Nửa đêm của hai mươi năm trước, Thanh Hổ Bang chính thức được sáng lập ra.
Từ đó về sau, nhờ sự đoàn kết của các thành viên bang hội và thủ đoạn hung ác, họ điên cuồng tranh giành địa bàn và tài nguyên trong thành phố Hỗn Loạn, dần dần phát triển thành thế cục của hiện tại, trở thành một trong ba thế lực bang hội lớn nhất.
Mà hôm nay là kỷ niệm ngày sáng lập Thanh Hổ Bang, họ quyết định giờ lành là vào nửa đêm như ngày sáng lập.
Lúc này, dưới bóng đêm, trong phủ của Thanh Hổ Bang vô cùng náo nhiệt, các nhân vật cao tầng của bang hội gần như tụ tập hết tại đây.
Cả đám bọn họ đều có ánh mắt rất hung hăng, trên người lộ ra khí chất độc địa, hiển nhiên đều là nhân vật tàn nhẫn lăn lộn trên mũi đao.
Lúc này, bang chủ Tôn Hào tự mình chủ trì nghi thức chúc mừng long trọng này, mà Nhị đương gia Bạch Lân lại đứng một bên để phụ trợ.
Tâm trạng lúc này của Bạch Lân có chút phức tạp, không biết vì sao chủ nhân lại đột nhiên hủy bỏ kế hoạch.
Chẳng lẽ hắn đã biết đêm nay Tôn Hào có mặc một bộ bảo giáp hộ thể sao?
Vậy cũng tốt, nếu không một khi kế hoạch thất bại thì nhất định sẽ rút dây động rừng, ngày sau muốn ám sát thì càng khó hơn.
“Quả nhiên chủ nhân thật thần thông quảng đại, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ngài ấy.”
Tâm trạng phức tạp của Bạch Lân hơi bình tĩnh lại, cũng âm thầm sinh ra kính nể.
Hắn ta không ngờ rằng lúc này ‘Chủ nhân’ của mình đã phái Lang Vương và Kinh Kha ẩn nấp ở góc tường cách đó không xa, lạnh lùng quan sát hiện trường.
Chúng đang đợi một thời cơ ám sát tuyệt vời.
Ít nhất, lấy số người khổng lồ ở hội trường nghi thức trước mắt thì dù bọn Lang Vương có được chiến lực đỉnh cao, cũng rất bất lợi trong việc ám sát.
Bởi vì trên người Tôn Hào có mặc một bộ bảo giáp hộ thể, nếu không thể gϊếŧ chết hắn ta trong chớp nhoáng thì nhất định sẽ bị các cao thủ bang hội ở đây bao vây, có thể đoán ra được hậu quả sau đó.
Sau khi nghi thức chúc mừng kết thúc, kế tiếp chính là hoạt động phúc lợi của bang hội, một chiếc xe đẩy số lượng lớn vàng thỏi tới, trao cho những thành viên cao cấp có công lao của bang hội.
Có tài thì nhất định phải đi kèm với sắc.
Sau khi phát xong vàng thỏi, một đám thiếu nữ xinh đẹp toàn thân trần trụi cũng bị cưỡng ép phân chia cho mọi người, để chúng đùa bỡn, những hình ảnh đó cực kỳ thô tục.
Cứ như vậy, sau khoảng một canh giờ, cuối cùng Tôn Hào cũng cơm no rượu say, ôm một nữ tử dáng người gợi cảm đi về hướng phòng ngủ.
Thấy thế, bọn Kinh Kha lập tức lặng lẽ đi theo.
Phòng ngủ dành riêng cho bang chủ được canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt.
Ở các góc ngoài phòng đều có thủ hạ Thanh Hổ Bang đang đứng canh gác, cảnh giác mọi động tĩnh gió thổi cỏ lay xung quanh.
Số lượng lên đến hơn một trăm người, không khó nhìn ra Tôn Hào cực kỳ coi trọng an toàn của bản thân.
Rất nhanh, một loạt tiếng kêu mất hồn của nữ tử truyền ra từ phòng ngủ.
Đám thủ hạ Thanh Hổ Bang bên ngoài âm thầm thở dài, chỉ có thể cố nén du͙ƈ vọиɠ, làm tốt công việc canh gác.
Kinh Kha mở ra trạng thái tàng hình, lặng lẽ tránh đi tầm mắt của đám thủ hạ kia rồi lặng lẽ lẻn vào từ cửa sổ.
Trong phòng ngủ xa hoa, lúc này một chiếc giường tròn thật lớn đang lay động kịch liệt.
Nhưng Tôn Hào lại cực kỳ cẩn thận, mặc dù đang làm công việc đòi hỏi thể lực này, nhưng vẫn không bỏ đi bảo giáp hộ thể trên người.
“Chẳng lẽ làm chuyện đó mà cách một lớp nhuyễn giáp kim loại không khó chịu sao?” Trong phòng luyện khí của Vạn Long Các, Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong đầu hiện ra tất cả những gì Kinh Kha nhìn thấy, không khỏi lẩm bẩm một câu.
Hắn vừa lên tiếng thì lập tức khiến Trần đại sư bên cạnh bếp lò chú ý.
“Vừa rồi lão phu đã nói, muốn ở lại đây xem thì tuyệt đối không thể phát ra chút tiếng vang nào!”
Nghe thấy Lâm Lăng lên tiếng quấy rầy, trên mặt Trần đại sư hiện rõ chút không vui.
“Xin lỗi, vừa rồi ta đột nhiên nhớ tới một chuyện buồn cười.” Lâm Lăng ngượng ngùng cười, giả vờ như tùy tiện hỏi: “Là về bảo giáp hộ thể mà ngài luyện đúc cho gã to con đêm nay.”
Lời này cũng khiến Trần đại sư sinh ra hiếu kỳ.
Ông ta nhìn về phía Lâm Lăng, nhịn không được mà hỏi: “Một bộ hộ giáp thì có gì buồn cười?”
Lâm Lăng khẽ nhướng mày, cười khẽ và nói: “Ví dụ như khi làm chuyện nam nữ, nếu vẫn luôn mặc nó thì chẳng phải không hưởng thụ được gì sao?”
“Nhưng cởi ra thì lại không có tác dụng bảo hộ, ngài nói chuyện này có buồn cười hay không?”
Nghe vậy, Trần đại sư cổ quái liếc nhìn Lâm Lăng một cái, hình như đang khịt mũi coi thường vì suy nghĩ đen tối của Lâm Lăng.
“Chất liệu tạo nên bộ hộ giáp của Tôn bang chủ là kim loại Nhuyễn Ngân, mặc vào nhẹ như tơ mỏng, dù có làm chuyện đó cũng không ảnh hưởng chút nào.” Trần đại sư lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, cười một tiếng: “Hơn nữa lão phu có vẽ phù văn, chỉ cần mắt trận phần lưng không bị phá hủy thì có thể…”
Nói đến này, Trần đại sư đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức nhắm miệng lại.
Sau đó ông ta không để ý tới Lâm Lăng nữa mà tiếp tục tập trung luyện hóa Thần Kim và Huyền Vẫn Thiết trong lò.
Dù sao tiết lộ nhược điểm trang bị của khách hàng là một chuyện rất thất đức đối với một Luyện Khí Sư.
“Nhược điểm của hộ giáp nằm ở phần lưng sao…”
Khóe miệng Lâm Ngô chậm rãi nhếch lên một ý cười, trong lòng lập tức suy tư, cũng không nhiều lời.
Sau đó, hắn lại mở ra thị giác dùng chung với Kinh Kha, tập trung nhìn về hướng Tôn Hào đang vận động trên giường.
Ánh sáng phù văn trên phần lưng hộ giáp như ẩn như hiện.
Nếu nó kiểm tra ra có ngoại lực công kích thì năng lượng phù văn trên hộ giáp sẽ lập tức được kích hoạt.
Theo như quan sát, Lâm Lăng chú ý thấy phù văn trên hộ giáp kia có một giao điểm.
Tuy hắn không tinh thông phù văn trận pháp, nhưng trước kia cũng từng nghe đạo sư giảng bài ở học viện Thiên Diễn.
Cho dù là loại trận pháp nào thì cũng có nhược điểm, mà đa số đều nằm ở phù văn mắt trận.
Chỉ cần phá hủy nó thì có thể phá hư hệ thống lưu chuyển năng lượng phù văn, giúp phá trận ngay lập tức!
Mà lúc này, giao điểm phù văn trên lưng của Tôn Hào đúng là nơi khởi nguồn kích hoạt năng lượng phòng ngự của bảo giáp!
Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, trong lòng đã có kế hoạch ám sát càng tốt.
Sau đó, Kinh Kha bị thao túng lặng lẽ nhảy lên nóc nhà, sau đó tàng hình đi.
Lúc này Lang Vương đã thành công lẻn vào phòng, ánh mắt lạnh như băng nhắm thẳng vào Tôn Hào.
Vèo!!
Nghe mệnh lệnh của Lâm Lăng, Lang Vương không chút trì hoãn mà đột nhiên bay vút lên, trực tiếp triển khai tập kích.
Đôi chi trước giống như trường đao của nó tràn ngập ngọn lửa màu đen, chém mạnh vào phù văn mắt trận ở phần lưng hộ giáp của hắn ta!
Ong ——!
Nhưng ngay khi thế công của Lang Vương sắp chém trúng, hiển nhiên bảo giáp đã cảm ứng được, lập tức nở rộ ra một vòng hào quang màu vàng rực.
Hào quang này lập tức bao phủ toàn bộ thân thể Tôn Hào, hình thành hai vòng sáng hộ thể, bên trong vòng sáng ẩn chứa sức mạnh chấn động Thổ hệ hùng hồn.
Nhưng hào quang chấn động này cũng không có tác dụng bao lớn dưới thế công của Lang Vương.
Chỉ nghe một tiếng ‘Xẹt’, nó trực tiếp bị Hắc Viêm Túc Đao tua nhỏ ra, cuối cùng chém mạnh lên phù văn mắt trận trên hộ giáp.
Oanh!
Phù văn mắt trận bị công kích, lại bộc phát hào quang vàng rực lộng lẫy, muốn hất văng Lang Vương ra.
Nhưng lúc này, đôi túc đao của Lang Vương lập tức trào ra ngọn lửa màu đen khủng bố, trực tiếp xông thẳng vào phù văn mắt trận.
Phanh!
Trước đòn tấn công nghiêm trọng như thế, cuối cùng phù văn mắt trận không chịu nổi mà tan vỡ ra.
“Hả?!”
Tập kích thình lình xảy ra, sắc mặt Tôn Hào lập tức thay đổi, vội vàng lăn một vòng khỏi cái giường.
Cùng lúc đó, một thanh kiếm to lớn màu xanh lá cũng thoáng hiện trong tay, sau đó hắn ta tức giận kinh hãi nhìn về phía Lang Vương.
“Đây là…!Quái vật gì?!”
Khi nhìn thấy kẻ tập kích là một con bọ ngựa toàn thân được lửa đen bao phủ, đồng tử của Tôn Hào bỗng co rụt lại.
Nhưng kế tiếp, điều càng làm hắn ta hoảng sợ chính là, hộ giáp trên người lại vỡ ra một vết rạn, sau khi vết rạn lan tràn đến cuối, hộ giáp lập tức nứt toạc thành vô số mảnh nhỏ, rơi ra từ trên người hắn.
“Thứ chết tiệt, người đâu mau tới đây!!” Đối mặt với loại động vật không rõ mà quá mạnh này, Tôn Hào cũng có chút sợ hãi, vội lớn tiếng gầm lên.
Không nghĩ tới, khi hắn ta tập trung nhìn chằm chằm vào Lang Vương thì Kinh Kha mở ra trạng thái tàng hình đã lao xuống đỉnh đầu.
Xèo ——!
Cái đuôi đầy gai nhọn trên mông Kinh Kha hung hăng cắm vào đầu đối phương, độc tố trí mạng cũng lập tức tràn ngập cả cái đầu.
Không có bảo giáp hộ thể, Kinh Kha có chiến lực cấp 9 ám sát Tôn Hào hoàn toàn là dễ như trở bàn tay.
“A! Gϊếŧ người!” Nhìn thấy Tôn Hào đột nhiên chết bất đắc kỳ tử và hai con động vật sát thủ khủng bố kia, nữ tử trần trụi trên giường lập tức sợ tới mức la hoảng lên.
“Xẹt!”
Gần như không chút do dự, Lang Vương vung túc đao lên, trực tiếp cắt cổ gϊếŧ chết nữ tử.
Tuy mục tiêu lần này chỉ là bang chủ Thanh Long Bang, nhưng để tránh Lang Vương và Kinh Kha bại lộ hành tung, tất nhiên Lâm Lăng sẽ không nương tay nhân từ, chỉ có thể gϊếŧ luôn người còn lại.
“Phanh!” Lúc này, một tiếng chấn động ầm ầm vang lên.
Cả đám thủ hạ Thanh Long Bang trực tiếp phá cửa xông vào.
“Bang chủ đã chết!!”
Nhìn hai thi thể trong phòng, mọi người lập tức khϊếp sợ, họ nhanh chóng ý thức được, chuyện này nhất định là do thích khách làm!
Nhưng điều làm mọi người cảm thấy kinh ngạc là, vừa rồi bọn họ ở ngoài phòng canh gác không chút lơi lỏng, cũng không phát hiện bất cứ dấu hiệu khả nghi nào cả.
Vậy rốt cục tên thích khách kia lặng lẽ lẻn vào trong phòng bằng cách nào?!
Không nghĩ tới, thích khách trong tưởng tượng của bọn họ lại là hai con động vật sát thủ nho nhỏ.
Ngay khi bọn họ phá cửa tiến vào, chúng đã bay ra trốn đi từ khe hở cửa sổ.
Rất nhanh, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Vô số thành viên Thanh Hổ Bang trong phủ vội vàng cầm vũ khí đuổi tới, chỉ thoáng chốc họ đã bao vây khắp nơi này.
Ồ!
Nhìn thi thể chết bất đắc kỳ tử, mọi người đều nhịn không được hít hà một hơi, đầy mặt khϊếp sợ, bọn họ biết rõ thực lực của Tôn Hào là một võ giả cấp 8.
Nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, hơn nữa dưới sự canh gác bảo vệ của hơn một trăm hộ vệ mà hắn ta vẫn bị ám sát mất mạng.
Thực lực thật sự của tên thích khách kia mạnh đến mức nào?!
“Thứ chết tiệt, các ngươi bảo vệ bang chủ thế nào mà để cho thích khách lẻn vào!!” Bạch Lân phẫn nộ bước nhanh ra, trực tiếp đấm một cái vào mặt một tên hộ vệ trong đó.
“Bạch đường chủ, ta…!Chúng ta cũng không biết sao lại thế này.” Tên hộ vệ kia lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, mặt mày tái nhợt mà lắc đầu.
“Cho dù phải trả giá đắt thế nào cũng phải tìm ra được hung thủ ám sát bang chủ!” Bạch Lân quét ánh mắt sắc bén về phía mọi người ở đây, lạnh lùng nói: “Ta lấy thân phận Nhị đương gia của Thanh Hổ Bang, hiện tại ra lệnh cho toàn thể các ngươi lập tức lên đường!”
“Kẻ cãi lời, xử trí theo bang quy!”
Nghe vậy, trong lòng mọi người hơi ớn lạnh, hiện giờ bang chủ đã chết, người có quyền lực lớn nhất trong bang hội chính là Nhị đương gia Bạch Lân.
Cho nên lúc này ai dám không nghe lời hắn ta nói?
Trong nhất thời, đông đảo thành viên của Thanh Hổ Bang gần như dốc toàn bộ lực lượng để tìm kiếm hung thủ khắp cả thành!
Trong phòng trống rỗng, Bạch Lân cúi đầu mà nhìn thi thể trên mặt đất, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một ý cười mịt mờ.
“Thì ra chủ nhân bảo ta hủy bỏ nhiệm vụ là tính tự mình ra tay.”
Trong lúc lẩm bẩm một mình, Bạch Lân càng thêm sùng kính vị chủ nhân thần bí kia.
Mà vụ ám sát tối nay đã hoàn toàn làm Bạch Lân biết được thực lực thật sự của chủ nhân khủng bố đến mức nào!
Ít nhất, lấy tu vi hiện giờ của hắn ta thì hoàn toàn không thể vượt qua!
Gần như cùng thời khắc đó, bang chủ của cả hai đại bang hội là Tử Y Môn và Thiên Ưng Hội đều bị gϊếŧ hại.
Chỉ thoáng chốc, các thành viên trong ba bang hội đều chen chúc lao ra, tìm kiếm sát thủ khắp cả thành.
Chỉ cần là người áo đen nào bị bọn họ theo dõi hoặc là cảm giác hành tung khả nghi thì đều gặp nạn, không phải nghiêm hình bức cung thì bị loạn đao chém chết!
Đêm nay, toàn bộ thành phố Hỗn Loạn đã hoàn toàn rối loạn.
Nhưng có lẽ do phó lãnh đạo của các bang hội cố ý tránh né nên dù trong thành có loạn đến đâu thì thành viên của ba thế lực cũng không chém gϊếŧ lẫn nhau.
Bọn họ đều cùng chung một kẻ địch, cùng tìm kiếm sát thủ.
Nhưng không ngờ lúc này Lang Vương và Kinh Kha đang lơ lửng trên không trung thành trì, nhìn xuống tất cả mọi chuyện.
Tuy rằng người khác cảm thấy thế cục đêm nay trong thành có vẻ cực kỳ hỗn loạn.
Nhưng lúc mặt trời ngày mai lên cao thì quyền khống chế mảnh đất này sẽ thuộc về kẻ đứng sau bức màn, cũng tức là Lâm Lăng.
Mà lúc này, trong phòng luyện khí.
Lâm Lăng mở mắt ra, cắt đứt thị giác dùng chung với hai con sủng vật.
Hắn bình tĩnh bắt đầu cân nhắc xem kế tiếp nên quản lý trật tự trong lãnh địa Hỗn Loạn như thế nào.
Có câu gọi là “Không dùng khuôn thước thì không thành được vuông tròn”.
Trong hoàn cảnh ác liệt của lãnh địa Hỗn Loạn, nếu không xây dựng quy tắc thì ngày sau rất khó có thể phát triển.
Lâm Lăng tin tưởng, lấy tư duy vượt thời đại có được nhờ kiếp trước của hắn thì muốn phát triển tòa thành trì này cũng không phải khó khăn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng khẽ nâng hai mắt, nhìn về phía Trần đại sư còn đang bận việc bên bếp lò.
Hắn có thể cảm nhận được, trong lúc Trần đại sư rèn luyện Thần Kim và Huyền Vẫn Thiết, cũng đang thao túng sức mạnh tinh thần thay đổi chút kết cấu trong vật liệu kim loại.
Quá trình tôi luyện này cực kỳ phức tạp, đặc biệt là tiến hành cả hai khối kim loại khác nhau trong cùng một lúc.
Cũng chỉ có Linh Đúc Sư mang sức mạnh tinh thần hùng mạnh mới có thể đạt tới khả năng thao túng tinh tế như thế.
Sau chừng một canh giờ.
Dưới sự nung luyện nóng bỏng, cuối cùng hai khối kim loại cũng biến thành hai dòng chất lỏng sền sệt, không có chút tạp chất nào.
Trên tay phải Trần đại sư bao trùm một lớp ánh sáng, trực tiếp thò vào bếp lò rồi lấy chất lỏng Huyền Vẫn Thiết ra, sau đó đổ đều đều vào khuôn đúc của mảnh kiếm gãy sớm đã được chuẩn bị sẵn.
Đợi đến khi chất lỏng hơi lạnh xuống rồi thành hình, Trần đại sư vung một cây búa sắt lên, bắt đầu đập mạnh.
Trong nhất thời, tiếng đánh kim loại leng keng leng keng vang lên rất có tiết tấu trong phòng luyện khí.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, phát hiện cây búa sắt trong tay Trần đại sư ẩn chứa một dao động sức mạnh tinh thần, mỗi lần đập xuống có thể khiến hình dạng phôi kiếm càng rõ ràng hơn…