Ngọc Yên đương nhiên hiểu ý nên vươn tay nhẹ nhàng xoa chân hắn, tuy nàng là tiểu thư của tiên môn nhưng đối với người khác vẫn luôn tốt bụng ân cần, chưa bao giờ để cho nha hoàn phải làm chuyện như thế này, vì vậy nàng không biết phải làm như thế nào, sợ rằng sẽ làm hắn đau.
Ninh Vu cao cao tại thượng nhìn nàng, đây lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn chỉ cảm thấy rằng nàng trong sạch như hoa đào sau mưa, mặc dù hôm nay nàng trang điểm có một chút đâm, nhưng nhìn lại có chút mê hoặc.
“Được rồi, nàng đi tắm rửa đi, mùi trên người nàng làm ta buồn nôn.
” Hắn chán ghét nói.
“Vâng.
” Ngọc Yên đứng dậy đi đến phòng tắm, tự mình ngửi ngửi, cũng không cảm thấy trên người có mùi gì khó chịu.
Sau khi tắm xong, nàng thấy Ninh Vu vẫn còn ngồi trên ghế, đang nghịch ngọc bội mang theo bên người, ánh mắt không thiện cảm nhìn nàng: “Lại đây, cởi q.uần áo cho ta.
“
Cơ thể mảnh mai của nàng run lên, nàng biết chuyện đó sắp xảy ra.
Nàng đi tới đứng ở trước mặt hắn, hắn so với nàng cao hơn rất nhiều, nàng đứng còn chưa tới cằm của hắn, trên quần áo của hắn có rất nhiều vết rượu, vừa nhìn là có thể biết đó là do đổ trực tiếp lên người.
Đó là lý do tại sao người hắn nồng nặc mùi rượu.
Chỉ cởi th.ắt lưng thôi, động tác đơn giản như thế này nhưng nàng lại làm rất lâu.
Ninh Vu cúi đầu chán ghét nhìn nàng, mặc dù nàng có làn da trắng, cổ thon, trên người có mùi thơm, bàn tay rất mảnh khảnh, nhưng nếu hắn không thích thì cho dù như thế nào cũng sẽ không thích.
“Lên giường nằm đi.
” Hắn ngắn gọn ra lệnh.
Cơ thể của nàng càng run hơn, không phải nàng cái gì cũng đều không sợ, đây là lần đầu tiên của nàng, nàng đã từng nghe nói rằng lần đầu tiên sẽ rất đau đớn.
Nàng sợ đau, lại càng sợ người nam nhân xa lạ này, mặc dù hắn còn chưa làm gì, nhưng trong mắt của hắn, nàng có thể nhìn thấy sự hung bạo trong đó.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn nằm xuống và nhắm mắt lại.
Ninh Vu nhìn nàng, thân hình tuy rằng mảnh khảnh, nhưng lại tinh xảo mỹ lệ, khiến người ta có suy nghĩ xa vời.
Bằng hữu của hắn đã dạy cho hắn rất nhiều điều về chuyện phòng thê, thậm chí hắn đã xem qua một vài cuốn xuân cung họa, nhưng nếu thật sự phải làm, thì hắn có một chút khẩn trương.
Thế là một người nằm trên giường, còn người kia đang đứng yên lặng.
Ngọc Yên nằm đó hồi lâu cũng không thấy Ninh Vu có động tĩnh gì, liền mở mắt ra nhìn hắn, vừa vặn Ninh Vu cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, hắn không biết vì sao lại trở nên khó chịu, hắn lấy một chiếc chăn gấm che lên mặt nàng, sau bá đạo đè lên người nàng.
Hắn không muốn nhìn nàng, và hắn cũng không muốn nàng nhìn hắn.
Đêm tân hôn bị phu quân lấy chăn che mặt lại, không thể nghi ngờ gì nữa hắn chính là muốn cho nàng nhục nhã, e rằng trong tam giới cũng sẽ không tìm ra được người thứ hai giống như hắn.
Trước mắt Ngọc Yên là bóng tối, nàng không nhìn thấy gì cả, nhưng nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng từng cử động của hắn.
Nàng cảm thấy mình như một chú cừu non đang chờ bị hắn ăn thịt.
Ninh Vu sau khi đè lên người nàng, liền cảm thấy da nàng mềm mại, từ trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc qua, dù sao hắn cũng là nam nhân, bởi vì muốn báo thù nên hắn cũng không thèm quan tâm nhiều đến lực đạo.
Nhiều năm sau, dù đã trải qua nhiều chuyện đau đớn hơn nhưng khi nhớ lại đêm tân hôn, nàng vẫn cảm thấy đau đớn không thể nguôi ngoai, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng thực ra Ninh Vu cũng không xuất sắc lắm, những cuốn xuân cung họa do bằng hữa hắn đưa hắn cơ hồ đã quên mất, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên đối với hắn, hắn cũng không biết thương hại, chỉ biết điên cuồng đoạt lấy, dùng bản năng nguyên thủy nhất để làm cho nàng phải cảm thấy thật thống khổ.
Khi hắn tiến vào trong nàng, nàng đau đến mức khó thở, toàn thân căng thẳng như cá sắp chết ngạt vì thiếu nước, có một cảm giác đau đớn không nói nên lời tràn ra khắp người.
Ninh Vu cảm giác được thân thể của nàng căng thẳng, nghe được thanh âm đau đớn của nàng, thậm chí ngửi được mùi máu tanh, lúc ấy, hắn lại có một chút do dự.
Tuy rằng hắn chỉ mới 700 tuổi, đã từng giết người thấy máu, nhưng hắn là dùng kiếm đả thương người, chưa từng có hành vi thân mật như bây giờ đả thương người.
Nhưng khi hắn nghĩ đến những gì nàng làm với hắn, cơn giận trong lòng hắn lại bùng lên.
Vì vậy, mang theo tâm lý báo thù, hắn tiếp tục tiến về phía trước, không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để lùi bước, giống như chiếc chày đá giã gạo, không ngừng nện vào tổ ấm ấy.
Nhưng vì chưa có kinh nghiệm nên lần đầu tiên không được bao lâu, hắn đã bộc phát, rồi quay sang một bên với vẻ mặt khó chịu, hắn nghe bằng hữa kể rằng nếu thời gian của một người nam nhân trong chuyện chăn gối quá ngắn thì sẽ bị khinh thường, hắn đường đường là cửu chủ tôn nghiêm, làm sao có thể để người khác khinh thường được.
Nhưng Ngọc Yên ngây thơ lại cho rằng như vậy là xong, nàng kéo chăn gấm muốn đắp lên người, lại bị bàn tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ của hắn kéo xuống.
“Nàng nghĩ rằng như vậy là kết thúc rồi sao?” Có sự mỉa mai trong giọng điệu của hắn.
Nàng sững người một lúc, không phải như thế sao?
Thấy nàng không trả lời, hắn biết mình đoán trúng, bèn lấy tấm lụa trắng đã chuẩn bị sẵn lau lấy người nàng, trên tấm lụa trắng có vết máu, thể hiện sự trinh tiết của người nữ nhân.
Hắn chỉ nhìn lướt qua rồi thản nhiên ném sang một bên rồi quay người lại tiếp tục thêm một lần chinh phục mới.
Có kinh nghiệm của lần đầu, lần thứ hai hắn đã không đầu hàng trong thời gian ngắn, bởi vì hắn không nhìn thấy biểu cảm của cô, cho nên hắn cũng không cảm thấy áy náy, chỉ nghiến răng nghiến lợi, chà đạp nàng hết lần này đến lần khác.
Ngọc Yên không thể chịu đựng được, vì vậy nàng thậm chí cầu xin sự thương xót của hắn, nhưng hắn không nghe.
Một mặt, hắn cố tình làm như thế, mặt khác chính bản thân hắn hiện tại cũng không thể thoát ra, hắn đè lấy tay nàng không cho nàng cử động, và phớt lờ lời cầu xin yếu ớt của nàng.
Sau khi kết thúc, nàng dường như muốn ngất đi, lúc này hắn mới buông cánh tay đang đè tay nàng xuống, đem chiếc chăn gấm che trên mặt nàng ra, chỉ thấy khuôn mặt vốn hồng nhuận của nàng đã trở nên tái nhợt, đầu tóc rối bù, ánh mắt mất đi vẻ rạng rỡ, nếu như nàng không phải người trong tiên môn, e rằng bây giờ đã bất tỉnh.
“Nếu như nàng dám ngất xỉu, bổn quân đảm bảo rằng ba nghìn sinh mạng do muội muội của nàng gây ra sẽ không ai sống sót.
” Hắn bên tai uy hiếp nàng.
Nghe xong lời này, ý thức sắp mất đi dường như bị kéo lại, nàng yếu ớt cầu xin: “Xin đừng.
“
Sau đó, hai từ này trở thành cuộc trò chuyện duy nhất giữa hai người họ trong đêm đó.
.