Trong điện, Lôi Mông trầm ổn mà đi đến vị trí cách chủ vị mấy trượng rồi đứng yên.
“Tham kiến Đại điện hạ, Nhị điện hạ.”
Lôi Mông chắp tay ôm quyền, giọng nói tôn kính, vẻ mặt không kiêu ngạo không nịnh nọt.
“Mọi chuyện đã làm đến đâu rồi?” Trên chủ vị, Viêm Bằng mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào Lôi Mông, trầm giọng mà hỏi.
“Tất cả thành viên của Minh Các, bao gồm ba tổ trưởng đều bị Kim Phù Trận nhốt lại.” Lôi Mông ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Viêm Bằng, thản nhiên trả lời.
“Thật sự nhốt thành công?!”
Nghe vậy, trong mắt Viêm Bằng dâng lên sự mừng rỡ, Nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
“Đúng vậy, Kim Phù Trận là Khốn Trận cấp 9, là trận pháp kiên cố nhất.” Lôi Mông gật đầu, nói: “Dù bọn người trong Minh Các liên thủ phá trận thì cũng cần đến hơn mười canh giờ.”
Nghe thế, rốt cuộc Viêm Bằng cũng không kìm nén được kích động trong lòng, bỗng đứng bật dậy.
Đến bây giờ, thứ hắn ta kiêng kị nhất chính là đội quân trong bóng tối của phụ hoàng, tổ chức Minh Các.
Nếu Minh Các ra tay thì kế hoạch lễ mừng lần này sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy không thể giải quyết bọn họ, nhưng có thể nhốt lại hơn mười canh giờ cũng đã đủ rồi.
Đến lúc đó chờ bọn họ phá trận đi ra thì ngai vàng trong đế đô đã sớm đổi chủ.
Nghĩ vậy, Đại hoàng tử Viêm Bằng dâng trào cảm xúc, cảm thấy lại đến gần một bước với quyền thế!
“Lôi Mông, lần này ngươi làm không tồi, sau này nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi!” Hắn ta nhìn Lôi Mông, cười tán thưởng.
“Đa tạ Đại điện hạ.”
Lôi Mông lại hành lễ lần nữa, nhưng vẻ mặt không có thay đổi bao lớn.
“Ta rất tò mò, làm sao ngươi bố trí được Khốn Trận dưới mí mắt của nhiều thích khách như vậy?” Nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn cảm thấy khó hiểu nên dò hỏi.
Nhưng hắn ta vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng người không hề báo trước đã xuất hiện trước mặt, bốn mắt nhìn nhau!
“Tốc độ thật nhanh!” Viêm Phong Tuấn lập tức thay đổi sắc mặt, lui về phía sau.
Hắn ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào Lôi Mông: “Thân pháp võ học này của ngươi là gì mà tốc độ lại nhanh như vậy?!”
“Thuấn Gian Di Động!” Người lên tiếng không phải là Lôi Mông, mà là Đại hoàng tử Viêm Bằng.
Hắn ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lôi Mông, không ngờ người này lại biết được thứ võ học kỳ môn này.
Chẳng trách hắn ta không chỉ kích hoạt được Khốn Trận, còn có thể an toàn rút lui trong vòng vây của nhiều cao thủ Minh Các như vậy!
“Cái gì? Đây là pháp tắc không gian trong truyền thuyết, Thuấn Gian Di Động?!”
Trên mặt Viêm Phong Tuấn lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, sau đó lập tức bị vẻ khϊếp sợ nồng đậm bao trùm.
Nhưng Lôi Mông lại cười và lắc đầu: “Ta không lợi hại như vậy, chỉ tình cờ có được mấy lá bùa pháp tắc không gian từ hội đấu giá mà thôi.”
Nghe thấy lời này, đôi mắt Viêm Bằng sáng ngời, kinh ngạc nói: “Thế gian này còn có thứ kỳ lạ như vậy sao?
“Ngươi còn không mau lấy ra cho ta xem một chút!” Hắn ta nhịn không được thúc giục.
“Còn lại một lá.”
Nói xong, Lôi Mông đưa tay phải vào nhẫn không gian, lấy ra một lá bùa gần như trong suốt từ trong đó.
Lá bùa này to chừng bàn tay, trên đó có khắc phù văn phức tạp huyền ảo.
Trong phù văn như ẩn chứa pháp tắc, mơ hồ có một luồng dao động không gian vô hình tràn ra ngoài.
“Đáng tiếc, vật kỳ diệu này lại chỉ còn một tờ.” Viêm Bằng than nhẹ một tiếng, giọng điệu có vẻ rất tiếc nuối.
Nếu như có một trăm, không, dù chỉ là mấy chục lá bùa không gian thì kế hoạch lễ mừng ngày mai sẽ như hổ thêm cánh!
“Nếu Đại điện hạ có hứng thú thì tặng cho ngài.” Lôi Mông vươn tay, cười nhạt và nói.
Nghe vậy, Viêm Bằng nhìn chằm chằm vào lá bùa nửa trong suốt trong tay Lôi Mông, trong mắt chớp động ánh hào quang.
Lá bùa thần kỳ mang theo hiệu quả ‘Thuấn Gian Di Động’, tuy số lần sử dụng chỉ có một, nhưng có lẽ sẽ có tác dụng rất lớn vào thời khắc mấu chốt.
Nghĩ vậy, hứng thú trong lòng Viêm Bằng càng mãnh liệt.
“Được, điện hạ ta lại ghi nhớ một công lao của ngươi.” Viêm Bằng cười một tiếng, trực tiếp lấy lá bùa qua, không chút khách sáo mà bỏ vào nhẫn không gian.
“Đa tạ điện hạ.” Lôi Mông hơi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một ý cười làm người ta khó có thể phỏng đoán.
“Hừm, các ngươi đi nghỉ tạm trước, giơ ngọ đêm nay bắt đầu hành động theo kế hoạch.
Kẻ nào cãi lời, gϊếŧ không tha!”
Trên mặt Viêm Bằng dâng trào sự lạnh lẽo, trong giọng nói tràn ngập dã tâm mãnh liệt muốn nắm giữ quyền thế!
“Thưa vâng.”
Nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn và Lôi Mông gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Viêm Bằng lại ngồi lên chủ vị, nâng bản đồ xem xét cách bài binh bố trận lần nữa.
Hắn ta tuyệt đối không cho phép kế hoạch lần này có chút sai lầm nào, nếu không thì vĩnh viễn không có ngày xoay người!
…
Nửa đêm.
Ngày lễ long trọng mười năm một lần của vương triều Đại Viêm rốt cuộc cũng bắt đầu mở màn.
Quân trị an trong đế đô vì bảo đảm trật tự mà phái ra toàn bộ binh lực, tuần tra mỗi một con đường hẻm nhỏ.
Nhưng khi đi ngang qua tửu lầu Kim Hải Các đóng cửa không tiếp tục kinh doanh kia, bọn họ đều rất ăn ý không gõ cửa kiểm tra.
Không nghĩ tới, lúc này bên trong Kim Hải Các, tất cả các thành viên Minh Các đều bị nhốt trong trận pháp.
“Rầm rầm rầm!!!”
Từng tiếng công kích mãnh liệt không ngừng vang lên.
Trải qua hơn một canh giờ điên cuồng tấn công, màn hào quang trận pháp vàng rực vốn sáng ngời đã trở nên ảm đạm không ít.
Nhưng với tiến triển ở mức độ này, chỉ sợ đến giữa trưa ngày mai mới có thể hoàn toàn phá trận.
Mà để bảo đảm đến lúc đó phá trận thành công, tổ chức vẫn giữ lại chiến lực, thành viên ba tổ thay phiên nhau tấn công trận pháp, giảm bớt tiêu hao linh khí của từng người.
Lúc này đang tới phiên thành viên tổ Hỏa tấn công.
Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên mặt đất, dưới sự phụ trợ của thiên phú tu luyện chung cực, tiêu hao linh khí trong cơ thể hắn nhanh chóng khôi phục.
Khốn Trận cũng không nguy hiểm, trong lòng hắn không có chút khẩn trương bất an nào.
Còn về chính biến gì đó, thật ra Lâm Lăng không để ý chút nào, hắn lo lắng nhất là ba vị huynh đệ của mình.
Đặc biệt là Lôi Mông, thì ra tên kia vẫn luôn che giấu lai lịch.
Thật là thiếu ăn đòn mà!
Lâm Lăng không khỏi âm thầm cười nhạo một tiếng.
Nhưng không phải hắn cũng che giấu thân phận thích khách bí mật này hay sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Lăng cũng thoải mái hơn, không truy cứu việc này nữa.
“Chẳng lẽ kẻ thần bí bắn cung hai lần cứu ta trước đó chính là lão tam?”
Sau khi biết được thân phận của Lôi Mông, Lâm Lăng cảm thấy những nghi vấn lúc trước lập tức nối liền với nhau.
Nhưng lúc này Lâm Lăng lo lắng nhất lại là phe phái của Lôi Mông.
Nếu đối tượng Lôi Mông trợ giúp là Tứ hoàng tử Viêm Thần thì sẽ cùng trận doanh với Tần Vũ, có thể kề vai chiến đấu.
Nhưng Lâm Lăng cảm thấy khả năng này cực kỳ xa vời.
Dù sao trước nay Lôi Mông luôn che giấu thân phận, hiển nhiên không liên quan gì đến Viêm Thần, thậm chí từng từ chối khéo lời mời của đối phương, muốn chuyên tâm võ tu.
Dựa theo phân tích như thế thì hiển nhiên Lôi Mông và Tần Vũ đứng ở hai bên đối lập nhau.
Nếu lễ mừng ngày mai thật sự binh biến, cuối cùng hai huynh đệ nhất định phải gặp nhau bằng đao kiếm!
Nghĩ vậy, Lâm Lăng chậm rãi nhíu mày lại, tâm tình bình tĩnh cũng lập tức trở nên phức tạp và nặng nề.
Giờ ngọ đã qua, đã tới gần rạng sáng.
Đường phố phồn hoa vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Tất cả bình dân đều đang ăn mừng ngày quốc khánh của vương triều Đại Viêm bọn họ, thức đêm chờ mong buổi lễ long trọng sắp được cử hành vào sáng mai.
Nhưng trong bầu không khí vui mừng này, một đội quân phòng thủ lại bắt đầu xuất hiện trên đường.
Hiển nhiên những đội quân phòng thủ đó đều được triệu tập từ Hoàng thành, bọn họ mặc áo giáp kiên cố dày nặng, võ trang toàn bộ, binh lính nào cũng rất nghiêm trang, cứ như như sắp đối đầu với kẻ địch.
Trưởng quan tối cao ‘Mã Vũ’ của sở trị an, sau khi thu được tin này thì rất kinh ngạc.
Tuy trong khoảng thời gian lễ quốc khánh sắp tổ chức thì ở đế đô gia tăng không ít dân cư ngoại lai, dẫn tới trật tự trị an có chút phức tạp.
Nhưng lấy binh lực hiện giờ của quân trị an, muốn ứng phó với tình trạng này cũng không có áp lực quá lớn, đâu cần phái quân phòng thủ Hoàng thành tiến đến chi viện.
Hơn nữa, những quân phòng thủ đó mang đây sát khí, không phải đang mặc trang phục sáng ngời dùng cho ngày hội, mà hoàn toàn là trang phục như chuẩn bị chiến đấu!
Nhìn có thích hợp với ngày hội mười năm một lần này hay không?
Trải qua phân tích và một ít bí mật mà lần trước biết được, sở trưởng Mã Vũ lập tức nhìn ra chút không ổn.
“Xem ra đế đô sắp biến động rồi.”
Sở trưởng sở trị an đứng ở cửa sổ phòng mà lòng nặng trĩu, nhíu mày nhìn một đội quân phòng thủ bước nhanh qua con phố.
Nhìn dáng vẻ này như muốn tiếp nhận công việc của đội trị an.
Sở trưởng Mã Vũ càng nghĩ càng không thích hợp, lập tức xoay người trở lại văn phòng, sau đó gọi thủ hạ tới, bảo hắn ta mau đi đến phủ tướng quân Tần thị xin chỉ thị ngay.
Trước kia khi còn ở quân đội, hắn ta từng là bộ hạ của Tần Hùng, sau đó bị đứt một cánh tay ở chiến trường, hơn nữa còn trọng thương nên không thích hợp tiếp tục mang binh đánh giặc.
Tần Hùng lập tức sắp xếp cho hắn ta một chức vị, là sở trưởng sở trị an ở đế đô, ngày thường phụ trách chỉ huy đội trị an tuần tra giữ gìn trật tự là được, công việc nhẹ nhàng, thù lao cũng không thấp.
Hắn ta vẫn luôn ghi nhớ ân đức của Tần Hùng, tuy hiện giờ không còn là cấp dưới trực hệ, nhưng vẫn trung thành và tận tâm với ông ta.
Qua chừng nửa canh giờ, sở trưởng Mã Vũ lại toàn chờ được tin tức xấu.
Đội ngũ hắn ta phái ra lần này vốn cực kỳ cẩn thận, có tất cả bốn thủ hạ, đều xuất phát từ bốn phương hướng khác nhau.
Nhưng ai trở về cũng nói có quân phòng thủ ngăn cản, không thể thuận lợi đi đến Tần phủ.
Hơn nữa còn mang về một tình báo, những quân phòng thủ đó đã cưỡng chế tiếp quản công việc tuần tra của đội trị an trong thành giống như suy đoán của hắn ta.
“Chết tiệt, quân phòng thủ làm vậy là muốn tạo phản sao!” Sở trưởng Mã Vũ lập tức mang một bụng lửa giận.
Mà đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc như trưởng quan quân phòng thủ đi vào phòng.
Người này có vóc dáng cường tráng, làn da ngăm đen, rõ ràng chính là Lôi Mông.
Lúc này thân phận của hắn ta lại có thay đổi, nhìn huy chương trên người thì rõ ràng là một phó đoàn trưởng của quân phòng thủ.
“Sở trưởng Mã Vũ, xin nghe theo quân lệnh!” Lôi Mông lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào sở trưởng Mã Vũ đang đánh giá mình, nói thẳng: “Vì bảo đảm buổi lễ được thuận lợi tiến hành, từ giờ trở đi, tất cả trị an và công việc trong thành đều do đoàn số 3 quân phòng thủ chúng ta chính thức tiếp quản!”
“Ngoài ra, tạm thời đoàn số 3 của quân phòng thủ cũng có thể tùy ý điều động tất cả binh lực của sở trị an, xin ngươi phối hợp.”
Hiển nhiên sở trưởng Mã Vũ cũng là người rất có kinh nghiệm, lập tức trầm thấp mà nói: “Đừng nói nhiều lời, lấy quân lệnh của ngươi ra, nếu không sở trị an chúng ta sẽ không nghe theo bất cứ sắp xếp và điều động nào!”
Nghe vậy, khóe miệng Lôi Mông nhếch lên một ý cười, lấy ra một quân lệnh từ nhẫn không gian, trực tiếp đặt lên bàn làm việc.
Sở trưởng Mã Vũ chau mày, lập tức cầm lấy quân lệnh rồi cẩn thận xem xét.
Chỉ thấy nội dung trên đó giống y như lời Lôi Mông đã nói, hơn nữa còn có chữ ký của quân trưởng ‘Bá Hùng’ của quân phòng thủ và chương ấn của bộ thống soái quân bộ.
Tên người đóng dấu là một trong những thành viên của bộ thống soái quân bộ, Vương thái uý.
Sở trưởng Mã Vũ nhìn quân lệnh trong tay, hắn ta hơi giật mình, cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh buốt.
Quả nhiên…!Đã xảy ra chuyện!!
Từ trước tới nay, đế đô từng có mệnh lệnh rõ ràng rằng sở trị an phụ trách trật tự trong thành, quân phòng thủ thì trấn giữ thành trì, phụ trách công tác canh phòng bên ngoài.
Hai bên một trong một ngoài, phân công rõ ràng, từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng hiện tại quân phòng thủ lại muốn can thiệp vào quyền lực của sở trị an, hơn nữa tiếp quản chi phối.
Tất cả biến cố này chính là tạo phản.
Dù sao muốn toàn diện tiếp quản trị an của đế đô thì quân lệnh chỉ là hình thức bên ngoài, thật ra còn phải có thủ lệnh của Viêm Vương thì mới có thể thật sự chấp hành!
“Xin lỗi, không có lệnh do Đế quân tự tay viết ra thì sở trị an chúng ta sẽ không tiếp nhận sự điều khiển của quân phòng thủ các ngươi!” Sở trưởng Mã Vũ đanh mặt lại, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Lôi Mông, giọng điệu rất cứng rắn.
“Một khi đã vậy thì không cần nhiều lời.” Ánh mắt Lôi Mông hơi trầm xuống, bàn tay ấn trên chuôi kiếm đột nhiên rút ra.
Rẹt ——!
Lưỡi kiếm xẹt qua, trên cổ sở trưởng Mã Vũ lập tức hiện ra một vệt đỏ tươi.
Chỉ thoáng chốc, cổ họng hắn ta nứt ra một vết thương, máu tươi chảy ồ ạt.
“Ngươi…”
Sở trưởng Mã Vũ đưa đôi tay lên che cổ lại, hoảng sợ mà nhìn Lôi Mông.
Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ thanh niên trước mắt lại tàn nhẫn như thế!
Hắn ta lập tức thở không lên hơi, ngã xuống đất mất mạng.
“Sở trưởng!”
Ở cửa phòng, hai binh lính trị an phát hiện động tĩnh thì lập tức kinh giận xông vào.
Phốc phốc!!
Nhưng khi bọn họ sắp rút vũ khí ra, hai thanh trường kiếm lần lượt đâm vào phần lưng bọn họ, xuyên thẳng qua ngực.
Lúc này, những cao tầng khác của sở trị an cũng phát hiện manh mối, vội vàng dẫn theo thủ hạ tiến đến xem xét.
Ồ ——!
Khi nhìn thấy ba thi thể trên mặt đất, bọn họ lập tức sợ tới mức hít hà một hơi.
“Thứ chết tiệt, quân phòng thủ các ngươi dám tới đây hành thích! Hơn nữa trắng trợn gϊếŧ hại sở trưởng Mã Vũ!!” Phó sở trưởng cầm đầu là một người đàn ông trung niên để râu cá trê, lúc này ông ta vừa kinh sợ vừa giận dữ, nhìn chằm chằm vào Lôi Mông mà quát lên.
“Người này cãi lại quân lệnh, dựa theo quân luật, gϊếŧ không tha!” Khóe miệng Lôi Mông nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, trực tiếp ném quân lệnh về hướng phó sở trưởng rồi nói: “Đoàn số 3 của quân phòng thủ đúng giờ tiến đến tiếp quản sở trị an, xin các ngươi phối hợp một chút.”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân chỉnh tề.
Sắc mặt quan viên và phó sở trưởng của sở trị an hơi thay đổi, lập tức nhìn về phía đại viện bên ngoài, chỉ thấy nơi đó sớm đã đứng đầy quân phòng thủ!
Bọn người đã võ trang đầy đủ, đằng đằng sát khí, đáng sợ như sói như hổ.
Thấy tình cảnh này, trong lòng phó sở trưởng nhảy dựng lên.
Đồng thời, ông ta mẫn cảm nhận thấy phó đoàn trưởng quân phòng thủ xa lạ trước mắt đã ấn bàn tay lên chuôi kiếm, một tia sắc lạnh lóe lên.
Ông ta lập tức ớn lạnh, nếu như hiện tại mình dám mở miệng từ chối, chỉ sợ cũng lập tức biến thành thi thể giống như sở trưởng Mã Vũ!
Nhưng một khi phối hợp thì tình thế như vậy sẽ không thể khống chế!
Trong ánh mắt Phó sở trưởng đan xen kinh giận, do dự không quyết.
Nhưng nhìn thi thể trên mặt đất, cuối cùng ông ta vẫn không dám lên tiếng kháng cự, chỉ nhíu mày và nói: “Muốn sở trị an chúng ta phối hợp cũng được, nhưng tiền đề là không được nhiễu loạn trật tự trong thành.”
Nói đến này, phó sở trưởng lại bổ sung một câu: “Còn nữa, phải bảo đảm an toàn cho ta!”
Nghe vậy, những quan viên sở trị an khác cũng lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Còn chúng ta nữa.”
Thấy thế, Lôi Mông cười nhạt: “Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn phối hợp với quân phòng thủ chúng ta, ta bảo đảm các ngươi an toàn!”
“Vâng, vâng…”
Mọi người lập tức biết điều mà gật đầu, lúc này bọn họ vì giữ mạng, sao còn quan tâm gì đến chính biến hay là tạo phản.
Cứ như vậy, Lôi Mông mang quân phòng thủ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp khống chế sở trị an, hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch.