Đọc truyện Full

Chương 6

Chương 6: Hằng Nga hối hận trộm linh dược (2)

Qua một đêm, khi trời bừng sáng trở lại, Tống Thập Cửu lại cao thêm một tấc, nhìn giống như là một đứa bé hai tuổi. Lần này Lý Thập Nhất để tâm hơn, trước khi đi ngủ đã thay cho nó một cái áo bông dài qua chân tay, đợi tới lúc mở mắt thì quả nhiên vừa khít, tay áo bó lấy cổ tay, xếp ngay ngắn như mấu ngó sen.

Lý Thập Nhất đang ngồi đánh răng trước của thì nghe cửa lớn phát ra một tiếng “két”.

Đồ Lão Yêu đeo một cái túi vải xanh hoa trắng, cười nhăn răng đứng trước cửa. Lý Thập Nhất nhướng mày thắc mắc thì nghe Đồ Lão Yêu hưng phấn nói: “Dọn đồ xong rồi, đi thôi!”

Lý Thập Nhất đứng thẳng người dậy, dùng bàn tay lau đi vệt nước ở khoé miệng: “Anh đi?”

Đồ Lão Yêu gật đầu: “Tôi nghĩ cả đêm, nhóc Thập Cửu là tôi bế lên, tôi thực sự phải trông chừng nó. Nếu như nó là tai hoạ thì tôi sẽ ôm lấy chân nó, cỡ nào cũng phải để chị chạy trước.”

Mắt thấy môi Lý Thập Nhất giật giật, Đồ Lão Yêu lại vội vàng nói: “Còn nữa, con tôi sắp sinh rồi, dù sao thì tôi cũng là cha, không thể nào cứ sống vất vưởng như xưa được, tôi tính theo cô học nghề, kiếm được tiền rồi về sau cho con nó thành người có văn hoá.”

“Vợ tôi cũng đồng ý.” Hắn chen thêm một câu rồi cười hì hì, vẫn là cái kiểu vô lại lúc trước.

“Cô ta đồng ý?” Lý Thập Nhất nghiêng đầu qua trái, tay cầm ly chớp mắt một cái, “Anh không phải nói là vợ anh đã mang thai tám, chín tháng rồi sao?” Chuẩn bị sinh nở mà lại cho đàn ông ra ngoài kiếm ăn, thật là bất thường.

Đồ Lão Yêu rụt cổ lại, cụp cả mắt xuống nghiêng vai nhìn xuống dưới chân. Có tiếng động ở bậc cửa, Lý Thập Nhất quay đầu lại thì thấy bé con Thập Cửu đang dựa cửa, bàn tay ú đang cầm một cái màn thầu, mắt mở to như mắt hươu, nhìn Lý Thập Nhất không chớp mắt. Lý Thập Nhất nhếch mày, đọc ra được ba chữ trong ánh mắt bình thản đó – hắn lừa cô.

Tống Thập Cửu há miệng cắn một miếng màn thầu, lần đầu tiên học ăn nên vẫn chưa quen lắm, nó cật lực nhai, những chiếc răng sữa trắng tinh, ngay ngắn như những chiếc vỏ sò, thật là đáng yêu.

Đồ Lão Yêu hắng giọng, “hầy” một tiếng tự mình quẳng sự lúng túng qua một bên, lẩm bẩm: “Thì ba bốn tháng cũng giống bảy tám tháng, cũng kém có nhiêu ngày đâu, chị nhỉ?”

Lý Thập Nhất hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Đồ Lão Yêu.

Đồ Lão Yêu vội mở cái túi, lấy từng món từng món ra: “Tôi đã đến đây từ sớm, xin hàng xóm hai bên mấy cái áo cũ của bé gái, không tính được là chúng ta phải đi mấy ngày nên tôi đã chuẩn bị tới cỡ mười tuổi, không biết như thế đã đủ hay chưa.”

“Mấy quả trứng muối này,” Bàn tay mập ú của hắn cầm ra hai ba quả, đưa đến trước mặt Lý Thập Nhất rồi lại để lại vào trong, “Lần trước thấy chị thích ăn nên tôi nhét thêm vào.”

Lý Thập Nhất không còn gì để nói, cô quay người dùng tay nắm lấy đầu của Tống Thập Cửu, xoay nhẹ một cái nhằm đổi phương hướng rồi vỗ lưng nó đi vào trong.

Trời hãy còn sớm, Lý Thập Nhất dọn xong hành lý rồi kiểm tra kĩ một lượt trong nhà, xong xuôi hết mới chậm rãi dắt một lớn một nhỏ đi về hướng trạm xe. Nói là đi xa, nhưng từ thành Tứ Cửu đến Thiên Tân Vệ chỉ mất ba canh giờ. Đây là lần đầu tiên Đồ Lão Yêu ngồi xe lửa, hắn nhìn Lý Thập Nhất mua vé với cảm giác đầy mới mẻ, cầm vé trên tay nhìn qua nhìn lại, ánh mắt chạm tới giá ghi trên vé, suýt nữa thì bật cả ra ngoài: ” Ôi mẹ ơi!”

Hắn cẩn thận gấp chiếc vé lại, để vào túi áo ở gần tim, cài chặt nút, nghĩ một hồi rồi lại đưa tay trái lên che lại, thế mới yên tâm.

Đường sắt Kinh Phụng vừa mới thông đường hai năm trước, đợi xe toàn là những người danh giá, tây trang giày da bóng loáng đứng ở cạnh đường ray, một tay xách rương da, một tay cầm nón đen, thật là sang trọng đẹp đẽ. Đồ Lão Yêu ưỡn ngực, cố gắng đứng cho có xíu khí thái, nhưng ánh mắt lướt nhìn qua bộ trang phục không giống ai của mình, lại xìu người xuống.

Lý Thập Nhất thì khác, cô vẫn mặc một chiếc áo bông tầm thường, chiếc mũ quả dưa cũ kĩ bụi bặm, một tay cầm xem lá thư của A Âm, một tay đưa ra một ngón tay để cho Tống Thập Cửu nắm lấy.

Cả ngón tay đang kẹp lấy lá thư cũng tự tại thoải mái, toát ra một vẻ bình tĩnh nhàn hạ của sự hiểu biết sâu rộng.

Tiếng xe “xình xịch, xình xịch” từ xa vọng đến, phảng phất một mùi gỉ sắt nồng nặc, đoàn tàu đen thẳm thẳng tắp đang xuyên qua lớp khói trắng tiến tới, Đồ Lão Yêu đang căng thẳng thì nghe từ nơi không xa vang tới một tiếng nói yêu kiều miên man: “Thập Nhất!”

Ba người quay đầu về hướng phát ra giọng nói thì nhìn thấy là A Âm, cô mặc một chiếc áo sườn xám ôm sát người màu đỏ huyết dụ thêu hoa mẫu đơn vàng, chiếc găng tay da đang cầm một chiếc rương da màu nâu, mái tóc uốn lượn sáng bóng, lắc chiếc hông như rắn nước chậm rãi bước đến.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt dồn về người cô, một vài thanh niên huýt sáo trêu chọc, cô cũng không giận, còn cong mắt trả lại một nụ hôn gió rồi xách hành lý đi đến chỗ của Lý Thập Nhất.

“Lên xe thôi.” Cô nắm lấy cổ tay của Lý Thập Nhất, quẳng chiếc rương da cho Đồ Lão Yêu, chân mang cao gót bước hai bước lên xe.

Toa xe ngăn nắp sạch sẽ, những hàng ghế được bọc thêm những tấm vải trắng như tuyết, những tấm kính thuỷ tinh được lau sạch đến nỗi có thể soi gương, đem hết ánh nắng vào trong làm cả toa tàu tràn ngập trong ấm áp và hương thơm thanh khiết, mùi hương này Đồ Lão Yêu không biết diễn tả như thế nào, tóm lại là một mùi Tây Dương.

Vừa ngồi ổn định, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, Đồ Lão Yêu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ngoại trừ tim đập hơi nhanh ra thì không có phản ứng gì khác. Hắn tựa mũi lên tấm kính để nhìn cảnh vật bên ngoài vụt qua như chớp như là đang xem tranh Tây Dương vậy. Được một lúc thì hắn chóng mặt, lắc lắc cái đầu rồi mới bắt đầu có thời gian để hỏi A Âm: “Sao chị cũng đi vậy?”

“Thập Nhất không chịu lấy tiền, cứ phải bắt tôi ăn không (ngồi không hưởng lợi), thì cũng phải xem tôi có không biết ngượng ngồi ăn không chứ.” A Âm lấy tay chơi đùa mái tóc uốn lượn của mình.

“Chị không phải không được khoẻ sao?” Hết rồi à?” Đồ Lão Yêu lại hỏi.

“Hết rồi.”

“Bệnh gì mà chữa nhanh vậy?” Đồ Lão Yêu thắc mắc.

A Âm tựa đầu vào tường, nhún vai bình thản: “Gân lười rút ra hết, nấu canh uống rồi.”

Đồ Lão Yêu lại bị lừa bởi lời nói bịa đặt của cô nên không thèm nói chuyện với cô nữa, vừa đúng lúc bụng hơi đau, hắn bèn khép đùi lại chân hơi nhón lên, bước vội trên toa xe run lắc đi tìm nơi giải quyết.

Lý Thập Nhất đang ôm lấy Tống Thập Cửu nhắm mắt thư giãn, Tống Thập Cửu thì mở đôi mắt tròn xoe tỉnh táo nhìn xung quanh, một vị phu nhân ở bên cạnh thấy cô bé phấn điêu ngọc trác*, đáng yêu vô cùng, nên đã nhìn vào mắt nó. Vị phu nhân thấy cô bé yên tĩnh ngoan ngoãn lại không sợ lạ, nhịn không được khen rằng: “Thật là một đứa trẻ ngoan, nhìn mà tôi thích trong lòng.”

*Chú thích: Đẹp như tượng điêu khắc, như ngọc đã mài.

Lý Thập Nhất mở mắt, thấy vị phu nhân đó đang cười tủm tỉm chuẩn bị đưa tay lên trêu đứa bé. Tống Thập Cửu chớp chớp mắt, đưa bàn tay phải đang vịn trên cánh tay của Lý Thập Nhất lên, lòng bàn tay ấn vào miệng mình rồi một tiếng “chóc” vang lên, sau đó đưa cánh tay ra, nhẹ nhàng gửi nụ hôn gió đi.

Vị phu nhân ngẩng người, nhìn tiểu Thập Cửu đang chuyên tâm chơi đùa ngón tay của mình, rồi lại nhìn qua vẻ mặt không được ổn lắm của Lý Thập Nhất, cuối cùng đưa ánh mắt lên A Âm, người mà đang toát ra mùi nước hoa nồng nặc.

Lý Thập Nhất đưa tay phải qua, đỡ lấy má phải phúng phính của Tống Thập Cửu, nâng bàn tay lên bốn ngón dùng lực đẩy mặt cô bé quay lại. Cô suy nghĩ một hồi rồi từ bên cạnh rút ra một tờ báo mới, mở ra trước mặt cô bé, sau đó cúi đầu xuống nói thầm bên tai Tống Thập Cửu: “Nếu như có bản lĩnh thì học biết chữ đi.”

Giọng của cô vô cùng trầm khàn ma mị , giống như truyền ra từ những đĩa nhạc thời xưa, rồi lại còn mang thêm hơi thở tới gần bên tai.

Tống Thập Cửu nghiêng mặt qua, lia đôi mắt chớp sáng nhìn lấy cô, rồi ngoan ngoãn cúi đầu xuống, nghiêm túc nghiên cứu những con chữ vuông vức trên tờ báo.

Lý Thập Nhất siết nhẹ cánh tay đang ôm cô bé, nghiêng đầu qua nhìn mái tóc máu mềm mại suôn mượt của nó, trong mắt ẩn hiện sự thú vị hiếm có.

Edit: Thục Nhi

Beta: Chuột

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full