Đọc truyện Full

Chương 117: C117: Chương 117

Editor: trucxinh0505

Trời càng thêm lạnh, làm Duy Nhất tỉnh sớm theo, nằm trong ổ chăn không nghĩ động, Tần Mục Ẩn bên cạnh đỡ đỡ, người sau chống thân mình, khóe miệng hơi hơi cong, “Đợi lát nữa kêu Tử Lan cột vài cái lục lạc trên giường gỗ cho con ngắm, lúc tỉnh cũng tìm được đồ chơi.”

Tần Mục Ẩn cân nhắc, nên nói cùng Toàn Phó một tiếng, ít ngày nữa đem địa long đốt lên, Lê Uyển sợ lạnh, Duy Nhất ngủ một mình, ban đêm đá chăn dễ dàng cảm lạnh, đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến thanh âm Tử Lan, “Hầu gia, Toàn An có việc gấp tìm.”

Tử Lan không biết Lê Uyển tỉnh, đứng ở ngoài mành, cố ý đè thấp thanh âm.

Tần Mục Ẩn xoay người xuống giường, mặc tốt quần áo, nhéo nhéo tã Duy Nhất, thay đổi một tấm tã mới cho nàng, đem Duy Nhất đặt tới bên cạnh Lê Uyển, nhẹ giọng nói, “Bên ngoài trời lạnh, sợ trời còn sẽ mưa, hai mẫu tử ngủ thêm chút nữa đi.”

Thời điểm đi nhà kề rửa mặt xong ra Lê Uyển đã đứng dậy, dáng người nàng khôi phục rất tốt, một thân váy dài gấm màu xanh lục, cổ tay áo thêu cánh hoa màu hồng nhạt, chỉ bạc may biên, khoác một kiện sa y màu xanh lục, cổ áo mơ hồ có thể thấy được trung y màu trắng, eo thon đai ngọc, thân hình yểu điệu, tựa như minh châu, tư dung tú lệ, nàng đang cong eo trêu đùa Duy Nhất trên giường, cái mông hướng lên trên, đường cong trong sáng, nhớ tới xúc cảm lòng bàn tay trong bóng đêm, đáy lòng Tần Mục Ẩn nảy lên một cổ khô nóng, dư quang nhìn đến ảnh người ngoài mành đong đưa, Tần Mục Ẩn kêu, “Tử Lan, truyền thiện vào nhà hầu hạ phu nhân rửa mặt…”

Ngay sau đó, mành được người vén lên, Tử Lan vào nhà, trước tắt ánh nến trong phòng, xoay người đi mở cửa sổ, Tần Mục Ẩn ngồi ở bên cửa sổ, nói chuyện cùng Duy Nhất.

Ngoài cửa, Toàn An chờ không kịp, qua một hồi lâu chưa thấy được bóng người, nhịn không được nhìn Toàn Tuyết bên cạnh bưng chậu nước vào nhà xin giúp đỡ, “Toàn Tuyết cô nương, ngươi vào nhà thúc giục thúc giục hầu gia, Hoàng Thượng có việc gấp triệu kiến, còn thỉnh hầu gia nhanh lên.” Hoàng Thượng triệu kiến, công công bên người tự mình tới hầu phủ, hầu gia không nhanh không chậm, Toàn An sợ trì hoãn chính sự.

Thời điểm Toàn Tuyết vào nhà, Tần Mục Ẩn đang ôm Duy Nhất đứng ở bên cửa sổ hứng gió, gió lạnh phơ phất, Tần Mục Ẩn đem Duy Nhất bao vây kín mít, thấy đôi mắt nàng nhìn bên ngoài một bộ dáng ngạc nhiên không thôi, ngẫu nhiên, gió thổi động ngọn cây, trên mặt Duy Nhất sẽ có ý cười rõ ràng.

“Hầu gia, Toàn An nói có chuyện gấp.” Toàn Tuyết tiến lên một bước, quy củ mà tiếp nhận hài tử.

Tần Mục Ẩn đi ra cửa, Toàn An nhẹ nhàng thở ra, lần trước, bộ dáng hắn vô cùng lo lắng chọc đến hầu gia chậm chạp lại, sau đó, hầu gia liền phân phó, chuyện đại sự đều không thể nóng nảy, hầu gia quan tâm lo lắng phu nhân hắn minh bạch, hôm nay, sự tình thật sự gấp.

Nghênh diện một trận gió lạnh, hắn nhăn nhăn mày, nói cùng nha hoàn thủ vệ, “Nhắc nhở phu nhân trời lạnh, không có việc gì cứ ở trong phòng đợi.” Ra cửa viện, Toàn An mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đem lời nói công công chuyển đạt, “Mộc đại nhân cứu tế truyền tin tức đến, tình huống không quá lạc quan, Hoàng Thượng tức giận, lục bộ thượng thư, Nội Các các lão đều đã vào cung.”

Tần Mục Ẩn nhàn nhạt liếc mắt Toàn An, không nói chuyện.

Chiêu Dương Điện, Nhân Sùng Đế đem sổ con Mộc Tử Ngôn trình lên ném xuống đất, giận tím mặt, “Có năng lực, trẫm thực không rõ, khi nào thuế má nặng như thế, ba năm khô hạn cũng không có người đem sổ con trình lên, Hàn các lão, tiên hoàng tại vị, ngươi nói qua nghe xem?”

Mặt Hàn các lão đổ mồ hôi lạnh, tiến lên một bước, “Thần vẫn chưa nghe nói.”

Huyện An Viễn ở đâu lão chưa từng nghe thấy, càng đừng nói chuyện bị khô hạn, trong lòng Hàn các lão sợ hãi, nhớ tới vài ngày trước đó triều đình không thích hợp, giống như hết thảy có cách nói.

Trải qua một chuyện Tĩnh Khang Vương làm phản, trên triều đình quan viên liên lụy cùng Tĩnh Khang Vương miễn chức đều miễn chức, lưu đày đều lưu đày, các bộ thiếu người, Nhân Sùng Đế từ các nơi đề bạt lên một đám, lại đem người Hàn Lâm Viện phái đến các nơi huyện lệnh nhậm tri phủ, tình hình hôm nay, sợ là người triều đình liên lụy không ít.

Thời điểm Tần Mục Ẩn đến, Chiêu Dương Điện yên tĩnh không tiếng động, sổ con Mộc Tử Ngôn trình lên lẳng lặng nằm trên mặt đất, Tần Mục Ẩn khom người thi lễ, Nhân Sùng Đế không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, “Chính sự quan trọng, công công, đem sổ con đưa cho Tần Hầu gia.”

Đọc qua nhanh như gió xong, ánh mắt Tần Mục Ẩn đảo qua mọi người Chiêu Dương Điện, ba năm khô hạn, dân chúng lầm than, Mộc Tử Ngôn trên đường đi cứu tế bị nạn dân bắt cóc, quyết định đem lương thực cứu tế áp giải hết đến khu khô hạn, tuy không hợp tình lý, nhưng làm người chọn không ra lỗi.

Khu ba năm tai so với khu tai thủy năm nay, rõ ràng người trước càng làm người kinh hãi.

“Tần ái khanh, ngươi thấy thế nào?” Trong sổ con Mộc Tử Ngôn không có nói rõ, Nhân Sùng Đế nhìn ra được, chuyển đi khu khô hạn chỉ sợ là bị nạn dân địa phương bắt cóc, bắt cóc quan viên, cướp đoạt lương thực tính xuống chính là tử tội, Mộc Tử Ngôn cố ý thiên vị bọn họ.

“Hoàng Thượng, lương thực khu lũ lụt không thể thiếu, thời tiết chuyển lạnh, lũ bất ngờ đến cần đem phòng ốc dựng tốt, làm tốt phòng lạnh vào đông, mà khu hạn…” Ba năm triều đình chẳng quan tâm sợ là khiến cho dân chúng phẫn nộ, Tần Mục Ẩn đối với địa hình Huyện An Viễn, chỗ Huyện An Viễn ở phía tây, bốn phía dãy núi vờn quanh, người bên trong rất ít giao tiếp cùng bên ngoài, nhìn chung toàn bộ triều đình, người nguyên quán Huyện An Viễn chỉ sợ không có, không lo xử lý chuyện này, chỉ sợ bá tánh phía tây sẽ làm phản.

Lấy bạo chế bạo không giải quyết được chuyện mấu chốt, Tần Mục Ẩn tinh tế cân nhắc, Nhân Sùng Đế vừa đăng cơ giảm bớt thuế má lao dịch, tình hình Huyện An Viễn như vậy, mà tuần phủ, đến huyện lệnh chỉ sợ đều gạt phía trên, huống hồ, Hoàng Thượng tồn tâm tư chỉnh đốn cải cách siêu cứng, chuyện này xử lý tốt, thật ra một cái cơ hội.

Sự tình quan trọng, Tần Mục Ẩn ngưng mi nói, “Còn phải bàn bạc kỹ hơn!”

Nhân Sùng Đế lạnh mặt, chất vấn Hộ Bộ thượng thư, “Hồ sơ quan viên các nơi xưa nay Hộ Bộ đều ký lục trong danh sách, đem huyện lệnh tuần phủ Huyện An Viễn, là ai tìm ra, nếu còn làm quan ở triều đều bắt giữ cùng thẩm hỏi sau, mà ngươi…”

Hộ Bộ thượng thư nơm nớp lo sợ quỳ xuống, hắn nhậm Hộ Bộ thượng thư không lâu, mỗi năm Hộ Bộ đều sẽ thống kê dân cư bá tánh các nơi, xảy ra cái lỗ hổng này hắn không thể thoái thác tội của mình, “Vi thần biết sai.”

“Hiện đem hồ sơ quan viên Huyện An Viễn tìm tới, chức trách của ngươi, trẫm sẽ nhớ rõ truy cứu.”

Lúc sau, ánh mắt Nhân Sùng Đế từ từ chuyển tới trên người Lại Bộ thượng thư Tần nguyên, Lại Bộ chưởng quản quan viên khảo hạch các nơi, tuần phủ Huyện An Viễn làm ra đường rẽ, Lại Bộ không hề phát hiện, Tần nguyên tiến lên một bước, “Tuần phủ Huyện An Viễn nhiều năm qua chưa bao giờ rời khỏi Huyện An Viễn…”

Tần nguyên lật xem các nơi quan viên đánh giá, An Viễn Huyện tuần phủ là An Viễn Huyện người, có trách từng có, hảo chút năm không có lên chức, Lại Bộ đem sự tình đúng sự thật báo cấp Ngự Sử Đài truyền cho Nội Các, Nội Các đối An Viễn Huyện quan viên điều động bất biến, Tần nguyên lãnh chỉ hành sự, cũng chưa cảm thấy không ổn.

Hộ Bộ thượng thư trở về thực mau, sau khi nhìn hồ sơ tuần phủ tri huyện huyện Huyện lệnh An Viễn, khuôn mặt càng đen, đại thần trên Chiêu Dương Điện không dám bước ra, thời điểm Hộ Bộ thượng thư đi trở về trộm liếc mắt, tên bên trên có chút xa lạ, không phải người kinh thành.

Hồ sơ trong tay Nhân Sùng Đế nắm trở nên trắng, thật lâu sau, mới ra tiếng, “Tần ái khanh lưu lại, những người khác đều đi ra ngoài, ngày mai lâm triều, nghĩ hai vị đại thần cứu tế ra.” Hiện tại sợ là Mộc Tử Ngôn tự thân khó bảo toàn, Huyện An Viễn, so Lĩnh Nam còn hẻo lánh hơn, bần cùng giàu có hoàn toàn không biết gì cả, nếu không phải xảy ra chuyện này, Nhân Sùng Đế còn không rõ ràng lắm nơi này tồn tại tai hoạ ngầm lớn như vậy.

Tần Mục Ẩn nhấp môi không nói, biểu tình Hoàng Thượng rõ ràng là nhận thức tuần phủ hoặc là huyện lệnh Huyện An Viễn, chuyện này, chỉ sợ trong đó còn có chút không người biết chi tiết.

Chỉ còn lại Tần Mục Ẩn, Nhân Sùng Đế đem hồ sơ trong tay đưa cho Tần Mục Ẩn, thanh âm hơi hiện vô lực, “Ngươi nhìn xem đi, cảm nhận được có quen thuộc không?”

Tần Mục Ẩn nhìn đến tên tuần phủ bên cạnh, trên mặt không chút gợn sóng, tên này người ở trong kinh quen thuộc ít, sợ là Nhân Sùng Đế rõ ràng, nhà chồng tiểu nữ nhi Ngô gia không phải là cái họ này sao?

“Trẫm còn tưởng nhìn lầm rồi, năm đó mẫu phi không ngừng nhắc tới tiểu dì một lần, nói nàng dung mạo tài trí không thua Hoàng Hậu nương nương, lưu tại kinh thành nói có thể trợ giúp nhà chồng bình bộ thanh vân, tiểu dì gả ra ngoài kinh không có tin tức, trẫm khi còn nhỏ cũng không hỏi đến chuyện Ngô gia thế nào, hiện tại mới biết được, nàng đúng như trong miệng mẫu phi nói, thông tuệ hơn người.” Mặt Nhân Sùng Đế âm trầm, an gia ở Huyện An Viễn căn cơ sâu đến có thể giấu trời qua biển ở kinh thành, chỉ sợ sớm đã có tâm tư làm vương.

Nghĩ đến cũng đúng, một khi tình hình tai nạn khô hạn truyền ra, triều đình tất sẽ phái người đến cứu tế, tâm tư an gia một khi bại lộ, phỏng chừng tiên hoàng sẽ nghĩ đến quan hệ hắn cùng Cẩm phi, tất sẽ triệu tướng quân soái binh trấn áp, Huyện An Viễn làm sao là đối thủ triều đình.

“Mục Ẩn, ngươi nói thế nào?”

Tần Mục Ẩn lo lắng tánh mạng Mộc Tử Ngôn, an gia rắp tâm hại người, Mộc Tử Ngôn một khi đi Huyện An Viễn, bất quá cường long áp địa đầu xà, đến nỗi làm như thế nào, còn muốn hỏi thăm tình huống an gia rõ ràng lại nói, “Hoàng Thượng, ngài đi Vân Cẩm cung hỏi Cẩm thái phi một chút đối với hiểu biết chuyện an gia nhiều ít, Ngô gia có biết hay không còn phải hỏi lại.”

Nếu Ngô gia cũng liên lụy trong đó, chuyện này nói không chừng chính là dự mưu nhiều năm, sợ là an gia sớm có tâm tư tạo phản, phía trước cùng Thích đại tướng quân.

“Ngươi theo trẫm cùng đi.” Mày Nhân Sùng Đế cau gắt gao, trong lòng hắn đã có định luận, khi còn nhỏ, trong miệng mẫu phi tán dương đối với tiểu dì không phải giả.

Cẩm thái phi chính là mưu hoa làm thế nào đem Tần Mục Ẩn cột vào một cái thuyền cùng Tĩnh Khang Vương, chụp mũ Tần Mục Ẩn mưu nghịch, Hoàng Thượng bao che Bắc Duyên Hầu phủ, trong lòng hai người có ngăn cách, gần vua như gần cọp, Hoàng Thượng đăng cơ thời gian ngắn còn có thể tín nhiệm Tần gia, ngày lâu rồi, trong lòng hoài nghi dần dần nảy sinh, đó là cơ hội tốt nhất châm ngòi Hoàng Thượng cùng Bắc Duyên Hầu phủ, đến lúc đó, bà chỉ cần một câu hoặc là một chuyện nhỏ là có thể hại Tần Mục Ẩn không chết được tử tế, không có Bắc Duyên Hầu phủ, Hoàng Hậu không có người duy trì, Thái Hậu lại buông tay mặc kệ mọi chuyện, chưởng quản hậu cung là của bà.

Kế hoạch từng bước một thực chu đáo, cung nữ bẩm báo nói Hoàng Thượng cùng Tần Hầu gia tới, Cẩm thái phi sửa sửa quần áo, khóe miệng giơ lên nụ cười nhẹ, “Mau đi cửa chờ.”

Hôm nay Cẩm thái phi khác trước trong lời nói đều chứa tàng đao, mỗi câu nói đều hỏi rõ hòa khí, Tần Mục Ẩn nhướng mày, thái độ trước sau như một khách khí xa cách.

“Hoàng Thượng cùng Mục Ẩn tới có chuyện gì sao?” Sắp buổi trưa, Cẩm thái phi phân phó cung nữ đi ngự thiện nói một tiếng, ngồi ở trước bàn vuông, cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm một ngụm, “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Tâm tư Hàn quý phi nàng rõ ràng, Hàn Mông là lén tàn bạo, trong lòng Cẩm thái phi cân nhắc chẳng lẽ Hàn Mông tìm hai vị phu nhân Bắc Duyên Hầu phủ phiền toái?

“Không có việc gì, sau đăng cơ vẫn luôn bận rộn, khó được nhàn rỗi nhớ tới mẫu phi tự làm bánh hoa quế, ngày mùa thu mau qua, lại chưa ăn đã tới mùa đông rồi cũng không mới mẻ như hiện tại.” Nhân Sùng Đế nửa thật nửa giả, chọc đến Cẩm thái phi vui mừng mà cười.

“Cái này có khó gì, hai ngày trước mới gọi người đi hái được chút hoa quế cất chờ Hoàng Thượng rảnh rỗi lại đây…”

“Đã có, liền làm cung nữ làm đi, trẫm cùng mẫu phi trò chuyện cũng tốt.” Mặt Nhân Sùng Đế lộ vẻ chân thành, Cẩm thái phi mừng rỡ vui vẻ, tận lực đem ánh mắt phóng nhu hòa, “Tháng Hàn quý phi dần dần lớn, vẫn luôn có câu ở trong cung sợ đối với hài tử trong bụng không tốt, hơn nữa, người hầu hạ bên người thay đổi toàn bộ, ta lo lắng cung nữ hầu hạ không tốt, đang muốn nói chút cùng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sinh qua hài tử có kinh nghiệm, không bằng kêu Hàn quý phi dọn đến tẩm cung Hoàng Hậu, thứ nhất có thể chiếu ứng lẫn nhau, thứ hai, trước có chuyện làm không đúng cũng có thể kêu Hoàng Hậu chỉ giáo.”

Nhân Sùng Đế khó xử nói, “Mẫu phi, từ trước đến nay không có quy củ như vậy, quý phi ở trong cung Hoàng Hậu, nói ra còn tưởng hậu cung không có người hầu hạ, huống hồ, qua năm, Hoàng Hậu liền phải quản lý chuyện tuyển tú, sao có thể phân tinh lực ra phản ứng Hàn quý phi, chuyện này chỉ sợ không ổn.”

Một phen lời nói Nhân Sùng Đế không phải thiên vị Hoàng Hậu, giải quyết một Hàn quý phi, Hoàng Hậu còn vội chăm sóc Triết Tu, nếu Hàn quý phi chui chỗ trống động thủ đối với Triết Tu, hậu quả không dám tưởng tượng.

Trên mặt Cẩm thái phi vui vẻ, “Nếu sang năm tuyển tú Hoàng Hậu lo liệu nhiều việc không xuể, đem Triết Tu đưa đến bên này đi, ta hỗ trợ chiếu cố một chút…” Lo lắng Nhân Sùng Đế không đáp ứng, Cẩm thái phi chuyển hướng Tần Mục Ẩn, “Chuyện lớn nhỏ Hầu phủ là tức phụ ngươi quản sao?”

Tần Mục Ẩn bất động thanh sắc, mục đích Cẩm thái phi hơi chút tưởng tượng liền minh bạch, “Sự tình trong phủ đều Lê thị quản, ngày thường không có chuyện lớn gì, nàng vội chuyện trong phủ và chiếu cố hài tử, huống chi, còn có bà vú cùng nha hoàn mà.”

Sắc mặt Cẩm thái phi không quá đẹp, lại ẩn nhẫn không phát, đối phó Tần Mục Ẩn, nếu không thể nhất chiêu mất mạng, hậu hoạn vô cùng, hiện tại còn không phải thời điểm xé rách da mặt cùng hắn.

“Đúng rồi mẫu phi, gần đây sao không thấy người cữu gia tới thăm ngài?” Nhân Sùng Đế cố ý đem đề tài dẫn đến trên Ngô gia, “Lại nói, từ nhỏ trẫm cùng vài vị cữu cữu không quá thân cận, bất quá, ba vị mợ đối với trẫm đều không tồi, mẫu phi, có chút năm không có tin tức tiểu dì, không bằng trẫm hạ chỉ, đem dượng điều vào kinh, về sau, ngài cũng có thể thường xuyên thấy nàng.”

Cẩm thái phi không ngờ đáy lòng Nhân Sùng Đế có cái quyết định này, vui mừng nói, “Ngươi có cái tâm tư này là tốt, cũng chút thời gian ta không có tin tức tiểu dì ngươi, mấy năm trước, tiểu dì ngươi từng nhờ người mang tin trở về, nói là bắt đầu trù bị một ít việc, làm tốt lắm, về sau cả nhà đều có thể đi theo hưởng phúc, từ nhỏ tiểu dì ngươi là người có chủ ý, cũng không biết hiện tại nàng thế nào rồi.”

Thấy sắc mặt Nhân Sùng Đế không tốt lắm, Cẩm thái phi nghi hoặc, “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, trẫm cân nhắc, thật đúng là muốn hạ chỉ đem dượng điều vào kinh mới tốt.” Ý tứ trong lòng Ngô thị đó là muốn vương vị, tùy thời hiếp bức tiên hoàng đem Cẩm thái phi đỡ lên chức Hoàng Hậu, cùng Tần Mục Ẩn liếc nhau, ánh mắt Tần Mục Ẩn thâm như hồ nước, Nhân Sùng Đế tìm tòi nghiên cứu cái gì đều không được, lại hỏi chút vấn đề không quan hệ, càng về sau, sắc mặt Nhân Sùng Đế càng đen, Cẩm thái phi ẩn ẩn cảm thấy có việc phát sinh, trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra được.

Ở Vân Cẩm cung dùng xong cơm trưa, Nhân Sùng Đế cùng Tần Mục Ẩn nói đi Chiêu Dương Điện, tâm tư trầm trọng, Ngô gia không có tham dự trong đó cũng sớm cảm kích, nam tử tài hoa không thua người, tâm kế được Cẩm thái phi khen ngợi, đây là một người như thế nào?

“Huyện An Viễn trước đó đều lừa gạt, Mục Ẩn, ngươi giúp trẫm tra Ngô gia chút.”

Tần Mục Ẩn khom người lui ra, thời điểm đi ra ngoài bước chân trầm trọng, Nhân Sùng Đế không có nói rõ ý tứ trong đó, cũng là nghĩ hắn đi Huyện An Viễn một chuyến, nhìn chung toàn bộ triều đình, chức quan hắn còn không có định ra, trộm đi Huyện An Viễn sẽ không chọc người hoài nghi, nhưng… Nhớ tới hai mẹ con trong nhà, Tần Mục Ẩn không nghĩ rời kinh, để các nàng lo lắng hãi hùng.

Trên đường, hắn làm Toàn An mang Toàn Hỉ cùng Toàn Khang đi thôn trang, tạm thời hắn không thể rời kinh, Toàn Hỉ cùng Toàn Khang mang theo người có thể đi điều tra một phen, Toàn Hỉ biết rõ ràng từ đầu đến cuối, cùng Toàn Khang quen biết cười, “Các ngươi dọc theo đường đi chú ý, giữ được tánh mạng của mình quan trọng, không cần rút dây động rừng, có cơ hội nói, vẽ lại một tấm bản đồ địa hình Huyện An Viễn…”

Nói xong Tần Mục Ẩn mới xoay người hồi hầu phủ, trên đường, mưa nhỏ lại phiêu nổi lên, giống như chỉ bạc cổ tay áo Lê Uyển, từng đường trên không trung dệt thành một cái võng.

Đáy lòng Lê Uyển ẩn ẩn cảm giác đã xảy ra chuyện, thần sắc Tần Mục Ẩn như thường nàng nhìn không ra cái gì, nhưng thời điểm hắn thất thần nhiều, không giống bộ dáng hắn thường lui tới, tắm cho Duy Nhất rồi, một nhà ba người ngồi ở trên giường, Lê Uyển ở phía sau, quơ quơ trước mắt hắn, “Hầu gia, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không có gì, trước luôn muốn Duy Nhất mở mắt nhiều, hiện tại lại nghĩ con mau nhắm hai mắt đi ngủ.” Tần Mục Ẩn nhấp môi cười nói.

Lê Uyển chơi tay Duy Nhất, cảm giác lực đạo con càng thêm lớn, mỗi ngày Lê Uyển đều cảm thấy kinh hỉ, “Lúc này mới tốt, hầu gia, Hoàng Thượng triệu ngài vào cung có phải đã xảy ra chuyện hay không? Mộc đại nhân vẫn không có tin tức sao?” Càng tới gần yến Duy Nhất trăm ngày, đáy lòng Lê Uyển liền càng trầm trọng, ẩn ẩn có sợ hãi, cũng không biết có phải bị lễ tắm ba ngày lăn lộn mà sợ hãi hay không.

Đau lòng nàng mẫn cảm như thế, Tần Mục Ẩn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán nàng, “Mộc Tử Ngôn đã có tin tức, bất quá gặp chút chuyện, ta nói với nàng cũng được, bất quá, nàng không thể suy nghĩ miên man.”

Lê Uyển gật đầu, sau khi nghe xong, Lê Uyển trừng lớn mắt, nàng chưa bao giờ nghe được cái tên Ngô Giáp Nghi này, đời trước cũng chưa bao giờ nghe qua. “Hoàng Thượng hoài nghi an gia là vì vương, nhưng nói không thông, hầu gia ngài nghĩ, Huyện An Viễn phát sinh khô hạn, so với tuần phủ bọn họ, rõ ràng triều đình muốn giàu có, đối với đại thần mang theo lương thực quần áo tiến đến cứu tế, bọn họ lấy bạc thu mua đại thần cứu tế không phải tốt hơn sao? Thu mua không thành cũng có biện pháp khác, vì sao phải gạt?”

Đây cũng là chỗ Tần Mục Ẩn nghĩ không ra, Hoàng Thượng phái đại thần đi cứu tế đều là hạng người cương trực công chính, ba năm trước đây nháo ra việc khô hạn, dựa vào tính tình Nhân Hòa Đế sợ sẽ phái hắn đi trước, an tuần phủ kiêng kị hắn không thành, chính là, nói cũng không thông, hắn không có giao tế qua cùng an gia.

“Hoàng Thượng nhất định sẽ phái ngài đi cứu tế.” Lê Uyển không chút do dự mà nói ra ý tưởng đáy lòng.

Khóe miệng Tần Mục Ẩn hơi hơi cong lên, mang thai ngốc ba năm, thai thời điểm Lê Uyển mang đầu óc phản ứng chậm chút, sinh hài tử xong, thân mình khôi phục, mang theo đầu óc cũng khôi phục lại. “Chuyện này, ta đi sợ là vô dụng, ngoài ta còn có một người càng thích hợp hơn.”

Ba năm khô hạn triều đình chẳng quan tâm, chuyện trấn an bá tánh, chỉ có người hoàng gia ra mặt mới có thể bình định lửa giận bá tánh, lấy được tín nhiệm bọn họ, hắn lo lắng Hoàng Thượng làm hắn đi theo, hắn phải lại lần nữa rời khỏi kinh thành.

Lê Uyển không minh bạch ý tứ hắn, Tần Mục Ẩn đã bế Duy Nhất lên, “Sắc trời không còn sớm, ngủ đi, Hoàng Thượng mệnh ta tra Ngô gia, còn muốn nàng ra mặt mới được.”

Người chưởng gia Ngô gia là Ngô Huyền Nghị đại phòng Ngô gia, Ngô gia ở kinh thành đức cao vọng trọng, trải qua một chuyện Thừa Vương Tĩnh Khang Vương, thanh danh Ngô gia ở kinh thành càng sâu, có rất nhiều phụ tá đầu nhập vào Ngô gia, nói lên Ngô gia, có tiếng thanh cao.

Đột nhiên, Lê Uyển cảm giác đuốc ảnh đong đưa, ánh mắt theo giá cắm nến chuyển qua bên ngoài bình phong, Tần Mục Ẩn đem quần áo che lại chỗ giường gỗ, Lê Uyển phản ứng lại dụng ý Tần Mục Ẩn, sắc mặt đỏ bừng.

Nàng căng thân mình ra, Tần Mục Ẩn lưu luyến mà trầm hạ thân, tay hướng lên trên đẩy quần áo nàng ra, bên trong như ẩn như hiện, một cái khe rãnh hiện ra, duỗi tay tận tình nắm lấy, đầu dần dần ghé sát, lần lượt trầm thân đi vào hoàn toàn, cùng với thâm âm nàng rên… Ngâm…

Lê Uyển cắn chặt hàm răng, vẫn không thắng nổi lực đạo khi nhẹ khi nặng của hắn, muỗi ngâm ra tiếng…

Hắn kêu rên một tiếng, toàn thân Lê Uyển nổi lên thành hình cung mất tự nhiên, quanh thân co rút.

Dư vị còn chưa tan, đôi tay Tần Mục Ẩn lại lần nữa chế trụ vòng eo nàng, nâng hai chân nàng lên đáp ở đầu vai hắn, hai mắt Lê Uyển nhắm, khóe mắt lập loè trong suốt, chưa kịp ra tiếng, hắn lại lần nữa rơi xuống, môi Lê Uyển run run hai cái, lại không chịu nổi mưa gió mạnh mẽ, anh anh khóc ra.

“Hư! Đừng khóc!” Từng tiếng khàn khàn an ủi, Lê Uyển vô lực vỗ bờ vai của hắn, dày vò qua đi, Lê Uyển nằm ở trong lòng ngực hắn, trong miệng cắn hồng trước ngực hắn.

Trả thù quá mức như vậy, Tần Mục Ẩn giật giật thân mình, chế trụ cái gáy nàng, thoả mãn rồi nặng nề buồn ngủ, hắn nhẹ nhàng chà lau khóe mắt nàng, “Đừng khóc, lần sau nhẹ chút, ta thề.” Chờ tới chính là nàng tăng thêm lực đạo, thân mình Tần Mục Ẩn run lên, lại đi xuống, chỉ sợ nàng lại muốn khóc, cực lực áp xuống lửa châm trong lòng, vỗ phía sau lưng nàng, nhẹ giọng dụ dỗ.

Bàng Chỉ Doanh thu được thiệp Lê Uyển có chút mạc danh, bao nhiêu người vội vàng nịnh bợ Bắc Duyên Hầu phủ, nghe nói Bắc Duyên Hầu phủ vẫn luôn trạng thái không phản ứng, sao vô duyên vô cớ hạ thiệp cho nàng, không khỏi nhớ tới Cẩm thái phi kêu chuyện Bàng gia làm, Bàng Chỉ Doanh chột dạ, tìm không thấy lý do thích hợp, đành phải kêu Diệp thị cùng đi.

Trên thiệp Lê Uyển nói có việc thỉnh giáo Bàng Chỉ Doanh, thời điểm Diệp thị cùng Bàng Chỉ Doanh đến Bắc Duyên Hầu phủ, Lê Uyển đã phân phó người đem sân thu thập sạch sẽ, nghe Tử Lan nói Bàng Chỉ Doanh cùng Diệp thị đi Tĩnh An Viện, Lê Uyển bật cười, Bàng Chỉ Doanh không ngốc, biết kéo người giúp đỡ, suy nghĩ một lát, tiến đến trước mặt Tử Lan dặn dò hai câu.

Thời điểm Lê Uyển cầm theo rổ đến Tĩnh An Viện, vừa vặn Bàng Chỉ Doanh cùng Diệp thị ra tới, Lê Uyển dương cười, tiến lên, “Nghe nói Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân tới, còn may đuổi kịp, chính là gặp qua lão phu nhân rồi?”

Diệp thị nhăn nhăn mày, nàng cùng Lê Uyển cũng không cái giao tình gì, ghé mắt, hơi hơi đánh giá Bàng Chỉ Doanh, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, tay co quắp bất an mà giảo khăn tay, hoài nghi trong lòng càng sâu, ra tiếng nói, “Nhìn qua lão phu nhân không khác trước kia, là người Hữu Phúc khí.”

Nói, tầm mắt dừng ở trong rổ dùng bố che, hài tử ăn mặc sạch sẽ, mập mạp trắng hồng, hài tử Diệp thị đã lớn, thấy Duy Nhất, vui mừng không thôi, “Hài tử lớn lên không khí thật vui mừng…”

Ai mà không thích hài tử mình bị người làm xấu? Mặt Lê Uyển giãn ra cười nói, “Cảm ơn Nhị phu nhân khen ngợi, hôm nay mời các người tới là có việc dò hỏi, chúng ta đi Họa Nhàn Viện nói đi.” Lê Uyển đem rổ đưa cho Tử Lan, trước đi trong phòng chào hỏi cùng lão phu nhân.

Diệp thị lạnh mặt, tiến đến bên tai Bàng Chỉ Doanh, “Tam đệ muội, có phải ngươi làm chuyện gì đắc tội Tần phu nhân hay không?” Tuổi Bàng Chỉ Doanh so tam lão gia Ngô gia nhỏ hơn rất nhiều, gả vào phủ không nháo ra chuyện gì lớn, bất quá, Diệp thị khinh thường Bàng Chỉ Doanh đó là mọi nhà Bàng không phong phú, Bàng Chỉ Doanh quá mức tham tài.

Sắc mặt Bàng Chỉ Doanh chợt biến, ấp a ấp úng nói, “Không, không có việc gì, nhị tẩu, sợ là ngài hiểu lầm.”

Đáy lòng Diệp thị hừ lạnh một tiếng, có phải hiểu lầm hay không đợi lát nữa liền rõ ràng, tam đệ đối với tức phụ của hắn khá tốt, huống hồ lại ở hầu phủ, Diệp thị không tiện hỏi cái gì, phút chốc Lê Uyển liền ra tới, lãnh người đi hướng Họa Nhàn Viện.

Lần đầu tiên Bàng Chỉ Doanh nghiêm túc dạo hầu phủ, thời điểm tắm ba ngày đi theo phía sau Diệp thị không dám đi loạn nơi nơi, dọc theo đường đi, nhìn xung quanh nơi nơi, cùng đình viện Ngô phủ khác nhau, hầu gia càng rộng lớn đại khí, Ngô phủ quá mức tử khí trầm trầm, trên đường, Duy Nhất tỉnh, thời điểm rổ xóc nảy, Duy Nhất phát ra thanh âm ân ân a a, Lê Uyển thò người ra, cười cười, “Tỉnh rồi à? Sắp về tới rồi.”

Diệp thị nghe thanh âm Lê Uyển mang theo ôn nhu người làm mẹ, cười nói, “Hài tử mỗi ngày cao lên, trước kia không cảm thấy thời gian qua mau, có hài tử, một năm một năm mới cảm giác bản thân già rồi.”

“Nhị phu nhân đều không có một chút nào già, không thể nói giỡn loạn được.” Lê Uyển đem Duy Nhất ôm ra, vừa đến trong lòng ngực Lê Uyển, Duy Nhất rõ ràng cao hứng, tay để trước ngực quần áo Lê Uyển, Bàng Chỉ Doanh không hoài qua hài tử không rõ, Diệp thị lại minh bạch, mắt nhìn tả hữu, “Ngươi tự cho hài tử ăn sữa sao?”

Lê Uyển lắc đầu, “Có bà vú, bất quá hài tử tiểu, ngày thường ta không có việc gì, nhiều là ta chính mình mang, làm sao vậy?”

Diệp thị xấu hổ cười cười, chủ mẫu Đại Hộ Nhân gia làm sao tự mình mang hài tử, giáo dưỡng Lê phủ so với Đại Hộ Nhân gia trong kinh quả thật là kém chút, ngoài miệng lại khen Lê Uyển, “Tự mình mang hài tử cũng tốt, về sau hài tử cũng cùng ngươi thân một ít, ta khi đó nghĩ không nhiều, bà vú mang hài tử bản thân nhẹ nhàng chút…”

Lê Uyển cười mà không nói, tới Họa Nhàn Viện rồi, Lê Uyển trước đi trong phòng cho bú, Diệp thị cùng Bàng Chỉ Doanh ngượng ngùng theo vào bên trong, thấy trong phòng bài trí mọi thứ tinh xảo, Bàng Chỉ Doanh nhịn không được cảm khái, “Bắc Duyên Hầu phủ không hổ là được Hoàng Thượng coi trọng, nhị tẩu, ngươi mau nhìn xem, những thứ này đều là cống phẩm trong cung đi?”

Diệp thị vào phòng liền thấy được, trong đó một ít tỉ lệ so trong cung còn tốt hơn, lôi kéo Bàng Chỉ Doanh, muốn hỏi một chút Lê Uyển mời các nàng tới hầu phủ là vì chuyện gì, Bàng Chỉ Doanh như cũ đều không nói cái gì, Lê Uyển ra tới, Diệp thị đang tức giận cùng Bàng Chỉ Doanh.

Lê Uyển tìm ra hai kiện quần áo, là Duy Nhất mặc qua, đưa cho Diệp thị cùng Bàng Chỉ Doanh, “Trước đó vài ngày tiến cung, nghe Cẩm thái phi nương nương khen Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân ở phương diện kim chỉ rất có thiên phú, vừa lúc, hai kiện quần áo này là thời điểm Duy Nhất trăng tròn mặc qua, bởi vì đi trong chùa khai quang qua, ta luyến tiếc ném, nghĩ mời các ngài nhìn một cái, chính là có thể đem nó hơi chút sửa lớn chút, không lâu bữa tiệc trăm ngày mặc, được không?” Những lời này là Lê Uyển bịa chuyện, Cẩm thái phi hận không thể nàng chết, sao sẽ nói lên những lời này, Bàng Chỉ Doanh rõ ràng không tin, Diệp thị không rõ nội tình, lấy quần áo qua, nhìn kỹ nhìn đường kim chỉ khâu, “Ai làm vậy, kim chỉ làm thực tốt, trong kinh rất khó tìm ra loại thêu sống này.”

“Lão phu nhân làm, mỗi năm người đều phải đi Vân Ẩn Tự ở một tháng, cái quần áo này là người làm, thế nào, có thể sửa được không?”

Khó trách, Diệp thị tỉ mỉ kiểm tra một phen, lắc lắc đầu, “Kim chỉ thật chặt, nếu hủy kim chỉ đi, toàn bộ đồ án thêu trên quần áo đều phá hủy, nên là lão phu nhân rõ ràng đạo lý này.” Diệp thị cầm quần áo, đồ án bên trong quần áo còn thêu mặt đồ vật khác, ẩn ẩn vừa thấy, như là kinh Phật linh tinh, nghĩ thầm, bên ngoài nói mệnh Lê Uyển tốt cũng không nói sai, sinh một nữ nhi, tất cả mọi người xem như bảo bối, hầu gia không nạp thiếp không nói, lão phu nhân đối với nàng không lời gì để nói, thời điểm Diệp thị thời trẻ cũng ăn qua buồn mệt bà bà, bất quá, hai vị lão phu nhân bên trên chết sớm, hiện tại, nàng cũng sắp làm bà bà, tự nhận là, làm được như lão phu nhân, thật đúng là làm không được.

Trong lòng Bàng Chỉ Doanh vẫn luôn cân nhắc mục đích Lê Uyển, lời trong lời ngoài của Cẩm thái phi đều nghĩ huỷ hoại thanh danh Bắc Duyên Hầu phủ, quan hệ cùng Lê Uyển không tốt như Lê Uyển nói, nàng lại không dám nói, vừa lúc, lúc này, Tử Lan vào nhà, đem chén trà của ba người đổi trà nóng, thuận tiện nhìn Diệp thị nói, “Lão phu nhân nói có chút thời điểm không gặp ngài, nhớ tới một chuyện còn không có nói cùng ngài, nếu có thể, ngài đi Tĩnh An Viện một chuyến.”

Giao tình Diệp thị cùng lão phu nhân không sâu, nàng còn không có đáp lời, phản ứng Bàng Chỉ Doanh cực lớn, lập tức đứng lên từ trên ghế, “Nhị tẩu, ta cùng ngươi cùng đi thôi, mà chuyện của Tần phu nhân, chuyện này nhị tẩu đều nói không thể, ta cũng thương mà không giúp gì được, không có chuyện gì ta cùng nhị tẩu đi về trước.”

Ánh mắt Diệp thị trở nên quái dị lên, quả thực Bàng Chỉ Doanh có việc gạt nàng, nghĩ nghĩ, Diệp thị không để ý tới Bàng Chỉ Doanh, “Ngươi ở đây bồi Tần phu nhân trò chuyện, ta đi một chút sẽ về, Tần phu nhân, tam đệ muội tuy là trưởng bối ngươi, luận tuổi, các ngươi không kém bao nhiêu, còn nhờ…”

“Nhị phu nhân nói cái gì, người tới là khách, Tam phu nhân rất ít tới hầu phủ, lòng ta cao hứng, lão phu nhân nói chuyện cùng ngài chỉ sợ quan hệ chuyện vui.” Mấy cái hài tử phía dưới Diệp thị tới tuổi làm mai rồi, vừa rồi nàng nói chuyện đó cùng lão phu nhân, nhờ lão phu nhân hỗ trợ tách Diệp thị ra.

Nghe vậy, đương nhiên Diệp thị cao hứng, người lão phu nhân giới thiệu khẳng định đều là tốt, thời điểm đi còn nghê Bàng Chỉ Doanh ngầm có ý cảnh cáo.

Người đi rồi, Bàng Chỉ Doanh bất an mà ngồi xuống, như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, ấp úng hỏi, “Không biết Tần phu nhân mời ta tới có chuyện gì?”

Lê Uyển cũng không che giấu mặt mũi, đi thẳng vào vấn đề nói, “Vài ngày trước đó trong kinh truyền ra một ít lời nói, hầu gia dò hỏi tới cùng tra được trên đầu Bàng gia, đáy lòng ta kỳ quái, Tam phu nhân ngài vào cửa Ngô gia đó là Tam phu nhân, đối với cháu trai cháu gái phía dưới thành thân, ngài chính là tam lão phu nhân, có người tôn kính, được người kính ngưỡng, khi nào Ngô gia muốn dựa nịnh bợ người trong cung vớt thanh danh? Huống chi! Loại chuyện này vẫn là tốn công vô ích!”

Sắc mặt Bàng Chỉ Doanh trắng nhợt, ngày đó Cẩm thái phi mời nàng vào cung, cho không ít chỗ tốt, nàng là Tam phu nhân Ngô gia không giả, nhưng mà, đương gia là đại phòng, nàng không có hài tử, địa vị ở Ngô gia cũng không cao, có thể nhân cơ hội cùng Cẩm thái phi kéo gần quan hệ, đương nhiên nàng sẽ đồng ý, mà cái này, lại không thể nói cùng Lê Uyển. “Có phải Tần phu nhân hiểu lầm cái gì hay không? Gia đình Bàng gia bình dân sao sẽ làm ra loại chuyện này, định là trong đó có cái gì…”

Ngữ thanh chưa lạc, khóe môi Lê Uyển cười xa cách mà đạm mạc, “Phải không, người hầu phủ hỏi thăm ra, nói là người bên người ngài cùng quản gia Bàng gia tự mình đi ra ngoài mua người, chính là không khéo, ngày ấy, gã sai vặt trong phủ đi ra ngoài xử lý chút việc gặp được, nếu ngài không tin, đến lúc đó có thể đem quản gia Bàng gia cùng nha hoàn bên người ngài mời đến đối chất, đúng rồi, nha hoàn bên người Tam phu nhân đâu, sao không thấy ngài mang theo nàng?”

Bàng Chỉ Doanh chính là lo lắng cái này mới không đem nha hoàn bên người, không nghĩ tới vẫn bị Lê Uyển phát hiện, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Hiểu lầm, hiểu lầm…” Trừ bỏ hai chữ này, nàng thật sự không biết nói cái gì. Có đoạn Tần Mục Ẩn ở kinh thành có tiếng tàn nhẫn, thật xé rách da mặt, Bàng gia liền xong rồi.

Mặt Bàng Chỉ Doanh lộ vẻ sợ hãi, mục đích Lê Uyển muốn đạt tới, nhìn Tử Lan đánh cái thủ thế, Tử Lan đưa lên một chồng ngân phiếu, đầu tiên hai mắt Bàng Chỉ Doanh sáng ngời, ngay sau đó, thần sắc hơi quẫn, Lê Uyển buồn cười, “Đây là chuẩn bị cho Tam phu nhân, ngài nhận lấy đi, trước mắt, ta bất quá nghĩ mời Tam phu nhân giúp một chút thôi.”

Trực giác Bàng Chỉ Doanh cho biết trong đó có trá, nhưng, đoán không ra ý tưởng Lê Uyển, đôi mắt đặt ở trên ngân phiếu không dời, hai đời giao tiếp cùng Bàng Chỉ Doanh, Lê Uyển làm sao không biết uy hiếp nàng, lấy ngân phiếu nhét vào trong tay nàng, chậm rãi nói, “Tam phu nhân, mời ngài tới cái này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mấy ngày nay, ta không ngủ được, sau khi Trương đại phu bắt mạch nói không có vấn đề gì, nhưng ta không yên tâm, ta làm người đi ra ngoài hỏi thăm, nói là bên kia Huyện An Viễn có cái phương thuốc dân gian, giống như đốt lên pha nước uống sẽ hữu dụng, không biết như thế nào mà Hoàng Hậu nương nương cũng biết, nói nghe Hoàng Thượng nhắc qua, Ngô gia có vị tiểu thư gả đến Huyện An Viễn chút năm, sắp vào mùa đông, có thể mời ngài làm trung gian dẫn dắt hay không, kêu vị tiểu thư Ngô gia kia đưa tấm lá bùa Huyện An Viễn tới?”

Nghe xong, Bàng Chỉ Doanh nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng chuyện gì, nhéo ngân phiếu tay cũng trở nên hữu lực, “Cái này có cái gì khó, ta trở về hỏi lão gia nhà ta một chút, mỗi năm cô em chồng đều sẽ đưa lễ năm trở về!”

Lê Uyển làm bộ ngượng ngùng, “Chuyện này không nghĩ quá nhiều người biết cũng là xấu hổ mở miệng, y thuật cao minh Trương đại phu, không tin chuyện ám thuật này, chuyện này, ngài ngàn vạn đừng nói cùng người khác! Đến cả Cẩm thái phi bên kia, không phải ta là vãn bối ngượng ngùng mở miệng, hậu cung đương gia là Hoàng Hậu nương nương, Cẩm thái phi muốn Bắc Duyên Hầu phủ khó xử, xảy ra chuyện, đương nhiên hầu gia sẽ không trí khí cùng Cẩm thái phi, tức giận, tao ương còn không phải chân chạy hỗ trợ sao?”

Thấy sắc mặt Bàng Chỉ Doanh trắng nhợt, Lê Uyển không chút để ý nói, “Vừa rồi Nhị phu nhân ở nói ta vốn định tìm hai vị hỗ trợ, ngân phiếu chuẩn bị đều là hai phần, nếu nàng đi Tĩnh An Viện vậy thôi đi! Nhưng nhờ ngài gạt giúp ta.”

“Nhất định nhất định.” Nghe được hai phần ngân phiếu, Bàng Chỉ Doanh không thể không ngăn, nàng sẽ không nói cùng Diệp thị.

Thời điểm Diệp thị trở về, Bàng Chỉ Doanh đã đem ngân phiếu thu tốt, không khí trong phòng khác lúc trước, hồ nghi trong lòng Diệp thị càng sâu, bất quá, lão phu nhân giới thiệu hai hộ nhân gia nàng cực kỳ vừa lòng, vẫn là Hoàng Hậu nương nương bên trong giúp thêm, nàng có thể không cao hứng sao.

Trở về trên xe ngựa, Diệp thị hỏi Bàng Chỉ Doanh, “Ta đi rồi ngươi nói cái gì cùng Tần phu nhân?” Lê Uyển không phải cái người đơn giản, Bàng Chỉ Doanh không có tâm cơ, bị người hãm hại sợ đều không rõ ràng.

“Không có gì, ta nhìn nhìn hai kiện quần áo, kiến nghị nàng đem đồ án kim chỉ quần áo chọn toàn bộ, lúc sau, nhìn hình dáng đường may một lần nữa làm cái hoa văn, xem Tần phu nhân giống như luyến tiếc, đúng rồi, lão phu nhân nói với ngươi cái gì vậy?” Lê Uyển nói lý do thoái thác tốt cùng nàng, Bàng Chỉ Doanh chiếu theo nói là được.

Diệp thị cẩn thận nhìn chằm chằm Bàng Chỉ Doanh, xác nhận nàng không nói dối trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, đem chuyện Hoàng Hậu nương nương từ giữa giật dây nói, Bàng Chỉ Doanh cảm thấy không ổn… Cẩm thái phi cùng Hoàng Hậu nương nương bất hòa, người khác ẩn ẩn cảm giác được không dám trắng trợn nghị luận với lại còn không có chính mắt thấy, mà nàng chính là chính mắt cảm nhận được…

Diệp thị không để ý tới nàng, tự nhớ đến hai nhà tốt kia…

Không quá hai ngày, Bàng Chỉ Doanh lại lần nữa tới cửa, Tần Mục Ẩn cũng ở, Lê Uyển đem hài tử đưa cho hắn, “Ngài ôm hài tử ở trong phòng chờ, ngài tra sự tình sợ là có kết quả…”


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full