Đọc truyện Full

Chương 9: 9: Hiểu Lầm

Bởi vì Ninh Vu đến sớm hơn Tông Diễn, nên hắn hiện tại đã bị một số thiếu nữ chưa thành thân đem lòng ái mộ, nếu không có việc gì thì bọn họ sẽ đi qua đi lại trước mặt hắn, thậm chí còn mạnh dạn hơn bước tới rót rượu cho hắn mà hoàn toàn không thèm chú ý đến Ngọc Yên đang ngồi bên cạnh hắn.

Bất cứ ai đến Ninh Vu đều không từ chối, điều này khiến cho đại ca của hắn không hài lòng, mấy lần ám chỉ hắn đừng quá trớn, nhưng Ninh Vu vốn không để ý đến, còn Ngọc Yên đang ngồi ở bên cạnh hắn cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, dường như nàng đã quen với việc này từ lâu.

“Tỷ thấy chưa, nam nhân đều là như vậy, gặp người nào là yêu người nấy, cho nên ta mới không muốn thành thân.

” Thiếu nữ bĩu môi.

Ngọc Ánh yên lặng gật đầu.

Ngay cả Phùng Hi công chúa, cũng không thể ngăn cản phu quân mình lập thiếp, vậy thì tỷ tỷ của nàng ấy phải làm sao đây.

* * *
“Ngọc Ánh, quả này cho muội.

” Ngọc Yên đem quả đào chín đặt vào trong tay Ngọc Ánh.

“Không không không, tỷ tỷ, sức khỏe của tỷ không tốt, tỷ nên ăn nó đi.

” Nàng ấy liên tục xua tay.

Ngọc Yên lắc đầu: “Thân thể tỷ có thể dùng tiên dược để hồi phục, hơn nữa tỷ cũng không có hứng thú với việc tu luyện, mấy tháng nay, tỷ thấy muội tu luyện vất vả, nhưng vết thương của muội vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, quả đào này nên đưa cho muội dùng thì hơn.


“Không cần đâu, tỷ tỷ.

.

Hôm nay muội đều nghe thấy chuyện của tỷ và tỷ phu, tỷ phải mau chóng khỏe lại, nếu như tỷ phu thật sự lập thiếp, thì cuộc sống sau này của tỷ sẽ càng khó khăn hơn.


Ngọc Yên âu yếm vuốt ve tóc của Ngọc Ánh: “Muội không cần lo lắng cho tỷ, chỉ cần muội, mẫu thân, đại tẩu, và Thừa nhi sống tốt là tỷ đã mãn nguyện rồi, còn về những việc khác, thì tỷ không mong cầu.


Ngọc Ánh có chút khó hiểu: “Tỷ tỷ, tỷ và tỷ phu thành thân với nhau đã hơn 400 năm, cũng từng có con rồi, chẳng lẽ hai người không có tình cảm gì với nhau sao?”
Ngọc Yên cụp mắt xuống: “Tỷ và chàng ấy có tình cảm với nhau hay không cũng không quan trọng, muội cứ ăn những quả đào này đi, tỷ đã rửa sạch rồi.


“Đồ quê mùa vẫn là quê mùa, có một quả táo thôi cũng đưa qua đưa lại, chưa trải qua sự đời thật là đáng thương.

” Sau lưng truyền đến tiếng cười quen thuộc, Ngọc Ánh ý thức được bèn bảo vệ tỷ tỷ của mình.

Bởi vì chủ nhân của tiếng cười này là những tiểu thư đến từ tiên môn, họ là những người giống như nàng ấy cùng phục vụ cho Tông Diễn, cũng từng ra tay với nàng ấy.

“Tỷ tỷ, chúng ta quay về thôi.

” Nàng ấy kéo lấy Ngọc Yên định rời khỏi.

Thế nhưng Ninh Hoan lại cố ý đứng chắn trước mặt hai người họ: “Sao thế, bị ta nói trúng nên muốn chạy trốn à? Ngọc Ánh, ngươi cho rằng có thể ăn quả đào này rồi sẽ trường sinh bất tử à, có phải ngươi đã nghe chuyện nhân gian quá nhiều rồi không? Nếu như ăn quả đào này có thể trường sinh bất tử thì cha và đại ca của người sẽ không chết.


“Ngươi.

.


Ngọc Yên ngăn muội muội lại, sau đó đi tới trước mặt Ninh Hoan: “Cửu công chúa, người hãy xin lỗi chúng tôi vì những lời thất lễ vừa rồi.


Ninh Hoan ngẩng đầu: “Ta không nói sai, dựa vào cái gì phải xin lỗi?”
Ngọc Yên đè nén tâm tình: “Dựa vào việc ta là thiếu phi cửu vương, hơn nữa địa vị của ta cao hơn người nhiều, đừng nói đến việc xin lỗi, cho dù hiện tại ta bảo người quỳ xuống, ngươi cũng phải tuân theo.


Ninh Hoan cười khẽ một tiếng: “Ồ, thiếu phi cửu vương, thật sợ quá đi thôi, nhưng ta nghe nói địa vị của ngươi phải làm những việc như kẻ hầu, đến cả việc sinh con cũng làm không được.


Thấy tỷ tỷ của mình bị sỉ nhục, Ngọc Ánh không thể chịu đựng được bèn lấy ngọc tỷ ra nói: “Ninh Hoa, ngươi có phải là muốn tay chân bị cắt đứt một lần nữa đúng không?”
Ninh Hoan rút roi da quất về phía Ngọc Ánh: “Xem ra ngươi là đang tìm cái chết.


Ngọc tủy va chạm với roi phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, sau hơn chục hiệp, Ngọc Ánh cuối cùng vì thiếu tiên lực mà ngã xuống đất, Ninh Hoan nhân cơ hội tấn công quất roi da xuống.

Thấy muội muội mình gặp nguy hiểm, Ngọc Yên không chút do dự xông lên ngăn cản, chỉ nghe thấy toàn thân phát ra tiếng răng rắc, quần áo của Ngọc Yên bị roi da xé rách, trên làn da trắng như ngọc không ngừng chảy ra máu.

Nhìn thấy tỷ tỷ chảy máu, Ngọc Ánh trong lòng lập tức bùng lên lửa giận, đôi mắt vốn trong veo của nàng ấy càng đỏ hơn, ngọc tủy rơi xuống một bên cũng tỏa sáng nhàn nhạt.

Khi tâm của nàng dao động thì ngọc tủy sẽ nhận được mệnh lệnh, sau đó cứ như vũ bão đâm về phía cổ của Ninh Hoa.

Ninh Hoan luôn coi thường Ngọc Ánh, nàng ta tự hào mình sinh ra trong long tộc, trời sinh giỏi võ công, trong mắt nàng ta, dù ngọc tủy có đẹp và quý giá đến đâu cũng chẳng là gì.

Vì vậy, khi nàng ta cảm nhận được sát khí của Ngọc Ánh thì đã quá muộn, mặc dù roi da bao quanh người để bảo vệ nàng ta, nhưng nàng không hề ngọc tủy lại có thể lợi hại như thế, ngay cả những tiểu thư tiên môn đi cùng nàng ta cũng không dám tiến lên, vì sợ bị thương bởi hai vũ khí này.

Thấy mình sắp không thể thoát khỏi đòn chí mạng, Ninh Hoan tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Vào thời khắc mấu chốt này, ngọc tủy sắp xuyên thủng roi da của Ninh Hoa thì đột nhiên rơi xuống đất, sau đó Ngọc Ánh cũng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng nhợt ngã vào lòng Ngọc Yên.

“Các ngươi đang làm cái gì thế?” Tông Diễn nghe thấy thanh âm liền chạy tới, tức giận mắng, phía sau là Ninh Vu cùng mấy vị anh hùng trẻ tuổi khác.

“Thái tử điện hạ, ngài tới vừa đúng lúc, Ngọc Ánh vừa muốn giết thần nữ.

” Ninh Hoan vội cáo trạng.

“Nói dối, rõ ràng là.

.

” Ngọc Ánh giải thích, nhưng lại bị phun ra một ngụm máu lần nữa.

Ngọc Yên ôm chặt muội muội của mình, giờ phút này, ai cũng là kẻ thù của nàng.

Ninh Vu vốn dĩ chỉ muốn đi theo Tông Diễn xem kịch, hắn chỉ muốn biết ai cả gan gây náo loạn ở Dao Trì, không ngờ lại là thê tử và thê muội của hắn, khi nhìn thấy Ngọc Yên quần áo tả tơi, trên người còn chảy máu, ánh mắt vốn dĩ nhàn nhã của hắn lập tức trở nên lạnh lùng, vội vàng cởi áo ngoài ném lên người Ngọc Yên, che đi làn da bị lộ ra ngoài.

“Cửu công chúa, đánh chó phải nể mặt chủ, ngươi xem thường cửu vương điện không có ai sao?” Hắn liếc mắt liền có thể biết Ngọc Yên là bị Ninh Hoan một roi đánh bị thương, bàn tay không khỏi siết chặt.

Mặc dù Ngọc Ánh đang trong tình trạng mê man, nhưng nàng ấy bị câu nói của hắn làm cho kinh ngạc “đánh chó phải nể mặt chủ”, hắn coi tỷ tỷ như một con chó sao?
Cùng lúc này, nàng ấy cũng cảm thấy cơ thể tỷ tỷ của mình cũng cứng đờ, hiển nhiên tỷ tỷ của nàng ấy bị câu nói này đâm một nhát, mọi người có mặt cũng ngây người ra, họ cũng biết Ninh Vu không yêu thích gì Ngọc Yên, nhưng cũng không nghĩ rằng sẽ đến mức độ đến thế, cũng không ngờ rằng Ngọc Yên lại bị Ninh Vu làm nhục như vậy.

“Tỷ tỷ.

” Ngọc Ánh cho rằng tỷ ấy sẽ không chịu nổi, nhưng Ngọc Yên chỉ cười quái dị, ánh mắt trống rỗng.

Hoặc là, nàng đã không còn để ý đến những gì Ninh Vu nói.

Thấy Ninh Vu trách cứ, Ninh Hoan lập tức sợ hãi giải thích: “Thiếu quân hiểu lầm, ta là vô ý đả thương thiếu phi, không phải cố ý, bọn họ có thể làm chứng.

” Nàng ta chỉ sang những tiểu thư tiên môn khác.

“Ngươi nói dối, rõ ràng ngươi là người gây chuyện trước.

” Ngọc Ánh đứng dậy, hùng hổ nói lại.

Ninh Hoan trợn tròn mắt: “Đúng vậy, là ta nói lời thất lễ trước, nhưng là do ngươi đả thương ta trước, ngươi còn có ý định giết ta, thái tử người nhìn xem, roi da của ta đã bị nàng ta làm hỏng rồi.


Tông Diễn lạnh lùng nhìn Ngọc Ánh: “Thật sao?”
Nhìn xung quanh, ngoại trừ tỷ tỷ trên người mang vết thương luôn muốn đứng trước mặt bảo vệ nàng ấy ra, thì những người đang đứng ở đây đều là muốn xem kịch, không một ai thông cảm hay muốn giúp đỡ hai tỷ muội họ.

Giờ khắc này, nàng ấy sâu sắc cảm nhận được chính mình bị kẹt ở trong vũng lầy, dùng hết sức lực cũng không thoát ra được, ngược lại càng trượt xuống sâu hơn.

“Đúng vậy.

” Nàng ấy nhận lỗi, vì đây là cách kết thúc nhanh nhất.

Tông Diễn lại nhìn Ninh Hoan: “Không bị thương chứ.


Ninh Hoan đau lòng nói: “Đa tạ thái tử quan tâm, Ninh Hoan vẫn bình an vô sự.


Tông Diễn gật gật đầu, sau đó nói với Ninh Vu: “Đã như vậy, cũng không cần làm cho sự việc thêm nghiêm trọng, nếu không khi phụ hoàng và thái hậu biết nhất định sẽ trừng phạt bọn họ nghiêm khắc.


Ý của Tông Diễn là yêu cầu Ninh Vu đừng truy cứu chuyện Ninh Hoan làm tổn thương Ngọc Yên, bởi vì bên phía Ninh Hoa không dễ gây sự.

“Vậy thì cứ theo ý của ngài đi, thái tử điện hạ.

” Ninh Vu đáp.

“Ngọc Ánh, ta còn tưởng rằng ngươi ở Ngô Hối Sơn ba trăm năm đã học được một bài học, không nghĩ tới hôm nay ngươi còn không biết hối cãi.

Nếu như không có ai bị thương, thì phạt ngươi quỳ ở đây cả đêm.


So với sự thiêu đốt và giam cầm hơn 400 năm trước, hình phạt quỳ gối không đáng là gì.

Ngọc Yên đương nhiên muốn bảo vệ muội muội của mình, nhưng lại bị Ninh Vu cưỡng ép kéo ra, sau khi nhìn thấy Ngọc Ánh quỳ một lúc, những người xem náo nhiệt cũng dần cảm thấy nhàm chán, rất nhanh sau đó chỉ còn lại một mình Ngọc Ánh quỳ trong gió lạnh.

* * *
Sau khi trở về cửu vương điện, có lẽ là bởi vì tối hôm qua uống quá nhiều, nên mọi người còn chưa tỉnh lại.

Ngọc Ánh rón rén đến phòng Ngọc Yên, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Mặc dù Ngọc Yên đang nằm ở trên giường, nhưng hai mắt mở to, nhìn thấy nàng ấy trở về, trên mặt nàng tràn đầy vui mừng, nhưng lại không thể nói cũng không thể đứng dậy.

Ngọc Ánh cảm thấy đau lòng, muốn giúp tỷ tỷ giải phép thuật, nhưng tiếc rằng năng lực của nàng ấy có giới hạn, không cần nghĩ nhiều nàng ấy cũng biết người triển khai phép thuật lên người tỷ tỷ chính là Ninh Vu.

“Tỷ tỷ, hay là tỷ hòa ly với Ninh Vu đi, chúng ta cùng nhau quay về Ngọc Sơn, sau đó tìm một chỗ không người, cùng mẫu thân và đại tẩu ẩn cư, sống tự do tự tại, được không?” Nàng ấy nắm tay Ngọc Yên nhẹ nhàng nói.

“Chúng ta bây giờ lập tức rời khỏi, được không?” Nàng không đợi được nữa, nàng muốn cùng tỷ tỷ trốn khỏi đây, nhưng khi Ngọc Yên đang định cùng muội muội trốn khỏi đây thì Ninh Vu đã đẩy cửa bước vào.

.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full