Năm 9618 công lịch, mùa đông.
Cả đại lục Thương Khung có từng đợt gió lạnh tùy ý gào thét, cứ như muốn chui vào xương cốt người ta.
Mà ở đế đô của vương triều Đại Viêm sớm đã rơi đầy tuyết đông, trên không trung có bông tuyết bay tán loạn, mỗi một nóc nhà trong thành đều có tuyết đọng thật dày.
Liếc nhìn một cái đã thấy một mảnh trắng xoá.
Có lẽ do lễ quốc khánh mười năm một lần sắp diễn ra nên những tiệm buôn trên đường phố đều bắt đầu dán lên một ít khẩu hiệu chúc mừng, đẩy mạnh sản phẩm nhà mình, chờ mong kiếm được một số tiền lớn trong ngày lễ đó.
Nhưng trong bầu không khí nhìn có vẻ vui vẻ này, các phe phái thế lực trong triều hiện giờ lại cuộn trào mạch sóng ngầm.
So với tình hình hai năm trước thì hiện giờ trận tranh đấu này đã không thể cứu vãn được nữa!
Mà lúc này, phủ đệ Vương thái úy ở thành Nam.
Trong phòng sách, một người đàn ông mặc quần áo sang trọng ngồi ngay ngắn trước bàn, người này chính là Đại hoàng tử Viêm Bằng.
Trải qua hai năm lắng đọng, uy nghi ở mi tâm của hắn ta càng thêm dày đặc, ngoài ra còn có thêm vài phần sát khí.
Hiển nhiên, trong dã tâm đang từ từ bành trướng ấy, Đại hoàng tử càng cảm thấy mình hoàn toàn xứng đáng làm Viêm Vương tân nhiệm.
Thậm chí cả những hành động đơn giản nhất mà hắn ta cũng bắt đầu bắt chước phụ hoàng mình theo bản năng.
“Đại hoàng tử điện hạ, ta đã làm xong chuyện ngài giao cho.”
Bên cạnh, Vương thái úy mặc bộ áo nhung tự tin cười nhẹ và nói: “Hiện giờ mọi chuyện đã được chuẩn bị, chỉ thiếu cơn gió Đông mà thôi.”
“Ừ, vậy làm theo kế hoạch đi.” Viêm Bằng thật lạnh nhạt, chợt xua tay và nói: “Không có việc gì thì ngươi có thể rời đi trước.”
“Thưa vâng.” Vương thái úy cung kính gật đầu, sau đó liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh một cái.
Nhìn ra được, Đại hoàng tử điện hạ có nhiệm vụ bí mật giao cho người này.
Cho nên hắn cũng thức thời, hành lễ xong thì xoay người đi ra khỏi phòng sách, sẵn tay đóng cửa lại.
Người đàn ông mặc đồ đen kia có sắc mặt tái nhợt, hai mắt hẹp dài lộ ra cảm giác lạnh lẽo âm u.
Nếu lúc này Lâm Lăng Lúc có ở đây thì nhất định sẽ nhận ra.
Bởi vì tên này chính là người áo đen hai năm trước tranh đoạt Linh Anh ở cổ mộ với hắn!
“Tôn Mục, hiện tại ngươi có thể đối phó được Tần tướng quân không?” Đại hoàng tử Viêm Bằng mang vẻ mặt nặng nề mà hỏi.
Nghe vậy, người áo đen ‘Tôn Mục’ lắc đầu và nói: “Không chắc lắm.”
Viêm Bằng nhíu mày: “Đừng nói không với ta, cái ta muốn là nắm chắc được mấy phần?”
Nghe thế, Tôn Mục im lặng đi, hình như đang suy tư về chênh lệch thực lực giữa mình với kẻ địch.
Đại hoàng tử Viêm Bằng cũng im lặng không nói gì, rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, bởi vì hắn ta cần một con số xác suất cụ thể, vì như thế mới có thể sắp đặt một kế hoạch chặt chẽ không sơ hở, hắn quyết tâm phải giành được thắng lợi trong trận tranh đoạt vương vị này!
“Ba phần.” Sau khi Tôn Mục trầm ngâm một lúc rồi rốt cuộc cũng mở miệng nói.
Sắc mặt Viêm Bằng hơi trầm xuống, kinh ngạc hỏi: “Thấp như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tôn Mục gật đầu, lạnh lùng nói: “Theo ta được biết, trong khoảng thời gian gần đây thực lực của Tần Hùng lại có đột phá, đạt tới chiến sĩ cấp 9 hậu kỳ.”
“Mà hiện giờ ta chỉ đến cấp 9 trung kỳ, dưới tình huống đơn đả độc đấu, nếu giữ chân hắn thì có thể nắm chắc tám phần.”
“Còn về chuyện gϊếŧ chết hắn thì chỉ có tỷ lệ ba phần, hơn nữa là dưới tình huống ta dùng ra tất cả át chủ bài của mình.”
Nghe xong phân tích của Tôn Mục, Viêm Bằng bắt đầu suy tư.
Thậm chí hắn ta cảm thấy ba phần nắm chắc này vẫn có chút xa vời.
Dù sao Tần Hùng không chỉ là cao thủ võ đạo, mà còn là đại tướng quân của vương triều Đại Viêm, tay cầm quyền cao trong quân, có thể nói là một vị đại thần có quyền lực tối cao.
Đáng tiếc chính là, Tần tướng quân lại lựa chọn Tứ hoàng tử Viêm Thần, ông ta đứng ở mặt đối lập trong trận tranh đoạt thay đổi vương vị này!
Cho dù là ở phương diện nào, hắn ta tự nhận mình không thua kém Tứ hoàng tử Viêm Thần cái gì, nhưng ông ta lại lựa chọn phụ tá thứ tạp chủng đáng chết đó!
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng Đại hoàng tử Viêm Bằng luôn rất tức giận.
“Tần tướng quân không chết thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến kế hoạch trong lễ mừng tháng sau của chúng ta.” Sắc mặt Viêm Bằng chậm rãi âm trầm đi, trong giọng nói cũng tràn ngập sát ý lạnh thấu xương: “Cho nên hắn phải chết!”
Bên cạnh, Tôn Mục than nhẹ một tiếng: “Hai năm trước trong chuyến đi cổ mộ, nếu ta có thể lấy được Linh Anh Thánh Vực kia thì Tần Hùng cũng không phải là đối thủ của ta.”
Nói đến này, trong đầu Tôn Mục nhớ lại người đàn ông thần bí đeo mặt nạ, có được bốn con sủng vật cực mạnh nọ.
Gã đã kết luận Lâm Lăng đã táng thân trong cổ mộ.
Bởi vì lúc ấy trong mật thất (căn phòng bí mật) đột nhiên thức tỉnh bốn con Phù Khôi Thạch Thú, thực lực đều có thể sánh ngang với chiến sĩ cấp 9 nhân loại.
Đối mặt với những Phù Khôi đáng sợ ấy, cho dù là gã cũng không có phần thắng gì đáng nói, nếu không cũng sẽ không nhìn thấy thế cục không ổn thì lập tức bỏ trốn mất dạng.
Sau đó, gã còn cố ý ẩn mình trong cổ mộ, chờ đợi Lâm Lăng đi ra thì cưỡng chế cướp đoạt.
Dù sao muốn mở bức tường kim loại ra từ bên ngoài thì cần máu của con cháu Phương thị, hiện giờ truyền nhân duy nhất là Phương Tiểu Khả đã chết, không thể mở ra lần nữa.
Nhưng đợi suốt mười ngày mà lại không có động tĩnh nào cả.
Gã đoán Lâm Lăng đã bị Phù Khôi Thạch Thú gϊếŧ chết, cho nên đành bỏ cuộc rồi rời khỏi cổ mộ.
Không ngờ hai năm sau, Lâm Lăng lại đi ra từ cổ mộ, hơn nữa đã dung hợp với Linh Anh Thánh Vực mà gã vẫn luôn tha thiết ước mơ.
“Cái này cho ngươi, có lẽ sẽ trợ giúp được ngươi khi đối phó với Tần tướng quân.” Lúc này, Đại hoàng tử Viêm Bằng lấy ra một khối la bàn từ nhẫn không gian.
“Cái này…”
Tôn Mục lập tức nhìn qua rồi hơi giật mình, sau đó đôi mắt cũng sáng lên.
Chỉ thấy đó là một khối la bàn kim loại, lớn bằng bàn tay.
Mà la bàn có hai màu, mặt chính diện trắng, mặt sau thì đen, cây kim chính giữa phủ kín phù văn, nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị.
“Đại hoàng tử điện hạ, chẳng lẽ đây là la bàn Luân Hồi?!” Ánh mắt Tôn Mục nóng rực, đánh giá khối la bàn trắng đen kia, nhịn không được dò hỏi.
“Đúng vậy, biết nhìn lắm.” Viêm Bằng thản nhiên nói: “Nếu có khối la bàn này trợ giúp thì có thể tăng lên sáu phần nắm chắc không?”
Được Đại hoàng tử xác nhận, khuôn mặt tái nhợt của Tôn Mục lập tức dâng lên kích động không che giấu được.
Hiển nhiên gã cũng không ngờ, Đại hoàng tử lại có thể tìm được loại linh khí này!
“Đâu chỉ sáu phần, chắc chắn gϊếŧ chết được Tần Hùng!” Tôn Mục lập tức tự tin, cười lạnh và nói.
Khóe miệng Đại hoàng tử Viêm Bằng chậm rãi nhếch lên một độ cong, trong ý cười lộ ra một tia bày mưu lập kế.
Giống như Vương thái úy đã nói vừa rồi, mọi chuyện đã được chuẩn bị, chỉ thiếu cơn gió Đông thôi.
Mà cơn gió Đông ấy chính là lễ quốc khánh vào tháng sau!