắc làm việc của riêng mình. Giống như việc nhóm lửa, còn cả việc hái chuối, cùng với việc cây me chua đất và ruột chuối thì về cơ bản là, nếu bạn có cống hiến thì có thể cùng hưởng thành quả lao động.
Nhìn theo cách này, ngược lại sẽ càng dễ chung sống hơn so với những người gần gũi với bạn mà không có lý do.
Thẩm Tiêu cũng không quan tâm đến việc họ đi theo cô.
Cô vừa đi vừa lấy cây gậy gỗ đánh vào thân cây với cây mây. Có những lúc một hoặc hai con “bất ngờ” sẽ rơi từ trên cây xuống, những “bất ngờ” này nhanh chóng nhảy ra sau khi sợ hãi, Thẩm Tiêu có đồ dựa vào nên không có gì sợ, ngược lại mấy người đằng sau thì la hét liên hồi.
May mắn thay, mặc dù trong rừng rậm nguy hiểm, nhưng cũng không phải không có thu hoạch khác – Lúc Thẩm Tiêu tuần tra được nửa eo núi thì phát hiện ra một cây hạt dẻ hoang dại.
Cây hạt dẻ này đã kết hạt, chỉ là vẫn chưa chín, hạt dẻ này so với hạt dẻ đã được thuần hóa thì quả nhỏ hơn nửa đầu, chỉ to bằng đầu ngón tay cái. Tuy nhiên, trong môi trường này, có được là họ đã may mắn lắm rồi. Hơn nữa hạt dẻ giàu tinh bột, rất có thể sẽ là lương thực chính của họ trong vài tháng tới.
Thẩm Tiêu đại khái ghi nhớ phương hướng, dọn sạch cỏ dại xung quanh cây dẻ rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Ở đó hình như có cỏ linh chi.” Đột nhiên Vượng Vượng chỉ một cây phía trước và nói, mọi người nhìn theo hướng mắt của cô ta, quả thật ở đó có một thứ giống như cỏ linh chi.
“Anh đi xem thử.” Lâm Thu Thanh nhanh chóng đạp lên cái cây khô và leo lên dốc để hái thứ giống cỏ linh chi xuống.
Thứ này nhìn bề ngoài quả thực là có hơi giống với cỏ linh chi trong nhận biết của họ, nhưng rốt cuộc có phải hay không thì họ vẫn phải đi hỏi thử.